Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ
Chương 34: Nghi Ngờ
Nữ y tá đưa mắt nhìn chăm chăm Gia Mẫn đang nằm trên giường chốc lát cô lên tiếng: "Xin lỗi nha cô gái tội nghiệp. Nhưng đây chính là kết cục của cô. Và hôm nay cô buộc lòng sẽ phải chết! Nghe rõ chưa? Bởi đây là định mệnh của cô vì vậy đừng có trách tôi..."
Nói rồi cô đã lấy ra một ống tim và một cây tim, chốc lát cô đã dùng cây kim đó gấm vào bên trong một lọ thuốc, và rồi cô đã chuyền chất lỏng kia vào trong bình chuyền nước của Gia Mẫn và bậc cười trong sự nham hiểm như đã đạt được mục đích giờ đây người y tá lên tiếng:
"Cô gái tội nghiệp à. Giờ đây cô hãy từ từ mà tận hưởng cái chết của mình nha? Khi những giọt nước chuyền này vào trong cơ thể cô, và trong đó có độc điều đó sẽ khiến cô chết nhanh thôi...!"
Sau khi tim vào bình nước chuyền vào cơ thể của cô thì người phụ nữ đó bắt đầu rời đi. Cánh cửa phòng giờ đây đã đóng sầm lại trong không gian tĩnh lặng, với cái chết đang chờ đợi Gia Mẫn...
Mẹ chồng Gia Mẫn rất là lo lắng cho cô, ngay lập tức bà đã đi đến phòng của cô, và thấy bên trong không có ai cả. Điều này khiến bà vô cùng lo lắng mà suy nghĩ không biết con dâu của mình có làm sao không? Và có ai đã chữa trị cho nó chưa?
Thế thì bà giờ đây bắt đầu đi vào bên trong với sự lo lắng và thương sót cho cô, bà nhìn chăm chăm cô đang nằm dưới giường mà nhìn đầu cô đã được sơ cứu đơn sơ khi được băng lại cũng khá chỉnh chu...
Cứ như vậy bà đã ngồi bênh cạnh con dâu mình một lát lâu, cho đến khi bà nhìn thấy cô có cảm giác vô cùng kỳ lạ, khi cô bắt đầu co dựt điều này làm bà vô cùng hoang mang mà tự hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nó? Mà nó không ngừng co dựt vậy?"
Suy nghĩ một lát lâu bà quyết định sẽ đi gọi bác sĩ đến để xem thử rốt cuộc chuyện này là sao? Bà bắt đầu chạy trên hang lang một cách vô cùng vội vã với mục đích gọi bác sĩ đến càng nhanh càng tốt.
Sau một hồi thì bà cũng đã tìm đến được chỗ phòng bác sĩ, ngay lập tức bà đã kêu ông qua chỗ phòng bệnh con mình để xem thử nó có bị làm sao hay không? Khi nó không ngừng bị co dựt...
Bác sĩ hiện tại đang bận một số việc, bởi ông đang phải sắp xếp các bản hồ sơ mà ngay lập tức lên tiếng:
"Bà yên tâm đi chắc cô ấy chỉ bị sốc phản vệ bình thường thôi! Và cô ấy sẽ không sao đâu. Nên bà đừng quá lo lắng!"
Mặc dù nghe những lời trấn an kia, nhưng mà sự lo lắng của bà cũng không nuôi ngoi một phần nào. Thế là bà đã phải ép buộc vị bác sĩ đó nhất định phải đến để xem thử con dâu mình có thật sự bị sốc phản vệ bình thường như ông đã nói hay là không? Cứ như vậy bà đã ở lìa đó mà càm ràm ông hơn nửa tiếng đồng hồ. Điều này khiến ông cảm thấy vô cùng khó chịu và bức xúc...
Nhưng ông có thể làm gì với vị khách này của mình chứ? Mà bắt buộc phải làm theo ý của bà nếu không thì chắc chắn bà sẽ ở đó càm ràm mãi đến nỗi ông sẽ thủng màng nhĩ mất...
Thế là bác sĩ đã nghe theo lời của bà mà chấp nhận sẽ đến đó xem sao, bấy giờ ông đã bắt đầu đến phòng bệnh của con dâu bà với bà. Giờ đây ông đã lấy đồ nghề ra mà kiểm tra cho Gia Mẫn.
Ngay chốc lát sắc mặt của ông đã từ bình thường mà chuyển sao sự hoang mang tột độ ông lên tiếng:
"Chuyện này là sao chứ? Sao mình cảm nhận được rằng trong cơ thể cô ấy dường như có chất độc gì đó, và nó đang phá hoại tế bào sống của cô ấy vậy?"
Trong sự hoang mang bối rối bấy giờ ông đã nhìn sang phía bình chuyền nước cho cậu thì ông vô cùng hoang mang. Mà tự hỏi: "Đây bình nước chuyền này? Tại sao nó lại có màu vàng chứ? Nếu nó có màu vàng vậy không lẽ nào là bên trong bình nước này có vấn đề chăng?"
Nói rồi ông đã rút ống chuyền nước ra khỏi cơ thể của cô, mà cầm nó quyết định sẽ đi kiểm tra thử xem rốt cuộc nó có chất độc hay thứ gì độc hại cho cơ thể cô hay là không?
Rồi ông đã vào bên trong phòng thí nghiệm của mình, và bắt đầu kiểm tra phân tích bình nước ấy. Sau một hồi thì cũng đã có kết quả. Ông vô cùng sốc mà suy nghĩ:
"Quả thật như mình đón là trong đây có thứ gì đó không tốt! Và quả thật là vậy? khi ở trong đây đang có một loại độc nhẹ và có thể gây chết người. Và nếu mình không đến kịp thì e rằng cô ấy sắp phải chết đến nơi rồi!"
Giờ đây ông bắt đầu lại suy nghĩ rằng: "Nhưng tại sao lại kỳ vậy? Tại sao trong bình chuyền nước lại có độc? Không lẽ nào là có người đã bỏ vào đây với mục đích giết người và hãm hại bình viện này sao?"
Trong suy tư thì giờ ông lại nhìn thấy một mũi kim đã đâm xuyên qua chiếc bình chuyền nước... Mà biết rằng những suy đón của mình là đúng...
Nói rồi cô đã lấy ra một ống tim và một cây tim, chốc lát cô đã dùng cây kim đó gấm vào bên trong một lọ thuốc, và rồi cô đã chuyền chất lỏng kia vào trong bình chuyền nước của Gia Mẫn và bậc cười trong sự nham hiểm như đã đạt được mục đích giờ đây người y tá lên tiếng:
"Cô gái tội nghiệp à. Giờ đây cô hãy từ từ mà tận hưởng cái chết của mình nha? Khi những giọt nước chuyền này vào trong cơ thể cô, và trong đó có độc điều đó sẽ khiến cô chết nhanh thôi...!"
Sau khi tim vào bình nước chuyền vào cơ thể của cô thì người phụ nữ đó bắt đầu rời đi. Cánh cửa phòng giờ đây đã đóng sầm lại trong không gian tĩnh lặng, với cái chết đang chờ đợi Gia Mẫn...
Mẹ chồng Gia Mẫn rất là lo lắng cho cô, ngay lập tức bà đã đi đến phòng của cô, và thấy bên trong không có ai cả. Điều này khiến bà vô cùng lo lắng mà suy nghĩ không biết con dâu của mình có làm sao không? Và có ai đã chữa trị cho nó chưa?
Thế thì bà giờ đây bắt đầu đi vào bên trong với sự lo lắng và thương sót cho cô, bà nhìn chăm chăm cô đang nằm dưới giường mà nhìn đầu cô đã được sơ cứu đơn sơ khi được băng lại cũng khá chỉnh chu...
Cứ như vậy bà đã ngồi bênh cạnh con dâu mình một lát lâu, cho đến khi bà nhìn thấy cô có cảm giác vô cùng kỳ lạ, khi cô bắt đầu co dựt điều này làm bà vô cùng hoang mang mà tự hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nó? Mà nó không ngừng co dựt vậy?"
Suy nghĩ một lát lâu bà quyết định sẽ đi gọi bác sĩ đến để xem thử rốt cuộc chuyện này là sao? Bà bắt đầu chạy trên hang lang một cách vô cùng vội vã với mục đích gọi bác sĩ đến càng nhanh càng tốt.
Sau một hồi thì bà cũng đã tìm đến được chỗ phòng bác sĩ, ngay lập tức bà đã kêu ông qua chỗ phòng bệnh con mình để xem thử nó có bị làm sao hay không? Khi nó không ngừng bị co dựt...
Bác sĩ hiện tại đang bận một số việc, bởi ông đang phải sắp xếp các bản hồ sơ mà ngay lập tức lên tiếng:
"Bà yên tâm đi chắc cô ấy chỉ bị sốc phản vệ bình thường thôi! Và cô ấy sẽ không sao đâu. Nên bà đừng quá lo lắng!"
Mặc dù nghe những lời trấn an kia, nhưng mà sự lo lắng của bà cũng không nuôi ngoi một phần nào. Thế là bà đã phải ép buộc vị bác sĩ đó nhất định phải đến để xem thử con dâu mình có thật sự bị sốc phản vệ bình thường như ông đã nói hay là không? Cứ như vậy bà đã ở lìa đó mà càm ràm ông hơn nửa tiếng đồng hồ. Điều này khiến ông cảm thấy vô cùng khó chịu và bức xúc...
Nhưng ông có thể làm gì với vị khách này của mình chứ? Mà bắt buộc phải làm theo ý của bà nếu không thì chắc chắn bà sẽ ở đó càm ràm mãi đến nỗi ông sẽ thủng màng nhĩ mất...
Thế là bác sĩ đã nghe theo lời của bà mà chấp nhận sẽ đến đó xem sao, bấy giờ ông đã bắt đầu đến phòng bệnh của con dâu bà với bà. Giờ đây ông đã lấy đồ nghề ra mà kiểm tra cho Gia Mẫn.
Ngay chốc lát sắc mặt của ông đã từ bình thường mà chuyển sao sự hoang mang tột độ ông lên tiếng:
"Chuyện này là sao chứ? Sao mình cảm nhận được rằng trong cơ thể cô ấy dường như có chất độc gì đó, và nó đang phá hoại tế bào sống của cô ấy vậy?"
Trong sự hoang mang bối rối bấy giờ ông đã nhìn sang phía bình chuyền nước cho cậu thì ông vô cùng hoang mang. Mà tự hỏi: "Đây bình nước chuyền này? Tại sao nó lại có màu vàng chứ? Nếu nó có màu vàng vậy không lẽ nào là bên trong bình nước này có vấn đề chăng?"
Nói rồi ông đã rút ống chuyền nước ra khỏi cơ thể của cô, mà cầm nó quyết định sẽ đi kiểm tra thử xem rốt cuộc nó có chất độc hay thứ gì độc hại cho cơ thể cô hay là không?
Rồi ông đã vào bên trong phòng thí nghiệm của mình, và bắt đầu kiểm tra phân tích bình nước ấy. Sau một hồi thì cũng đã có kết quả. Ông vô cùng sốc mà suy nghĩ:
"Quả thật như mình đón là trong đây có thứ gì đó không tốt! Và quả thật là vậy? khi ở trong đây đang có một loại độc nhẹ và có thể gây chết người. Và nếu mình không đến kịp thì e rằng cô ấy sắp phải chết đến nơi rồi!"
Giờ đây ông bắt đầu lại suy nghĩ rằng: "Nhưng tại sao lại kỳ vậy? Tại sao trong bình chuyền nước lại có độc? Không lẽ nào là có người đã bỏ vào đây với mục đích giết người và hãm hại bình viện này sao?"
Trong suy tư thì giờ ông lại nhìn thấy một mũi kim đã đâm xuyên qua chiếc bình chuyền nước... Mà biết rằng những suy đón của mình là đúng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất