Chương 22
——————Editor: Mèo—————–
Khi Thịnh Tông gọi điện thoại đến, Hứa Nguyên phải mất một lúc mới phản ứng lại được, nghe thấy giọng nói ba phần thân thuộc bảy phần xa lạ từ di động truyền đến, cậu thậm chí phải nhìn lại một lần, xác nhận số điện thoại gọi đến là số lạ, mới từ trong trí nhớ lục ra được bóng dáng đã từng quen biết.
Thịnh Tông.
Hóa ra là anh ấy.
Rất nhiều năm trước, y là anh trai Alpha cạnh nhà cậu, lớn hơn cậu vài tuổi, coi như là nhìn cậu lớn lên, cậu còn nhớ rõ lúc nhỏ, mỗi ngày đều theo sau Thịnh Tông gọi “anh”, “anh” ríu rít. Cũng may Thịnh Tông là người kiên nhẫn cũng vô cùng ôn nhu, chưa bao giờ chê cậu phiền phức, lúc Hứa Lâm Sơn bận rộn, y sẽ nấu cơm cho cậu ăn, dẫn cậu ra ngoài chơi, còn dạy cậu làm bài tập.
Mãi đến khi Hứa Nguyên lên cấp hai, Thịnh Tông ra nước ngoài du học, cả hai mới dần mất liên lạc.
Thật sự là đã rất lâu rồi.
Không ngờ, Thịnh Tông lại gọi cho cậu.
“Anh về nước rồi à?”
“Ừ.” Giọng của Thịnh Tông trầm hơn trước một chút, rút đi vẻ trong trẻo của thiếu niên, thay vào đó là cảm giác chín chắn trưởng thành, “Anh vừa về nước được hai ngày.”
“Thật tốt quá.”
Nói xong cảm thấy có chút khô khan, Hứa Nguyên muốn nói thêm một câu nữa, nhưng vốn từ nghèo nàn, suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ được nên nói gì cho phải, vì thế cả hai im lặng hồi lâu, bầu không khí có chút khó xử.
Thịnh Tông hiển nhiên cũng đã nhận ra, tri kỷ chọn chủ đề: “Hôm qua anh có đến thăm chú Hứa, tưởng có thể gặp em, nhưng chú lại nói em hiện không ở đây, phải một thời gian nữa mới về.”
Qua một thời gian nữa sao……
“Đúng vậy ạ.” Hứa Nguyên rảnh tay nghịch cuốn lịch để bàn, lật từng tờ từng tờ một, cuối cùn dừng lại ở một tờ lịch nào đó, “Gần đây…. Em có chút bận, không có thời gian về nhà.”
Như sợ Thịnh Tông sẽ hỏi thêm, cậu vội vàng hỏi: “Anh thì sao, đã có tính toán gì chưa, có ý định đi tiếp không?”
“Không đi nữa.” Đối diện trả lời xong lại im lặng, đợi đến khi Hứa Nguyên căng thẳng đến mức nín thở không thông mới vang lên một lần nữa, “Những thứ nên học cũng học xong rồi, đến lúc phải về rồi.”
“Ừm, trở về thì tốt rồi.”
“Em thì sao? Tốt nghiệp được mấy năm rồi nhỉ? Có thời gian không, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm?”
“Hôm nay ạ?” Hứa Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Để em đặt chỗ cho ạ, anh mới về có lẽ không quen thuộc bằng em, đợi lát nữa em gửi địa chỉ cho anh, anh dùng số này sao?”
“Vậy được, giao cho em nhé.” Thịnh Tông nhẹ nhàng cười, “Lát nữa gặp.”
“Lát nữa gặp.”
Thời gian này nhà hàng không nhiều người lắm, Hứa Nguyên dễ dàng đặt được một vị trí tốt, sau đó thay quần áo, đi đến nhà hàng.
Vị trí ngồi cạnh cửa sổ, cậu rất thích vị trí này, có thể qua cửa kình nhìn dòng người ngựa xe như nước, mỗi người đều treo vẻ mặt hỉ nộ ái ố khác nhau, cho dù có cùng một cảm xúc, nhưng vẫn có sự khách biệt nhỏ nhặt.
Cậu cảm thấy rất thú vị. Trước đây lúc còn tốt đẹp ở bên Kiều Duật, cậu thường lôi kéo hắn xem cùng mình, tuy rằng Kiều Duật đôi khi sẽ cười cậu nhàm chán, nhưng mỗi lần cười xong vẫn như cũ sẽ nắm tay cậu, cùng nhau quan sát.
Sau đó… sau đó liền chỉ còn có một mình cậu.
“………..A Nguyên.”
Thanh âm mang theo tia không chắc chắn từ đỉnh đầu vang lên, Hứa Nguyên phục hồi tinh thần, nhìn phía Alpha đang đứng cạnh bàn. Anh đã cao hơn, gương mặt không thay đổi nhiều, chỉ là góc cạnh hơn trước, từ thiếu niên khôi ngô trở thành một người đàn ông nho nhã.
“Thịnh ca.” Hứa Nguyên hướng Thịnh Tông vẫy vẫy tay, cười, hô lên.
Khi Thịnh Tông gọi điện thoại đến, Hứa Nguyên phải mất một lúc mới phản ứng lại được, nghe thấy giọng nói ba phần thân thuộc bảy phần xa lạ từ di động truyền đến, cậu thậm chí phải nhìn lại một lần, xác nhận số điện thoại gọi đến là số lạ, mới từ trong trí nhớ lục ra được bóng dáng đã từng quen biết.
Thịnh Tông.
Hóa ra là anh ấy.
Rất nhiều năm trước, y là anh trai Alpha cạnh nhà cậu, lớn hơn cậu vài tuổi, coi như là nhìn cậu lớn lên, cậu còn nhớ rõ lúc nhỏ, mỗi ngày đều theo sau Thịnh Tông gọi “anh”, “anh” ríu rít. Cũng may Thịnh Tông là người kiên nhẫn cũng vô cùng ôn nhu, chưa bao giờ chê cậu phiền phức, lúc Hứa Lâm Sơn bận rộn, y sẽ nấu cơm cho cậu ăn, dẫn cậu ra ngoài chơi, còn dạy cậu làm bài tập.
Mãi đến khi Hứa Nguyên lên cấp hai, Thịnh Tông ra nước ngoài du học, cả hai mới dần mất liên lạc.
Thật sự là đã rất lâu rồi.
Không ngờ, Thịnh Tông lại gọi cho cậu.
“Anh về nước rồi à?”
“Ừ.” Giọng của Thịnh Tông trầm hơn trước một chút, rút đi vẻ trong trẻo của thiếu niên, thay vào đó là cảm giác chín chắn trưởng thành, “Anh vừa về nước được hai ngày.”
“Thật tốt quá.”
Nói xong cảm thấy có chút khô khan, Hứa Nguyên muốn nói thêm một câu nữa, nhưng vốn từ nghèo nàn, suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ được nên nói gì cho phải, vì thế cả hai im lặng hồi lâu, bầu không khí có chút khó xử.
Thịnh Tông hiển nhiên cũng đã nhận ra, tri kỷ chọn chủ đề: “Hôm qua anh có đến thăm chú Hứa, tưởng có thể gặp em, nhưng chú lại nói em hiện không ở đây, phải một thời gian nữa mới về.”
Qua một thời gian nữa sao……
“Đúng vậy ạ.” Hứa Nguyên rảnh tay nghịch cuốn lịch để bàn, lật từng tờ từng tờ một, cuối cùn dừng lại ở một tờ lịch nào đó, “Gần đây…. Em có chút bận, không có thời gian về nhà.”
Như sợ Thịnh Tông sẽ hỏi thêm, cậu vội vàng hỏi: “Anh thì sao, đã có tính toán gì chưa, có ý định đi tiếp không?”
“Không đi nữa.” Đối diện trả lời xong lại im lặng, đợi đến khi Hứa Nguyên căng thẳng đến mức nín thở không thông mới vang lên một lần nữa, “Những thứ nên học cũng học xong rồi, đến lúc phải về rồi.”
“Ừm, trở về thì tốt rồi.”
“Em thì sao? Tốt nghiệp được mấy năm rồi nhỉ? Có thời gian không, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm?”
“Hôm nay ạ?” Hứa Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Để em đặt chỗ cho ạ, anh mới về có lẽ không quen thuộc bằng em, đợi lát nữa em gửi địa chỉ cho anh, anh dùng số này sao?”
“Vậy được, giao cho em nhé.” Thịnh Tông nhẹ nhàng cười, “Lát nữa gặp.”
“Lát nữa gặp.”
Thời gian này nhà hàng không nhiều người lắm, Hứa Nguyên dễ dàng đặt được một vị trí tốt, sau đó thay quần áo, đi đến nhà hàng.
Vị trí ngồi cạnh cửa sổ, cậu rất thích vị trí này, có thể qua cửa kình nhìn dòng người ngựa xe như nước, mỗi người đều treo vẻ mặt hỉ nộ ái ố khác nhau, cho dù có cùng một cảm xúc, nhưng vẫn có sự khách biệt nhỏ nhặt.
Cậu cảm thấy rất thú vị. Trước đây lúc còn tốt đẹp ở bên Kiều Duật, cậu thường lôi kéo hắn xem cùng mình, tuy rằng Kiều Duật đôi khi sẽ cười cậu nhàm chán, nhưng mỗi lần cười xong vẫn như cũ sẽ nắm tay cậu, cùng nhau quan sát.
Sau đó… sau đó liền chỉ còn có một mình cậu.
“………..A Nguyên.”
Thanh âm mang theo tia không chắc chắn từ đỉnh đầu vang lên, Hứa Nguyên phục hồi tinh thần, nhìn phía Alpha đang đứng cạnh bàn. Anh đã cao hơn, gương mặt không thay đổi nhiều, chỉ là góc cạnh hơn trước, từ thiếu niên khôi ngô trở thành một người đàn ông nho nhã.
“Thịnh ca.” Hứa Nguyên hướng Thịnh Tông vẫy vẫy tay, cười, hô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất