Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 162: Cuộc đời của cô ấy, tôi chịu trách nhiệm (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cả đi cả về bệnh viện mất tổng cộng nửa tiếng, lúc ra ngoài đã là nửa đêm, mấy cửa hàng trên phố cũng đã tắt đèn đóng cửa.
Lâm Viễn Ái lái xe, dọc theo đường cũ về Lâm gia, thỉnh thoảng có đèn đường chiếu vào xe, hắt lên gương mặt tuấn tú của Lâm Viễn Ái, khiến đường nét trên gương mặt cậu trở nên ôn hòa không ít.
Lục Tương Nghi dựa vào thành ghế, lười biếng nghiêng đầu nhìn Lâm Viễn Ái, nói: “Làm phiền em rồi, Viễn Ái.”
“Không sao.” Lâm Viễn Ái nhìn sang Lục Tương Nghi, đáp.
Một lát sau, Lục Tương Nghi lại lên tiếng, hỏi: “Tối nay không quấy rầy đến việc gì của em chứ?”
“Không có.” Lâm Viễn Ái đáp lại, thấy phía trước có đèn đỏ thì dừng xe lại, trongd dầu lóe lên bóng dáng của Lâm Thâm Thâm.
“Vậy thì tốt.” Lục Tương Nghi mỉm cười.
Lần này, Lâm Viễn Ái không đáp lại, chỉ là cảm thấy trong lòng bỗng bồn chồn lạ kỳ.
Xe lướt chậm trên đường, một lát sau, Lâm Viễn Ái nghe thấy Lục Tương Nghi nói gì đó, bấy giờ Lâm Viễn Ái mới tỉnh hồn, nghiêng đầu, mỉm cười hỏi lại Lục Tương Nghi: “Dạ? Chị, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là vừa thấy một hàng hạt dẻ, tự nhiên muốn ăn.” Lục Tương Nghi dịu dàng đáp lại rồi mới hỏi: “Vữa nãy em sao thế? Hình như không tập trung lắm, có tâm sự gì sao?”
“Không có.” Lâm Viễn Ái lắc đầu, lên tiếng, hỏi: “Muốn ăn hạt dẻ sao? Vậy quay lại mua.”
Lục Tương Nghi nhìn chằm chằm góc nghiêng của Lâm Viễn Ái, nhìn mấy giây mới nói: “Không, chỉ là tự nhiên thấy rồi thèm thôi, không cần phiền phức như thế đâu.”
“Không phiền.” Lâm Viễn Ái qua loa lấy lệ đáp lại, vừa hay xe đến đoạn rẽ, bèn đánh aty lái, quay đầu xe.
Lâm Viễn Ái lái dọc theo đường vừa nãy, nhìn thấy tiệm hạt dẻ bèn dừng lại, tập vào lề đường, cầm ví tiền, quay sang nói với Lục Tương Nghi “ Chờ em”, rồi đóng cửa, đi vào tiệm hạt dẻ.
Chủ cửa hàng là một bà lão, trông rất hiền hòa, bọc nửa cân hạt dẻ rồi đưa cho Lâm Viễn Ái, báo giá.
Nhưng Lâm Viễn Ái mãi không cầm hạt dẻ, bà lão phải gọi mấy câu, Lâm Viễn Ái mới lấy lại tinh thần, nhận lấy túi hạt dẻ, “cám ơn “ một tiếng rồi xoay người định bụng rời đi.
Chưa đi được hai bước, giọng của bà lão lại vang lên: “Chàng trai, cậu vẫn chưa trả tiền.”
Lâm Viễn Ái “à” một tiếng, rồi vội vàng rút một tờ một tẳm tệ ra đưa cho bà lão, cũng không chờ bà lão thối tiền, đã cầm túi hạt dẻ trở về xe.
Lâm Viễn Ái đưa hạt dẻ cho Lục Tương Nghi, đúng lúc vừa khởi động xe thì bà lão bán hạt dẻ đuổi tới, gõ cửa kính xe, Lâm Viễn Ái hơi bất đắc dĩ hạ cửa kính xuống, bà lão đưa lại một xấp tiền lẻ, Lâm Viễn Ái lại không vươn tay nhận, ngược lại là Lục Tương Nghi cười cám ơn bà lão, nhận lấy.
Đến khi Lâm Viễn Ái cho xe chạy được một đoạn, Lục Tương Nghi mới bỏ xấp tiền lẻ kia vào hốc tủ cạnh ghế, cầm hạt dẻ, vừa bóc vỏ vừa hỏi: “Viễn Ái, sao em chưa đợi thối tiền đã đi vậy!”
Cả đi cả về bệnh viện mất tổng cộng nửa tiếng, lúc ra ngoài đã là nửa đêm, mấy cửa hàng trên phố cũng đã tắt đèn đóng cửa.
Lâm Viễn Ái lái xe, dọc theo đường cũ về Lâm gia, thỉnh thoảng có đèn đường chiếu vào xe, hắt lên gương mặt tuấn tú của Lâm Viễn Ái, khiến đường nét trên gương mặt cậu trở nên ôn hòa không ít.
Lục Tương Nghi dựa vào thành ghế, lười biếng nghiêng đầu nhìn Lâm Viễn Ái, nói: “Làm phiền em rồi, Viễn Ái.”
“Không sao.” Lâm Viễn Ái nhìn sang Lục Tương Nghi, đáp.
Một lát sau, Lục Tương Nghi lại lên tiếng, hỏi: “Tối nay không quấy rầy đến việc gì của em chứ?”
“Không có.” Lâm Viễn Ái đáp lại, thấy phía trước có đèn đỏ thì dừng xe lại, trongd dầu lóe lên bóng dáng của Lâm Thâm Thâm.
“Vậy thì tốt.” Lục Tương Nghi mỉm cười.
Lần này, Lâm Viễn Ái không đáp lại, chỉ là cảm thấy trong lòng bỗng bồn chồn lạ kỳ.
Xe lướt chậm trên đường, một lát sau, Lâm Viễn Ái nghe thấy Lục Tương Nghi nói gì đó, bấy giờ Lâm Viễn Ái mới tỉnh hồn, nghiêng đầu, mỉm cười hỏi lại Lục Tương Nghi: “Dạ? Chị, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là vừa thấy một hàng hạt dẻ, tự nhiên muốn ăn.” Lục Tương Nghi dịu dàng đáp lại rồi mới hỏi: “Vữa nãy em sao thế? Hình như không tập trung lắm, có tâm sự gì sao?”
“Không có.” Lâm Viễn Ái lắc đầu, lên tiếng, hỏi: “Muốn ăn hạt dẻ sao? Vậy quay lại mua.”
Lục Tương Nghi nhìn chằm chằm góc nghiêng của Lâm Viễn Ái, nhìn mấy giây mới nói: “Không, chỉ là tự nhiên thấy rồi thèm thôi, không cần phiền phức như thế đâu.”
“Không phiền.” Lâm Viễn Ái qua loa lấy lệ đáp lại, vừa hay xe đến đoạn rẽ, bèn đánh aty lái, quay đầu xe.
Lâm Viễn Ái lái dọc theo đường vừa nãy, nhìn thấy tiệm hạt dẻ bèn dừng lại, tập vào lề đường, cầm ví tiền, quay sang nói với Lục Tương Nghi “ Chờ em”, rồi đóng cửa, đi vào tiệm hạt dẻ.
Chủ cửa hàng là một bà lão, trông rất hiền hòa, bọc nửa cân hạt dẻ rồi đưa cho Lâm Viễn Ái, báo giá.
Nhưng Lâm Viễn Ái mãi không cầm hạt dẻ, bà lão phải gọi mấy câu, Lâm Viễn Ái mới lấy lại tinh thần, nhận lấy túi hạt dẻ, “cám ơn “ một tiếng rồi xoay người định bụng rời đi.
Chưa đi được hai bước, giọng của bà lão lại vang lên: “Chàng trai, cậu vẫn chưa trả tiền.”
Lâm Viễn Ái “à” một tiếng, rồi vội vàng rút một tờ một tẳm tệ ra đưa cho bà lão, cũng không chờ bà lão thối tiền, đã cầm túi hạt dẻ trở về xe.
Lâm Viễn Ái đưa hạt dẻ cho Lục Tương Nghi, đúng lúc vừa khởi động xe thì bà lão bán hạt dẻ đuổi tới, gõ cửa kính xe, Lâm Viễn Ái hơi bất đắc dĩ hạ cửa kính xuống, bà lão đưa lại một xấp tiền lẻ, Lâm Viễn Ái lại không vươn tay nhận, ngược lại là Lục Tương Nghi cười cám ơn bà lão, nhận lấy.
Đến khi Lâm Viễn Ái cho xe chạy được một đoạn, Lục Tương Nghi mới bỏ xấp tiền lẻ kia vào hốc tủ cạnh ghế, cầm hạt dẻ, vừa bóc vỏ vừa hỏi: “Viễn Ái, sao em chưa đợi thối tiền đã đi vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất