Chương 39: Tiểu công chúa xuất hiện
Vũ Thần ngồi ở ghế sofa chăm chú đọc báo. Dạo này thị trường nhiều biến động quá, điều này làm ảnh hưởng ít nhiều đến công ty.
“Bố!”
Hạ An chạy ào vào lòng của bố mình. Cô bé ôm chầm lấy Vũ Thần nũng nịu. Cũng gần hơn 1 tháng Hạ An mới gặp lại bố.
Vũ Thần đặt xấp báo xuống bàn, anh bế cô công chúa nhỏ vào lòng ôm ấp. Khó khăn lắm anh mới dành quyền nuôi Hạ An, nếu để con bé rơi vào tay người đàn bà hư hỏng kia không sớm thì muộn cô bé cũng sẽ bị lây nhiễm cái thói sa đà của mẹ nó.
“Con gái! Con gái có nhớ bố không? Hửm?”
Vũ Thần hôn lấy hôn để, môi di chuyển khắp mặt cô công chúa nhỏ.
Tiểu công chúa mặc dù vừa mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng nhưng lại vô cùng hiểu chuyện không bao giờ đua đòi bất cứ thứ gì có giá trị.
Hạ An cười tít mắt, giọng cười hí hửng cất lên:
“Bố! Bố ơi! Con nhột quá!”
“Hửm? Nhột ư? Chẳng phải con rất thích bố làm như thế này sao? Hả? Này! Này!”
“Bố ơi! Nhột quá! Ha ha ha!!!”
Tiếng đùa giỡn của hai cha con vang lên làm náo động cả một căn biệt thự rộng lớn.
Cũng lâu lắm rồi ở đây mới náo nhiệt như thế này, khoảnh khắc này thật khó tìm.
Quần áo tươm tất, Triệu Vy Vân đi xuống dưới nhà theo như chỉ định của Vũ Thần. Hôm nay cô mặc đồ hơi khác với mọi khi. Có lẽ vì trên người của Triệu Vy Vân chi chít vết thương nên cô không dám để cho mọi người xung quanh phát hiện. Vả lại Vũ Thần bảo rằng anh ấy có người cần giới thiệu với cô nên ít ra cô cũng nên ăn mặc thật chỉnh tề để không làm xấu mặt anh.
Triệu Vy Vân vừa đặt chân xuống dưới cầu thang đã nghe thấy tiếng cười ríu rít của trẻ con.
Chẳng lẽ là cô bé hôm qua???
Triệu Vy Vân nhanh chóng di chuyển xuống dưới nhà. Cô ngơ ngác nhìn Vũ Thần đang trong tay bế cô bé mà hôm qua đã giúp mình.
Hai gương mặt rất có nét giống nhau. Trong đầu của Triệu Vy Vân cũng dần hiểu ra vấn đề.
Thì ra cũng có lúc Vũ Thần trông hiền lành như vậy. Giá như lúc nào anh cũng như vậy thì tốt quá nhỉ?
Vũ Thần nhìn thấy Triệu Vy Vân liền bỗng chốc thay đổi thái độ. Anh đặt cô công chúa nhỏ xuống sau đó thì thầm vào tai cô bé.
Một lát sau, Hạ An khẽ cười tít mắt, cô bé chạy tới nắm tay của Triệu Vy Vân rồi khẽ nhìn cô bằng một cặp mắt long lanh tròn xoe. Gương mặt của tiểu công chúa này rất đáng yêu, nhìn hai chiếc má bánh bao chỉ muốn cắn một phát thật mạnh.
“Chị à! Chị làm bạn với em được không? Em hứa sẽ nghe lời và ngoan ngoãn ạ!”
Đứa bé này quá đỗi dễ thương và ngoan ngoãn mới chỉ bằng một lời chào lễ phép mà đã thu phục được sự chú ý của cô.
Triệu Vy Vân khuỵu gối xuống sàn. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạ An rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Em bé! Em bao nhiêu tuổi rồi? Em tên gì vậy?”
Hạ An ôm con gấu bông trong tay, hàm răng đều tăm tắp lộ ra. Tiểu công chúa quay sang nhìn bố mình như thể đang xin phép đợi đến khi Vũ Thần gật đầu thì tiểu công chúa mới đáp lại lời của Triệu Vy Vân.
“Em tên là Vũ Hạ An, là con gái của bố Vũ Thần, năm nay em được 6 tuổi rồi đấy ạ! Hi hi!”
Triệu Vy Vân đưa mắt nhìn Vũ Thần, cô không nghĩ là anh đã là người đàn ông có gia đình. Trên mạng xã hội không hề có bất cứ tin tức nào nói về cuộc sống hôn nhân của anh chính vì vậy mà điều này làm cho Triệu Vy Vân khá bất ngờ.
Còn người phụ nữ mang danh nghĩa là vợ của Vũ Thần là ai? Cô ấy có biết mối quan hệ giữa Triệu Vy Vân và Vũ Thần chứ?
Nét mặt của Triệu Vy Vân bỗng chốc thay đổi, cô rũ buồn khi nghĩ đến bản thân mình.
Cô đích thị là người thứ 3 xen vào hạnh phúc gia đình khác.
“Chị à! Chị làm sao vậy?” Hạ An nhìn Triệu Vy Vân bằng đôi mắt long lanh. Tiểu công chúa sợ sẽ làm phiền lòng người chị nên vội quay sang cầu cứu bố.
“Bố, bố ơi! Chị ấy không thích con!”
Nghe mấy lời của Hạ An, Triệu Vy Vân vội vã ngắt ngang. Cô lập tức thay đổi sắc mặt ngay.
“An An à! Không phải vậy đâu. Chị rất thích em mà.”
Mọi chuyện coi như đã giải quyết ổn thoả. Vũ Thần lúc này mới cất giọng:
“Được rồi! Hai người con gái của ta mau đến dùng bữa đi. Bố đói rồi!”
Cả ba cùng nhau tiến đến bàn ăn, Hạ An luôn nắm chặt bàn tay của Triệu Vy Vân như thể cả hai đã thân thiết với nhau từ lâu. Tiểu công chúa cũng đã dần thân thiết với Triệu Vy Vân hơn có lúc còn xem Triệu Vy Vân như mẹ của mình.
“Bố!”
Hạ An chạy ào vào lòng của bố mình. Cô bé ôm chầm lấy Vũ Thần nũng nịu. Cũng gần hơn 1 tháng Hạ An mới gặp lại bố.
Vũ Thần đặt xấp báo xuống bàn, anh bế cô công chúa nhỏ vào lòng ôm ấp. Khó khăn lắm anh mới dành quyền nuôi Hạ An, nếu để con bé rơi vào tay người đàn bà hư hỏng kia không sớm thì muộn cô bé cũng sẽ bị lây nhiễm cái thói sa đà của mẹ nó.
“Con gái! Con gái có nhớ bố không? Hửm?”
Vũ Thần hôn lấy hôn để, môi di chuyển khắp mặt cô công chúa nhỏ.
Tiểu công chúa mặc dù vừa mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng nhưng lại vô cùng hiểu chuyện không bao giờ đua đòi bất cứ thứ gì có giá trị.
Hạ An cười tít mắt, giọng cười hí hửng cất lên:
“Bố! Bố ơi! Con nhột quá!”
“Hửm? Nhột ư? Chẳng phải con rất thích bố làm như thế này sao? Hả? Này! Này!”
“Bố ơi! Nhột quá! Ha ha ha!!!”
Tiếng đùa giỡn của hai cha con vang lên làm náo động cả một căn biệt thự rộng lớn.
Cũng lâu lắm rồi ở đây mới náo nhiệt như thế này, khoảnh khắc này thật khó tìm.
Quần áo tươm tất, Triệu Vy Vân đi xuống dưới nhà theo như chỉ định của Vũ Thần. Hôm nay cô mặc đồ hơi khác với mọi khi. Có lẽ vì trên người của Triệu Vy Vân chi chít vết thương nên cô không dám để cho mọi người xung quanh phát hiện. Vả lại Vũ Thần bảo rằng anh ấy có người cần giới thiệu với cô nên ít ra cô cũng nên ăn mặc thật chỉnh tề để không làm xấu mặt anh.
Triệu Vy Vân vừa đặt chân xuống dưới cầu thang đã nghe thấy tiếng cười ríu rít của trẻ con.
Chẳng lẽ là cô bé hôm qua???
Triệu Vy Vân nhanh chóng di chuyển xuống dưới nhà. Cô ngơ ngác nhìn Vũ Thần đang trong tay bế cô bé mà hôm qua đã giúp mình.
Hai gương mặt rất có nét giống nhau. Trong đầu của Triệu Vy Vân cũng dần hiểu ra vấn đề.
Thì ra cũng có lúc Vũ Thần trông hiền lành như vậy. Giá như lúc nào anh cũng như vậy thì tốt quá nhỉ?
Vũ Thần nhìn thấy Triệu Vy Vân liền bỗng chốc thay đổi thái độ. Anh đặt cô công chúa nhỏ xuống sau đó thì thầm vào tai cô bé.
Một lát sau, Hạ An khẽ cười tít mắt, cô bé chạy tới nắm tay của Triệu Vy Vân rồi khẽ nhìn cô bằng một cặp mắt long lanh tròn xoe. Gương mặt của tiểu công chúa này rất đáng yêu, nhìn hai chiếc má bánh bao chỉ muốn cắn một phát thật mạnh.
“Chị à! Chị làm bạn với em được không? Em hứa sẽ nghe lời và ngoan ngoãn ạ!”
Đứa bé này quá đỗi dễ thương và ngoan ngoãn mới chỉ bằng một lời chào lễ phép mà đã thu phục được sự chú ý của cô.
Triệu Vy Vân khuỵu gối xuống sàn. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạ An rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Em bé! Em bao nhiêu tuổi rồi? Em tên gì vậy?”
Hạ An ôm con gấu bông trong tay, hàm răng đều tăm tắp lộ ra. Tiểu công chúa quay sang nhìn bố mình như thể đang xin phép đợi đến khi Vũ Thần gật đầu thì tiểu công chúa mới đáp lại lời của Triệu Vy Vân.
“Em tên là Vũ Hạ An, là con gái của bố Vũ Thần, năm nay em được 6 tuổi rồi đấy ạ! Hi hi!”
Triệu Vy Vân đưa mắt nhìn Vũ Thần, cô không nghĩ là anh đã là người đàn ông có gia đình. Trên mạng xã hội không hề có bất cứ tin tức nào nói về cuộc sống hôn nhân của anh chính vì vậy mà điều này làm cho Triệu Vy Vân khá bất ngờ.
Còn người phụ nữ mang danh nghĩa là vợ của Vũ Thần là ai? Cô ấy có biết mối quan hệ giữa Triệu Vy Vân và Vũ Thần chứ?
Nét mặt của Triệu Vy Vân bỗng chốc thay đổi, cô rũ buồn khi nghĩ đến bản thân mình.
Cô đích thị là người thứ 3 xen vào hạnh phúc gia đình khác.
“Chị à! Chị làm sao vậy?” Hạ An nhìn Triệu Vy Vân bằng đôi mắt long lanh. Tiểu công chúa sợ sẽ làm phiền lòng người chị nên vội quay sang cầu cứu bố.
“Bố, bố ơi! Chị ấy không thích con!”
Nghe mấy lời của Hạ An, Triệu Vy Vân vội vã ngắt ngang. Cô lập tức thay đổi sắc mặt ngay.
“An An à! Không phải vậy đâu. Chị rất thích em mà.”
Mọi chuyện coi như đã giải quyết ổn thoả. Vũ Thần lúc này mới cất giọng:
“Được rồi! Hai người con gái của ta mau đến dùng bữa đi. Bố đói rồi!”
Cả ba cùng nhau tiến đến bàn ăn, Hạ An luôn nắm chặt bàn tay của Triệu Vy Vân như thể cả hai đã thân thiết với nhau từ lâu. Tiểu công chúa cũng đã dần thân thiết với Triệu Vy Vân hơn có lúc còn xem Triệu Vy Vân như mẹ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất