Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 224: Người yêu cũng có tự tôn (7)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Chấn Đình bị hai mẹ con Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi nói một tràng dài, cơn giận theo thời gian trôi qua cũng dần nguôi đi, nét mặt của ông ta dần dần trở nên bình tĩnh, suy nghĩ một hồi, mới thở dài một hơi, nói: "Lâm Thâm Thâm chẳng qua chỉ là một đứa con gái, nó có thể gây ra được sóng gió gì, trọng điểm là, hai người đừng để lão phu nhân phản cảm với hai người, lời hai người nói cha cũng hiểu, có điều hai người yên tâm, cha nhất định sẽ để cho quyền lớn cuối cùng của xí nghiệp Lâm thị rơi vào trong tay cha, mà người nối nghiệp tương lai của xí nghiệp Lâm thị, chỉ có thể là con gái của cha - Lục Tương Nghi!"
Lâm Chấn Đình vừa nói, vừa giơ tay lên, kéo Lục Tương Nghi vào trong ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt của Lục Tương Nghi, nói: "Tương Nghi, vừa rồi cha nói hơi nặng lời, được rồi, đừng giận dỗi nữa..."
...
Lâm Thâm Thâm giẫm lên giày cao gót đi tới trước xe Cẩm Dương, mở cửa xe, ngồi vào.
Cẩm Dương đi theo lên xe, khi khởi động xe, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thâm Thâm, phát hiện cô gái nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe, không biết suy nghĩ cái gì.
Đáy lòng Cẩm Dương có nhiều chuyện muốn hỏi cô, thế nhưng thiên ngôn vạn ngữ lại không biết hỏi từ đâu, cuối cùng chỉ là giật giật môi, rồi khởi động xe, lái ra khỏi sân Lâm gia.
Khi xe sắp lái ra khỏi khu biệt thự, Lâm Thâm Thâm đột nhiên giơ tay lên, chỉ về ven đường, ôm cổ họng của mình, âm thanh có chút khàn khàn nói một câu: "Dừng xe."
Cẩm Dương vội vàng đạp phanh lại, Lâm Thâm Thâm không chờ xe hoàn toàn dừng hẳn, đã đẩy ra cửa xe, xuống xe, hai ba bước chạy đến bên cạnh thùng rác ven đường, cúi người, ói ra.
Cô nôn sạch chè xoài và cơm trưa vừa ăn ra, lại cảm thấy trong dạ dày vẫn buồn nôn, không nhịn được vịn thân cây, nôn ra cả mật trong dạ dày.
Nhiều năm như vậy không ăn xoài, đột nhiên ăn một lần, không ngờ lại nôn hết ra.
Lâm Thâm Thâm không nói rõ được có phải là tự dưng tiếp xúc đến quả xoài không, giờ phút này, cô vô cùng nhớ thiếu niên mà mình chôn giấu trong lòng.
Năm đó, cha mẹ đều mất, tự dưng mang thai, thâm cừu đại hận, áp lực nặng nề đè lên người cố, khiến cô vô cùng tuyệt vọng, không rảnh đi quan tâm tình cảm nam nữ, về sau đi nước Mỹ, chờ đến khi mọi chuyện dần dần mờ đi, có thể là bởi vì nguyên nhân thời gian đã quá xa, chỉ mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi lúc trước, dù đã để lại sự yêu thương sâu đậm, thế nhưng vóc dáng và dung nhan của thiếu niên đó, lại dần dần trở nên có chút mơ hồ không rõ trong đầu.
Dù cô vô cùng muốn nhớ lại, thế nhưng khi nghĩ lại quãng thời gian đó, ký ức khắc sâu nhất lại là năm cô mười tám tuổi.
Năm cô mười tám tuổi, cô đã mất mọi thứ tốt đẹp trong cuộc sống của cô, bao gồm cả cô vừa bước vào cuộc sống tốt đẹp chuẩn bị bắt đầu mối tình đầu... Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, bàn tay nắm thân cây không nhịn được hung hăng dùng sức.
Cẩm Dương ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy Lâm Thâm Thâm ven đường, từ đầu đến cuối không xuống xe, trong đáy mắt anh có ánh sáng lấp lóe không yên, nói không thích, đó là giả, dù sao, anh đã chân thành thích cô thời niên thiếu, nói không khó chịu, vậy cũng là giả, dù sao cô bây giờ, dường như đã sớm không còn quan tâm tình cảm đó nữa.
Vốn lúc trên xe, anh muốn hỏi cô, cô thật sự không quan tâm đến chuyện cũ nữa sao?
Thế nhưng, người yêu cũng là có tự tôn.
Từ trước đến nay, chấp niệm ở thâm tình, sợ vừa mở miệng, sẽ hóa thành trò cười.
Lâm Chấn Đình bị hai mẹ con Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi nói một tràng dài, cơn giận theo thời gian trôi qua cũng dần nguôi đi, nét mặt của ông ta dần dần trở nên bình tĩnh, suy nghĩ một hồi, mới thở dài một hơi, nói: "Lâm Thâm Thâm chẳng qua chỉ là một đứa con gái, nó có thể gây ra được sóng gió gì, trọng điểm là, hai người đừng để lão phu nhân phản cảm với hai người, lời hai người nói cha cũng hiểu, có điều hai người yên tâm, cha nhất định sẽ để cho quyền lớn cuối cùng của xí nghiệp Lâm thị rơi vào trong tay cha, mà người nối nghiệp tương lai của xí nghiệp Lâm thị, chỉ có thể là con gái của cha - Lục Tương Nghi!"
Lâm Chấn Đình vừa nói, vừa giơ tay lên, kéo Lục Tương Nghi vào trong ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt của Lục Tương Nghi, nói: "Tương Nghi, vừa rồi cha nói hơi nặng lời, được rồi, đừng giận dỗi nữa..."
...
Lâm Thâm Thâm giẫm lên giày cao gót đi tới trước xe Cẩm Dương, mở cửa xe, ngồi vào.
Cẩm Dương đi theo lên xe, khi khởi động xe, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thâm Thâm, phát hiện cô gái nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe, không biết suy nghĩ cái gì.
Đáy lòng Cẩm Dương có nhiều chuyện muốn hỏi cô, thế nhưng thiên ngôn vạn ngữ lại không biết hỏi từ đâu, cuối cùng chỉ là giật giật môi, rồi khởi động xe, lái ra khỏi sân Lâm gia.
Khi xe sắp lái ra khỏi khu biệt thự, Lâm Thâm Thâm đột nhiên giơ tay lên, chỉ về ven đường, ôm cổ họng của mình, âm thanh có chút khàn khàn nói một câu: "Dừng xe."
Cẩm Dương vội vàng đạp phanh lại, Lâm Thâm Thâm không chờ xe hoàn toàn dừng hẳn, đã đẩy ra cửa xe, xuống xe, hai ba bước chạy đến bên cạnh thùng rác ven đường, cúi người, ói ra.
Cô nôn sạch chè xoài và cơm trưa vừa ăn ra, lại cảm thấy trong dạ dày vẫn buồn nôn, không nhịn được vịn thân cây, nôn ra cả mật trong dạ dày.
Nhiều năm như vậy không ăn xoài, đột nhiên ăn một lần, không ngờ lại nôn hết ra.
Lâm Thâm Thâm không nói rõ được có phải là tự dưng tiếp xúc đến quả xoài không, giờ phút này, cô vô cùng nhớ thiếu niên mà mình chôn giấu trong lòng.
Năm đó, cha mẹ đều mất, tự dưng mang thai, thâm cừu đại hận, áp lực nặng nề đè lên người cố, khiến cô vô cùng tuyệt vọng, không rảnh đi quan tâm tình cảm nam nữ, về sau đi nước Mỹ, chờ đến khi mọi chuyện dần dần mờ đi, có thể là bởi vì nguyên nhân thời gian đã quá xa, chỉ mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi lúc trước, dù đã để lại sự yêu thương sâu đậm, thế nhưng vóc dáng và dung nhan của thiếu niên đó, lại dần dần trở nên có chút mơ hồ không rõ trong đầu.
Dù cô vô cùng muốn nhớ lại, thế nhưng khi nghĩ lại quãng thời gian đó, ký ức khắc sâu nhất lại là năm cô mười tám tuổi.
Năm cô mười tám tuổi, cô đã mất mọi thứ tốt đẹp trong cuộc sống của cô, bao gồm cả cô vừa bước vào cuộc sống tốt đẹp chuẩn bị bắt đầu mối tình đầu... Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, bàn tay nắm thân cây không nhịn được hung hăng dùng sức.
Cẩm Dương ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy Lâm Thâm Thâm ven đường, từ đầu đến cuối không xuống xe, trong đáy mắt anh có ánh sáng lấp lóe không yên, nói không thích, đó là giả, dù sao, anh đã chân thành thích cô thời niên thiếu, nói không khó chịu, vậy cũng là giả, dù sao cô bây giờ, dường như đã sớm không còn quan tâm tình cảm đó nữa.
Vốn lúc trên xe, anh muốn hỏi cô, cô thật sự không quan tâm đến chuyện cũ nữa sao?
Thế nhưng, người yêu cũng là có tự tôn.
Từ trước đến nay, chấp niệm ở thâm tình, sợ vừa mở miệng, sẽ hóa thành trò cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất