Hợp Tác Yêu Đương Cùng Alpha Được Yêu Thích Nhất

Chương 20: Em có sợ anh không?

Trước Sau
Edit: Ryal

Cuối cùng họ cũng lấy được một cái thẻ tín dụng.

Khương Ngạn Hi lấy thẻ của mình từ phía tổ chương trình, cậu vừa vui lại vừa do dự: "Lấy thẻ của đàn anh cũng được, em có thể đợi lần sau, không sao đâu ạ".

Tô Hoài phủ thêm khăn tắm cho cậu rồi đẩy cậu vào phòng thay quần áo, mỉm cười: "Nhưng đàn anh thích được nhóc khóa dưới bao nuôi cơ".

Câu nói này chọc thẳng vào cội nguồn niềm vui nơi Khương Ngạn Hi.

Cậu bèn không nói gì nữa, chỉ cẩn thận cất thẻ tín dụng vào túi, khóe miệng hơi cong.

Tô Hoài đã nhìn thấu chút mong muốn bé nhỏ kia của Khương Ngạn Hi từ lâu rồi.

Để lấy được thẻ mà nhóc quỷ nhát gan dám nhảy từ độ cao hơn bốn mét xuống biển.

Sao có thể không cho cậu được.

Khương Ngạn Hi đổi sang một bộ quần áo khô, mệt mỏi tựa người vào ghế xe, tự sờ trán mình.

Hình như cơn sốt lại nặng hơn rồi.

Buồn ngủ thật đấy - Khương Ngạn Hi nhắm mắt, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại kế hoạch tặng quà cho đàn anh, và âm thanh cậu nghe thấy nơi lồng ngực Tô Hoài.

Từ lúc rời khỏi mặt nước, kì mẫn cảm của Tô Hoài đột ngột trở nên nghiêm trọng hơn.

Anh để Khương Ngạn Hi vào xe nghỉ trước, rồi bảo Hứa Mính lấy thuốc ức chế cho mình.

Hứa Mính không cho anh dùng thuốc liều mạnh nữa, hắn nghiêm túc nhắc nhở: "Cậu đừng có quậy, khoảng cách giữa hai lần tiêm thuốc ức chế liều mạnh phải cách nhau ít nhất ba ngày".

Hơi thở của Tô Hoài nóng rực, anh uống thuốc ức chế ngắn hạn, tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe Hứa Mính.

Tạm thời anh không thể ở cạnh Khương Ngạn Hi trước khi pheromone ổn định lại.

Hứa Mính nhìn dáng vẻ này của anh thì bất đắc dĩ nói: "Tại cậu ở cạnh Khương Ngạn Hi đấy à, từ trước tới nay kì mẫn cảm của cậu có nghiêm trọng đến thế bao giờ đâu... Giờ mới là kì đầu tiên, sau này trong quá trình quay chắc phải thêm vài đợt nữa đấy".

Tô Hoài thở nặng nhọc, thuốc ức chế liều mạnh đã hoàn toàn hết hiệu lực, thuốc ức chế ngắn hạn thì có tác dụng tương đối chậm.

Anh cũng không ngờ pheromone của mình sẽ hỗn loạn tới mức ấy khi gặp lại Khương Ngạn Hi.

Hứa Mính phát rầu nhìn anh, than thở: "Anh đồng ý cho cậu yêu đương lúc ghi hình, nếu thích người ta thật thì tán đổ nhanh nhanh đi, có người yêu hỗ trợ vượt qua kì mẫn cảm là tốt nhất. Còn chịu đựng nữa thì sớm muộn gì cậu cũng phải vào viện cho coi".

Tô Hoài chầm chậm mở mắt, vì đang trong kì mẫn cảm nên đôi đồng tử hơi mông lung. Anh nhìn Khương Ngạn Hi đang tựa đầu vào cửa xe say ngủ ở cách đó không xa.

Anh lùi ra sau, tựa đầu vào ghế, khép hờ hàng mi một chốc rồi lười biếng nhếch môi: "Chưa vội".

Khương Ngạn Hi chẳng khác gì một bé thỏ nhát gan.



Muốn tiếp cận cậu thì phải kiên trì, phải chiếm lấy lòng tin của cậu từng chút một.

Mãi mới tìm được người ta, không thể dọa nhóc con chạy mất thêm lần nữa được.

Tô Hoài nghỉ ngơi nửa tiếng rồi quay lại, lúc ấy Khương Ngạn Hi vẫn còn đang ngủ say. Anh không gọi cậu dậy mà lái xe đi dưới ánh hoàng hôn dịu dàng, rời khỏi bãi biển màu xanh bạc hà.

Khi Khương Ngạn Hi mơ màng tỉnh dậy, xe đã chạy bon bon trên đường, bầu trời chuyển màu xanh ngọc đẹp đẽ trước khi màn đêm kéo tới.

Tô Hoài thấy cậu vẫn còn uể oải thì nói: "Em cứ ngủ thêm lát nữa đi, giờ chưa quay đâu".

Khương Ngạn Hi liếc nhìn camera trên xe rồi hít một hơi sâu, nháy mắt mấy cái cho tỉnh, rồi hỏi: "Mình đi đâu đây ạ?".

Tô Hoài thấy cậu tỉnh táo rồi thì hạ cửa sổ xe, gác khuỷu tay lên đó: "Đi thăm con chim dốt nát dám dọa em lúc trước ấy, nghe nói họ khám xong rồi, không có gì to tát đâu".

Khương Ngạn Hi vẫn đau đáu nhớ tới con vẹt bị thương kia, nhưng cậu sợ ảnh hưởng tới việc ghi hình nên không chủ động hỏi.

Nhưng Tô Hoài vẫn nhớ điều anh đã hứa với cậu.

Anh đã nói đến tối sẽ dẫn cậu đi, thì chắc chắn anh sẽ giữ lời.

Khương Ngạn Hi như nhớ tới điều gì, thấp giọng lầm bầm: "Chắc chủ nó lo lắng lắm".

Nếu Tiểu Ngọc trốn khỏi nhà, chắc chắn cậu sẽ lo chết mất.

Tô Hoài nghe cậu nói vậy thì đáp: "Anh đã giúp nó tìm lại chủ rồi".

Khương Ngạn Hi: "!".

Anh nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Khương Ngạn Hi: "Ở ngay đảo Y đó, đêm nay mình đi chơi lễ hội pháo hoa thì tiện thể đưa nó về luôn, nghe nói mới trốn được mấy ngày".

"Đảo Y ạ?". Khương Ngạn Hi hơi kinh ngạc.

Đi từ đảo H đến đảo Y thì phải đi bằng máy bay hàng không loại nhỏ của MK.

Con vẹt này đào tẩu cũng xa thật.

Cứ thấy... là lạ.

Họ tới bệnh viện thú y, nhận con vẹt kia về.

Vết thương ở cánh đã được chăm sóc, nó ủ rũ rúc trong lồng chim.

Tô Hoài vừa định nhấc cái lồng lên thì con vẹt đột nhiên to giọng: "Đẹp quớ!".

"...". Anh dừng tay, chỉ vào mặt nó: "Thái độ tử tế vào, còn dọa nhóc khóa dưới của tao nữa thì tao lôi mày ra tính sổ đấy".

Tô Hoài nhấc lồng chim lên thì con vẹt gân cổ gáy thêm một câu mới: "Đẻ ra xá xíu còn hơn đẻ ra mày [1]!".



Bị một con vẹt khinh thường, dọa dẫm.

Tô Hoài tức đến nỗi bật cười, thu tay về: "Mày nói lại lần nữa xem nào?".

Khương Ngạn Hi lặng lẽ bước tới: "Đàn anh ơi, để em làm cho".

Cậu cẩn thận nhấc lồng chim lên.

Con vẹt không nói gì.

Khương Ngạn Hi ngơ ngác nhìn Tô Hoài.

Tô Hoài: "... Mình đi thôi".

Đặt lồng chim lên xe, anh lườm con vẹt thối mồm kia một cái.

Khương Ngạn Hi nhỏ giọng an ủi: "Nghe nói động vật nhỏ có bản năng sợ hãi với pheromone của những Alpha mạnh mẽ mà".

Tô Hoài cũng đoán vậy.

Có thể anh vô thức phóng ra nhiều pheromone hơn trong kì mẫn cảm.

Tô Hoài được Khương Ngạn Hi dỗ đến mức thỏa mãn, đột nhiên hỏi: "Vậy còn em thì sao?".

Khương Ngạn Hi: "?".

Tô Hoài nhìn cậu: "Em có sợ anh không?".

Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt, mặt đỏ rần, yếu ớt kháng nghị: "Em đâu phải động vật nhỏ đâu".

Tô Hoài mỉm cười, hỏi: "Không phải à?".

Khương Ngạn Hi: "... Không phải ạ".

Anh khẽ cười một tiếng, chẳng biết có ý gì.

Khương Ngạn Hi mờ mịt nhìn anh: "?".

Tô Hoài dừng xe ngoài sân bay, không vội xuống mà nghiêng đầu ngắm biểu cảm vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu trên khuôn mặt cậu.

Ngắm một chốc, anh giơ tay giúp cậu vuốt lọn tóc vểnh lên khi ngủ xuống.

Rồi anh lại tiện tay xoa cho tóc cậu rối lên, cười hỏi: "Vậy sao em đáng yêu thế này?".

Chú thích:

[1] Đẻ ra xá xíu còn hơn đẻ ra mày: Đây là câu chửi của người Quảng Đông. Xá xíu là món nổi tiếng của Quảng Đông, có nguyên liệu chính là thịt lợn. Có thể câu này có nguồn gốc từ thời buổi kinh tế khó khăn, thịt lợn rất đắt, những gia đình bình thường thà nuôi lợn còn hơn đẻ con.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau