Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ
Chương 5: Bị Hiểu Lầm
Ánh sáng ban mai chiếu vào trong căn phòng tâm tối mà hai đang nằm, ánh sáng kia đã rọi thẳng vào mắt Đào Dã qua bức rèm điều này khiến anh mơ hồ tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại Đào Dã đã ngồi dậy trong sự mơ màng anh bắt đầu mở mắt nhìn xung quanh, bấy giờ anh há hốc miệng trong sự hoang mang mà lên tiếng:
"Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Trong sự hoang mang của bản thân bấy giờ anh đang nhìn thấy mình đã nằm với Gia Mẫn trong khi bọn họ đắp một chiến mềm và khi lật chiếc mền ấy ra anh lại thấy cả hai không mặc gì cả, xung quanh là một khung cảnh vô cùng hỗn độn, khi quần áo hai người đang nằm tứ tung.
Đào Dã giờ đây đã từ vẻ mặt ngạc nhiên mà trở nên tức giận anh suy nghĩ rằng: "Mình chắc chắn cô ta đã làm điều gì đó để gài bẫy mình, và khiến mình cùng với cô ta mới trở nên như này! Và cô ta quả thật là một con người vô liêm sỉ bỉ ổi.
Mình thật là ngu ngốc khi tin tưởng với cô ta. Và không ngờ đến âm mưu này của cô ta!"
Nói rồi Đào Dã đã dùng tay của mình lay Gia Mẫn dậy, cô sau một hồi bị lay người mà cảm thấy vô cùng khó chịu. Bấy giờ cô cũng đã tỉnh ngủ sau đó mệt mỏi lên tiếng:
"Chuyện gì vậy? Đang ngủ mà ai lại lay mình dậy và làm phiền mình vậy?"
Trước câu tự hỏi của bản thân, thì cô bắt đầu mở mắt ra bấy giờ cô nhìn thấy trước mặt mình không ai khác mà là Đào Dã cô im lặng không biết phải nói gì và nghĩ rằng mình đã ngủ dậy quá trễ nên anh ấy mới lay mình dậy như vậy...
Nhưng rồi mắt cô đã mở to trong sự hoang mang khi bị đôi bàn tay của anh tát vào mặt mình cái bóp, bấy giờ cô lên tiếng: "Anh làm gì vậy? Sao lại tát tôi?"
Đào Dã trong sự tức giận vô cùng anh lên tiếng quát cô: "Hưm cô đúng là một con đàn bà khốn mà! Nhìn đi cô đã làm gì kia kìa...
Có phải cô âm mưu kết hôn với tôi bằng bản hợp đồng là để làm chuyện này sau đó thì cô sẽ đường đường chính chính bước vào căn nhà này phải không?"
Với những câu nói buộc tội của anh một cách vô cớ, trong khi đêm hôm qua chính anh là người đã làm điều đó với cô. Gia Mẫn đã bậc khóc nức nở cô lên tiếng quát:
"Cái loại đàn ông khốn như anh! Anh đã sai mà con quay ngược lại trách tôi à? Và khi phải tôi là người đã làm điều này và tôi không có lỗi gì hết...
Tất cả điều là do anh khi đêm hôm đó anh đã ***** *** tôi bởi vì anh đã say..."
Nghe đến đây mà Đào Dã cũng đã nhận ra rằng mình đã sai, cậu suy nghĩ rằng: "Gì chứ? Không lẽ nào những gì cô ấy nói điều là sự thật và đêm hôm qua ngươi sai là mình nên chuyện này mới xảy ra sao?"
Trước những suy nghĩ của bản thân Đào Dã giờ đây đã dần nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm đó với những đoạn ký ức mơ hồ còn sót lại trước khi mất tỉnh táo: "Đêm hôm đó khi mình nói chuyện với mẹ thì mẹ đã bảo mình hãy uống ly nước mà mẹ mang vào phòng.
Và mình đã uống nó sau đó mình cảm thấy rất khó chịu trong người và rồi mình đã không còn nhớ gì cả! Nếu như vậy thì không lẽ nào? Ly nước mà mẹ đưa cho mình? Trong đó có thuốc kích dục à? Vậy nên chuyện này mới xảy ra...
Nếu là như vậy thì có lẽ người sai chính là mình và mẹ mình và cô ấy không phải là người đã làm ra những chuyện này..."
Thế là nghĩ đến đây anh cũng đã biết được sự thật, giờ anh vô cùng ấy nấy mà lên tiếng:Ừ thì xin lỗi cô. Giờ thì tôi mới nhớ ra tất cả mọi chuyện...Và mong cô hãy bỏ qua cho tôi được không? Bởi tôi không suy nghĩ kỹ và đã hiểu lầm cô nên..."
Gia Mẫn với khuôn mặt đẫm lệ cô đang khóc, giờ đây cô đã đưa tay lên lâu đi những giọt nước mắt kia và tự nói với bản thân rằng:
"Hưa mình hãy mặc kệ và cố gắng chịu đựng mới được. Cả dù gì đây là công việc của mình nên hiểu lầm một chút cũng không sao? Với lại mình rất cần công việc này nên phải cố gắng chịu đựng và bỏ qua..."
Suy nghĩ đến đây cô đã đồng ý bỏ qua việc này và giờ đây bọn họ quyết định sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên đó là tiếng mẹ Đào Dã, bà ấy đang gọi hai người xuống dưới ăn cơm sáng:
"Này hai con xuống ăn cơm sáng nào!"
Đào Dã ngay lập tức lạnh lùng rời đi mà không quên nói với cô rằng hãy tắm rửa thay một bộ đồ sạch sẽ gọn gàng rồi xuống nhà ăn cơm để mẹ khỏi nghi ngờ và việc hai người đã có mâu thuẫn với nhau...
Gia Mẫn bắt đầu đồng ý và cô lấy đồ sau đó vào nhà vệ sinh, cô nhìn mình trong gương mà suy nghĩ: "Mình không biết mình có lựa chọn đúng khi bắt đầu bản hợp đồng này hay không? Và mình không biết sẽ có biến cố gì xảy ra với mình trong bản hợp đồng này hay không? Hơn hết mình mong rằng mọi thứ sẽ trở nên ổn thỏa hơn..."
Vừa tỉnh lại Đào Dã đã ngồi dậy trong sự mơ màng anh bắt đầu mở mắt nhìn xung quanh, bấy giờ anh há hốc miệng trong sự hoang mang mà lên tiếng:
"Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Trong sự hoang mang của bản thân bấy giờ anh đang nhìn thấy mình đã nằm với Gia Mẫn trong khi bọn họ đắp một chiến mềm và khi lật chiếc mền ấy ra anh lại thấy cả hai không mặc gì cả, xung quanh là một khung cảnh vô cùng hỗn độn, khi quần áo hai người đang nằm tứ tung.
Đào Dã giờ đây đã từ vẻ mặt ngạc nhiên mà trở nên tức giận anh suy nghĩ rằng: "Mình chắc chắn cô ta đã làm điều gì đó để gài bẫy mình, và khiến mình cùng với cô ta mới trở nên như này! Và cô ta quả thật là một con người vô liêm sỉ bỉ ổi.
Mình thật là ngu ngốc khi tin tưởng với cô ta. Và không ngờ đến âm mưu này của cô ta!"
Nói rồi Đào Dã đã dùng tay của mình lay Gia Mẫn dậy, cô sau một hồi bị lay người mà cảm thấy vô cùng khó chịu. Bấy giờ cô cũng đã tỉnh ngủ sau đó mệt mỏi lên tiếng:
"Chuyện gì vậy? Đang ngủ mà ai lại lay mình dậy và làm phiền mình vậy?"
Trước câu tự hỏi của bản thân, thì cô bắt đầu mở mắt ra bấy giờ cô nhìn thấy trước mặt mình không ai khác mà là Đào Dã cô im lặng không biết phải nói gì và nghĩ rằng mình đã ngủ dậy quá trễ nên anh ấy mới lay mình dậy như vậy...
Nhưng rồi mắt cô đã mở to trong sự hoang mang khi bị đôi bàn tay của anh tát vào mặt mình cái bóp, bấy giờ cô lên tiếng: "Anh làm gì vậy? Sao lại tát tôi?"
Đào Dã trong sự tức giận vô cùng anh lên tiếng quát cô: "Hưm cô đúng là một con đàn bà khốn mà! Nhìn đi cô đã làm gì kia kìa...
Có phải cô âm mưu kết hôn với tôi bằng bản hợp đồng là để làm chuyện này sau đó thì cô sẽ đường đường chính chính bước vào căn nhà này phải không?"
Với những câu nói buộc tội của anh một cách vô cớ, trong khi đêm hôm qua chính anh là người đã làm điều đó với cô. Gia Mẫn đã bậc khóc nức nở cô lên tiếng quát:
"Cái loại đàn ông khốn như anh! Anh đã sai mà con quay ngược lại trách tôi à? Và khi phải tôi là người đã làm điều này và tôi không có lỗi gì hết...
Tất cả điều là do anh khi đêm hôm đó anh đã ***** *** tôi bởi vì anh đã say..."
Nghe đến đây mà Đào Dã cũng đã nhận ra rằng mình đã sai, cậu suy nghĩ rằng: "Gì chứ? Không lẽ nào những gì cô ấy nói điều là sự thật và đêm hôm qua ngươi sai là mình nên chuyện này mới xảy ra sao?"
Trước những suy nghĩ của bản thân Đào Dã giờ đây đã dần nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm đó với những đoạn ký ức mơ hồ còn sót lại trước khi mất tỉnh táo: "Đêm hôm đó khi mình nói chuyện với mẹ thì mẹ đã bảo mình hãy uống ly nước mà mẹ mang vào phòng.
Và mình đã uống nó sau đó mình cảm thấy rất khó chịu trong người và rồi mình đã không còn nhớ gì cả! Nếu như vậy thì không lẽ nào? Ly nước mà mẹ đưa cho mình? Trong đó có thuốc kích dục à? Vậy nên chuyện này mới xảy ra...
Nếu là như vậy thì có lẽ người sai chính là mình và mẹ mình và cô ấy không phải là người đã làm ra những chuyện này..."
Thế là nghĩ đến đây anh cũng đã biết được sự thật, giờ anh vô cùng ấy nấy mà lên tiếng:Ừ thì xin lỗi cô. Giờ thì tôi mới nhớ ra tất cả mọi chuyện...Và mong cô hãy bỏ qua cho tôi được không? Bởi tôi không suy nghĩ kỹ và đã hiểu lầm cô nên..."
Gia Mẫn với khuôn mặt đẫm lệ cô đang khóc, giờ đây cô đã đưa tay lên lâu đi những giọt nước mắt kia và tự nói với bản thân rằng:
"Hưa mình hãy mặc kệ và cố gắng chịu đựng mới được. Cả dù gì đây là công việc của mình nên hiểu lầm một chút cũng không sao? Với lại mình rất cần công việc này nên phải cố gắng chịu đựng và bỏ qua..."
Suy nghĩ đến đây cô đã đồng ý bỏ qua việc này và giờ đây bọn họ quyết định sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên đó là tiếng mẹ Đào Dã, bà ấy đang gọi hai người xuống dưới ăn cơm sáng:
"Này hai con xuống ăn cơm sáng nào!"
Đào Dã ngay lập tức lạnh lùng rời đi mà không quên nói với cô rằng hãy tắm rửa thay một bộ đồ sạch sẽ gọn gàng rồi xuống nhà ăn cơm để mẹ khỏi nghi ngờ và việc hai người đã có mâu thuẫn với nhau...
Gia Mẫn bắt đầu đồng ý và cô lấy đồ sau đó vào nhà vệ sinh, cô nhìn mình trong gương mà suy nghĩ: "Mình không biết mình có lựa chọn đúng khi bắt đầu bản hợp đồng này hay không? Và mình không biết sẽ có biến cố gì xảy ra với mình trong bản hợp đồng này hay không? Hơn hết mình mong rằng mọi thứ sẽ trở nên ổn thỏa hơn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất