Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 190: Cô ấy là tai nạn của em (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cho nên, anh rể, anh nói, em đã không ở bên Bác Duệ khi thằng bé chào đời, vậy bây giờ chí ít em cũng phải tìm cho nó một người mẹ đủ tốt chứ?”
Tịch Giản Cận bị Cẩm Dương nói đến á khẩu, cuối cùng chỉ có thể buông một câu tầm thường đến không thể tầm thường hơn: “Em vì một người phụ nữ mà như vậy, đáng không?”
“Thế nào là đáng? Thế nào là không đáng?” Cẩm Dương cười nhạt, nghiêng đầu nhìn Tịch Giản Cận: “Lúc trước anh vì chị, đau lòng khổ sở, chạy vào quân đội chịu khổ bao năm, cuối cùng còn ảnh đến sức khỏe. Khi đó anh cũng là thiếu gia được nuông chiều từ bé, anh cảm thấy làm vậy đáng không?”
“Mà chị em, đợi anh ở thành phố X nhiều năm như vậy, đến khi anh trở lại, cam nguyện từ bỏ thân phận thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Bác Đế, phấn đấu quên mình quấn lấy anh. Anh có từng hỏi chị ấy, chị ấy cảm thấy mình làm như vậy có đang không chưa?”
Con người ai cũng vậy, khi bản thân vì tình yêu mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, cái thời điểm đấy không hề để tâm đến có đáng hay không.
Nhưng khi chứng kiến người khác hy sinh vì tình yêu, luôn sẽ hỏi một câu ‘làm như vậy có đáng không?’.
Thật ra thì, có đáng hay không, vấn đề này không hề có câu trả lời tiêu chuẩn, nếu bạn cam tâm tình nguyện, nó là đáng, nhưng nếu bạn không cam tình bất nguyện, chắc chắn bạn sẽ chẳng buồn làm gì.
Cái vấn đề có đáng hay không này quá phức tạp, nói không thấu, nghĩ không ra, chỉ có tự trong lòng rõ nhất, mình tình nguyện, cho dù có dốc hết tất cả cũng không tiếc không hối.
Nói anh ngu cũng được, nói anh vô dụng cũng tốt, nói anh đáng coi thường cũng không sao.
Người xưa có câu: ngàn vàng dễ kiếm, tình lữ khó tìm.
Gặp được Lâm Thâm Thâm, anh không có ý định buông tay, cho dù có phải trả giá thế nào.
Cho nên, lúc chia tay, Cẩm Dương chợt nhớ ra cái gì đó, nói với Tịch Giản Cận: “Anh rể, có lẽ còn một chuyện phải làm phiền anh.”
Tịch Giản Cận chống cửa xe, hỏi: “Chuyện gì?”
“Liên lạc với Thịnh thái tử gia, nhờ anh ta hủy thẻ hội viên cao cấp của Lâm Viễn Ái ở Kim Bích Huy Hoàng, từ nay về sau Kim Bích Huy Hoàng không tiếp vị khách này, còn về tiền bồi thường, em chịu trách nhiệm.”
Tịch Giản Cận nhíu mày, không nhịn được nói: “Cẩm Dương, em đây... không đơn giản chỉ quan tâm đến người trong lòng, ngay cả chuyện của em trai cô ấy cũng muốn quản? Em rốt cuộc đến làm chồng người ta hay đến làm cha người ta thế?”
“Không còn cách nào...” Cẩm Dương không phải không biết Tịch Giản Cận đang cười nhạo mình, anh cũng chỉ biết gượng cười bất đắc dĩ: “Người ngoài em không thèm để ý, nhưng những người, những chuyện khiến cô ấy không vui, em thật sự không cách nào ngồi yên không quản.”
Tịch Giản Cậnb bật cười khẽ, nhấc tay định đóng cửa xe, lại nghe thấy Cẩm Dương lên tiếng.
“Anh rể, không bằng gửi một cái lệnh truy nã đi, mang ảnh của Lâm Viễn Ái dán lên các tụ điểm giải trí trong thành...”
Cẩm Dương đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Tiêu đề viết là, động vật và Lâm Viễn Ái cấm vào!”
“Cho nên, anh rể, anh nói, em đã không ở bên Bác Duệ khi thằng bé chào đời, vậy bây giờ chí ít em cũng phải tìm cho nó một người mẹ đủ tốt chứ?”
Tịch Giản Cận bị Cẩm Dương nói đến á khẩu, cuối cùng chỉ có thể buông một câu tầm thường đến không thể tầm thường hơn: “Em vì một người phụ nữ mà như vậy, đáng không?”
“Thế nào là đáng? Thế nào là không đáng?” Cẩm Dương cười nhạt, nghiêng đầu nhìn Tịch Giản Cận: “Lúc trước anh vì chị, đau lòng khổ sở, chạy vào quân đội chịu khổ bao năm, cuối cùng còn ảnh đến sức khỏe. Khi đó anh cũng là thiếu gia được nuông chiều từ bé, anh cảm thấy làm vậy đáng không?”
“Mà chị em, đợi anh ở thành phố X nhiều năm như vậy, đến khi anh trở lại, cam nguyện từ bỏ thân phận thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Bác Đế, phấn đấu quên mình quấn lấy anh. Anh có từng hỏi chị ấy, chị ấy cảm thấy mình làm như vậy có đang không chưa?”
Con người ai cũng vậy, khi bản thân vì tình yêu mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, cái thời điểm đấy không hề để tâm đến có đáng hay không.
Nhưng khi chứng kiến người khác hy sinh vì tình yêu, luôn sẽ hỏi một câu ‘làm như vậy có đáng không?’.
Thật ra thì, có đáng hay không, vấn đề này không hề có câu trả lời tiêu chuẩn, nếu bạn cam tâm tình nguyện, nó là đáng, nhưng nếu bạn không cam tình bất nguyện, chắc chắn bạn sẽ chẳng buồn làm gì.
Cái vấn đề có đáng hay không này quá phức tạp, nói không thấu, nghĩ không ra, chỉ có tự trong lòng rõ nhất, mình tình nguyện, cho dù có dốc hết tất cả cũng không tiếc không hối.
Nói anh ngu cũng được, nói anh vô dụng cũng tốt, nói anh đáng coi thường cũng không sao.
Người xưa có câu: ngàn vàng dễ kiếm, tình lữ khó tìm.
Gặp được Lâm Thâm Thâm, anh không có ý định buông tay, cho dù có phải trả giá thế nào.
Cho nên, lúc chia tay, Cẩm Dương chợt nhớ ra cái gì đó, nói với Tịch Giản Cận: “Anh rể, có lẽ còn một chuyện phải làm phiền anh.”
Tịch Giản Cận chống cửa xe, hỏi: “Chuyện gì?”
“Liên lạc với Thịnh thái tử gia, nhờ anh ta hủy thẻ hội viên cao cấp của Lâm Viễn Ái ở Kim Bích Huy Hoàng, từ nay về sau Kim Bích Huy Hoàng không tiếp vị khách này, còn về tiền bồi thường, em chịu trách nhiệm.”
Tịch Giản Cận nhíu mày, không nhịn được nói: “Cẩm Dương, em đây... không đơn giản chỉ quan tâm đến người trong lòng, ngay cả chuyện của em trai cô ấy cũng muốn quản? Em rốt cuộc đến làm chồng người ta hay đến làm cha người ta thế?”
“Không còn cách nào...” Cẩm Dương không phải không biết Tịch Giản Cận đang cười nhạo mình, anh cũng chỉ biết gượng cười bất đắc dĩ: “Người ngoài em không thèm để ý, nhưng những người, những chuyện khiến cô ấy không vui, em thật sự không cách nào ngồi yên không quản.”
Tịch Giản Cậnb bật cười khẽ, nhấc tay định đóng cửa xe, lại nghe thấy Cẩm Dương lên tiếng.
“Anh rể, không bằng gửi một cái lệnh truy nã đi, mang ảnh của Lâm Viễn Ái dán lên các tụ điểm giải trí trong thành...”
Cẩm Dương đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Tiêu đề viết là, động vật và Lâm Viễn Ái cấm vào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất