Chương 19
———————-Editor: Mèo——————–
Phòng nghỉ tương ứng với số trên thẻ nằm ở trên tầng hai. Hứa Nguyên lên lầu, mở cửa phòng bước vào.
Bên trong không rộng, chỉ riêng giường đã chiếm một nửa không gian, nghĩ cũng dễ hiểu, người đến đây đa phần cũng chỉ cần một chiếc giường là đủ, những đồ vật khác thì hoàn toàn là dư thừa.
Thực ra cậu có chút đói bụng, cơm vừa làm xong còn chưa kịp ăn đã bị Kiều Duật đưa đến chỗ này, nhưng cũng không phải là quá đói, ít nhất là cho dù có để đồ ăn trước mặt, cậu ăn cũng không vào.
Dạ dày trỗng rỗng, nhưng một số chỗ lại bị lấp đầy, tắc nghẽn đến khó chịu.
Hứa Nguyên sờ ga giường trắng tinh, cả người nhào lên giường, nằm úp mặt xuống bất động.
Cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Không biết qua bao lâu, cậu lật người dậy, nhìn đầu hồ trên đầu giường, đã hai tiếng trôi qua kể từ khi cậu lên đây.
Phòng cách âm rất tốt, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, vì vậy chẳng có cách nào để biết bọn họ có còn ở dưới lầu hay không, đang ăn uống hay là làm vài chuyện khác.
Cậu ngồi ngốc một lúc, đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, mệt từ trong ra ngoài khiến cậu chẳng muốn động.
Kiều Duật đang làm gì nhỉ?
Vẫn ở cùng Omega kia sao?
Omega kia lớn lên xinh đẹp, mùi tin tức tố cũng dễ ngửi, là loại mà Kiều Duật thích.
Nghĩ như vậy, Hứa Nguyên móc di động ra, tự nhận mình hiểu chuyển, nhắn cho Kiều Duật một tin: Anh cứ chơi vui vẻ đi, không cần lo lắng cho em, em có chút mệt, đi ngủ trước đây.
Sau khi gửi xong, lại gửi thêm một câu: Thật sự không cần trở về đâu.
Làm xong chuyện này, cậu mở game rắn săn môi ra chơi, chỉ thấy tiểu gia hoa xoay tròn tự làm mình choáng váng, rất mau liền đâm vào tường chết, game over.
Nhưng Kiều Duật vẫn chưa hồi âm.
Có lẽ là hắn không để ý.
Cũng dễ hiểu mà. Có khi nhìn thấy tin nhắn của cậu còn càm thấy mất hứng.
Hứa Nguyên xoa xoa mặt, đứng dậy vào phòng tắm.
Trong phòng tắm không có bồn tắm, chỉ thiết kế vòi son. Hứa Nguyên bật vòi hoa sen ở mức tối đa, sương mù mờ mịt dần dần che khuất tấm gương đối diện, mơ hồ một mảng, cái gì cũng đều không soi được.
Cậu ngửa cổ, tùy ý để nước từ trên chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất, toàn bộ sàn nhà đọng lại một lớp nước mỏng, dưới ánh đèn sáng lấp lánh.
Trên gương, sương mù càng ngày càng dày, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó vươn tay lau sạch hơi nước trên đó, để toàn bộ thân thể cậu phơi bày trước gương. Ngay sau đó, cậu vặn sang bên nước nóng một ít, dòng nước trở nên nóng rát ngay lập tức, dội vào da thịt bỏng rát, rất mau khiến làn da trở nên đỏ ửng.
Nhưng Hứa Nguyên dường như không cảm nhận được điều gì, cậu vừa nhìn vào gương vừa gột rửa thân thể.
Sau khi tắm xong, cậu chỉ khoác áo choàng tắm lên người, trần trụi bước ra khỏi phòng tắm.
Không ngờ, cửa phòng tắm vừa mở ra, cậu liền đối diện với ánh mắt của Kiều Duật.
Omega vừa mới tắm xong còn chưa lau khô nước, toàn thân ướt sũng, vạt áo phía trước cũng không khép chặt, lộ ra một mảng da thịt từ xương quai xanh lan xuống, có một tầng mỏng đỏ ửng.
Chú ý tới tầm mắt Kiều Duật lướt qua, Hứa Nguyên mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, vội vàng kéo chặt lại vạt áo, lấy đai lưng ở sau buộc chặt lại.
Chỉ là một loạt động tác như vậy, liền khiến vòng eo mảnh khảnh lộ rõ hơn.
Kiều Duật hơi nheo mắt lại: “Lại đây.”
“…..Anh muốn ngủ ở đây à?”
“Tôi kêu cậu qua đây.”
“Ừm.” Hứa Nguyên nắm lấy mép đai lưng, chậm rãi đi tới. Bọt nước theo mái tóc ngắn chảy xuống má, lưu lại một vệt nước.
“Như thế nào…… ưm……” Lời nói còn chưa nói xong, Kiều Duật đã ấn gáy cậu hôn lên. Nụ hôn này không lưu tình chút nào, tiếng mút nước vang lên đặc biệt rõ ràng trong phòng. Hứa Nguyên vừa rồi tắm rưaả đã có chút choáng váng, lúc này cả người đều mơ mơ hồ hồ, rất dễ dàng bị cạy hàm ra, đầu lưỡi Alpha quen thuộc vói vào trong khuấy đảo khoang miệng.
Kiều Duật từ trước đến giờ luôn biết cách khiến cậu ý loạn tình mê.
Cậu bị hôn đến mức nhũn ra, mãi đến khi bị Kiều Duật đè treen giường, cậu mới tỉnh táo lại, Alpha mặc tây trang, tay ở trên người cậu tác loạn, nhưng cậu lại ngửi thấy mùi tin tức tố khác từ áo khoác của hắn, không phải mùi hoa hòe của cậu, mà là mùi của Omega khác.
Cậu đột nhiên mở to hai mắt, kịch liệt đẩy Kiều Duật ra.
Người này vừa mới cùng một Omega xa lạ làm tình, dùng thủ pháp hôn môi, xoa nắn thân thể cậu với người khác. Như thế nào lại còn về đây tìm cậu… Tìm cậu để làm tiếp chuyện này.
Kiều Duật bị đẩy ra, khó hiểu nhì Hứa Nguyên, cau mày muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Omega cắn chặt môi dưới, đôi mắt tràn đầy sự ủy khuất đã lâu không thấy.
Như bị một chậu nước dội vào người, Kiều Duật đột nhiên nói không ra lời, trầm mặc mở cửa bước ra ngoài.
Hứa Nguyên nắm chặt vạt áo, ngơ ngác nhìn về phía Kiều Duật rời đi, cửa “rầm” một tiếng đóng lại, giống như trước sau chưa từng ai mở ra.
Anh ấy đi rồi.
Hứa Nguyên nghĩ, anh ấy thật sự đi rồi.
Hẳn là rất tức giận, nhưng khi Kiều Duật thật sự rời đi, Hứa Nguyên chỉ cảm thấy mờ mịt cùng hoảng sợ, làm sao cậu lại đẩy Kiều Duật ra chứ, một kiện hàng hóa chung quy vẫn nên có tính tự giác của một kiện hàng hóa.
Cậu nắm chặt ga trải giường, không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi, thân thể khẽ run lên, không khống chế được.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa lại mở ra. Kiều Duật cau mày đứng ở cửa, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu định tự mình đi về à?”
Hứa Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, loạng choạng chạy đến, nắm chặt cánh tay hắn: “Không có, em đi về cùng anh, đừng bỏ mặc em.”
Kiều Duật không nói gì, chỉ liếc cậu một cái: “Cậu không thấy lạnh à?”
“….Không, không lạnh.”
Cậu vội vàng lắc đầu, nắm lấy cánh tay Alpha càng chặt, lại bị một cỗ lực đạo hất ra. Ngày sau đó, một chiếc áo khoác trùm lên đầu, che khuất tầm mắt.
Hứa Nguyên ngẩn ra một lúc, vội vàng nắm lấy áo khoáng, sau đó nhanh chóng cùng Kiều Duật ra ngoài.
Phòng nghỉ tương ứng với số trên thẻ nằm ở trên tầng hai. Hứa Nguyên lên lầu, mở cửa phòng bước vào.
Bên trong không rộng, chỉ riêng giường đã chiếm một nửa không gian, nghĩ cũng dễ hiểu, người đến đây đa phần cũng chỉ cần một chiếc giường là đủ, những đồ vật khác thì hoàn toàn là dư thừa.
Thực ra cậu có chút đói bụng, cơm vừa làm xong còn chưa kịp ăn đã bị Kiều Duật đưa đến chỗ này, nhưng cũng không phải là quá đói, ít nhất là cho dù có để đồ ăn trước mặt, cậu ăn cũng không vào.
Dạ dày trỗng rỗng, nhưng một số chỗ lại bị lấp đầy, tắc nghẽn đến khó chịu.
Hứa Nguyên sờ ga giường trắng tinh, cả người nhào lên giường, nằm úp mặt xuống bất động.
Cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Không biết qua bao lâu, cậu lật người dậy, nhìn đầu hồ trên đầu giường, đã hai tiếng trôi qua kể từ khi cậu lên đây.
Phòng cách âm rất tốt, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, vì vậy chẳng có cách nào để biết bọn họ có còn ở dưới lầu hay không, đang ăn uống hay là làm vài chuyện khác.
Cậu ngồi ngốc một lúc, đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, mệt từ trong ra ngoài khiến cậu chẳng muốn động.
Kiều Duật đang làm gì nhỉ?
Vẫn ở cùng Omega kia sao?
Omega kia lớn lên xinh đẹp, mùi tin tức tố cũng dễ ngửi, là loại mà Kiều Duật thích.
Nghĩ như vậy, Hứa Nguyên móc di động ra, tự nhận mình hiểu chuyển, nhắn cho Kiều Duật một tin: Anh cứ chơi vui vẻ đi, không cần lo lắng cho em, em có chút mệt, đi ngủ trước đây.
Sau khi gửi xong, lại gửi thêm một câu: Thật sự không cần trở về đâu.
Làm xong chuyện này, cậu mở game rắn săn môi ra chơi, chỉ thấy tiểu gia hoa xoay tròn tự làm mình choáng váng, rất mau liền đâm vào tường chết, game over.
Nhưng Kiều Duật vẫn chưa hồi âm.
Có lẽ là hắn không để ý.
Cũng dễ hiểu mà. Có khi nhìn thấy tin nhắn của cậu còn càm thấy mất hứng.
Hứa Nguyên xoa xoa mặt, đứng dậy vào phòng tắm.
Trong phòng tắm không có bồn tắm, chỉ thiết kế vòi son. Hứa Nguyên bật vòi hoa sen ở mức tối đa, sương mù mờ mịt dần dần che khuất tấm gương đối diện, mơ hồ một mảng, cái gì cũng đều không soi được.
Cậu ngửa cổ, tùy ý để nước từ trên chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất, toàn bộ sàn nhà đọng lại một lớp nước mỏng, dưới ánh đèn sáng lấp lánh.
Trên gương, sương mù càng ngày càng dày, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó vươn tay lau sạch hơi nước trên đó, để toàn bộ thân thể cậu phơi bày trước gương. Ngay sau đó, cậu vặn sang bên nước nóng một ít, dòng nước trở nên nóng rát ngay lập tức, dội vào da thịt bỏng rát, rất mau khiến làn da trở nên đỏ ửng.
Nhưng Hứa Nguyên dường như không cảm nhận được điều gì, cậu vừa nhìn vào gương vừa gột rửa thân thể.
Sau khi tắm xong, cậu chỉ khoác áo choàng tắm lên người, trần trụi bước ra khỏi phòng tắm.
Không ngờ, cửa phòng tắm vừa mở ra, cậu liền đối diện với ánh mắt của Kiều Duật.
Omega vừa mới tắm xong còn chưa lau khô nước, toàn thân ướt sũng, vạt áo phía trước cũng không khép chặt, lộ ra một mảng da thịt từ xương quai xanh lan xuống, có một tầng mỏng đỏ ửng.
Chú ý tới tầm mắt Kiều Duật lướt qua, Hứa Nguyên mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, vội vàng kéo chặt lại vạt áo, lấy đai lưng ở sau buộc chặt lại.
Chỉ là một loạt động tác như vậy, liền khiến vòng eo mảnh khảnh lộ rõ hơn.
Kiều Duật hơi nheo mắt lại: “Lại đây.”
“…..Anh muốn ngủ ở đây à?”
“Tôi kêu cậu qua đây.”
“Ừm.” Hứa Nguyên nắm lấy mép đai lưng, chậm rãi đi tới. Bọt nước theo mái tóc ngắn chảy xuống má, lưu lại một vệt nước.
“Như thế nào…… ưm……” Lời nói còn chưa nói xong, Kiều Duật đã ấn gáy cậu hôn lên. Nụ hôn này không lưu tình chút nào, tiếng mút nước vang lên đặc biệt rõ ràng trong phòng. Hứa Nguyên vừa rồi tắm rưaả đã có chút choáng váng, lúc này cả người đều mơ mơ hồ hồ, rất dễ dàng bị cạy hàm ra, đầu lưỡi Alpha quen thuộc vói vào trong khuấy đảo khoang miệng.
Kiều Duật từ trước đến giờ luôn biết cách khiến cậu ý loạn tình mê.
Cậu bị hôn đến mức nhũn ra, mãi đến khi bị Kiều Duật đè treen giường, cậu mới tỉnh táo lại, Alpha mặc tây trang, tay ở trên người cậu tác loạn, nhưng cậu lại ngửi thấy mùi tin tức tố khác từ áo khoác của hắn, không phải mùi hoa hòe của cậu, mà là mùi của Omega khác.
Cậu đột nhiên mở to hai mắt, kịch liệt đẩy Kiều Duật ra.
Người này vừa mới cùng một Omega xa lạ làm tình, dùng thủ pháp hôn môi, xoa nắn thân thể cậu với người khác. Như thế nào lại còn về đây tìm cậu… Tìm cậu để làm tiếp chuyện này.
Kiều Duật bị đẩy ra, khó hiểu nhì Hứa Nguyên, cau mày muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Omega cắn chặt môi dưới, đôi mắt tràn đầy sự ủy khuất đã lâu không thấy.
Như bị một chậu nước dội vào người, Kiều Duật đột nhiên nói không ra lời, trầm mặc mở cửa bước ra ngoài.
Hứa Nguyên nắm chặt vạt áo, ngơ ngác nhìn về phía Kiều Duật rời đi, cửa “rầm” một tiếng đóng lại, giống như trước sau chưa từng ai mở ra.
Anh ấy đi rồi.
Hứa Nguyên nghĩ, anh ấy thật sự đi rồi.
Hẳn là rất tức giận, nhưng khi Kiều Duật thật sự rời đi, Hứa Nguyên chỉ cảm thấy mờ mịt cùng hoảng sợ, làm sao cậu lại đẩy Kiều Duật ra chứ, một kiện hàng hóa chung quy vẫn nên có tính tự giác của một kiện hàng hóa.
Cậu nắm chặt ga trải giường, không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi, thân thể khẽ run lên, không khống chế được.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa lại mở ra. Kiều Duật cau mày đứng ở cửa, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu định tự mình đi về à?”
Hứa Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, loạng choạng chạy đến, nắm chặt cánh tay hắn: “Không có, em đi về cùng anh, đừng bỏ mặc em.”
Kiều Duật không nói gì, chỉ liếc cậu một cái: “Cậu không thấy lạnh à?”
“….Không, không lạnh.”
Cậu vội vàng lắc đầu, nắm lấy cánh tay Alpha càng chặt, lại bị một cỗ lực đạo hất ra. Ngày sau đó, một chiếc áo khoác trùm lên đầu, che khuất tầm mắt.
Hứa Nguyên ngẩn ra một lúc, vội vàng nắm lấy áo khoáng, sau đó nhanh chóng cùng Kiều Duật ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất