Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 94: Một chai dầu gió (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không chờ Lâm Thâm Thâm bước vào đại sảnh của khu chung cư, Cẩm Dương đã cất bước đi theo sau, anh cũng không nói gì với Lâm Thâm Thâm, chỉ đưa tay ra, vòng qua eo của cô, giam giữ cô ở trong vòng tay của mình, sau đó lại bế bổng cô lên, mắt nhìn thẳng cất bước đi vào trong đại sảnh khu chung cư.
Cũng may đêm đã khuya, trong thang máy không có một ai, Lâm Thâm Thâm mới an tâm, để mặc cho Cẩm Dương bế mình đi lên phòng.
Cẩm Dương đưa Lâm Thâm Thâm trở về căn hộ của cô.
Lâm Thâm Thâm vừa vào nhà, đã vội vàng tránh thoát khỏi vòng tay của Cẩm Dương, cô nhanh chóng cởi giày cao gót ra, bước chân trần, xoay người, nhìn Cẩm Dương còn đang đứng ở cửa, chần chờ một lúc, rồi hỏi: "Tối nay, anh muốn... ở lại à?"
Cẩm Dương không ngờ Lâm Thâm Thâm lại đột nhiên hỏi mình như vậy, trong lòng anh hơi kinh ngạc, sau đó anh thản nhiên gật đầu, "ừ" đáp lại bằng âm lượng nhỏ không thể nghe thấy được.
"Vậy em đi tắm trước." Lâm Thâm Thâm cũng gật đầu theo, không chờ Cẩm Dương nói gì, cô đã bước chân trần đi về phía phòng tắm.
Trên thực tế, chân của cô đã đau đến tê dại rồi, cô vốn đang mong đợi Cẩm Dương nhanh chóng rời đi, để bản thân mình kiểm tra xem chân thế nào, nhưng bây giờ anh không đi, cô chỉ có thể chờ cho đến khi anh và mình làm xong chuyện kia, rồi lại đi xem chân mình thế nào.
Lúc Lâm Thâm Thâm tắm xong đi ra, Cẩm Dương cũng đã tắm ở trong phòng tắm khác đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng ngủ.
Lâm Thâm Thâm đang khập khễnh bước ra từ trong phòng tắm, nhìn thấy bóng người của Cẩm Dương, cô lập tức thẳng người dậy, vững vàng cất bước đi tới bên cạnh Cẩm Dương.
Bức tường phía trước ghế salon là tấm kính thủy tinh lớn, Cẩm Dương nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm kính thủy tinh, nhìn thấy rõ cảnh tượng Lâm Thâm Thâm khập khễnh nhấc chân trái lên lúc ra khỏi phòng tắm, nhưng khoảng khắc vừa nhìn thấy anh, cô lại cất bước đều đều vững vàng như không có chuyện gì xảy ra.
Khoảng khắc đó, Cẩm Dương lập tức hiểu ra hàm nghĩa chân thực của chuyện vừa rồi Lâm Thâm Thâm đứng ở cửa hỏi anh, tối nay muốn ở lại hay không.
Anh vốn đang hơi nghi ngờ, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên hỏi anh có muốn ở lại hay không, thì ra ý của cô là, cô chỉ muốn biết mình còn phải giả vờ chân không bị làm sao bao nhiêu lâu nữa?
Từ đầu đến cuối, cô đều không chịu nghĩ đến chuyện nói cho anh biết chân mình đang bị thương...
Ở trong buổi tiệc, cô ngụy trang cho mọi người nhìn thì thôi đi, nhưng bây giờ về đến nhà, chỉ có hai người anh và cô, sao cô vẫn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Rốt cuộc khoảng cách giữa anh là bao xa, làm đến cả chuyện này cô cũng không chịu nói cho anh biết?
Trên thực tế anh biết, ở trong lòng cô, anh cũng chỉ giống như những người ở trong buổi tiệc kia, mặc dù giữa bọn họ có dần gũi da thịt.
Lâm Thâm Thâm chậm rãi ngồi ở bên cạnh Cẩm Dương, chân cô đang rất đau, thế nên lúc này cô chỉ muốn mau chóng hầu hạ Cẩm Dương cho xong, mau chóng tiễn anh đi. Vì vậy, cô nâng tay lên, nghịch nghịch mái tóc dài vừa được sấy khô, hỏi: "Thời gian không còn sớm nữa, anh có muốn nghỉ ngơi sớm hay không?"
Những lời cô nói cực kỳ hợp tình hợp lý.
Nhưng Cẩm Dương đọc hiểu được hàm ý thúc giục trong lời nói của anh, ánh mắt của anh không nhịn được trầm xuống, anh vô thức nghiêng đầu sang, nhìn về phía chân của Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm nhận ra Cẩm Dương đang nhìn đi đâu, cô nhìn xuống theo tầm mắt của anh, thấy ngón chân trên chân trái của mình đã sưng đỏ, cô thản nhiên giấu chân trái ra sau chân phải.
Thật ra, cũng không phải là cô muốn thể diện, không muốn để Cẩm Dương biết, mà từ năm cha mẹ cô qua đời, cuộc đời của cô đã đột ngột thay đổi hoàn toàn…
Không chờ Lâm Thâm Thâm bước vào đại sảnh của khu chung cư, Cẩm Dương đã cất bước đi theo sau, anh cũng không nói gì với Lâm Thâm Thâm, chỉ đưa tay ra, vòng qua eo của cô, giam giữ cô ở trong vòng tay của mình, sau đó lại bế bổng cô lên, mắt nhìn thẳng cất bước đi vào trong đại sảnh khu chung cư.
Cũng may đêm đã khuya, trong thang máy không có một ai, Lâm Thâm Thâm mới an tâm, để mặc cho Cẩm Dương bế mình đi lên phòng.
Cẩm Dương đưa Lâm Thâm Thâm trở về căn hộ của cô.
Lâm Thâm Thâm vừa vào nhà, đã vội vàng tránh thoát khỏi vòng tay của Cẩm Dương, cô nhanh chóng cởi giày cao gót ra, bước chân trần, xoay người, nhìn Cẩm Dương còn đang đứng ở cửa, chần chờ một lúc, rồi hỏi: "Tối nay, anh muốn... ở lại à?"
Cẩm Dương không ngờ Lâm Thâm Thâm lại đột nhiên hỏi mình như vậy, trong lòng anh hơi kinh ngạc, sau đó anh thản nhiên gật đầu, "ừ" đáp lại bằng âm lượng nhỏ không thể nghe thấy được.
"Vậy em đi tắm trước." Lâm Thâm Thâm cũng gật đầu theo, không chờ Cẩm Dương nói gì, cô đã bước chân trần đi về phía phòng tắm.
Trên thực tế, chân của cô đã đau đến tê dại rồi, cô vốn đang mong đợi Cẩm Dương nhanh chóng rời đi, để bản thân mình kiểm tra xem chân thế nào, nhưng bây giờ anh không đi, cô chỉ có thể chờ cho đến khi anh và mình làm xong chuyện kia, rồi lại đi xem chân mình thế nào.
Lúc Lâm Thâm Thâm tắm xong đi ra, Cẩm Dương cũng đã tắm ở trong phòng tắm khác đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng ngủ.
Lâm Thâm Thâm đang khập khễnh bước ra từ trong phòng tắm, nhìn thấy bóng người của Cẩm Dương, cô lập tức thẳng người dậy, vững vàng cất bước đi tới bên cạnh Cẩm Dương.
Bức tường phía trước ghế salon là tấm kính thủy tinh lớn, Cẩm Dương nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm kính thủy tinh, nhìn thấy rõ cảnh tượng Lâm Thâm Thâm khập khễnh nhấc chân trái lên lúc ra khỏi phòng tắm, nhưng khoảng khắc vừa nhìn thấy anh, cô lại cất bước đều đều vững vàng như không có chuyện gì xảy ra.
Khoảng khắc đó, Cẩm Dương lập tức hiểu ra hàm nghĩa chân thực của chuyện vừa rồi Lâm Thâm Thâm đứng ở cửa hỏi anh, tối nay muốn ở lại hay không.
Anh vốn đang hơi nghi ngờ, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên hỏi anh có muốn ở lại hay không, thì ra ý của cô là, cô chỉ muốn biết mình còn phải giả vờ chân không bị làm sao bao nhiêu lâu nữa?
Từ đầu đến cuối, cô đều không chịu nghĩ đến chuyện nói cho anh biết chân mình đang bị thương...
Ở trong buổi tiệc, cô ngụy trang cho mọi người nhìn thì thôi đi, nhưng bây giờ về đến nhà, chỉ có hai người anh và cô, sao cô vẫn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Rốt cuộc khoảng cách giữa anh là bao xa, làm đến cả chuyện này cô cũng không chịu nói cho anh biết?
Trên thực tế anh biết, ở trong lòng cô, anh cũng chỉ giống như những người ở trong buổi tiệc kia, mặc dù giữa bọn họ có dần gũi da thịt.
Lâm Thâm Thâm chậm rãi ngồi ở bên cạnh Cẩm Dương, chân cô đang rất đau, thế nên lúc này cô chỉ muốn mau chóng hầu hạ Cẩm Dương cho xong, mau chóng tiễn anh đi. Vì vậy, cô nâng tay lên, nghịch nghịch mái tóc dài vừa được sấy khô, hỏi: "Thời gian không còn sớm nữa, anh có muốn nghỉ ngơi sớm hay không?"
Những lời cô nói cực kỳ hợp tình hợp lý.
Nhưng Cẩm Dương đọc hiểu được hàm ý thúc giục trong lời nói của anh, ánh mắt của anh không nhịn được trầm xuống, anh vô thức nghiêng đầu sang, nhìn về phía chân của Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm nhận ra Cẩm Dương đang nhìn đi đâu, cô nhìn xuống theo tầm mắt của anh, thấy ngón chân trên chân trái của mình đã sưng đỏ, cô thản nhiên giấu chân trái ra sau chân phải.
Thật ra, cũng không phải là cô muốn thể diện, không muốn để Cẩm Dương biết, mà từ năm cha mẹ cô qua đời, cuộc đời của cô đã đột ngột thay đổi hoàn toàn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất