Chương 20: Suy ngẫm
Bạch Tri Cảnh buổi tối nằm mơ, cậu mơ thấy trên đường đi học nhặt được một cái PSP còn rất mới, là sản phẩm mới ra mắt trên thị trường, không biết ai làm rơi.
Cậu nhìn trái phải trước sau đều không có ai, vì vậy nội tâm bắt đầu giao chiến, tay trái nói dù sao cũng không ai lấy mình nhặt được thì là của mình, tay phải nói nhặt được của rơi phải tìm nơi trả lại.
Hai tay của cậu đang đánh nhau, PSP trên mặt đất đột nhiên như mọc thêm chân, nhảy phóc lên chạy mất. Bạch Tri Cảnh lập tức đuổi theo, chạy một đường không ngờ PSP kia lại chạy thẳng vào lớp học thêm, cậu theo quán tính không kịp dừng lại cũng ngã vào trong.
Giáo viên ngữ văn đứng bên trong nhìn cậu cười lạnh, giơ con dao mổ heo bóng loáng trong tay lên, hét lớn một tiếng: "Không đọc được bài 'Trăng sáng đầm sen', tôi sẽ bắt em để linh hồn lại đây!"
Bạch Tri Cảnh hét lên một tiếng, bị dọa cho tỉnh ngủ.
Mùa hè oi bức bình minh đến sớm, bên ngoài đã sáng rồi, Bạch Tri Cảnh quay đầu nhìn đồng hồ, sắp tới 6 giờ.
Cậu cảm thấy giấc mơ này không bình thường, chắc chắn ám chỉ cái gì đó, cậu cầm lấy điện thoại nghiêm túc gọi điện cho Ứng Hứa.
—
Ứng Hứa 5 giờ sáng đã dậy, ông nội lớn tuổi dậy sớm, Ứng Anh Tư cũng đến lớp học múa, anh phải chuẩn bị đồ ăn sáng.
Lần trước Ứng Anh Tư nói với anh trai muốn học trường nghệ thuật, sau này thi vào trường đại học nghệ thuật chính quy.
Ứng Hứa vẫn luôn lo lắng đường ra cho Anh Tư, gia đình bọn họ không giống với Bạch Tri Cảnh hay Tống Bảo Bối, học tập gần như là con đường duy nhất. Người ta thường nói, nhà nghèo sinh quý tử, anh trước giờ không mong Anh Tư sau này giàu có, chí ít cũng có bằng cấp trong tay, có thể kiếm được một công việc ổn định, nhưng Ứng Anh Tư học không giỏi, cũng không có chút nhiệt huyết hay tình yêu học tập nào.
Ứng Anh Tư nói với anh muốn học nghệ thuật, phản ứng đầu tiên của Ứng Hứa là vui vẻ, cô bé cuối cùng cũng có chuyện mình muốn làm, là anh trai anh đương nhiên mừng thay cô.
Nhưng với tư cách là người trụ cột của gia đình, Ứng Hứa có rất nhiều lo lắng, anh lo em gái chỉ là nhất thời ham chơi, lo em gái không có nền móng từ nhỏ không đuổi kịp các bạn học cùng tuổi, còn có một nguyên nhân thực tế nhất, nhà bọn họ không có tiền,
Học nghệ thuật phần lớn là những người có tiền, từ nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng, Ứng Anh Tư nửa đường nhảy vào, cần phải bổ sung rất nhiều thứ.
Ứng Hứa sau khi nói chuyện mấy lần với Ứng Anh Tư, nhận ra cô bé rất quyết tâm, dáng vẻ chưa đụng tường Nam sẽ chưa quay đầu. Cuối tuần trước, Ứng Anh Tư giấu Ứng Hứa tự đi đến trường năng khiếu nghệ thuật tham gia thi tuyển, mặc dù cô hát không hay, nhảy không giỏi, nhưng dáng người đẹp, tay chân thon dài, trường năng khiếu nghệ thuật vẫn cho cô đậu.
Trường năng khiếu nghệ thuận tuyển học sinh dựa trên hai hình thức, thi chuyển cấp văn hóa với thi năng khiếu, thi chuyển cấp văn hóa rất khó kiến thức thường vượt mức tiêu chuẩn, học phí mỗi kỳ giảm một nửa chỉ còn 6.000, còn thi năng khiếu thì điểm đầu vào đạt mức điểm trung bình là được, nhưng học phí sẽ cao hơn, một học kỳ phải đến 12.000.
Mặc dù Ứng Hứa không hoàn toàn tán thành nhưng suy nghĩ lại anh vẫn tôn trọng quyết định của em gái, dự định bắt đầu từ tuần sau nhận dạy gia sư thêm mấy học sinh.
—
Cháo gạo kê trên bếp sôi sùng sục, điện thoại mở loa ngoài, Bạch Tri Cảnh ở đầu dây bên kia nói ríu rít, kể lại chuyện mơ thấy giáo viên ngữ văn cầm dao muốn giết mình.
"Mài dao soàn soạt nhắm vào heo dê," Bạch Tri Cảnh vẫn còn sợ hãi, giọng nói như sắp khóc, "Em là heo, là dê, dao sắc cứa vào cổ Cảnh Nhi, suýt chút nữa em và anh âm dương cách biệt!"
"Chỉ một cái lớp học thêm, trừ mấy ngày trốn học, em tổng cộng cũng không đi được mấy buổi, mà để lại cho em bóng ma lớn như vậy?" Ứng Hứa bật cười, trêu chọc cậu, "Tiểu bang chủ, tim thủy tinh của em cần phải chữa đi."
"Chậc! Anh lại nói mát, em đang nghiêm túc với anh đấy," Bạch Tri Cảnh nghiêm giọng nói, "Em lên baidu giải mộng rồi, nó nói em chịu áp lực quá lớn, đè ép thành bệnh, rất có khả năng trở thành bệnh tâm lý nghiêm trọng, đến lúc đó em phải vào bệnh viện tâm thần, trong đó quản lý khép kín, anh không còn được nhìn thấy em nữa, ông nội cũng không thấy em, mấy người cứ chờ mà đau khổ đi!"
Ứng Anh Tư đi ra rửa mặt, ngang qua phòng bếp đúng lúc nghe thấy câu này, cô gân cổ gào lên, "Tốt nhất là nhốt cậu vào sớm một chút, nghĩ đến chuyện không còn phải nhìn thấy cậu nữa thì thật hạnh phúc, tôi vui vẻ anh trai tôi cũng vui vẻ, ông nội tôi cũng vui vẻ, cả nhà tôi đều vui vẻ!"
"Cậu cút cút cút!" Bạch Tri Cảnh hừ một tiếng, thuận miệng cự cãi với Ứng Anh Tư, "Vị trí của tôi trong lòng ông nội có khi còn cao hơn cậu đấy, cậu đừng có coi thường tôi."
Cậu nói vậy chẳng hề có ý gì khác, nhưng Ứng Anh Tư nghe thấy lại biến sắc, môi run rẩy.
"Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa," Ứng Hứa tắt loa ngoài, quay sang nói với Ứng Anh Tư, "Em đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng xong anh đưa em đi, đừng để muộn."
Bạch Tri Cảnh ở đầu bên kia vẫn còn lẩm bẩm không ngừng, nhưng Ứng Anh Tư không nghe thấy cậu nói cái gì, cô mím môi, đi vào nhà vệ sinh.
—
"Em đang nói bí mật với anh, sao em gái anh lại đứng bên cạnh nghe," Bạch Tri Cảnh lầm bầm oán giận, "Ứng Tiểu Hứa, anh không tôn trọng em, em rất đau lòng, không muốn nói bí mật với anh nữa."
"Anh sai rồi, em nói tiếp đi, anh nghe đây."
Ứng Hứa kẹp điện thoại giữa đầu với vai, lấy mấy cái chén từ trong tủ ra.
"Anh làm sai có biết sửa không?" Bạch Tri Cảnh hỏi.
"Sửa," Ứng Hứa thuận theo lời nhóc con vuốt lông cho cậu, "Cần phải sửa."
"Vậy được rồi," Bạch Tri Cảnh cực kỳ đắc ý, "Anh là sinh viên đấy, thật là không hiểu chuyện gì hết."
"Kể ác mộng của em đi, tại sao lại thế." Ứng Hứa hỏi.
Bạch Tri Cảnh sầu não thở dài, "Áp lực trong lòng em quá lớn, rất khó chịu."
"Vậy em nói thử coi," Ứng Hứa nhịn không cười, vừa múc cháo ra chén vừa hỏi, "Làm thế nào để giảm bớt áp lực trong lòng em?"
"Thật ra có một biện pháp," Bạch Tri Cảnh ra vẻ thở dài một hơi nặng nề, "Anh khuyên ba em mua cho em một cái PSP, áp lực trong lòng em chắc chắn sẽ giảm bớt."
Hóa ra mới sáng sớm vòng tới vòng lui, cái gì mà Chu Công giải mộng, bệnh viện tâm thần, thì ra là PSP đang chờ ở đây.
"Ừm..." Ứng Hứa trầm ngâm một lúc, "Trường anh có mấy giáo sư biết rất nhiều về bệnh tâm lý của thanh thiếu niên, hay anh giới thiệu em với họ, đặt trước cho em một giường."
Bạch Tri Cảnh đầu dây bên kia giận đến mức chửi oang oang, Ứng Hứa bật cười đánh trứng gà, lâu lâu lại nhẹ giọng dỗ dành mấy cậu.
Ứng Anh Tư rửa mặt xong đi ra đứng bên cạnh kêu một tiếng "Anh", Ứng Hứa không nghe thấy, vừa đảo trứng vừa nói với người ở đầu dây bên kia, "Em ngoan ngoãn chút nói không chừng chuyện này còn có cửa."
Bạch Tri Cảnh không biết nói gì đó, đầu mày đuôi mắt Ứng Hứa đều mang ý cười, anh nói với giọng bất đắc dĩ: "Rồi rồi rồi, em ngoan em ngoan, em là ngoan nhất, anh chưa thấy ai ngoan hơn tiểu bang chủ Cảnh Nhi hết."
Cổ họng Ứng Anh Tư bỗng nhiên trở nên tắc nghẽn, rõ ràng cô lớn lên với Bạch Tri Cảnh, nhưng anh trai dường như chưa từng dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với cô.
Anh trai trước mặt cô luôn là dáng vẻ uy nghiêm, rõ ràng chỉ cách nhau mấy tuổi thôi, nhưng anh giống như người lớn, giảng bài cho cô, nói đạo lý cho cô, dạy cho cô cái gì nên làm cái gì không nên làm, lại không dỗ dành cô như dỗ dành Bạch Tri Cảnh, cũng không cười đùa thoải mái như thế này.
Tại sao cái gì anh trai cũng đối xử tốt với Bạch Tri Cảnh hơn cô, ông nội cũng đối xử tốt với Bạch Tri Cảnh, mỗi người trong ngõ nhỏ này đều đối xử tốt với Bạch Tri Cảnh.
Từ nhỏ đến lớn, từ đầu ngõ đến cuối ngõ, người nào thấy cô cũng đều hỏi, "Anh Tư, Cảnh Nhi đâu?", "Cảnh Nhi hôm nay không chơi với cậu sao?", "Cảnh Nhi không ở đây sao?", "Cảnh Nhi nói khi nào đến?", "Nhà tớ làm bánh hoa quế, cậu lấy về cho ông nội nếm thử, nhớ chừa cho Cảnh Nhi miếng với."...
Cảnh Nhi Cảnh Nhi Cảnh Nhi, chỉ biết có Cảnh Nhi, Cảnh Nhi có cái gì tốt, dù sao cô cũng cảm thấy Cảnh Nhi chính là người đáng ghét nhất thế giới này.
— Nếu Bạch Tri Cảnh không bao giờ tới ngõ Lão Khương này thì tốt rồi...
Trong đầu Ứng Anh Tư đột nhiên nảy lên suy nghĩ ấy, Ứng Hứa đánh trứng, quay người thì nhìn thấy em gái đang ngẩn người đứng cạnh bên, anh nói: "Làm gì vậy, em vào đẩy ông nội ra ăn cơm."
"A?" Ứng Anh Tư giật mình, vô thức nuốt nước bọt, "Ồ em biết rồi, đi ngay đây."
—
"Sao em lại nghe thấy giọng em gái anh," Bạch Tri Cảnh cảnh giác nhỏ giọng nói, "Đây là bí mật nhỏ của em, em chỉ nói với một mình anh, đến cả Đại Bảo em cũng chưa nói đấy."
"Không ai nghe đâu," Ứng Hứa lắc đầu, "Anh che kín lắm."
"Vậy thì tốt," Bạch Tri Cảnh rầm rì mấy tiếng, "Tiểu Ứng Hứa, Ứng Tiểu Hứa, anh nói làm sao ba em mới mua PSP cho em đây?"
Ứng Hứa nói: "Chú là sợ em mải chơi không chăm lo học tập."
Bạch Tri Cảnh cãi lại, "Em khinh thường nhất là kiểu người mê muội mất cả ý chí, không chí tiến thủ đó! Em làm sao có thể là loại người đó được, anh thử đánh giá khách quan chút xem."
"Có cần đảm bảo tính chân thật không?"
Bạch Tri Cảnh chột dạ: "Cái đó thì không cần, có thể thêm bớt một chút."
"Vậy thì," Ứng Hứa lập tức nói, "Anh chứng minh, em không phải loại người mê muội mất cả ý chí, không chí tiến thủ."
"Đúng vậy," Bạch Tri Cảnh cười khúc khích, "Chỉ có anh là hiểu em nhất, người ta nói không ai hiểu con hơn cha, hai người cha của em không hề hiểu em chút nào, anh là tốt nhất."
Ứng Hứa bật cười thành tiếng, "Nhưng mà Cảnh Nhi này, em muốn có PSP em cần phải có cái khác để đổi."
"Cái gì?" Bạch Tri Cảnh vừa nghe đã cảm thấy có cách, "Hay em lấy sách bài tập của em đổi."
"Đồ ngốc," Ứng Hứa khẽ thở dài một hơi, "Ý của anh là, em phải lấy ra được quyết tâm của mình, ít nhất phải chứng minh được em sẽ không mải chơi đến quên học."
Bạch Tri Cảnh vui vẻ chưa được mấy giây lại sầu đời.
"Sao có thể, PSP không phải chính là để quên việc học hay sao? Chẳng lẽ có người dùng PSP để học tập?"
Ứng Hứa không còn lời gì để nói.
"Hay thế này đi!" Bạch Tri Cảnh vỗ đùi, Bạch Tri Cảnh nảy ra một ý, "Em gái anh không phải học năng khiếu nghệ thuật sao? Em cũng có thể học nghệ thuật! Ca hát nhảy múa đều có thể, tên gà luộc đó còn gảy được đàn tranh, mười ngón tay cứng như sắt thép của em chẳng lẽ lại không được!"
Đầu Ứng Hứa phình to, nhóc con quá tùy tính, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, không hề biết quy hoạch cho tương lai.
"Em thì chỉ có đánh bông thôi," Ứng Hứa kiên nhẫn nói, "Em phải suy nghĩ thật kỹ, lên cấp ba thì tính thế nào, học vì ai, có thể chăm chỉ đi học không, lỡ học không được thì phải làm sao, sau này muốn làm cái gì, suy nghĩ cho rõ ràng mấy vấn đề này trước."
Bạch Tri Cảnh đầu giây bên kia im lặng.
Ứng Hứa có chút vui mừng còn tưởng nhóc con đang suy nghĩ, kích hoạt bộ não thông minh lên.
Qua năm giây, Bạch Tri Cảnh hỏi: "Sinh viên mấy anh cũng có khoa đánh bông sao?"
Ứng Hứa: "... Cảnh Nhi, PSP không có duyên với em đây, thật đấy."
Cậu nhìn trái phải trước sau đều không có ai, vì vậy nội tâm bắt đầu giao chiến, tay trái nói dù sao cũng không ai lấy mình nhặt được thì là của mình, tay phải nói nhặt được của rơi phải tìm nơi trả lại.
Hai tay của cậu đang đánh nhau, PSP trên mặt đất đột nhiên như mọc thêm chân, nhảy phóc lên chạy mất. Bạch Tri Cảnh lập tức đuổi theo, chạy một đường không ngờ PSP kia lại chạy thẳng vào lớp học thêm, cậu theo quán tính không kịp dừng lại cũng ngã vào trong.
Giáo viên ngữ văn đứng bên trong nhìn cậu cười lạnh, giơ con dao mổ heo bóng loáng trong tay lên, hét lớn một tiếng: "Không đọc được bài 'Trăng sáng đầm sen', tôi sẽ bắt em để linh hồn lại đây!"
Bạch Tri Cảnh hét lên một tiếng, bị dọa cho tỉnh ngủ.
Mùa hè oi bức bình minh đến sớm, bên ngoài đã sáng rồi, Bạch Tri Cảnh quay đầu nhìn đồng hồ, sắp tới 6 giờ.
Cậu cảm thấy giấc mơ này không bình thường, chắc chắn ám chỉ cái gì đó, cậu cầm lấy điện thoại nghiêm túc gọi điện cho Ứng Hứa.
—
Ứng Hứa 5 giờ sáng đã dậy, ông nội lớn tuổi dậy sớm, Ứng Anh Tư cũng đến lớp học múa, anh phải chuẩn bị đồ ăn sáng.
Lần trước Ứng Anh Tư nói với anh trai muốn học trường nghệ thuật, sau này thi vào trường đại học nghệ thuật chính quy.
Ứng Hứa vẫn luôn lo lắng đường ra cho Anh Tư, gia đình bọn họ không giống với Bạch Tri Cảnh hay Tống Bảo Bối, học tập gần như là con đường duy nhất. Người ta thường nói, nhà nghèo sinh quý tử, anh trước giờ không mong Anh Tư sau này giàu có, chí ít cũng có bằng cấp trong tay, có thể kiếm được một công việc ổn định, nhưng Ứng Anh Tư học không giỏi, cũng không có chút nhiệt huyết hay tình yêu học tập nào.
Ứng Anh Tư nói với anh muốn học nghệ thuật, phản ứng đầu tiên của Ứng Hứa là vui vẻ, cô bé cuối cùng cũng có chuyện mình muốn làm, là anh trai anh đương nhiên mừng thay cô.
Nhưng với tư cách là người trụ cột của gia đình, Ứng Hứa có rất nhiều lo lắng, anh lo em gái chỉ là nhất thời ham chơi, lo em gái không có nền móng từ nhỏ không đuổi kịp các bạn học cùng tuổi, còn có một nguyên nhân thực tế nhất, nhà bọn họ không có tiền,
Học nghệ thuật phần lớn là những người có tiền, từ nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng, Ứng Anh Tư nửa đường nhảy vào, cần phải bổ sung rất nhiều thứ.
Ứng Hứa sau khi nói chuyện mấy lần với Ứng Anh Tư, nhận ra cô bé rất quyết tâm, dáng vẻ chưa đụng tường Nam sẽ chưa quay đầu. Cuối tuần trước, Ứng Anh Tư giấu Ứng Hứa tự đi đến trường năng khiếu nghệ thuật tham gia thi tuyển, mặc dù cô hát không hay, nhảy không giỏi, nhưng dáng người đẹp, tay chân thon dài, trường năng khiếu nghệ thuật vẫn cho cô đậu.
Trường năng khiếu nghệ thuận tuyển học sinh dựa trên hai hình thức, thi chuyển cấp văn hóa với thi năng khiếu, thi chuyển cấp văn hóa rất khó kiến thức thường vượt mức tiêu chuẩn, học phí mỗi kỳ giảm một nửa chỉ còn 6.000, còn thi năng khiếu thì điểm đầu vào đạt mức điểm trung bình là được, nhưng học phí sẽ cao hơn, một học kỳ phải đến 12.000.
Mặc dù Ứng Hứa không hoàn toàn tán thành nhưng suy nghĩ lại anh vẫn tôn trọng quyết định của em gái, dự định bắt đầu từ tuần sau nhận dạy gia sư thêm mấy học sinh.
—
Cháo gạo kê trên bếp sôi sùng sục, điện thoại mở loa ngoài, Bạch Tri Cảnh ở đầu dây bên kia nói ríu rít, kể lại chuyện mơ thấy giáo viên ngữ văn cầm dao muốn giết mình.
"Mài dao soàn soạt nhắm vào heo dê," Bạch Tri Cảnh vẫn còn sợ hãi, giọng nói như sắp khóc, "Em là heo, là dê, dao sắc cứa vào cổ Cảnh Nhi, suýt chút nữa em và anh âm dương cách biệt!"
"Chỉ một cái lớp học thêm, trừ mấy ngày trốn học, em tổng cộng cũng không đi được mấy buổi, mà để lại cho em bóng ma lớn như vậy?" Ứng Hứa bật cười, trêu chọc cậu, "Tiểu bang chủ, tim thủy tinh của em cần phải chữa đi."
"Chậc! Anh lại nói mát, em đang nghiêm túc với anh đấy," Bạch Tri Cảnh nghiêm giọng nói, "Em lên baidu giải mộng rồi, nó nói em chịu áp lực quá lớn, đè ép thành bệnh, rất có khả năng trở thành bệnh tâm lý nghiêm trọng, đến lúc đó em phải vào bệnh viện tâm thần, trong đó quản lý khép kín, anh không còn được nhìn thấy em nữa, ông nội cũng không thấy em, mấy người cứ chờ mà đau khổ đi!"
Ứng Anh Tư đi ra rửa mặt, ngang qua phòng bếp đúng lúc nghe thấy câu này, cô gân cổ gào lên, "Tốt nhất là nhốt cậu vào sớm một chút, nghĩ đến chuyện không còn phải nhìn thấy cậu nữa thì thật hạnh phúc, tôi vui vẻ anh trai tôi cũng vui vẻ, ông nội tôi cũng vui vẻ, cả nhà tôi đều vui vẻ!"
"Cậu cút cút cút!" Bạch Tri Cảnh hừ một tiếng, thuận miệng cự cãi với Ứng Anh Tư, "Vị trí của tôi trong lòng ông nội có khi còn cao hơn cậu đấy, cậu đừng có coi thường tôi."
Cậu nói vậy chẳng hề có ý gì khác, nhưng Ứng Anh Tư nghe thấy lại biến sắc, môi run rẩy.
"Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa," Ứng Hứa tắt loa ngoài, quay sang nói với Ứng Anh Tư, "Em đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng xong anh đưa em đi, đừng để muộn."
Bạch Tri Cảnh ở đầu bên kia vẫn còn lẩm bẩm không ngừng, nhưng Ứng Anh Tư không nghe thấy cậu nói cái gì, cô mím môi, đi vào nhà vệ sinh.
—
"Em đang nói bí mật với anh, sao em gái anh lại đứng bên cạnh nghe," Bạch Tri Cảnh lầm bầm oán giận, "Ứng Tiểu Hứa, anh không tôn trọng em, em rất đau lòng, không muốn nói bí mật với anh nữa."
"Anh sai rồi, em nói tiếp đi, anh nghe đây."
Ứng Hứa kẹp điện thoại giữa đầu với vai, lấy mấy cái chén từ trong tủ ra.
"Anh làm sai có biết sửa không?" Bạch Tri Cảnh hỏi.
"Sửa," Ứng Hứa thuận theo lời nhóc con vuốt lông cho cậu, "Cần phải sửa."
"Vậy được rồi," Bạch Tri Cảnh cực kỳ đắc ý, "Anh là sinh viên đấy, thật là không hiểu chuyện gì hết."
"Kể ác mộng của em đi, tại sao lại thế." Ứng Hứa hỏi.
Bạch Tri Cảnh sầu não thở dài, "Áp lực trong lòng em quá lớn, rất khó chịu."
"Vậy em nói thử coi," Ứng Hứa nhịn không cười, vừa múc cháo ra chén vừa hỏi, "Làm thế nào để giảm bớt áp lực trong lòng em?"
"Thật ra có một biện pháp," Bạch Tri Cảnh ra vẻ thở dài một hơi nặng nề, "Anh khuyên ba em mua cho em một cái PSP, áp lực trong lòng em chắc chắn sẽ giảm bớt."
Hóa ra mới sáng sớm vòng tới vòng lui, cái gì mà Chu Công giải mộng, bệnh viện tâm thần, thì ra là PSP đang chờ ở đây.
"Ừm..." Ứng Hứa trầm ngâm một lúc, "Trường anh có mấy giáo sư biết rất nhiều về bệnh tâm lý của thanh thiếu niên, hay anh giới thiệu em với họ, đặt trước cho em một giường."
Bạch Tri Cảnh đầu dây bên kia giận đến mức chửi oang oang, Ứng Hứa bật cười đánh trứng gà, lâu lâu lại nhẹ giọng dỗ dành mấy cậu.
Ứng Anh Tư rửa mặt xong đi ra đứng bên cạnh kêu một tiếng "Anh", Ứng Hứa không nghe thấy, vừa đảo trứng vừa nói với người ở đầu dây bên kia, "Em ngoan ngoãn chút nói không chừng chuyện này còn có cửa."
Bạch Tri Cảnh không biết nói gì đó, đầu mày đuôi mắt Ứng Hứa đều mang ý cười, anh nói với giọng bất đắc dĩ: "Rồi rồi rồi, em ngoan em ngoan, em là ngoan nhất, anh chưa thấy ai ngoan hơn tiểu bang chủ Cảnh Nhi hết."
Cổ họng Ứng Anh Tư bỗng nhiên trở nên tắc nghẽn, rõ ràng cô lớn lên với Bạch Tri Cảnh, nhưng anh trai dường như chưa từng dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với cô.
Anh trai trước mặt cô luôn là dáng vẻ uy nghiêm, rõ ràng chỉ cách nhau mấy tuổi thôi, nhưng anh giống như người lớn, giảng bài cho cô, nói đạo lý cho cô, dạy cho cô cái gì nên làm cái gì không nên làm, lại không dỗ dành cô như dỗ dành Bạch Tri Cảnh, cũng không cười đùa thoải mái như thế này.
Tại sao cái gì anh trai cũng đối xử tốt với Bạch Tri Cảnh hơn cô, ông nội cũng đối xử tốt với Bạch Tri Cảnh, mỗi người trong ngõ nhỏ này đều đối xử tốt với Bạch Tri Cảnh.
Từ nhỏ đến lớn, từ đầu ngõ đến cuối ngõ, người nào thấy cô cũng đều hỏi, "Anh Tư, Cảnh Nhi đâu?", "Cảnh Nhi hôm nay không chơi với cậu sao?", "Cảnh Nhi không ở đây sao?", "Cảnh Nhi nói khi nào đến?", "Nhà tớ làm bánh hoa quế, cậu lấy về cho ông nội nếm thử, nhớ chừa cho Cảnh Nhi miếng với."...
Cảnh Nhi Cảnh Nhi Cảnh Nhi, chỉ biết có Cảnh Nhi, Cảnh Nhi có cái gì tốt, dù sao cô cũng cảm thấy Cảnh Nhi chính là người đáng ghét nhất thế giới này.
— Nếu Bạch Tri Cảnh không bao giờ tới ngõ Lão Khương này thì tốt rồi...
Trong đầu Ứng Anh Tư đột nhiên nảy lên suy nghĩ ấy, Ứng Hứa đánh trứng, quay người thì nhìn thấy em gái đang ngẩn người đứng cạnh bên, anh nói: "Làm gì vậy, em vào đẩy ông nội ra ăn cơm."
"A?" Ứng Anh Tư giật mình, vô thức nuốt nước bọt, "Ồ em biết rồi, đi ngay đây."
—
"Sao em lại nghe thấy giọng em gái anh," Bạch Tri Cảnh cảnh giác nhỏ giọng nói, "Đây là bí mật nhỏ của em, em chỉ nói với một mình anh, đến cả Đại Bảo em cũng chưa nói đấy."
"Không ai nghe đâu," Ứng Hứa lắc đầu, "Anh che kín lắm."
"Vậy thì tốt," Bạch Tri Cảnh rầm rì mấy tiếng, "Tiểu Ứng Hứa, Ứng Tiểu Hứa, anh nói làm sao ba em mới mua PSP cho em đây?"
Ứng Hứa nói: "Chú là sợ em mải chơi không chăm lo học tập."
Bạch Tri Cảnh cãi lại, "Em khinh thường nhất là kiểu người mê muội mất cả ý chí, không chí tiến thủ đó! Em làm sao có thể là loại người đó được, anh thử đánh giá khách quan chút xem."
"Có cần đảm bảo tính chân thật không?"
Bạch Tri Cảnh chột dạ: "Cái đó thì không cần, có thể thêm bớt một chút."
"Vậy thì," Ứng Hứa lập tức nói, "Anh chứng minh, em không phải loại người mê muội mất cả ý chí, không chí tiến thủ."
"Đúng vậy," Bạch Tri Cảnh cười khúc khích, "Chỉ có anh là hiểu em nhất, người ta nói không ai hiểu con hơn cha, hai người cha của em không hề hiểu em chút nào, anh là tốt nhất."
Ứng Hứa bật cười thành tiếng, "Nhưng mà Cảnh Nhi này, em muốn có PSP em cần phải có cái khác để đổi."
"Cái gì?" Bạch Tri Cảnh vừa nghe đã cảm thấy có cách, "Hay em lấy sách bài tập của em đổi."
"Đồ ngốc," Ứng Hứa khẽ thở dài một hơi, "Ý của anh là, em phải lấy ra được quyết tâm của mình, ít nhất phải chứng minh được em sẽ không mải chơi đến quên học."
Bạch Tri Cảnh vui vẻ chưa được mấy giây lại sầu đời.
"Sao có thể, PSP không phải chính là để quên việc học hay sao? Chẳng lẽ có người dùng PSP để học tập?"
Ứng Hứa không còn lời gì để nói.
"Hay thế này đi!" Bạch Tri Cảnh vỗ đùi, Bạch Tri Cảnh nảy ra một ý, "Em gái anh không phải học năng khiếu nghệ thuật sao? Em cũng có thể học nghệ thuật! Ca hát nhảy múa đều có thể, tên gà luộc đó còn gảy được đàn tranh, mười ngón tay cứng như sắt thép của em chẳng lẽ lại không được!"
Đầu Ứng Hứa phình to, nhóc con quá tùy tính, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, không hề biết quy hoạch cho tương lai.
"Em thì chỉ có đánh bông thôi," Ứng Hứa kiên nhẫn nói, "Em phải suy nghĩ thật kỹ, lên cấp ba thì tính thế nào, học vì ai, có thể chăm chỉ đi học không, lỡ học không được thì phải làm sao, sau này muốn làm cái gì, suy nghĩ cho rõ ràng mấy vấn đề này trước."
Bạch Tri Cảnh đầu giây bên kia im lặng.
Ứng Hứa có chút vui mừng còn tưởng nhóc con đang suy nghĩ, kích hoạt bộ não thông minh lên.
Qua năm giây, Bạch Tri Cảnh hỏi: "Sinh viên mấy anh cũng có khoa đánh bông sao?"
Ứng Hứa: "... Cảnh Nhi, PSP không có duyên với em đây, thật đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất