Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ
Chương 73: Âm Mưu Mới
Sau một khoảng thời gian đó là gần chiều. Nhi Linh đã dậy, cô nhìn chăm chăm Gia Mẫn đang cựa quậy một cách điên cuồng trong rất lạ mà thậm chí nghe Gia Mẫn nói những câu từ còn kỳ lạ hơn. Điều này khiến Nhi Linh vô cùng lo lắng mà lên tiếng tự hỏi bản thân: "Gia Mẫn...Gia Mẫn rốt cuộc cậu ấy bị gì thế kia? Mình phải đến hỏi bác sĩ mới được..."
Nhưng khi Nhi Linh về đến phòng bệnh của Gia Mẫn thì đã nhìn thấy cô tỉnh lại rồi Nhi Linh trong sự vui mừng mà ngay lập tức ôm chầm lấy Gia Mẫn cô nói:
"Thật may quá cậu đã không sao! Cậu ổn là tốt rồi!"
Gia Mẫn giờ đây mơ hồ nhớ về một người đàn ông nào đó, mà cô cũng không biết rõ là ai. Chỉ biết người đó vừa quen lại vừa lạ đã xuất hiện trong giấc mơ của cô và rồi cô tự hỏi bản thân:
"Rốt cuộc giấc mơ kia là gì? Và người đàn ông trong giấc mơ đó là ai?"
Đang suy nghĩ thì Nhi Linh bỗng lên tiếng kéo Gia Mẫn về thực tại cô hỏi: "Cậu sao vậy? Cậu đang suy nghĩ về điều gì vậy Gia Mẫn?"
Gia Mẫn nhìn chăm chăm Nhi Linh mà lên tiếng:
"À không có gì đâu chả qua tới hơi đau đầu thôi!"
Vị y tá ở bên cạnh bắt đầu lên tiếng:
"Vậy à một lát nữa tôi sẽ khám lại cho cô. Và kê thuốc cho cô nhé!"
Vị y tá kia đã im lặng định rời đi nhưng bỗng quay lại lên tiếng: "À mà cô nhớ chăm sóc đứa bé trong bụng thật tốt nghe chưa? Bởi vì cô vừa bị động thai đó. Hơn hết nếu đứa bé đã gần ba tháng mà xảy ra chuyện gì thì tiếc lắm..."
Gia Mẫn và Nhi Linh giờ đây vô cùng hoang mang ngay lập tức trong sự ngạc nhiên Nhi Linh hỏi: "Cái thai trong bụng cậu là của ai vậy? Sao cậu lại có bầu ba tháng rồi mà lại không nói cho tới biết. Để tớ chăm sóc cậu kỹ hơn ả?"
Gia Mẫn giờ đây ấp úng, cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ mà suy nghĩ trong sự khó hiểu:
"Gì chứ? Mình đã mang thai ba tháng sao? Nhưng tại sao điều đó lại có thể xảy ra chứ? Trong khi mình và anh ấy Trần Mã chỉ mới yêu đương và lên giường với nhau vào vài ngày trước..."
Gia Mẫn giờ đây rơi vào im lặng cậu không biết phải nói ra sao cho Nhi Linh hiểu về việc cô không biết mình có thai lúc ba tháng trước và cái thai trong bụng của cô là của ai..."
Nhi Linh nhìn chăm chăm Gia Mẫn để đợi câu trả lời từ cô, nhưng cô lại ấm úng ngập ngừng không muốn nói ra. Nhi Linh cũng đã hiểu ý của Gia Mẫn, giờ Nhi Linh không ép cậu phải nói ra nữa. Mà ngay lập tức lên tiếng: "Thôi tôi nghĩ chắc cậu đói rồi nhỉ? Và tôi sẽ đi mua thứ gì đó để chúng ta ăn nhé!"
Sau đó Nhi Linh đã đi mua đồ ăn trong khi Gia Mẫn vô cùng hoang mang mà không ngừng suy nghĩ về việc tại sao mình lại có thai trong ba tháng trước, trong khi cô không quan hệ với ai chứ?
Tại ngục tù tâm tối giờ đây bà Nhung đã xuất hiện bà đã gặp người phụ nữ đã hãm hại Gia Mẫn. Hai người nhìn chăm chăm nhau mà bậc cười thật lớn bà Nhung nói: "Trong nhiều ngày qua tôi đã thấy cô làm rất tốt nhiệm vụ của mình khi hành và tra tấn kẻ mà tôi ghét nhất. Và được giao cho cô xử lý...
Và theo thỏa thuận tôi sẽ giúp cô thoát khỏi công sắt nhà tù này và cho cô một số tiền vô cùng lớn để rời đi. Nhưng mà giao ước đó hiện tại chỉ mới thực hiện phân nửa. Và cô cần phải làm giúp tôi một việc nữa. Thì cô sẽ được tự do cô chịu không?"
Người đàn bà kia ngay lập tức hỏi bà ta muốn làm gì tiếp theo? Bà Những chốc lát đã lấy ra một lọ thuốc gì đó màu xanh bà ta lên tiếng:
"Chỉ cần cô có thể chính cái này vào cơ thể cô ta thì ngay lập tức cô ta sẽ chết tức tưởi cô làm được không?"
Người phụ nữ mặc dù không muốn đồng ý nhưng cũng phải đồng ý. Bà giờ đây đã lấy lo thuốc kia mà lên tiếng: "Được thôi! Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà bà đã đưa ra. Nhưng bà hứa là phải dữ lời. Bằng không thì đừng trách nghe chưa?"
Bà Nhung trả lời rằng: "Được chứ tôi sẽ dữ lời mà!"
Bà Nhung nhìn bà ta đang rời đi mà nở một nụ cười đầy nham hiểm và xảo trá bà lên tiếng:
"Kẻ mà mình ghét, ngày hôm nay nhất cô ta sẽ phải chết!"
Nói đến đây bà ta bậc cười thật lớn và rời đi trong sự đắc ý.
Người được giao nhiệm vụ để giết Gia Mẫn, giờ đã lén vào phòng bác sĩ sau đó đánh vào đầu vị bác sĩ điều này làm cô ta ngất đi. Sau đó bà ta bắt đầu lấy đồ bác sĩ mặt vào mà lên tiếng:
"Giờ đây trong thân phận của một bác sĩ mình sẽ có thể giết chết cô ta một cách vô cùng dễ dàng..."
Sau đó ả ta bắt đầu đi tìm kiếm phòng bệnh của Gia Mẫn khắp nơi. Sau một lúc thì cũng đã tìm ra hắn ta bắt đầu bước vào với nụ cười xảo trá đầy nham hiểm trên môi như sắp làm một điều gì nguy hiểm vậy...
Nhưng khi Nhi Linh về đến phòng bệnh của Gia Mẫn thì đã nhìn thấy cô tỉnh lại rồi Nhi Linh trong sự vui mừng mà ngay lập tức ôm chầm lấy Gia Mẫn cô nói:
"Thật may quá cậu đã không sao! Cậu ổn là tốt rồi!"
Gia Mẫn giờ đây mơ hồ nhớ về một người đàn ông nào đó, mà cô cũng không biết rõ là ai. Chỉ biết người đó vừa quen lại vừa lạ đã xuất hiện trong giấc mơ của cô và rồi cô tự hỏi bản thân:
"Rốt cuộc giấc mơ kia là gì? Và người đàn ông trong giấc mơ đó là ai?"
Đang suy nghĩ thì Nhi Linh bỗng lên tiếng kéo Gia Mẫn về thực tại cô hỏi: "Cậu sao vậy? Cậu đang suy nghĩ về điều gì vậy Gia Mẫn?"
Gia Mẫn nhìn chăm chăm Nhi Linh mà lên tiếng:
"À không có gì đâu chả qua tới hơi đau đầu thôi!"
Vị y tá ở bên cạnh bắt đầu lên tiếng:
"Vậy à một lát nữa tôi sẽ khám lại cho cô. Và kê thuốc cho cô nhé!"
Vị y tá kia đã im lặng định rời đi nhưng bỗng quay lại lên tiếng: "À mà cô nhớ chăm sóc đứa bé trong bụng thật tốt nghe chưa? Bởi vì cô vừa bị động thai đó. Hơn hết nếu đứa bé đã gần ba tháng mà xảy ra chuyện gì thì tiếc lắm..."
Gia Mẫn và Nhi Linh giờ đây vô cùng hoang mang ngay lập tức trong sự ngạc nhiên Nhi Linh hỏi: "Cái thai trong bụng cậu là của ai vậy? Sao cậu lại có bầu ba tháng rồi mà lại không nói cho tới biết. Để tớ chăm sóc cậu kỹ hơn ả?"
Gia Mẫn giờ đây ấp úng, cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ mà suy nghĩ trong sự khó hiểu:
"Gì chứ? Mình đã mang thai ba tháng sao? Nhưng tại sao điều đó lại có thể xảy ra chứ? Trong khi mình và anh ấy Trần Mã chỉ mới yêu đương và lên giường với nhau vào vài ngày trước..."
Gia Mẫn giờ đây rơi vào im lặng cậu không biết phải nói ra sao cho Nhi Linh hiểu về việc cô không biết mình có thai lúc ba tháng trước và cái thai trong bụng của cô là của ai..."
Nhi Linh nhìn chăm chăm Gia Mẫn để đợi câu trả lời từ cô, nhưng cô lại ấm úng ngập ngừng không muốn nói ra. Nhi Linh cũng đã hiểu ý của Gia Mẫn, giờ Nhi Linh không ép cậu phải nói ra nữa. Mà ngay lập tức lên tiếng: "Thôi tôi nghĩ chắc cậu đói rồi nhỉ? Và tôi sẽ đi mua thứ gì đó để chúng ta ăn nhé!"
Sau đó Nhi Linh đã đi mua đồ ăn trong khi Gia Mẫn vô cùng hoang mang mà không ngừng suy nghĩ về việc tại sao mình lại có thai trong ba tháng trước, trong khi cô không quan hệ với ai chứ?
Tại ngục tù tâm tối giờ đây bà Nhung đã xuất hiện bà đã gặp người phụ nữ đã hãm hại Gia Mẫn. Hai người nhìn chăm chăm nhau mà bậc cười thật lớn bà Nhung nói: "Trong nhiều ngày qua tôi đã thấy cô làm rất tốt nhiệm vụ của mình khi hành và tra tấn kẻ mà tôi ghét nhất. Và được giao cho cô xử lý...
Và theo thỏa thuận tôi sẽ giúp cô thoát khỏi công sắt nhà tù này và cho cô một số tiền vô cùng lớn để rời đi. Nhưng mà giao ước đó hiện tại chỉ mới thực hiện phân nửa. Và cô cần phải làm giúp tôi một việc nữa. Thì cô sẽ được tự do cô chịu không?"
Người đàn bà kia ngay lập tức hỏi bà ta muốn làm gì tiếp theo? Bà Những chốc lát đã lấy ra một lọ thuốc gì đó màu xanh bà ta lên tiếng:
"Chỉ cần cô có thể chính cái này vào cơ thể cô ta thì ngay lập tức cô ta sẽ chết tức tưởi cô làm được không?"
Người phụ nữ mặc dù không muốn đồng ý nhưng cũng phải đồng ý. Bà giờ đây đã lấy lo thuốc kia mà lên tiếng: "Được thôi! Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà bà đã đưa ra. Nhưng bà hứa là phải dữ lời. Bằng không thì đừng trách nghe chưa?"
Bà Nhung trả lời rằng: "Được chứ tôi sẽ dữ lời mà!"
Bà Nhung nhìn bà ta đang rời đi mà nở một nụ cười đầy nham hiểm và xảo trá bà lên tiếng:
"Kẻ mà mình ghét, ngày hôm nay nhất cô ta sẽ phải chết!"
Nói đến đây bà ta bậc cười thật lớn và rời đi trong sự đắc ý.
Người được giao nhiệm vụ để giết Gia Mẫn, giờ đã lén vào phòng bác sĩ sau đó đánh vào đầu vị bác sĩ điều này làm cô ta ngất đi. Sau đó bà ta bắt đầu lấy đồ bác sĩ mặt vào mà lên tiếng:
"Giờ đây trong thân phận của một bác sĩ mình sẽ có thể giết chết cô ta một cách vô cùng dễ dàng..."
Sau đó ả ta bắt đầu đi tìm kiếm phòng bệnh của Gia Mẫn khắp nơi. Sau một lúc thì cũng đã tìm ra hắn ta bắt đầu bước vào với nụ cười xảo trá đầy nham hiểm trên môi như sắp làm một điều gì nguy hiểm vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất