Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 177: Càng ngày càng tệ, trả giá gấp mười (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cẩm Dương ôm siết lấy Lâm Thâm Thâm, tay còn lại vẫn chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của cô, từng chút từng chút, vô cùng kiên nhẫn, cũng cực kỳ dịu dàng.
Lâm Thâm Thâm dán trong ngực Cẩm Dương, mặc dù không nhìn thấy thần thái của người đàn ông, nhưng cô đã có thể dần dần buông bỏ hết ngụy trang cùng đề phòng.
Tay Cẩm Dương khẽ đặt lên gáy Lâm Thâm Thâm, ấn đầu cô vào ngực mình, ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn ngược lại sự dịu dàng khi đối với Lâm Thâm Thâm.
Nó lạnh thấu xương, ngập tràn sát khí.
Anh quét qua đám người quỳ đằng kia.
Cái ôm anh dành cho Lâm Thâm Thâm vẫn dịu dàng thương yêu như cũ, nhưng thần thái trên mặt không có chút gì gọi là dịu dàng, dưới đáy mắt sâu thẳm kia là sự lạnh lẽo chết chóc.
Mấy người kia không kìm được cúi hết đầu xuống, từ trước đến giwof bọn họ đều được chiều quen, không sợ trời không sợ đất, nhưng ngay tại giây phút này, khi dối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, bọn họ cảm cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình ập đến.
Ngay cả mấy viên cảnh sát đứng cạnh đám người kia khi chạm phải ánh mắt của Cẩm Dương cũng không nhịn được rùng mình.
Viên cảnh sát cao tuổi vừa nãy không được Cẩm Dương để ý tới, bây giờ ông hơi chần chừ, nhìn dáng vẻ Cẩm Dương cũng không phải người đễ chọc, ông bèn cho rằng Cẩm Dương chính là cái vị trên quân khu kia, lập tức dậm chân tiến lên, nghiêm trang hỏi: “Những người này, nên xử lí ra sao...”
Viên cảnh sát còn chưa dứt lời, Cẩm Dương đã ngước mắt trừng ông ta, khiến viên cảnh sát kia chỉ có thể ngậm ngùi nuốt hết những lời định nói xuống bụng.
Cẩm Dương đã nổi điên từ lâu, nhưng anh không muốn để Lâm Thâm Thâm thấy mình giận, èn chỉ có thể cố gắng kìm sự bạo lực trong người lại, cúi người ôm ngang Lâm Thâm Thâm lên, không thèm nhìn đến đám người trong phòng, bế Lâm Thâm Thâm đi thẳng khỏi phòng bao.
Bên ngoài “Kim Bích Huy Hoàng” vẫn sôi động như hội, phục vụ thấy Cẩm Dương bế Lâm Thâm Thâm ra, lập tức tiến đến hỏi theo phép: “Xin hỏi tiên sinh, tiểu thư, hai người có cần gì không?”
Lâm Thâm Thâm ưa sĩ diện, sợ dấu ngón tay trên mặt mình bị người nhìn thấy, bèn chôn cả đầu trong ngực Cẩm Dương.
Động tác đó của cô rất nhỏ, nhưng Cẩm Dương cảm nhận được rõ ràng, sắc mặt anh lập tức sầm lại, cánh tay bế Lâm Thâm Thâm theo bản năng siết chặt, khớp xương nhô lên trắng bệch.
Cẩm Dương bế Lâm Thâm Thâm đi thẳng ra cửa chính “Kim Bích Huy Hoàng“.
Lúc đến vội, Cẩm Dương trực tiếp dừng xe ngay trước cửa. Bây giờ anh bế Lâm Thâm Thâm, ba bước thành hai đi xuống, coi thường hết dòng xe cộ xung quanh, đi thẳng về xe, Sau khi đặt cô lên xe, bản thân liền đi vòng qua đầu xe, cũng lên xe.
Cẩm Dương ôm siết lấy Lâm Thâm Thâm, tay còn lại vẫn chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của cô, từng chút từng chút, vô cùng kiên nhẫn, cũng cực kỳ dịu dàng.
Lâm Thâm Thâm dán trong ngực Cẩm Dương, mặc dù không nhìn thấy thần thái của người đàn ông, nhưng cô đã có thể dần dần buông bỏ hết ngụy trang cùng đề phòng.
Tay Cẩm Dương khẽ đặt lên gáy Lâm Thâm Thâm, ấn đầu cô vào ngực mình, ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn ngược lại sự dịu dàng khi đối với Lâm Thâm Thâm.
Nó lạnh thấu xương, ngập tràn sát khí.
Anh quét qua đám người quỳ đằng kia.
Cái ôm anh dành cho Lâm Thâm Thâm vẫn dịu dàng thương yêu như cũ, nhưng thần thái trên mặt không có chút gì gọi là dịu dàng, dưới đáy mắt sâu thẳm kia là sự lạnh lẽo chết chóc.
Mấy người kia không kìm được cúi hết đầu xuống, từ trước đến giwof bọn họ đều được chiều quen, không sợ trời không sợ đất, nhưng ngay tại giây phút này, khi dối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, bọn họ cảm cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình ập đến.
Ngay cả mấy viên cảnh sát đứng cạnh đám người kia khi chạm phải ánh mắt của Cẩm Dương cũng không nhịn được rùng mình.
Viên cảnh sát cao tuổi vừa nãy không được Cẩm Dương để ý tới, bây giờ ông hơi chần chừ, nhìn dáng vẻ Cẩm Dương cũng không phải người đễ chọc, ông bèn cho rằng Cẩm Dương chính là cái vị trên quân khu kia, lập tức dậm chân tiến lên, nghiêm trang hỏi: “Những người này, nên xử lí ra sao...”
Viên cảnh sát còn chưa dứt lời, Cẩm Dương đã ngước mắt trừng ông ta, khiến viên cảnh sát kia chỉ có thể ngậm ngùi nuốt hết những lời định nói xuống bụng.
Cẩm Dương đã nổi điên từ lâu, nhưng anh không muốn để Lâm Thâm Thâm thấy mình giận, èn chỉ có thể cố gắng kìm sự bạo lực trong người lại, cúi người ôm ngang Lâm Thâm Thâm lên, không thèm nhìn đến đám người trong phòng, bế Lâm Thâm Thâm đi thẳng khỏi phòng bao.
Bên ngoài “Kim Bích Huy Hoàng” vẫn sôi động như hội, phục vụ thấy Cẩm Dương bế Lâm Thâm Thâm ra, lập tức tiến đến hỏi theo phép: “Xin hỏi tiên sinh, tiểu thư, hai người có cần gì không?”
Lâm Thâm Thâm ưa sĩ diện, sợ dấu ngón tay trên mặt mình bị người nhìn thấy, bèn chôn cả đầu trong ngực Cẩm Dương.
Động tác đó của cô rất nhỏ, nhưng Cẩm Dương cảm nhận được rõ ràng, sắc mặt anh lập tức sầm lại, cánh tay bế Lâm Thâm Thâm theo bản năng siết chặt, khớp xương nhô lên trắng bệch.
Cẩm Dương bế Lâm Thâm Thâm đi thẳng ra cửa chính “Kim Bích Huy Hoàng“.
Lúc đến vội, Cẩm Dương trực tiếp dừng xe ngay trước cửa. Bây giờ anh bế Lâm Thâm Thâm, ba bước thành hai đi xuống, coi thường hết dòng xe cộ xung quanh, đi thẳng về xe, Sau khi đặt cô lên xe, bản thân liền đi vòng qua đầu xe, cũng lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất