Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ
Chương 80: Bị uy hiếp
Sau một khoảng thời gian thì đã có xe cấp cứu đến, để đưa bọn họ vào bệnh viện, nhưng bên trong xe chỉ có một mình Trần Mã ở bên trong, còn Gia Mẫn thì đã biến mất...
Tại một nơi tâm tối nào đó, có một cô gái trẻ đang bị trói lại, cô được đặc ngồi trên một chiếc ghế miệng thì bị bịt chặt lại. Giờ đây cô đã tỉnh lại cô không ngừng rên rỉ kêu ư ử để cố gắng thoát ra khỏi cái nơi giam xích mình lại trong sự bất lực...
Cô hoang mang không biết rốt cuộc là ai đã bắt trói mình và họ làm vậy là vì có mục đích gì, đang suy nghĩ thì cánh cửa đột nhiên mở ra bước vào bên trong là một người phụ nữ mặt đồ đen. Người đó lên tiếng nói với cô rằng:
"Tôi biết một điều này chắc chắn cậu đang rất sợ nhỉ? Khi bị tôi bắt và giam giữ ở nơi này! Và cậu muốn biết tôi là ai không? Và tại sao tôi lại làm điều này không?"
Cô nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng hoang mang bối rối, cô suy nghĩ không biết rốt cuộc người phụ nữ kia là ai và họ muốn gì? Tại sao lại làm như vậy với cô? Đang suy nghĩ thì người phụ nữ kia bắt đầu cởi khăn che mặt của mình xuống điều này khiến cô vô cùng hoang mang sững sốt giờ cô lên tiếng:
"Nhi Linh là bà sao? Tại sao bà lại làm như vậy với tôi chứ? Rốt cuộc là vì điều gì?"
Trước câu hỏi của Gia Mẫn khi bản thân Nhi Linh đã lộ diện, cô bậc cười trong sự nham hiểm đắc ý cô nói:
"Sao vậy có phải bà đang sốc bởi vì tôi là người đứng sau tất cả mọi chuyện khi tôi lộ mặt đúng không?
Nhưng mà có biết vì lý do gì mà tôi làm điều này hay là không? Bởi vì chỉ có một nguyên nhân thôi! Đó chính là tôi yêu bà đó Gia Mẫn. Vậy nên tôi mới làm ra chuyện này để có được bà. Và như bà đã thấy với kế hoạch này của tôi tôi đã chia rẻ được bà với tên bạn trai của bà. Và hiện tại tính mạng của nó đang rất nguy hiểm khi nằm trong tay của tôi hhahhaha..."
Nhi Linh nói đến đây mà im lặng như đang tính toán một điều gì đó rất man rợn, sau đó cô đưa tay lên cổ mình mà ra hiệu với chất giọng trầm đầy gắt gỏng cô nói:
"Giờ đây cô chỉ có một sự lựa chọn thôi Gia Mẫn bạn thân của tôi à! Đó là cô sẽ chọn làm theo những gì mà tôi yêu cầu. Bằng không thì bạn trai của cô sẽ chết! Giữa hai thứ này cô hãy chọn đi...Và cô yên tôi sẽ thực hiện đúng lời hứa chứ không nuốt lời..."
Gia Mẫn trong sự hoang mang mà ngay lập tức hét lớn hỏi Nhi Linh rằng: "Rốt cuộc là cô muốn gì hả? Thì mới tha cho người tôi yêu?"
Nhi Linh cười ma mị trả lời:
"Gì à? Chỉ cần cô chịu yêu tôi và làm đám cưới sau đó sống hạnh phúc bên tôi thì...Tôi đảm bảo người yêu của cô sẽ được an toàn cô chịu không?"
Trước câu hỏi này của Nhi Linh Gia Mẫn giờ đây rơi vào trầm tư cô im lặng mà không biết mình nên làm gì. Bởi vì cô không phải là les và không thích phụ nữ nên. Nhưng nếu như cô từ chối lời tỏ tình của Nhi Linh thì liệu rằng cô và Trần Mã có gặp nguy hiểm gì hay là không?
Nghĩ đến đây cô đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý với yêu cầu mà Nhi Linh đưa ra:
"Được thôi tôi sẽ làm theo những gì mà cô yêu cầu miễn là cô không làm hại đến anh ấy người tôi yêu..."
Nhi Linh nghe đến đây mà bậc cười thật lớn, cô giờ đây cầm lấy con dao đưa vào cổ Gia Mẫn và nói rằng:
"Được tốt lắm! Cô làm vậy là rất tốt! Và từ giờ cô sẽ là vợ của tôi và sẽ phải nghe lời của tôi. Hơn hết từ giờ cho đến khi đám cưới của hai ta bắt đầu thì cô tốt nhất hãy nên nghe lời. Bằng không thì tôi sẽ ra tay với cô và người yêu của cô nghe rõ chưa?"
Gia Mẫn đã đồng ý còn Nhi Linh thì đã rời đi trong sự vui vẻ, và cô đang suy nghĩ trong đầu rằng, cô sẽ lên một kế hoạch gì đó cho đám cưới giữa cô và Gia Mẫn để hai người trở thành của nhau mãi mãi...
Còn Gia Mẫn thì cô đang ngồi trong căn phòng bị giam giữ, mà không ngừng suy nghĩ rằng mình nên làm gì trước mối nguy hiểm đột ngột ập đến với bản thân như thế này? Và cô cần phải làm sao để thoát khỏi ánh mắt quỷ dữ của Nhi Linh.
Sau một hồi suy nghĩ thật lâu cuối cùng Gia Mẫn cũng đã nghĩ ra một cách rằng, cô sẽ đợi ngày cưới của mình và Nhi Linh đến sau đó lợi dụng cô ta thả mình ra để làm lễ cưới và bỏ trốn. Lúc đó cô sẽ cứu luôn Trần Mã và cùng anh bỏ trốn bởi vì chắc chắn lúc đó Trần Mã cũng đã bình phục trở lại bình thường...
Cô suy nghĩ đến đây mà thở dài nói:
"Hazz Nhi Linh à tôi không ngờ cô lại là một con người xấu xa như vậy. Nhưng mà tôi nhất định sẽ không để cô đạt được mục đích của bản thân đâu. Và tôi sẽ tìm cách phá tan kế hoạch kia của cô mà thôi!"
Tại một nơi tâm tối nào đó, có một cô gái trẻ đang bị trói lại, cô được đặc ngồi trên một chiếc ghế miệng thì bị bịt chặt lại. Giờ đây cô đã tỉnh lại cô không ngừng rên rỉ kêu ư ử để cố gắng thoát ra khỏi cái nơi giam xích mình lại trong sự bất lực...
Cô hoang mang không biết rốt cuộc là ai đã bắt trói mình và họ làm vậy là vì có mục đích gì, đang suy nghĩ thì cánh cửa đột nhiên mở ra bước vào bên trong là một người phụ nữ mặt đồ đen. Người đó lên tiếng nói với cô rằng:
"Tôi biết một điều này chắc chắn cậu đang rất sợ nhỉ? Khi bị tôi bắt và giam giữ ở nơi này! Và cậu muốn biết tôi là ai không? Và tại sao tôi lại làm điều này không?"
Cô nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng hoang mang bối rối, cô suy nghĩ không biết rốt cuộc người phụ nữ kia là ai và họ muốn gì? Tại sao lại làm như vậy với cô? Đang suy nghĩ thì người phụ nữ kia bắt đầu cởi khăn che mặt của mình xuống điều này khiến cô vô cùng hoang mang sững sốt giờ cô lên tiếng:
"Nhi Linh là bà sao? Tại sao bà lại làm như vậy với tôi chứ? Rốt cuộc là vì điều gì?"
Trước câu hỏi của Gia Mẫn khi bản thân Nhi Linh đã lộ diện, cô bậc cười trong sự nham hiểm đắc ý cô nói:
"Sao vậy có phải bà đang sốc bởi vì tôi là người đứng sau tất cả mọi chuyện khi tôi lộ mặt đúng không?
Nhưng mà có biết vì lý do gì mà tôi làm điều này hay là không? Bởi vì chỉ có một nguyên nhân thôi! Đó chính là tôi yêu bà đó Gia Mẫn. Vậy nên tôi mới làm ra chuyện này để có được bà. Và như bà đã thấy với kế hoạch này của tôi tôi đã chia rẻ được bà với tên bạn trai của bà. Và hiện tại tính mạng của nó đang rất nguy hiểm khi nằm trong tay của tôi hhahhaha..."
Nhi Linh nói đến đây mà im lặng như đang tính toán một điều gì đó rất man rợn, sau đó cô đưa tay lên cổ mình mà ra hiệu với chất giọng trầm đầy gắt gỏng cô nói:
"Giờ đây cô chỉ có một sự lựa chọn thôi Gia Mẫn bạn thân của tôi à! Đó là cô sẽ chọn làm theo những gì mà tôi yêu cầu. Bằng không thì bạn trai của cô sẽ chết! Giữa hai thứ này cô hãy chọn đi...Và cô yên tôi sẽ thực hiện đúng lời hứa chứ không nuốt lời..."
Gia Mẫn trong sự hoang mang mà ngay lập tức hét lớn hỏi Nhi Linh rằng: "Rốt cuộc là cô muốn gì hả? Thì mới tha cho người tôi yêu?"
Nhi Linh cười ma mị trả lời:
"Gì à? Chỉ cần cô chịu yêu tôi và làm đám cưới sau đó sống hạnh phúc bên tôi thì...Tôi đảm bảo người yêu của cô sẽ được an toàn cô chịu không?"
Trước câu hỏi này của Nhi Linh Gia Mẫn giờ đây rơi vào trầm tư cô im lặng mà không biết mình nên làm gì. Bởi vì cô không phải là les và không thích phụ nữ nên. Nhưng nếu như cô từ chối lời tỏ tình của Nhi Linh thì liệu rằng cô và Trần Mã có gặp nguy hiểm gì hay là không?
Nghĩ đến đây cô đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý với yêu cầu mà Nhi Linh đưa ra:
"Được thôi tôi sẽ làm theo những gì mà cô yêu cầu miễn là cô không làm hại đến anh ấy người tôi yêu..."
Nhi Linh nghe đến đây mà bậc cười thật lớn, cô giờ đây cầm lấy con dao đưa vào cổ Gia Mẫn và nói rằng:
"Được tốt lắm! Cô làm vậy là rất tốt! Và từ giờ cô sẽ là vợ của tôi và sẽ phải nghe lời của tôi. Hơn hết từ giờ cho đến khi đám cưới của hai ta bắt đầu thì cô tốt nhất hãy nên nghe lời. Bằng không thì tôi sẽ ra tay với cô và người yêu của cô nghe rõ chưa?"
Gia Mẫn đã đồng ý còn Nhi Linh thì đã rời đi trong sự vui vẻ, và cô đang suy nghĩ trong đầu rằng, cô sẽ lên một kế hoạch gì đó cho đám cưới giữa cô và Gia Mẫn để hai người trở thành của nhau mãi mãi...
Còn Gia Mẫn thì cô đang ngồi trong căn phòng bị giam giữ, mà không ngừng suy nghĩ rằng mình nên làm gì trước mối nguy hiểm đột ngột ập đến với bản thân như thế này? Và cô cần phải làm sao để thoát khỏi ánh mắt quỷ dữ của Nhi Linh.
Sau một hồi suy nghĩ thật lâu cuối cùng Gia Mẫn cũng đã nghĩ ra một cách rằng, cô sẽ đợi ngày cưới của mình và Nhi Linh đến sau đó lợi dụng cô ta thả mình ra để làm lễ cưới và bỏ trốn. Lúc đó cô sẽ cứu luôn Trần Mã và cùng anh bỏ trốn bởi vì chắc chắn lúc đó Trần Mã cũng đã bình phục trở lại bình thường...
Cô suy nghĩ đến đây mà thở dài nói:
"Hazz Nhi Linh à tôi không ngờ cô lại là một con người xấu xa như vậy. Nhưng mà tôi nhất định sẽ không để cô đạt được mục đích của bản thân đâu. Và tôi sẽ tìm cách phá tan kế hoạch kia của cô mà thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất