Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 53: Yêu cô không tha (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
——Ngày x tháng x năm x, thế giới của mình bị lật đổ, ngày tổ chức sinh nhật mười tám tuổi đánh dấu ngày trưởng thành của mình, cha mẹ mình thương yêu nhất rời bỏ mình… trên đường đi đến trường học đón anh ấy. Tất cả đều là do lỗi của mình, nếu mình bảo tài xế đi đón anh ấy, thì tốt rồi, đều là do mình muốn để cha mẹ gặp anh ấy, quấn lấy bọn họ bắt bọn họ đi đón anh ấy với mình.
——Ngày x tháng x năm x, mình bị bà nội đày tới Mỹ, trong bụng mình còn có một đứa con, mình chưa từng ngủ với người đàn ông nào, mình bị hãm hại, nhưng không có ai chịu tin mình, mình đã từng đi hỏi bác sỹ, trường hợp của mình là như thế nào, bác sỹ nói với mình, có thể là mang thai nhân tạo, mình không hiểu đó là gì, vì vậy đã lên trên mạng tra cứu thông tin, mới biết đến một loại thiết bị tiêm tinh trùng của đàn ông vào trong tử cung của phụ nữ. Mình nghĩ, có lẽ đứa con của mình tới như vậy.
——ngày x tháng x năm x, mình cảm giác được bảo bảo trong bụng mình động thai, đây là lần đầu tiên từ khi mình cô đơn một mình ở nước Mỹ, cảm nhận được sự ấm áp, vì vậy mình bắt đầu trò chuyện với bảo bảo trong bụng hàng ngày, mình thường kể những chuyện tốt đẹp, không kể chuyện cha mẹ mình bị mắc kẹt rồi chết như thế nào, chỉ kể về tình yêu của mình và nam thần trong những năm tháng tươi đẹp đó.
...
Phía dưới còn có rất nhiều phong thư, Lâm Thâm Thâm không xem tiếp nữa, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu khó chịu, giống như bị thứ gì đó chặn lại, làm cô không thể nào thở nổi, đôi mắt của dần bị sương mù bao phủ, cô cố chịu đựng, không để sương mù hóa thành nước mắt, lăn xuống.
Cô buông những tấm thiệp kia xuống, cầm đồng năm tệ ở cạnh đó lên, đồng tiền có hơi cũ nát, hơi bẩn, đó là đồng 5 tệ cô trả cho chàng thiếu niên mà mình vừa gặp đã yêu kia, sau đó bị anh ném vào thùng rác, cô tìm lại được, vẫn luôn giữ cho đến bây giờ.
Lâm Thâm Thâm nắm đồng năm tệ kia, ngón tay run rẩy dữ dội.
Cô đã từng nghĩ rất nhiều, nghĩ rất nhiều về tương lai của thể nắm tay anh đến già, nhưng đáng tiếc là, cô còn chẳng biết tên anh là gì, một bức ảnh cũng không lưu lại, thậm chí anh học cấp mấy, học gì cũng không biết, rồi thời gian cứ thế vô tình qua mau, tướng mạo của anh dần phai mờ trong tâm trí của cô.
Vì vậy, cô không biết nên đi đâu tìm anh, huống chi, bây giờ cô không quan tâm được nhiều đến như vậy.
Thù của cha mẹ, không đội trời chung, là con gái, cô không thể không báo được.
Lúc này, cô đã hoàn toàn vĩnh biệt cậu thiếu niên sáng sủa ấm áp đã từng xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Khoảng khắc từ lúc trở về từ nước Mỹ, tìm tới Cẩm Dương, cô đã không còn lối thoát nữa.
Lúc đặt bút ký tên mình vào trên tờ hợp đồng đó, chứng tỏ cô đã như mũi tên nhọn rời khỏi cung, vĩnh viễn không còn cơ hội quay đầu.
Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu, cầm lấy chiếc bút ở cạnh đó, tiếp tục viết viết lên trên tấm thiệp:
——Ngày x tháng x năm x, trong《 Hành trình về phía Tây 》, Tử Hà tiên tử đã nói: “Ý trung nhân của ta sẽ là anh hùng cái thế, một ngày nào đó, chàng sẽ đạp mây bảy màu đến cưới ta”. Em vẫn luôn ảo tưởng về một giấc mộng như vậy, nhưng đến cuối cùng em mới nhận ra, em cũng giống như Tử Hà tiên tử, đoán trúng mở đầu của câu chuyện, nhưng lại đoán sai kết thúc của câu chuyện. Tạm biệt, tình yêu em.
Lúc Lâm Thâm Thâm hạ xuống nét bút cuối cùng, có một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên tấm thiệp, cô cúi đầu xuống, dán đôi môi của mình lên đồng năm tệ kia, thầm thì nói, mang theo tình cảm tràn đầy: "Anh có biết không? Em đã từng yêu anh."
——Ngày x tháng x năm x, thế giới của mình bị lật đổ, ngày tổ chức sinh nhật mười tám tuổi đánh dấu ngày trưởng thành của mình, cha mẹ mình thương yêu nhất rời bỏ mình… trên đường đi đến trường học đón anh ấy. Tất cả đều là do lỗi của mình, nếu mình bảo tài xế đi đón anh ấy, thì tốt rồi, đều là do mình muốn để cha mẹ gặp anh ấy, quấn lấy bọn họ bắt bọn họ đi đón anh ấy với mình.
——Ngày x tháng x năm x, mình bị bà nội đày tới Mỹ, trong bụng mình còn có một đứa con, mình chưa từng ngủ với người đàn ông nào, mình bị hãm hại, nhưng không có ai chịu tin mình, mình đã từng đi hỏi bác sỹ, trường hợp của mình là như thế nào, bác sỹ nói với mình, có thể là mang thai nhân tạo, mình không hiểu đó là gì, vì vậy đã lên trên mạng tra cứu thông tin, mới biết đến một loại thiết bị tiêm tinh trùng của đàn ông vào trong tử cung của phụ nữ. Mình nghĩ, có lẽ đứa con của mình tới như vậy.
——ngày x tháng x năm x, mình cảm giác được bảo bảo trong bụng mình động thai, đây là lần đầu tiên từ khi mình cô đơn một mình ở nước Mỹ, cảm nhận được sự ấm áp, vì vậy mình bắt đầu trò chuyện với bảo bảo trong bụng hàng ngày, mình thường kể những chuyện tốt đẹp, không kể chuyện cha mẹ mình bị mắc kẹt rồi chết như thế nào, chỉ kể về tình yêu của mình và nam thần trong những năm tháng tươi đẹp đó.
...
Phía dưới còn có rất nhiều phong thư, Lâm Thâm Thâm không xem tiếp nữa, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu khó chịu, giống như bị thứ gì đó chặn lại, làm cô không thể nào thở nổi, đôi mắt của dần bị sương mù bao phủ, cô cố chịu đựng, không để sương mù hóa thành nước mắt, lăn xuống.
Cô buông những tấm thiệp kia xuống, cầm đồng năm tệ ở cạnh đó lên, đồng tiền có hơi cũ nát, hơi bẩn, đó là đồng 5 tệ cô trả cho chàng thiếu niên mà mình vừa gặp đã yêu kia, sau đó bị anh ném vào thùng rác, cô tìm lại được, vẫn luôn giữ cho đến bây giờ.
Lâm Thâm Thâm nắm đồng năm tệ kia, ngón tay run rẩy dữ dội.
Cô đã từng nghĩ rất nhiều, nghĩ rất nhiều về tương lai của thể nắm tay anh đến già, nhưng đáng tiếc là, cô còn chẳng biết tên anh là gì, một bức ảnh cũng không lưu lại, thậm chí anh học cấp mấy, học gì cũng không biết, rồi thời gian cứ thế vô tình qua mau, tướng mạo của anh dần phai mờ trong tâm trí của cô.
Vì vậy, cô không biết nên đi đâu tìm anh, huống chi, bây giờ cô không quan tâm được nhiều đến như vậy.
Thù của cha mẹ, không đội trời chung, là con gái, cô không thể không báo được.
Lúc này, cô đã hoàn toàn vĩnh biệt cậu thiếu niên sáng sủa ấm áp đã từng xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Khoảng khắc từ lúc trở về từ nước Mỹ, tìm tới Cẩm Dương, cô đã không còn lối thoát nữa.
Lúc đặt bút ký tên mình vào trên tờ hợp đồng đó, chứng tỏ cô đã như mũi tên nhọn rời khỏi cung, vĩnh viễn không còn cơ hội quay đầu.
Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu, cầm lấy chiếc bút ở cạnh đó, tiếp tục viết viết lên trên tấm thiệp:
——Ngày x tháng x năm x, trong《 Hành trình về phía Tây 》, Tử Hà tiên tử đã nói: “Ý trung nhân của ta sẽ là anh hùng cái thế, một ngày nào đó, chàng sẽ đạp mây bảy màu đến cưới ta”. Em vẫn luôn ảo tưởng về một giấc mộng như vậy, nhưng đến cuối cùng em mới nhận ra, em cũng giống như Tử Hà tiên tử, đoán trúng mở đầu của câu chuyện, nhưng lại đoán sai kết thúc của câu chuyện. Tạm biệt, tình yêu em.
Lúc Lâm Thâm Thâm hạ xuống nét bút cuối cùng, có một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên tấm thiệp, cô cúi đầu xuống, dán đôi môi của mình lên đồng năm tệ kia, thầm thì nói, mang theo tình cảm tràn đầy: "Anh có biết không? Em đã từng yêu anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất