Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 178: Càng ngày càng tệ, trả giá gấp mười (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cẩm Dương tra chìa khóa vào ổ, đang định lăn bánh thì cửa kính bỗng bị người ngoài gõ, Cẩm Dương nghiêng đầu, thấy ngoài cửa xe là hai viên cảnh sát giao thông, trongg tay còn cầm giấy phạt.
Cẩm Dương nhíu mày, không mở cửa sổ, trực tiếp rút từ ví ra mấy tờ tiền, sau mới hạ kính, không nói không rằng dúi vào người vị cảnh sát đối diện, sau đó đạp cần ga, chiếc xe như tên rời cung, lao vụt đi, không chờ hai viên cảnh sát kia kịp phản ứng, xe của Cẩm Dương đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Trong xe, Lâm Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, từ đầu đến cuối không lên tiếng, rời khỏi lồng ngực Cẩm Dương, cô không còn ấm áp cảm động như vừa rồi, tâm trạng ngược lại còn càng thêm phiền muộn.
Năm đó vì cô bướng bỉnh đòi đến đại học A đón Tiểu Hải Dương cũng đến lễ trưởng thành mà gián tiếp gây ra cái chết của ba mẹ, cô biết vì chuyện này mà trong lòng Lâm Viễn Ái vẫn luôn trách mình.
Nhưng cô vẫn ôm hy vọng, cô nghĩ dù sao mình cũng là chị ruột của cậu, cho dù Lâm Viễn Ái có giận cô, nhưng cũng sẽ không thật sự không màng đền tình chị em, bỏ cô lại cho mấy tên hổ sói đó.
Tuy nhiên đến tận bây giờ, cô đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Lâm Viễn Ái lại không thấy tăm hơi đâu, thậm chí là một cú điện thoại, cũng không gọi đến cho đám bạn kia của cậu.
Nói không khó chịu, đó là không thể, nhưng càng nhiều hơn, Lâm Thâm Thâm cảm thấy lạnh lòng, Bắc Kinh mới bước vào cuối hè, nhưng cô lại có cảm giâc cả người rơi xuống hầm băng, lạnh không thở nổi.
Cẩm Dương bên cạnh vẫn đang cật lực cố gắng kìm chế cơn tực trong ngực, chỉ ra sức đạp cần ga, lấy xe trút giận.
Hai người cứ im lặng như vậy đến tận khi về nhà, vào gara, Cẩm Dương vẫn không hề có ý định giảm tốc độ xe, bánh xe lươn lẹo qua ừng khúc quanh, sau đó ‘kít’ một tiếng, vững vàng đỗ vào chỗ đỗ xe cố định của Cẩm Dương.
Cẩm Dương rút chìa khóa xe, bước xuống, đi vòng qua phía Lâm Thâm Thâm, giang tay bế cô xuống, giơ chân đá cửa, vừa bế Lâm Thâm Thâm vào thang máy vừa ấn khóa chốt cửa xe.
Bây giờ đã là mười hai giờ đêm, trong thang máy không một bóng người, hai người không ai nói chuyện với ai, yên lặng lên nhà.
Cẩm Dương đi gấp, ngay cửa nhà cũng không khóa kĩ, anh không nhìn đã giơ chân đạp cửa, bế Lâm Thâm Thâm đi vào, cũng may an ninh ở đây tốt, lại là đêm khuya, không có người nào dám vào, đồ vật trong nhà vẫn y như lúc anh rời đi.
Cẩm Dương bế Lâm Thâm Thâm vào thẳng phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó đứng dậy, ra ngoài.
Lâm Thâm Thâm cảm thấy hình như dưới người có vật gì đó cứng cứng, bèn vòng tay ra mò, thì ra là di động của cô.
Trong lúc vô tình cô đã bật máy, Lâm Thâm Thâm nhìn đến biểu tượng biểu thị số cuộc gọi nhớ bến trái màn hình, thắc mắc ấn vào, có những bảy cuộc gọi nhỡ, hơn nữa tất cả đều từ Cẩm Dương.
Lâm Thâm Thâm theo bản năng định ra hỏi Cẩm Dương gọi cô nhiều như vậy có chuyện gì sao, cô nghĩ là làm, bèn vén chăn lên, xuống giường, bỗng, lòng bàn chân lại bất ngờ tiếp xúc đến một mảnh mềm mại, Lâm Thâm Thâm ngẩn người.
Cẩm Dương tra chìa khóa vào ổ, đang định lăn bánh thì cửa kính bỗng bị người ngoài gõ, Cẩm Dương nghiêng đầu, thấy ngoài cửa xe là hai viên cảnh sát giao thông, trongg tay còn cầm giấy phạt.
Cẩm Dương nhíu mày, không mở cửa sổ, trực tiếp rút từ ví ra mấy tờ tiền, sau mới hạ kính, không nói không rằng dúi vào người vị cảnh sát đối diện, sau đó đạp cần ga, chiếc xe như tên rời cung, lao vụt đi, không chờ hai viên cảnh sát kia kịp phản ứng, xe của Cẩm Dương đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Trong xe, Lâm Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, từ đầu đến cuối không lên tiếng, rời khỏi lồng ngực Cẩm Dương, cô không còn ấm áp cảm động như vừa rồi, tâm trạng ngược lại còn càng thêm phiền muộn.
Năm đó vì cô bướng bỉnh đòi đến đại học A đón Tiểu Hải Dương cũng đến lễ trưởng thành mà gián tiếp gây ra cái chết của ba mẹ, cô biết vì chuyện này mà trong lòng Lâm Viễn Ái vẫn luôn trách mình.
Nhưng cô vẫn ôm hy vọng, cô nghĩ dù sao mình cũng là chị ruột của cậu, cho dù Lâm Viễn Ái có giận cô, nhưng cũng sẽ không thật sự không màng đền tình chị em, bỏ cô lại cho mấy tên hổ sói đó.
Tuy nhiên đến tận bây giờ, cô đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Lâm Viễn Ái lại không thấy tăm hơi đâu, thậm chí là một cú điện thoại, cũng không gọi đến cho đám bạn kia của cậu.
Nói không khó chịu, đó là không thể, nhưng càng nhiều hơn, Lâm Thâm Thâm cảm thấy lạnh lòng, Bắc Kinh mới bước vào cuối hè, nhưng cô lại có cảm giâc cả người rơi xuống hầm băng, lạnh không thở nổi.
Cẩm Dương bên cạnh vẫn đang cật lực cố gắng kìm chế cơn tực trong ngực, chỉ ra sức đạp cần ga, lấy xe trút giận.
Hai người cứ im lặng như vậy đến tận khi về nhà, vào gara, Cẩm Dương vẫn không hề có ý định giảm tốc độ xe, bánh xe lươn lẹo qua ừng khúc quanh, sau đó ‘kít’ một tiếng, vững vàng đỗ vào chỗ đỗ xe cố định của Cẩm Dương.
Cẩm Dương rút chìa khóa xe, bước xuống, đi vòng qua phía Lâm Thâm Thâm, giang tay bế cô xuống, giơ chân đá cửa, vừa bế Lâm Thâm Thâm vào thang máy vừa ấn khóa chốt cửa xe.
Bây giờ đã là mười hai giờ đêm, trong thang máy không một bóng người, hai người không ai nói chuyện với ai, yên lặng lên nhà.
Cẩm Dương đi gấp, ngay cửa nhà cũng không khóa kĩ, anh không nhìn đã giơ chân đạp cửa, bế Lâm Thâm Thâm đi vào, cũng may an ninh ở đây tốt, lại là đêm khuya, không có người nào dám vào, đồ vật trong nhà vẫn y như lúc anh rời đi.
Cẩm Dương bế Lâm Thâm Thâm vào thẳng phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó đứng dậy, ra ngoài.
Lâm Thâm Thâm cảm thấy hình như dưới người có vật gì đó cứng cứng, bèn vòng tay ra mò, thì ra là di động của cô.
Trong lúc vô tình cô đã bật máy, Lâm Thâm Thâm nhìn đến biểu tượng biểu thị số cuộc gọi nhớ bến trái màn hình, thắc mắc ấn vào, có những bảy cuộc gọi nhỡ, hơn nữa tất cả đều từ Cẩm Dương.
Lâm Thâm Thâm theo bản năng định ra hỏi Cẩm Dương gọi cô nhiều như vậy có chuyện gì sao, cô nghĩ là làm, bèn vén chăn lên, xuống giường, bỗng, lòng bàn chân lại bất ngờ tiếp xúc đến một mảnh mềm mại, Lâm Thâm Thâm ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất