Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 165: Cuộc đời của cô ấy, tôi chịu trách nhiệm (5)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thứ cảm giác nhớ nhung này vô cùng quen thuộc, hệt như trong sáu năm cô bỗng dưng biến mất khỏi cuộc sống của anh, anh thường xuyên nhớ đến cô, trên đường phố Bắc Kinh tấp nập, vô số lần ngẩn người đứng đó, nhìn đô thị sầm uất trước mạt mà lòng lại nhớ đến dáng vẻ của cô.
Hiện nay, rõ ràng cô đã trở lại Bắc Kinh, sống cùng một thành phố với anh, nhưng thời điểm không có cô bên cạnh, anh vẫn ngân ngẩn, vẫn nhớ cô như cũ.
Hoặc có lẽ do một người sống quá lâu, một người mất ngủ quá nhiều lần, một người một mình nhớ cô trong thời gian quá dài, cho nên tới giờ, việc nhớ đến cô tựa như đã thành một bản năng, một thói quen khó bỏ.
Giống như trong sáu năm đó, vô số đêm không chợp mắt, anh sẽ nhắm mắt lại theo thói quen, an tĩnh nhớ về cô, tưởng tượng ra gương mặt đáng yêu rạng rỡ của cô.
Nhớ mãi nhớ mãi, anh lại cảm thấy, mình có thể không chút kiêng kỵ mà nhớ về cô như vậy đã là một loại hạnh phúc.
Như vậy là đủ.
Suốt sáu năm đó, thế giới của anh chỉ có duy nhất một người, nhân vật chính là anh, vai phụ vẫn là anh.
Cẩm Dương ngây người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ một lúc, mấy phút sau mới giơ tay rút chìa khóa xe, bước xuống, sải bước vào trung tâm thương mại.
Ngoại hình anh bắt mắt, lẫn vào dòng người tấp nập trên đường nhưng không có chút dấu hiệu bị lu mờ nào, vô số người ghé mắt nhìn anh, sau đó sẽ trầm trồ ngưỡng mộ, xì xào bàn tán.
Lúc nhỏ, vì để tương lai tiếp quản tập đoàn Bác Đế tốt hơn, anh từng phải huấn luyện trên mọi phương diện, thính lực tốt hơn người thường rất nhiều, cho nên những lời xì xào trong phạm vi gần mình, anh có thể nghe thấy rõ.
“Người đàn ông kia đẹp trai quá đi mất!”
“Đúng vậy... muốn đến xin số điện thoại của anh ấy ghê!”
“Không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ!”
Cẩm Dương điềm tĩnh bỏ ngoài tai hết những lời này, không nhanh không chậm đi vào trung tâm thương mại.
Cả người anh toát lên khí chất phi phàm lại lạnh lùng, chỉ đi thôi cũng đủ trở thành một phong cảnh có một không hai.
Cẩm Dương đón theo thang máy đi lên thẳng tầng thứ năm của trung tâm thương mại, tầng này chuyên bán đồ trang trí trong nhà, anh nhìn kỹ từng gian hàng, cuối cùng chọn một gian mình cho là vừa mắt nhất.
Cô gái bán hàng đon đả bước ra nghênh đón anh, nhưng anh không nhìn, chỉ chăm chú đứng trước kệ hàng chọn hơn nửa ngày, sau đó mới từ trong đó chọn lựa hai bộ bình và cốc nước kiểu dáng thanh lịch.
Cô gái bán hàng đưa hóa đơn, Cẩm Dương cà thẻ trả tiền, xong xuôi liền xách hai bộ bình cốc kia đi dạo xung quanh trung tâm thương mại, tìm một lượt mới tìm thấy gian bán thảm, anh đi vào, lại chọn mất một lúc mới chọn được một tấm thảm lông dày tối màu.
Cuối cùng là đến khu bàn đèn, Cẩm Dương coi thường những chùm đèn thủy tinh đắt giá mà nhân viên tiệm giới thiệu, anh chọn lấy mấy ngọn đèn thanh lịch điều khiển bằng âm thanh.
Cẩm Dương mua xong hết mấy đồ này, kiểm tra lại một lượt, nghĩ bụng cũng vừa đủ rồi, bèn xách đồ rời khỏi trung tâm thương mại.
Xếp hết mọi thứ vào cốp xe xong xuôi, Cẩm Dương nhìn đồng hồ, còn sớm, tuy nhiên anh vẫn quyết định lái xe đến cổng trường của Bác Duệ.
Thứ cảm giác nhớ nhung này vô cùng quen thuộc, hệt như trong sáu năm cô bỗng dưng biến mất khỏi cuộc sống của anh, anh thường xuyên nhớ đến cô, trên đường phố Bắc Kinh tấp nập, vô số lần ngẩn người đứng đó, nhìn đô thị sầm uất trước mạt mà lòng lại nhớ đến dáng vẻ của cô.
Hiện nay, rõ ràng cô đã trở lại Bắc Kinh, sống cùng một thành phố với anh, nhưng thời điểm không có cô bên cạnh, anh vẫn ngân ngẩn, vẫn nhớ cô như cũ.
Hoặc có lẽ do một người sống quá lâu, một người mất ngủ quá nhiều lần, một người một mình nhớ cô trong thời gian quá dài, cho nên tới giờ, việc nhớ đến cô tựa như đã thành một bản năng, một thói quen khó bỏ.
Giống như trong sáu năm đó, vô số đêm không chợp mắt, anh sẽ nhắm mắt lại theo thói quen, an tĩnh nhớ về cô, tưởng tượng ra gương mặt đáng yêu rạng rỡ của cô.
Nhớ mãi nhớ mãi, anh lại cảm thấy, mình có thể không chút kiêng kỵ mà nhớ về cô như vậy đã là một loại hạnh phúc.
Như vậy là đủ.
Suốt sáu năm đó, thế giới của anh chỉ có duy nhất một người, nhân vật chính là anh, vai phụ vẫn là anh.
Cẩm Dương ngây người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ một lúc, mấy phút sau mới giơ tay rút chìa khóa xe, bước xuống, sải bước vào trung tâm thương mại.
Ngoại hình anh bắt mắt, lẫn vào dòng người tấp nập trên đường nhưng không có chút dấu hiệu bị lu mờ nào, vô số người ghé mắt nhìn anh, sau đó sẽ trầm trồ ngưỡng mộ, xì xào bàn tán.
Lúc nhỏ, vì để tương lai tiếp quản tập đoàn Bác Đế tốt hơn, anh từng phải huấn luyện trên mọi phương diện, thính lực tốt hơn người thường rất nhiều, cho nên những lời xì xào trong phạm vi gần mình, anh có thể nghe thấy rõ.
“Người đàn ông kia đẹp trai quá đi mất!”
“Đúng vậy... muốn đến xin số điện thoại của anh ấy ghê!”
“Không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ!”
Cẩm Dương điềm tĩnh bỏ ngoài tai hết những lời này, không nhanh không chậm đi vào trung tâm thương mại.
Cả người anh toát lên khí chất phi phàm lại lạnh lùng, chỉ đi thôi cũng đủ trở thành một phong cảnh có một không hai.
Cẩm Dương đón theo thang máy đi lên thẳng tầng thứ năm của trung tâm thương mại, tầng này chuyên bán đồ trang trí trong nhà, anh nhìn kỹ từng gian hàng, cuối cùng chọn một gian mình cho là vừa mắt nhất.
Cô gái bán hàng đon đả bước ra nghênh đón anh, nhưng anh không nhìn, chỉ chăm chú đứng trước kệ hàng chọn hơn nửa ngày, sau đó mới từ trong đó chọn lựa hai bộ bình và cốc nước kiểu dáng thanh lịch.
Cô gái bán hàng đưa hóa đơn, Cẩm Dương cà thẻ trả tiền, xong xuôi liền xách hai bộ bình cốc kia đi dạo xung quanh trung tâm thương mại, tìm một lượt mới tìm thấy gian bán thảm, anh đi vào, lại chọn mất một lúc mới chọn được một tấm thảm lông dày tối màu.
Cuối cùng là đến khu bàn đèn, Cẩm Dương coi thường những chùm đèn thủy tinh đắt giá mà nhân viên tiệm giới thiệu, anh chọn lấy mấy ngọn đèn thanh lịch điều khiển bằng âm thanh.
Cẩm Dương mua xong hết mấy đồ này, kiểm tra lại một lượt, nghĩ bụng cũng vừa đủ rồi, bèn xách đồ rời khỏi trung tâm thương mại.
Xếp hết mọi thứ vào cốp xe xong xuôi, Cẩm Dương nhìn đồng hồ, còn sớm, tuy nhiên anh vẫn quyết định lái xe đến cổng trường của Bác Duệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất