Chương 20
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên người ấm áp vô cùng, nhưng nhiệt độ trong xe dường như đã biến mất. Quá khứ như một thước phim sinh mệnh được thu lại trong một tiệm phim cũ kĩ, mỗi đoạn lại có một màu sắc khác biệt.
Không thể nghi ngờ, giai đoạn ấy là quãng thời gian tăm tối nhất cuộc đời Lục Tu Mộc, ngay cả Cao Hâm cũng chẳng thể thắp lên chút ánh sáng nào.
Đối với nghệ sĩ, quản lý là tồn tại có một không hai, ngoại trừ sắp xếp công việc hợp lí còn trông coi nếp sống sinh hoạt của nghệ sĩ. Nhưng quá nhiều việc vặt vãnh làm anh quên vài chi tiết, ví dụ như– Lục Tu Mộc chưa từng ở lại ký túc xá của công ty, đôi khi còn xin được trả trước tiền lương.
Vì độ phổ cập của chứng rối loạn pheromone rất thấp, Lục Tu Mộc không hề biết cha mình đã mắc bệnh, nhưng ở chung với người cha cáu kỉnh một thời gian, cậu cũng tổng hợp được một phương pháp “trị liệu” – bằng việc thả pheromone, cậu có thể dẫn cha về trạng thái ổn định.
Lục Tu Mộc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng gặp thêm nhiều chuyện đau đầu khác. Mỗi khi hàng xóm hỏi sao lâu lắm rồi không thấy cha cậu ra ngoài, hay thực tập sinh khác hỏi sao trên người cậu lại có pheromone của Alpha, cậu lại phải biên ra những lời nói dối khác nhau để chặn đứng sự tọc mạch của bọn họ.
Khi mọi người đã có định kiến, việc trao đổi pheromone dù có mục đích chính đáng cũng bị bóp méo thành chuyện tục tĩu, vô đạo đức.
Lục Tu Mộc như con chuột sống tạm bợ trong bóng tối, cẩn thận từng li từng tí để tránh khỏi sự chú ý của người khác, nhưng bước đi trên dây thép sớm muộn gì cũng sẽ có ngày rơi xuống.
Một buổi chiều, Lục Tu Mộc nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, qua giọng trần thuật lạnh lẽo của đối phương, cậu chắp vá được một sự thật không muốn tin tưởng nhất – pheromone của cha Lục đột nhiên bộc phát, ông mất khống chế, đả thương liên tiếp mấy người.
Lục Tu Mộc không có cả thời gian để xin nghỉ phép, thẳng thừng cúp buổi học nhảy công ty sắp xếp, vội vàng đến cục cảnh sát. Dọc đường đi cậu còn nghĩ cần bao nhiêu tiền mới có thể bảo lãnh được cho cha, kết quả đến nơi mới biết cha cậu đang được chữa bệnh trong viện.
Sau đó Lục Tu Mộc lại ngơ ngơ ngác ngác chạy đến bệnh viện, lúc này cậu chẳng khác nào con rối bị vận mệnh kéo đi.
Bối rối, luống cuống, cậu chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi “phán quyết” đến muộn.
“Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân.” Bác sĩ lật bệnh án tới lui. “Cháu có biết bố cháu mắc chứng rối loạn pheromone không?”
Lục Tu Mộc như không hiểu những từ ngữ đơn giản ấy: “Bệnh nhân? Chứng rối loạn?”
Bác sĩ không ngạc nhiên trước tình huống này: “Bệnh này chủ yếu xảy ra với Alpha, nguyên nhân chủ yếu là tâm trạng dao động trong thời kỳ mẫn cảm không được trấn an kịp thời, có thể chữa khỏi ở giai đoạn đầu.”
Lục Tu Mộc nhạy bén nhận ra ba chữ “giai đoạn đầu”, vội hỏi: “Vậy cha của cháu thì sao?”
“Tình huống của bệnh nhân tương đối nghiêm trọng, tôi đề xuất phẫu thuật cắt tuyến thể càng nhanh càng tốt.”
Lục Tu Mộc hoàn toàn ngây người. Tuyến thể có tác dụng bảo vệ đối với cơ thể, chưa nói đến phẫu thuật có rủi ro cao, chỉ riêng việc cắt bỏ có thể dẫn đến các biến chứng như suy giảm miễn dịch, ảnh hưởng rất lớn đến tình trạng sức khỏe của cha Lục sau này.
Nhưng sự tuyệt vọng của cậu không ngừng gia tăng, bác sĩ còn nói: “Theo báo cáo, có người đã dẫn dắt pheromone của bệnh nhân, cháu biết tình huống cụ thể không?”
Lục Tu Mộc: “… Hẳn là của cháu.”
Bác sĩ nhíu mày: “Không phải hai người là cha con ruột à?”
“Vâng…” Lục Tu Mộc châm chước từ ngữ. “Sau khi cha mẹ cháu ly hôn, ông ấy vẫn không tái hôn, mà pheromone của cháu rất giống mẹ, nên là–”
Một tiếng “bộp” vang lên cắt ngang lời nói của cậu.
Bác sĩ không nhịn nổi cơn giận, quẳng bệnh án lên bàn: “Tôi đã nói chính phủ phải phổ cập kiến thức sinh lý từ lâu rồi! Thời đại gì rồi mà pheromone vẫn là chuyện không thể nói!”
Câu nói này giống lời oán trách hoàn cảnh xã hội hơn, nhưng không hiểu sao Lục Tu Mộc lại thấy hoảng hốt: “Vâng… Có chuyện gì ạ?”
Bác sĩ nhìn cậu xót xa: “Pheromone cũng giống như máu, không thể trao đổi trực tiếp giữa cha mẹ và con cái được. Nhìn bề ngoài thì cháu đang dẫn dắt trấn an bệnh nhân, nhưng thật ra đã làm bệnh của anh ta chuyển biến nghiêm trọng hơn.”
Lục Tu Mộc lập tức thấy đầu óc trống rỗng.
Sự ngu muội, vô tri đã khiến “cố gắng” nhiều năm của cậu tan thành bọt nước, tất cả những lần cắn răng kiên trì đều trở nên hoang đường như một trò cười, trong lúc nhất thời cậu không biết nên trách tội ai.
Bi kịch của nhà cậu bắt nguồn từ chính sách cưỡng chế hôn nhân, nhưng cậu không thể đổ lỗi cho chính phủ chỉ vì họ muốn thúc đẩy tỉ lệ sinh sản trong nước.
Bọn họ chỉ là những cá thể đáng thương nhất trong sự biến đổi của thời đại.
Lúc Cao Hâm biết được tin này đã là mấy tháng sau, anh áy náy vì mình là quản lí mà không làm tròn trách nhiệm, mang theo rất nhiều đồ bổ dưỡng đến bệnh viện thăm cha Lục.
Đấy là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất anh nhìn thấy cha của Lục Tu Mộc.
Người đàn ông từng anh tuấn vô cùng bị bệnh tình hành hạ đến mức không thể nhận ra dáng vẻ hồi trước, trên gáy ông cuốn lớp băng vải rất dày, bị ba, năm nhân viên y tế đè trên giường.
“Sao lại cắt tuyến thể của tao!” Ông nhìn Lục Tu Mộc chằm chằm, tiếng gào giận dữ vang khắp hành lang. “Mày và mẹ mày đều cùng một loại, đều có lỗi với tao!”
Lục Tu Mộc như không nghe thấy những lời ấy, bình tĩnh đứng trước mặt bác sĩ.
“Tình huống của cha cháu…” Bác sĩ cũng khó xử. “Dù sao trong bệnh viện còn có những bệnh nhân khác, hay là cháu nhanh làm thủ tục xuất viện đi.”
“Cháu xin lỗi.” Lục Tu Mộc nói. “Cháu đã liên hệ với viện điều dưỡng rồi, chiều nay có thể chuyển viện.”
“Lục Tu Mộc! Mày có phải người hay không!” Cha Lục như phát điên, muốn tránh khỏi sự trói buộc của y tá. “Viện điều dưỡng vốn không phải chỗ cho người ở, bọn chúng chỉ biết nhốt tao lại! Tao là cha mày, sao mày có thể đối xử với tao như thế?!”
Suy nghĩ hoang tưởng nhiều năm có thể phá hủy tư duy cơ bản của một người, Lục Tu Mộc không trách ông vì những lời nói ác độc, thậm chí cậu thấy mình không có quyền được oán trách.
Lục Tu Mộc nghiêng đầu nhìn về phía ông, nở nụ cười: “Cha, đến giờ uống thuốc rồi.”
Giọng nói run rẩy cố sức kiềm chế khiến Lục Tu Mộc để lộ sự chín chắn không hợp tuổi, Cao Hâm nghe mà khó chịu trong lòng, đưa tay gõ cửa phòng bệnh: “Tu Mộc–”
Tầm mắt mọi người hướng về phía âm thanh phát ra, mà cha Lục nhân cơ hội này thình lình nhảy xuống giường. Sau đó, tất cả hoa quả và thuốc thang bày trên bàn đập vào người Lục Tu Mộc chẳng sót thứ gì.
Binh hoang mã loạn, khắp nơi bừa bộn.
Sau khi trò cười này kết thúc, Lục Tu Mộc tiễn Cao Hâm đi. Cậu không chỉ xin lỗi Cao Hâm mà còn xin nghỉ vài ngày.
“Em không cần…” Cao Hâm không biết phải an ủi cậu thế nào, sau cùng lại đổi lời. “Không sao, em có yêu cầu gì cứ nói.”
Bước chân Lục Tu Mộc dừng lại một thoáng: “Anh, hồi trước anh nói có một bộ phim vườn trường chiếu mạng thiếu nam chính đúng không, em nhận rồi.”
“Nếu giờ em chuyển sang nghề diễn thì cả nhóm bọn em sẽ phải giải tán…” Cao Hâm cố gắng để lời mình không gây quá nhiều đả kích. “Em cũng biết, những người còn lại không được yêu quý như em, nếu em đi, chỉ sợ bọn họ…”
Cũng giống lí do ban đầu Lục Tu Mộc vào giới, cậu nói lại câu kia: “Em thiếu tiền. Chi phí hàng ngày của viện điều dưỡng không hề thấp.”
“Được rồi…” Cao Hâm thở dài. “Anh về sẽ nói với bọn họ.”
“Không cần.” Lục Tu Mộc nói. “Em có lỗi với đội trưởng, em sẽ tự xin lỗi mọi người.”
“…”
Cao Hâm không biết phải dùng từ gì mới có thể miêu tả được tâm trạng hiện tại của mình, anh vốn biết Lục Tu Mộc là người ôn hòa, nhưng hiện tại tất cả những góc cạnh duy nhất trên người cậu đều bị mài phẳng cả rồi.
Người ta nói tất cả mọi chuyện một người trải qua đều sẽ ảnh hưởng đến tính cách của người đó, nhất thời Cao Hâm không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu. Anh có thể hiểu cho Lục Tu Mộc, vì “sai lầm” của cậu đã đẩy cha đến bước đường cùng, nên cậu không thể thoát khỏi sự áy náy trong lòng. Cậu hi vọng có thể chu toàn tất cả mọi việc khác nằm bù đắp được một phần trống rỗng bên trong.
Đây cũng là nguyên nhân khi Lục Tu Mộc tự tiện gia nhập hạng mục chữa bệnh pheromone, Cao Hâm không phản đối.
Anh không thể ép Lục Tu Mộc trút xuống gánh nặng trên người, càng không thể như người ngoài cuộc mà nói cha cậu đối xử với cậu không hề tốt, hà tất phải tra tấn chính mình.
Anh cũng hiểu, việc Lục Tu Mộc giúp đỡ những người xa lạ là một hành vi chuyển dời cảm xúc – nghĩ bản thân mình như một vị “Chúa cứu thế”, rồi thông qua việc trợ giúp người khác để giảm bớt “tội nghiệt” trên người.
Hành vi buồn cười vô cùng, nhưng lại là phương pháp duy nhất để Lục Tu Mộc cứu rỗi bản thân.
***
Nghĩ đến đây, Cao Hâm giở giọng đùa: “May là anh không ngăn cản em làm tình nguyện viên, nếu không đừng nói đến việc thử vai trong phim của đạo diễn Khương, chỉ sợ bây giờ anh còn phải đưa em đi khám bác sĩ tâm lý ấy chứ.”
Lục Tu Mộc cười lại: “Đây cũng là chuyện may mắn nhất của em.”
Cao Hâm nghe ra nghĩa bóng trong lời cậu, chần chờ: “Không phải em nghĩ đến D đấy chứ…”
“Em nghĩ đến thật.”
Cao Hâm vỗ trán cảm thán: “Sao hồi trước anh không phát hiện ra em ngu ngốc trong chuyện yêu đương thế này nhỉ.”
Lục Tu Mộc bị mắng cũng không giận, thật ra vào thời kì đầu quen biết Dandelion, cậu cũng không nghĩ bản thân sẽ bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Nhiếp Nghiêu để thích một bệnh nhân mình chưa từng gặp mặt.
Mọi thứ thay đổi từ sau đợt trị liệu trấn an đầu tiên.
“Khoảng thời gian này cảm ơn cậu.” Dandelion nói. “Sau đợt trị liệu này, pheromone của tôi đã ổn định hơn rất nhiều. Ít nhất không cần đeo bảo hộ răng nữa.”
“Tốt quá rồi.” Lục Tu Mộc vui vẻ từ đáy lòng. “Bao giờ mới đến giai đoạn tiếp theo? Tôi có thể để trống lịch trình, có cần tăng tần suất trị liệu của chúng ta không? Như vậy anh sẽ khỏi bệnh nhanh hơn.”
Dandelion dừng lại mấy giây mới nói: “Sao tôi thấy cậu còn mong tôi khỏi bệnh hơn cả tôi, như thể nếu bệnh của tôi khỏi, cậu có thể đạt được cảm giác thành tựu nào đó ấy.”
Lục Tu Mộc khẽ giật mình, đối phương chỉ vô tình cũng nói trúng tim cậu, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Dandelion không nghe thấy cậu trả lời, khẽ cười: “Đừng để ý, tôi nói bừa mấy câu thôi. Tôi không biết vì sao cậu lại làm tình nguyện viên ở đây, dù sao hạng mục này rất ít được chú ý, số người hiểu rõ cũng không nhiều. Có thể cậu có người thân mắc bệnh này nên hứng thú, nhưng dù sao đi nữa, tôi mong cậu đừng tạo áp lực cho mình.”
Những lời này có vẻ không hợp với lẽ thường, việc bệnh nhân chủ động an ủi người cứu chữa hiếm hoi vô cùng, dường như lúc này thân phận của hai người đã đảo ngược.
Lục Tu Mộc: “Tôi…”
“Tôi cảm thấy cậu như sợi dây thun bị kéo căng hết mức ấy*.” Giọng của Dandelion rất nhẹ. “Nếu không thể chữa khỏi cho tôi, cậu cũng sẽ đứt theo mất.”
(*) đoạn này mình edit hơi thoát nghĩa vì không hiểu rõ, raw ở đây, nếu mình sai thì nhắc mình sửa nhé: “你给我的感觉就好像一根蓄满力的弦.”
Lục Tu Mộc: “…”
“Tôi không mong cậu ký thác tinh thần trên người tôi đâu, nói cách khác, với tư cách bệnh nhân của cậu, tôi phản đối cậu làm vậy.” Dandelion dừng một chút. “Có một quan điểm khá thú vị được đưa ra bởi một nhiếp ảnh gia ở Scotland, gọi là “Chụp sai”, đại khái nghĩa là khi dùng những cách không “chính thống” như giao điểm ảo, lệch trục, ánh sáng kém… vẫn có thể cho ra những tác phẩm khách quan, hài hòa. Sự thật chứng minh rằng, phương pháp chụp ảnh này rất hữu hiệu trong một số trường hợp đặc biệt.”
“Tôi thấy luận điểm này cũng phù hợp với y học.” Dandelion cười. “Trước mắt chứng rối loạn bị coi là một chứng bệnh “sai lầm”, vì sự thiếu hiểu biết nên sẽ có những người phải trả giá cho “sai lầm” này, có thể là tôi, cũng có thể là người khác, nhưng bản thân nó là một quá trình tự nhiên “đúng đắn” nhất.”
Lục Tu Mộc rũ mắt, nhẹ giọng lặp lại lời của hắn: “Quá trình tự nhiên đúng đắn…”
“Có lẽ nhiều năm về sau khi nhìn lại quá khứ, tôi sẽ chỉ thấy bản thân là một người tầm thường mắc một loại bệnh phổ thông nhất, còn cậu cũng là một người cứu trợ bình thường thôi.” Dandelion nói. “Việc chúng ta trao đổi pheromone ở đây cũng không mang ý nghĩa đặc biệt nào cả, cậu không cần cảm thêm những từ “vĩ đại”, “cảm động”, “giải thoát” vào cho nó.”
“Không phải tất cả mọi người đều mong cậu liều mạng để làm tốt việc này.” Dandelion ngừng một thoáng. “Ít nhất tôi không nghĩ vậy.”
Trách nhiệm và sự áy náy với cha như một cái lồng, Lục Tu Mộc bị giam trong không gian chật chội tối tăm ấy, mặc dù hít thở không thông nhưng vẫn có thể sống sót. Hiện tại bỗng nhiên có một người vô tình nhấc một góc không gian chật hẹp ấy lên, Lục Tu Mộc mới phát hiện, bước ra ngoài hít thở không khí trong lành dường như không khó như cậu tưởng tượng chút nào…
Không thể nghi ngờ, giai đoạn ấy là quãng thời gian tăm tối nhất cuộc đời Lục Tu Mộc, ngay cả Cao Hâm cũng chẳng thể thắp lên chút ánh sáng nào.
Đối với nghệ sĩ, quản lý là tồn tại có một không hai, ngoại trừ sắp xếp công việc hợp lí còn trông coi nếp sống sinh hoạt của nghệ sĩ. Nhưng quá nhiều việc vặt vãnh làm anh quên vài chi tiết, ví dụ như– Lục Tu Mộc chưa từng ở lại ký túc xá của công ty, đôi khi còn xin được trả trước tiền lương.
Vì độ phổ cập của chứng rối loạn pheromone rất thấp, Lục Tu Mộc không hề biết cha mình đã mắc bệnh, nhưng ở chung với người cha cáu kỉnh một thời gian, cậu cũng tổng hợp được một phương pháp “trị liệu” – bằng việc thả pheromone, cậu có thể dẫn cha về trạng thái ổn định.
Lục Tu Mộc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng gặp thêm nhiều chuyện đau đầu khác. Mỗi khi hàng xóm hỏi sao lâu lắm rồi không thấy cha cậu ra ngoài, hay thực tập sinh khác hỏi sao trên người cậu lại có pheromone của Alpha, cậu lại phải biên ra những lời nói dối khác nhau để chặn đứng sự tọc mạch của bọn họ.
Khi mọi người đã có định kiến, việc trao đổi pheromone dù có mục đích chính đáng cũng bị bóp méo thành chuyện tục tĩu, vô đạo đức.
Lục Tu Mộc như con chuột sống tạm bợ trong bóng tối, cẩn thận từng li từng tí để tránh khỏi sự chú ý của người khác, nhưng bước đi trên dây thép sớm muộn gì cũng sẽ có ngày rơi xuống.
Một buổi chiều, Lục Tu Mộc nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, qua giọng trần thuật lạnh lẽo của đối phương, cậu chắp vá được một sự thật không muốn tin tưởng nhất – pheromone của cha Lục đột nhiên bộc phát, ông mất khống chế, đả thương liên tiếp mấy người.
Lục Tu Mộc không có cả thời gian để xin nghỉ phép, thẳng thừng cúp buổi học nhảy công ty sắp xếp, vội vàng đến cục cảnh sát. Dọc đường đi cậu còn nghĩ cần bao nhiêu tiền mới có thể bảo lãnh được cho cha, kết quả đến nơi mới biết cha cậu đang được chữa bệnh trong viện.
Sau đó Lục Tu Mộc lại ngơ ngơ ngác ngác chạy đến bệnh viện, lúc này cậu chẳng khác nào con rối bị vận mệnh kéo đi.
Bối rối, luống cuống, cậu chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi “phán quyết” đến muộn.
“Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân.” Bác sĩ lật bệnh án tới lui. “Cháu có biết bố cháu mắc chứng rối loạn pheromone không?”
Lục Tu Mộc như không hiểu những từ ngữ đơn giản ấy: “Bệnh nhân? Chứng rối loạn?”
Bác sĩ không ngạc nhiên trước tình huống này: “Bệnh này chủ yếu xảy ra với Alpha, nguyên nhân chủ yếu là tâm trạng dao động trong thời kỳ mẫn cảm không được trấn an kịp thời, có thể chữa khỏi ở giai đoạn đầu.”
Lục Tu Mộc nhạy bén nhận ra ba chữ “giai đoạn đầu”, vội hỏi: “Vậy cha của cháu thì sao?”
“Tình huống của bệnh nhân tương đối nghiêm trọng, tôi đề xuất phẫu thuật cắt tuyến thể càng nhanh càng tốt.”
Lục Tu Mộc hoàn toàn ngây người. Tuyến thể có tác dụng bảo vệ đối với cơ thể, chưa nói đến phẫu thuật có rủi ro cao, chỉ riêng việc cắt bỏ có thể dẫn đến các biến chứng như suy giảm miễn dịch, ảnh hưởng rất lớn đến tình trạng sức khỏe của cha Lục sau này.
Nhưng sự tuyệt vọng của cậu không ngừng gia tăng, bác sĩ còn nói: “Theo báo cáo, có người đã dẫn dắt pheromone của bệnh nhân, cháu biết tình huống cụ thể không?”
Lục Tu Mộc: “… Hẳn là của cháu.”
Bác sĩ nhíu mày: “Không phải hai người là cha con ruột à?”
“Vâng…” Lục Tu Mộc châm chước từ ngữ. “Sau khi cha mẹ cháu ly hôn, ông ấy vẫn không tái hôn, mà pheromone của cháu rất giống mẹ, nên là–”
Một tiếng “bộp” vang lên cắt ngang lời nói của cậu.
Bác sĩ không nhịn nổi cơn giận, quẳng bệnh án lên bàn: “Tôi đã nói chính phủ phải phổ cập kiến thức sinh lý từ lâu rồi! Thời đại gì rồi mà pheromone vẫn là chuyện không thể nói!”
Câu nói này giống lời oán trách hoàn cảnh xã hội hơn, nhưng không hiểu sao Lục Tu Mộc lại thấy hoảng hốt: “Vâng… Có chuyện gì ạ?”
Bác sĩ nhìn cậu xót xa: “Pheromone cũng giống như máu, không thể trao đổi trực tiếp giữa cha mẹ và con cái được. Nhìn bề ngoài thì cháu đang dẫn dắt trấn an bệnh nhân, nhưng thật ra đã làm bệnh của anh ta chuyển biến nghiêm trọng hơn.”
Lục Tu Mộc lập tức thấy đầu óc trống rỗng.
Sự ngu muội, vô tri đã khiến “cố gắng” nhiều năm của cậu tan thành bọt nước, tất cả những lần cắn răng kiên trì đều trở nên hoang đường như một trò cười, trong lúc nhất thời cậu không biết nên trách tội ai.
Bi kịch của nhà cậu bắt nguồn từ chính sách cưỡng chế hôn nhân, nhưng cậu không thể đổ lỗi cho chính phủ chỉ vì họ muốn thúc đẩy tỉ lệ sinh sản trong nước.
Bọn họ chỉ là những cá thể đáng thương nhất trong sự biến đổi của thời đại.
Lúc Cao Hâm biết được tin này đã là mấy tháng sau, anh áy náy vì mình là quản lí mà không làm tròn trách nhiệm, mang theo rất nhiều đồ bổ dưỡng đến bệnh viện thăm cha Lục.
Đấy là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất anh nhìn thấy cha của Lục Tu Mộc.
Người đàn ông từng anh tuấn vô cùng bị bệnh tình hành hạ đến mức không thể nhận ra dáng vẻ hồi trước, trên gáy ông cuốn lớp băng vải rất dày, bị ba, năm nhân viên y tế đè trên giường.
“Sao lại cắt tuyến thể của tao!” Ông nhìn Lục Tu Mộc chằm chằm, tiếng gào giận dữ vang khắp hành lang. “Mày và mẹ mày đều cùng một loại, đều có lỗi với tao!”
Lục Tu Mộc như không nghe thấy những lời ấy, bình tĩnh đứng trước mặt bác sĩ.
“Tình huống của cha cháu…” Bác sĩ cũng khó xử. “Dù sao trong bệnh viện còn có những bệnh nhân khác, hay là cháu nhanh làm thủ tục xuất viện đi.”
“Cháu xin lỗi.” Lục Tu Mộc nói. “Cháu đã liên hệ với viện điều dưỡng rồi, chiều nay có thể chuyển viện.”
“Lục Tu Mộc! Mày có phải người hay không!” Cha Lục như phát điên, muốn tránh khỏi sự trói buộc của y tá. “Viện điều dưỡng vốn không phải chỗ cho người ở, bọn chúng chỉ biết nhốt tao lại! Tao là cha mày, sao mày có thể đối xử với tao như thế?!”
Suy nghĩ hoang tưởng nhiều năm có thể phá hủy tư duy cơ bản của một người, Lục Tu Mộc không trách ông vì những lời nói ác độc, thậm chí cậu thấy mình không có quyền được oán trách.
Lục Tu Mộc nghiêng đầu nhìn về phía ông, nở nụ cười: “Cha, đến giờ uống thuốc rồi.”
Giọng nói run rẩy cố sức kiềm chế khiến Lục Tu Mộc để lộ sự chín chắn không hợp tuổi, Cao Hâm nghe mà khó chịu trong lòng, đưa tay gõ cửa phòng bệnh: “Tu Mộc–”
Tầm mắt mọi người hướng về phía âm thanh phát ra, mà cha Lục nhân cơ hội này thình lình nhảy xuống giường. Sau đó, tất cả hoa quả và thuốc thang bày trên bàn đập vào người Lục Tu Mộc chẳng sót thứ gì.
Binh hoang mã loạn, khắp nơi bừa bộn.
Sau khi trò cười này kết thúc, Lục Tu Mộc tiễn Cao Hâm đi. Cậu không chỉ xin lỗi Cao Hâm mà còn xin nghỉ vài ngày.
“Em không cần…” Cao Hâm không biết phải an ủi cậu thế nào, sau cùng lại đổi lời. “Không sao, em có yêu cầu gì cứ nói.”
Bước chân Lục Tu Mộc dừng lại một thoáng: “Anh, hồi trước anh nói có một bộ phim vườn trường chiếu mạng thiếu nam chính đúng không, em nhận rồi.”
“Nếu giờ em chuyển sang nghề diễn thì cả nhóm bọn em sẽ phải giải tán…” Cao Hâm cố gắng để lời mình không gây quá nhiều đả kích. “Em cũng biết, những người còn lại không được yêu quý như em, nếu em đi, chỉ sợ bọn họ…”
Cũng giống lí do ban đầu Lục Tu Mộc vào giới, cậu nói lại câu kia: “Em thiếu tiền. Chi phí hàng ngày của viện điều dưỡng không hề thấp.”
“Được rồi…” Cao Hâm thở dài. “Anh về sẽ nói với bọn họ.”
“Không cần.” Lục Tu Mộc nói. “Em có lỗi với đội trưởng, em sẽ tự xin lỗi mọi người.”
“…”
Cao Hâm không biết phải dùng từ gì mới có thể miêu tả được tâm trạng hiện tại của mình, anh vốn biết Lục Tu Mộc là người ôn hòa, nhưng hiện tại tất cả những góc cạnh duy nhất trên người cậu đều bị mài phẳng cả rồi.
Người ta nói tất cả mọi chuyện một người trải qua đều sẽ ảnh hưởng đến tính cách của người đó, nhất thời Cao Hâm không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu. Anh có thể hiểu cho Lục Tu Mộc, vì “sai lầm” của cậu đã đẩy cha đến bước đường cùng, nên cậu không thể thoát khỏi sự áy náy trong lòng. Cậu hi vọng có thể chu toàn tất cả mọi việc khác nằm bù đắp được một phần trống rỗng bên trong.
Đây cũng là nguyên nhân khi Lục Tu Mộc tự tiện gia nhập hạng mục chữa bệnh pheromone, Cao Hâm không phản đối.
Anh không thể ép Lục Tu Mộc trút xuống gánh nặng trên người, càng không thể như người ngoài cuộc mà nói cha cậu đối xử với cậu không hề tốt, hà tất phải tra tấn chính mình.
Anh cũng hiểu, việc Lục Tu Mộc giúp đỡ những người xa lạ là một hành vi chuyển dời cảm xúc – nghĩ bản thân mình như một vị “Chúa cứu thế”, rồi thông qua việc trợ giúp người khác để giảm bớt “tội nghiệt” trên người.
Hành vi buồn cười vô cùng, nhưng lại là phương pháp duy nhất để Lục Tu Mộc cứu rỗi bản thân.
***
Nghĩ đến đây, Cao Hâm giở giọng đùa: “May là anh không ngăn cản em làm tình nguyện viên, nếu không đừng nói đến việc thử vai trong phim của đạo diễn Khương, chỉ sợ bây giờ anh còn phải đưa em đi khám bác sĩ tâm lý ấy chứ.”
Lục Tu Mộc cười lại: “Đây cũng là chuyện may mắn nhất của em.”
Cao Hâm nghe ra nghĩa bóng trong lời cậu, chần chờ: “Không phải em nghĩ đến D đấy chứ…”
“Em nghĩ đến thật.”
Cao Hâm vỗ trán cảm thán: “Sao hồi trước anh không phát hiện ra em ngu ngốc trong chuyện yêu đương thế này nhỉ.”
Lục Tu Mộc bị mắng cũng không giận, thật ra vào thời kì đầu quen biết Dandelion, cậu cũng không nghĩ bản thân sẽ bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Nhiếp Nghiêu để thích một bệnh nhân mình chưa từng gặp mặt.
Mọi thứ thay đổi từ sau đợt trị liệu trấn an đầu tiên.
“Khoảng thời gian này cảm ơn cậu.” Dandelion nói. “Sau đợt trị liệu này, pheromone của tôi đã ổn định hơn rất nhiều. Ít nhất không cần đeo bảo hộ răng nữa.”
“Tốt quá rồi.” Lục Tu Mộc vui vẻ từ đáy lòng. “Bao giờ mới đến giai đoạn tiếp theo? Tôi có thể để trống lịch trình, có cần tăng tần suất trị liệu của chúng ta không? Như vậy anh sẽ khỏi bệnh nhanh hơn.”
Dandelion dừng lại mấy giây mới nói: “Sao tôi thấy cậu còn mong tôi khỏi bệnh hơn cả tôi, như thể nếu bệnh của tôi khỏi, cậu có thể đạt được cảm giác thành tựu nào đó ấy.”
Lục Tu Mộc khẽ giật mình, đối phương chỉ vô tình cũng nói trúng tim cậu, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Dandelion không nghe thấy cậu trả lời, khẽ cười: “Đừng để ý, tôi nói bừa mấy câu thôi. Tôi không biết vì sao cậu lại làm tình nguyện viên ở đây, dù sao hạng mục này rất ít được chú ý, số người hiểu rõ cũng không nhiều. Có thể cậu có người thân mắc bệnh này nên hứng thú, nhưng dù sao đi nữa, tôi mong cậu đừng tạo áp lực cho mình.”
Những lời này có vẻ không hợp với lẽ thường, việc bệnh nhân chủ động an ủi người cứu chữa hiếm hoi vô cùng, dường như lúc này thân phận của hai người đã đảo ngược.
Lục Tu Mộc: “Tôi…”
“Tôi cảm thấy cậu như sợi dây thun bị kéo căng hết mức ấy*.” Giọng của Dandelion rất nhẹ. “Nếu không thể chữa khỏi cho tôi, cậu cũng sẽ đứt theo mất.”
(*) đoạn này mình edit hơi thoát nghĩa vì không hiểu rõ, raw ở đây, nếu mình sai thì nhắc mình sửa nhé: “你给我的感觉就好像一根蓄满力的弦.”
Lục Tu Mộc: “…”
“Tôi không mong cậu ký thác tinh thần trên người tôi đâu, nói cách khác, với tư cách bệnh nhân của cậu, tôi phản đối cậu làm vậy.” Dandelion dừng một chút. “Có một quan điểm khá thú vị được đưa ra bởi một nhiếp ảnh gia ở Scotland, gọi là “Chụp sai”, đại khái nghĩa là khi dùng những cách không “chính thống” như giao điểm ảo, lệch trục, ánh sáng kém… vẫn có thể cho ra những tác phẩm khách quan, hài hòa. Sự thật chứng minh rằng, phương pháp chụp ảnh này rất hữu hiệu trong một số trường hợp đặc biệt.”
“Tôi thấy luận điểm này cũng phù hợp với y học.” Dandelion cười. “Trước mắt chứng rối loạn bị coi là một chứng bệnh “sai lầm”, vì sự thiếu hiểu biết nên sẽ có những người phải trả giá cho “sai lầm” này, có thể là tôi, cũng có thể là người khác, nhưng bản thân nó là một quá trình tự nhiên “đúng đắn” nhất.”
Lục Tu Mộc rũ mắt, nhẹ giọng lặp lại lời của hắn: “Quá trình tự nhiên đúng đắn…”
“Có lẽ nhiều năm về sau khi nhìn lại quá khứ, tôi sẽ chỉ thấy bản thân là một người tầm thường mắc một loại bệnh phổ thông nhất, còn cậu cũng là một người cứu trợ bình thường thôi.” Dandelion nói. “Việc chúng ta trao đổi pheromone ở đây cũng không mang ý nghĩa đặc biệt nào cả, cậu không cần cảm thêm những từ “vĩ đại”, “cảm động”, “giải thoát” vào cho nó.”
“Không phải tất cả mọi người đều mong cậu liều mạng để làm tốt việc này.” Dandelion ngừng một thoáng. “Ít nhất tôi không nghĩ vậy.”
Trách nhiệm và sự áy náy với cha như một cái lồng, Lục Tu Mộc bị giam trong không gian chật chội tối tăm ấy, mặc dù hít thở không thông nhưng vẫn có thể sống sót. Hiện tại bỗng nhiên có một người vô tình nhấc một góc không gian chật hẹp ấy lên, Lục Tu Mộc mới phát hiện, bước ra ngoài hít thở không khí trong lành dường như không khó như cậu tưởng tượng chút nào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất