Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 196: Cô ấy là tai nạn của em (8)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đi đến giữa cầu thang, Lục Tương Nghi và một cô gái nhìn cực kì tuổi trẻ cùng đi lên bậc thang.
Lục Tương Nghi như không trông thấy Lâm Thâm Thâm, chỉ nghiêng đầu, nói với cô gái trẻ tuổi: "Tính cách của Viễn Ái vốn như vậy, âm tình bất định, được rồi, em đừng đau lòng nữa, chờ lát nữa chị sẽ nói chuyện với cậu ấy giúp em!"
"Cám ơn chị, chị Tương Nghi." Cô gái kia vừa lau nước mắt, vừa tủi thân nói một tiếng.
Lục Tương Nghi còn muốn nói chuyện, đã thấy trước mặt mình có người đang đứng, cô ta ngừng nói, ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Thâm Thâm từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Cô gái đi cùng cô ta không nhận ra Lâm Thâm Thâm, hơi kinh ngạc quan sát Lâm Thâm Thâm, lại nhìn Lục Tương Nghi, mới lên tiếng hỏi: "Chị Tương Nghi, đây là?"
Lục Tương Nghi rời ánh mắt khỏi người Lâm Thâm Thâm, nụ cười chân thành nhìn cô gái đó, nói: "Phòng của Viễn Ái là căn phòng ngủ thứ ba bên trái, em đi thẳng qua đó, gõ cửa là được rồi."
"Dạ." Cô gái lên tiếng, rồi cất bước lên tầng.
Lâm Thâm Thâm đứng trên cầu thang, trên mặt cô không hề có biểu cảm gì, chỉ là khi nhìn qua Lục Tương Nghi, cả người tràn ngập khí thế, cô gái kia kinh hãi, cuối cùng dán chặt bên tường, tránh xa Lâm Thâm Thâm nhanh chóng lên tầng, sau đó không quay đầu cất bước, vội vã chạy tới cửa phòng ngủ Lâm Viễn Ái, giơ tay lên, gõ cửa.
Lục Tương Nghi đợi đến khi cô gái kia rời khỏi, mới nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Thâm Thâm, âm điệu mềm mại mở miệng: "Chị Thâm Thâm."
Không cần nghĩ, Lâm Thâm Thâm cũng biết người vừa rồi gọi điện thoại cho Lâm Viễn Ái chính là cô gái đó, mà người dẫn cô ấy tới, không cần đoán, khẳng định là Lục Tương Nghi!
Lâm Thâm Thâm nhìn qua dáng vẻ thiếu nữ mềm mại của Lục Tương Nghi, nhếch môi cười lạnh một tiếng, rồi cất bước, chậm rãi đi xuống dưới nhà, khi đi đến trước mặt Lục Tương Nghi, bước chân của cô hơi dừng lại, giọng nói trào phúng nói: "Lục Tương Nghi, cô nói xem sao cô lại thấp hèn như vậy, cứ ngoãn ngoãn làm Bạch Liên Hoa thẹn thùng không được sao? Còn muốn làm cả bà mối nữa đấy!"
Lục Tương Nghi bị lời nói hung ác trong miệng Lâm Thâm Thâm khiến cho sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Thâm Thâm, đáy mắt hiện lên tủi thân, chỉ tiếc Lâm Thâm Thâm là một người phụ nữ, phụ nữ sẽ không có ấn tượng tốt với loại con gái mặt ngoài mềm mại đáy lòng ác độc, cho nên Lâm Thâm Thâm chỉ cười lạnh một tiếng, rồi hung hăng huých qua bả vai Lục Tương Nghi, đi thẳng xuống dưới nhà.
Lục Tương Nghi huých vào Lâm Thâm Thâm suýt nữa té ngã trên đất, cũng may cô ta kịp thời vịn cầu thang, tư thái có chút chật vật nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn qua bóng lưng thoải mái của Lâm Thâm Thâm, đáy mắt hiện lên đủ mọi sự không phục.
...
Khi Lâm Thâm Thâm trở về phòng khách, Cẩm Dương đang cùng ba người Lâm lão phu nhân, Lâm Chấn Đình, Lục Đình Phương ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm.
Nói là nói chuyện phiếm, thật ra phần lớn là Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương nói chuyện, mà từ đầu đến cuối Cẩm Dương duy trì sự im lặng, ánh mắt của anh lạnh nhạt, thần thái yên tĩnh, cả người mang theo vẻ lạnh lùng, đối mặt Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương, không có có bất kỳ biểu hiện gì.
Duy chỉ có khi Lâm lão phu nhân ngẫu nhiên nói che vào một câu, Cẩm Dương mới có thể khẽ gật đầu với Lâm lão phu nhân, biểu hiện ra một chút cảm xúc.
Cẩm Dương như này, quá điệu thấp trầm ổn, khiến Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương nhìn không thấu trong lòng của người trẻ tuổi này, rốt cuộc ẩn giấu tâm tư gì.
Đi đến giữa cầu thang, Lục Tương Nghi và một cô gái nhìn cực kì tuổi trẻ cùng đi lên bậc thang.
Lục Tương Nghi như không trông thấy Lâm Thâm Thâm, chỉ nghiêng đầu, nói với cô gái trẻ tuổi: "Tính cách của Viễn Ái vốn như vậy, âm tình bất định, được rồi, em đừng đau lòng nữa, chờ lát nữa chị sẽ nói chuyện với cậu ấy giúp em!"
"Cám ơn chị, chị Tương Nghi." Cô gái kia vừa lau nước mắt, vừa tủi thân nói một tiếng.
Lục Tương Nghi còn muốn nói chuyện, đã thấy trước mặt mình có người đang đứng, cô ta ngừng nói, ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Thâm Thâm từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Cô gái đi cùng cô ta không nhận ra Lâm Thâm Thâm, hơi kinh ngạc quan sát Lâm Thâm Thâm, lại nhìn Lục Tương Nghi, mới lên tiếng hỏi: "Chị Tương Nghi, đây là?"
Lục Tương Nghi rời ánh mắt khỏi người Lâm Thâm Thâm, nụ cười chân thành nhìn cô gái đó, nói: "Phòng của Viễn Ái là căn phòng ngủ thứ ba bên trái, em đi thẳng qua đó, gõ cửa là được rồi."
"Dạ." Cô gái lên tiếng, rồi cất bước lên tầng.
Lâm Thâm Thâm đứng trên cầu thang, trên mặt cô không hề có biểu cảm gì, chỉ là khi nhìn qua Lục Tương Nghi, cả người tràn ngập khí thế, cô gái kia kinh hãi, cuối cùng dán chặt bên tường, tránh xa Lâm Thâm Thâm nhanh chóng lên tầng, sau đó không quay đầu cất bước, vội vã chạy tới cửa phòng ngủ Lâm Viễn Ái, giơ tay lên, gõ cửa.
Lục Tương Nghi đợi đến khi cô gái kia rời khỏi, mới nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Thâm Thâm, âm điệu mềm mại mở miệng: "Chị Thâm Thâm."
Không cần nghĩ, Lâm Thâm Thâm cũng biết người vừa rồi gọi điện thoại cho Lâm Viễn Ái chính là cô gái đó, mà người dẫn cô ấy tới, không cần đoán, khẳng định là Lục Tương Nghi!
Lâm Thâm Thâm nhìn qua dáng vẻ thiếu nữ mềm mại của Lục Tương Nghi, nhếch môi cười lạnh một tiếng, rồi cất bước, chậm rãi đi xuống dưới nhà, khi đi đến trước mặt Lục Tương Nghi, bước chân của cô hơi dừng lại, giọng nói trào phúng nói: "Lục Tương Nghi, cô nói xem sao cô lại thấp hèn như vậy, cứ ngoãn ngoãn làm Bạch Liên Hoa thẹn thùng không được sao? Còn muốn làm cả bà mối nữa đấy!"
Lục Tương Nghi bị lời nói hung ác trong miệng Lâm Thâm Thâm khiến cho sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Thâm Thâm, đáy mắt hiện lên tủi thân, chỉ tiếc Lâm Thâm Thâm là một người phụ nữ, phụ nữ sẽ không có ấn tượng tốt với loại con gái mặt ngoài mềm mại đáy lòng ác độc, cho nên Lâm Thâm Thâm chỉ cười lạnh một tiếng, rồi hung hăng huých qua bả vai Lục Tương Nghi, đi thẳng xuống dưới nhà.
Lục Tương Nghi huých vào Lâm Thâm Thâm suýt nữa té ngã trên đất, cũng may cô ta kịp thời vịn cầu thang, tư thái có chút chật vật nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn qua bóng lưng thoải mái của Lâm Thâm Thâm, đáy mắt hiện lên đủ mọi sự không phục.
...
Khi Lâm Thâm Thâm trở về phòng khách, Cẩm Dương đang cùng ba người Lâm lão phu nhân, Lâm Chấn Đình, Lục Đình Phương ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm.
Nói là nói chuyện phiếm, thật ra phần lớn là Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương nói chuyện, mà từ đầu đến cuối Cẩm Dương duy trì sự im lặng, ánh mắt của anh lạnh nhạt, thần thái yên tĩnh, cả người mang theo vẻ lạnh lùng, đối mặt Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương, không có có bất kỳ biểu hiện gì.
Duy chỉ có khi Lâm lão phu nhân ngẫu nhiên nói che vào một câu, Cẩm Dương mới có thể khẽ gật đầu với Lâm lão phu nhân, biểu hiện ra một chút cảm xúc.
Cẩm Dương như này, quá điệu thấp trầm ổn, khiến Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương nhìn không thấu trong lòng của người trẻ tuổi này, rốt cuộc ẩn giấu tâm tư gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất