Chương 9: Con hiếu dưới đòn roi
Hai người cha của Tống Bảo Bối đi công tác phía Nam đã về, gọi điện cho Tống Bảo Bối nói tối cả nhà đi ăn món Nhật, Tống Bảo Bối cúp máy tung ta tung tăng bắt xe về nhà.
"Đồ Nhật thì có gì ngon," Bạch Tri Cảnh chậc một tiếng, "Anh nhìn dáng vẻ thèm thuồng của Đại Bảo coi, làm như kiểu đời trước là Thiên Hoàng Nhật Bản không bằng, từ nay về sau em sẽ gọi nó là Bảo Tang."
"Em thôi đi," Ứng Hứa đánh một cái lên gáy cậu, "Em thích ăn pizza thì sao, đời trước làm cái gì?"
"Chắc là Leonardo da Vinci, cũng có thể là Michelangelo!" Bạch Tri Cảnh không biết xấu hổ, đắc y vung vẩy mái tóc, nói dõng dạc, "Bảo sao em thấy mình xài không hết tế bào nghệ thuật, hóa ra nguyên do là ở đây!"
Ứng Hứa đã sớm quen dáng vẻ mặt dày hơn gạch xây nhà của Bạch Tri Cảnh, anh ngồi lên xe đạp nói, "Lên xe."
Bạch Tri Cảnh trèo lên yên sau, nghĩ Ứng Hứa cả buổi trưa đứng ngoài nắng chắc hẳn mệt lắm, cậu tri kỷ hỏi: "Ứng Tiểu Hứa, anh có mệt không? Có thể đạp xe được nữa không?"
"Không đạp được," Ứng Hứa cũng không khách khích, quay người nói, "Em xuống xe đi."
"... Anh sao lại như vậy chứ," Bạch Tri Cảnh hậm hực nói, "Em còn mua chanh dây gấp đôi trân châu mời anh uống, phải đỡ mệt rồi chứ!"
Nhóc con còn không biết xấu hổ mà nói vậy, một ly nước chia ba người, Ứng Hứa tổng cộng chỉ uống được hai ngụm.
"Anh phải biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây chứ." Bạch Tri Cảnh tổng kết.
Ứng Hứa cong khóe môi, cười nói "Rồi rồi rồi, cảm ơn, rất cảm ơn."
"Lần sau em lại mua chanh dây gấp đôi trân châu, chỉ có hai chúng ta uống," Bạch Tri Cảnh vui vẻ vỗ lên lưng Ứng Hứa, "Tiểu Hứa Tử, xuất phát!"
Tin tức tố giữa các alpha bài xích lẫn nhau, nhưng không hiểu vì sao, Bạch Tri Cảnh chỉ thích mùi tin tức tố của Ứng Hứa, ngửi một cái là cả người sảng khoái, thỏa mãn.
Bạch Tri Cảnh trước kia còn tưởng mình thích trà, cũng đi pha một ly, kết quả mới uống được một ngụm đã phun ra, thật sự rất đắng.
Cậu thích tin tức tố của Ứng Hứa, không liên quan đến trà, vậy thì liên quan đến cái gì?
Bạch Tri Cảnh không hiểu rõ vấn đề này, cậu có một thói quen rất hay, cái gì khó quá thì bỏ qua, giống như lúc làm bài thi, những câu hỏi không biết thì để sang một bên, nếu thừa thời gian thì nhìn một chút, không băn khoăn lo lắng gì.
Cậu hít sâu một hơi, lại nhăn mặt, chóp mũi nhúc nhích —
Không đúng, bên trong mùi trà còn trộn lẫn một mùi khác, hình như là mùi mồ hôi.
"Ứng Tiểu Hứa, anh đổ mồ hôi hả?" Bạch Tri Cảnh kéo vạt áo anh.
"Ừm," Ứng Hứa nói, "Nóng quá."
Bạch Tri Cảnh nghĩ cũng đúng, nhiệt độ gần 40, phơi nắng suốt một buổi trưa, lại chen chúc với một đám alpha nữa, không đổ mồ hôi mới lạ.
Kiếm tiền quá vất vả, đổ nhiều mồ hôi vậy mới được 105 tệ, còn không đủ để ăn một bữa sashimi.
"Hôi lắm sao?" Ứng Hứa biết nhóc con không thích mùi hôi, "Em ngồi xích ra ngoài chút."
"Hơi hôi," Bạch Tri Cảnh nói, trong lòng có chút rầu rĩ, tóm lại là không thoải mái, "Em cọ cho anh! Cọ một lát thì anh không còn hôi nữa."
Cậu không chỉ không dịch ra bên ngoài mà còn chen sát lại, sườn mặt dán lên lưng Ứng Hứa, cọ tới cọ lui trên lưng anh.
Ứng Hứa không hiểu nhóc con đang làm cái gì, cả người anh toàn mồ hôi, hơn nữa trên phố nhiều người, khó tránh khỏi dính mùi của người khác, không được sạch sẽ.
Anh duỗi một tay ra sau, vỗ vỗ lên đầu Bạch Tri Cảnh, "Đừng quậy, bẩn lắm."
"Em cọ cho anh," Bạch Tri Cảnh nắm cổ áo mình, chà chà lên áo sơ mi của Ứng Hứa, "Cho anh dính mùi sữa của em, anh sẽ không còn hôi nữa."
Ứng Hứa lặng thinh, chưa kịp cảm động lại nghe Bạch Tri Cảnh nói, "Mũi sữa sẽ át đi mùi hôi, cá mắm như anh cũng sẽ trở nên thơm tho."
"Ai là cá mắm, Ứng Hứa bật cười, "Em cọ cẩn thận, đừng vô tình cọ về 0."
"Nè nè nè!" Bạch Tri Cảnh nhăn mặt, "Em bị thương mới về 0 nhé, bình thường thì không có đâu, anh đừng nói như em không phải là alpha chính tông ấy."
Cảm giác tê dại từ sau lưng truyền tới, hầu kết Ứng Hứa vô thức lên xuống một cái, cười nói: "Em không phải là alpha nửa mùa sao?"
"Sinh viên như anh mà cũng biết nói mát," Bạch Tri Cảnh u oán, "Anh làm em tổn thương rồi biết không?"
Phía trước có một quán nhỏ bán kem, Ứng Hứa nói: "Anh mời em ăn kem thì em còn tổn thương nữa không?"
Bạch Tri Cảnh dựa người vào lưng Ứng Hứa, nghiêm túc tự hỏi hai giây, trả lời, "Phải hai cây thì mới hết tổn thương."
"Là có chút xú," Bạch Tri Cảnh nói, trong lòng có điểm rầu rĩ, tóm lại là không quá dễ chịu: "Ta cho ngươi cọ! Cọ ngươi liền không xú."
Hắn không chỉ có không ra bên ngoài ngồi, ngược lại còn hướng trong biên xê dịch mông, sườn mặt dán nhận lời bối, khuôn mặt ở hắn trên lưng cọ tới cọ đi.
Nhận lời không lộng minh bạch tiểu hài nhi đang làm cái gì, chính mình ra một thân hãn, hơn nữa dạo phố người tễ người, trên người khó tránh khỏi cọ đến những người khác hãn, không sạch sẽ.
Vì thế hắn đằng ra một bàn tay, sau này vỗ vỗ Bạch Tri Cảnh đầu: "Không nháo, dơ muốn chết."
"Ta cho ngươi cọ cọ bái," Bạch Tri Cảnh một tay nắm chính mình cổ áo, liên tiếp hướng nhận lời áo sơ mi thượng cọ, "Cho ngươi nhiều dính điểm nhi ta nãi vị, ngươi liền không xú."
Nhận lời hơi hơi chinh lăng, mới vừa có chút cảm động, lại nghe thấy Bạch Tri Cảnh nói: "Nãi mùi vị đi tanh, ngươi chính là điều xú cá mặn ta cũng có thể cho ngươi biến hương lâu!"
"Ai là xú cá mặn," nhận lời bật cười, "Ngươi thiếu cọ điểm nhi, đừng đem chính mình không cẩn thận cọ về linh."
"Phi phi phi!" Bạch Tri Cảnh nhăn mặt, "Ta bị thương mới về linh đâu, ngày thường nhưng không về linh, ngươi này nói giống như ta này Alpha nhiều bất chính tông dường như."
Từ sau lưng truyền đến hơi hơi tê dại xúc cảm, nhận lời hầu kết không tự giác trên dưới cử động một chút, cười nói: "Ngươi nhưng còn không phải là nửa xô nước Alpha sao."
"Các ngươi sinh viên cũng thật có thể nói nói mát," Bạch Tri Cảnh rất u oán, "Đem ta đều cấp chỉnh thương tâm."
Phía trước có cái bán băng côn tiểu quán nhi, nhận lời nói: "Thỉnh ngươi ăn kem ngươi còn thương không thương tâm?"
Bạch Tri Cảnh ghé vào nhận lời trên lưng, đặc nghiêm túc mà tự hỏi hai giây: "Ăn hai căn khả năng liền hảo điểm nhi."
-
Bạch Tri Cảnh trong miệng mút một cây đại bảo bài kem, trong tay còn cầm một khác căn, nói là cho ứng tư thế oai hùng mang.
Trở lại lão Khương ngõ nhỏ, Tống đại bảo vừa lúc phát tới một cái QQ tin tức, là trương ở tiệm đồ ăn Nhật chụp ảnh chụp.
Kia cá hồi nhìn lại phì lại nộn, Bạch Tri Cảnh nuốt nuốt nước miếng, tức khắc cảm thấy trong miệng kem cũng chưa mùi vị, đã phát điều tin tức hỏi: "Bảo Nhi, ngày liêu ăn ngon sao?"
"Ăn ngon a!" Tống bảo bối hồi phục thực mau, "Ta đều ăn xong hai bàn thứ thân!"
Bạch Tri Cảnh bĩu môi, tâm nói ăn cái ngày liêu có cái gì nhưng khoe ra, làm đến ai còn không hai cái có tiền ba dường như!
Vì thế Bạch Tri Cảnh cho hắn Omega lão cha Thượng Sở đã phát điều tin nhắn ——
"Cha, ta rất nhớ ngươi, ngươi tưởng ta sao? Ngươi chừng nào thì trở về, chúng ta đi ăn món Nhật đi, ái ngươi Cảnh Nhi."
Thượng Sở cách hai phút hồi phục hắn ——
"Cảnh Nhi ngươi hảo, ta là cha ngươi Thượng Sở, chày cán bột ăn sao?"
Bạch Tri Cảnh ăn cái bẹp, qua tay copy paste, cho hắn Alpha lão ba Bạch Ngải Trạch đã phát điều tin tức ——
"Ba ba, ta rất nhớ ngươi, ngươi tưởng ta sao? Ngươi chừng nào thì trở về, chúng ta đi ăn món Nhật đi, không mang theo hỗn trướng lão cha, ái ngươi Cảnh Nhi."
Bạch Ngải Trạch hồi phục cách hai phút tới rồi ——
"Cảnh Nhi ngươi hảo, ta còn là cha ngươi Thượng Sở, chày cán bột ăn sao?"
Bạch Tri Cảnh tức giận đến giương mắt nhìn, đem điện thoại hướng trong túi một tắc, trong miệng ngậm kia căn kem vừa lúc ăn xong rồi, hắn đem gậy gộc ném đến một bên, quay đầu nhìn nhìn nhận lời, rất ủy khuất mà nói: "Ta cảm giác ta mất đi tình thương của cha, cha ta nói phải cho ta ăn chày cán bột, ngươi nói hắn còn yêu ta sao?"
"Khá tốt, côn bổng phía dưới ra hiếu tử," nhận lời nghẹn cười, "Thúc thúc đây là vì ngươi hảo, hy vọng ngươi tẫn hiếu."
Nhận lời đem xe nâng tiến trong viện, ngừng ở cây đa phía dưới rơi xuống khóa, giương mắt nhìn thấy Bạch Tri Cảnh còn đứng ở viện môn biên mút kem —— cấp ứng tư thế oai hùng mang kia căn kem cũng bị hắn mở ra ăn.
"Không phải nói cho tư thế oai hùng sao?" Nhận lời lông mày một chọn, "Ngươi như thế nào chính mình ăn thượng?"
"Ta cảm thấy ngươi nói được có đạo lý," Bạch Tri Cảnh nhấc lên mí mắt liếc mắt nhìn hắn, "Côn bổng phía dưới ra hiếu tử, kem cũng là côn, ta mút kem chính là ở học tập như thế nào tẫn hiếu đạo, làm cho cha ta càng yêu ta điểm nhi."
Nhận lời bị hắn này bộ ngụy biện chỉnh đầu đều lớn, dở khóc dở cười mà nói: "Ngươi lời này nếu là làm thúc nghe thấy được, đến thỉnh ngươi ăn nhiều căn chày cán bột."
"Đồ Nhật thì có gì ngon," Bạch Tri Cảnh chậc một tiếng, "Anh nhìn dáng vẻ thèm thuồng của Đại Bảo coi, làm như kiểu đời trước là Thiên Hoàng Nhật Bản không bằng, từ nay về sau em sẽ gọi nó là Bảo Tang."
"Em thôi đi," Ứng Hứa đánh một cái lên gáy cậu, "Em thích ăn pizza thì sao, đời trước làm cái gì?"
"Chắc là Leonardo da Vinci, cũng có thể là Michelangelo!" Bạch Tri Cảnh không biết xấu hổ, đắc y vung vẩy mái tóc, nói dõng dạc, "Bảo sao em thấy mình xài không hết tế bào nghệ thuật, hóa ra nguyên do là ở đây!"
Ứng Hứa đã sớm quen dáng vẻ mặt dày hơn gạch xây nhà của Bạch Tri Cảnh, anh ngồi lên xe đạp nói, "Lên xe."
Bạch Tri Cảnh trèo lên yên sau, nghĩ Ứng Hứa cả buổi trưa đứng ngoài nắng chắc hẳn mệt lắm, cậu tri kỷ hỏi: "Ứng Tiểu Hứa, anh có mệt không? Có thể đạp xe được nữa không?"
"Không đạp được," Ứng Hứa cũng không khách khích, quay người nói, "Em xuống xe đi."
"... Anh sao lại như vậy chứ," Bạch Tri Cảnh hậm hực nói, "Em còn mua chanh dây gấp đôi trân châu mời anh uống, phải đỡ mệt rồi chứ!"
Nhóc con còn không biết xấu hổ mà nói vậy, một ly nước chia ba người, Ứng Hứa tổng cộng chỉ uống được hai ngụm.
"Anh phải biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây chứ." Bạch Tri Cảnh tổng kết.
Ứng Hứa cong khóe môi, cười nói "Rồi rồi rồi, cảm ơn, rất cảm ơn."
"Lần sau em lại mua chanh dây gấp đôi trân châu, chỉ có hai chúng ta uống," Bạch Tri Cảnh vui vẻ vỗ lên lưng Ứng Hứa, "Tiểu Hứa Tử, xuất phát!"
Tin tức tố giữa các alpha bài xích lẫn nhau, nhưng không hiểu vì sao, Bạch Tri Cảnh chỉ thích mùi tin tức tố của Ứng Hứa, ngửi một cái là cả người sảng khoái, thỏa mãn.
Bạch Tri Cảnh trước kia còn tưởng mình thích trà, cũng đi pha một ly, kết quả mới uống được một ngụm đã phun ra, thật sự rất đắng.
Cậu thích tin tức tố của Ứng Hứa, không liên quan đến trà, vậy thì liên quan đến cái gì?
Bạch Tri Cảnh không hiểu rõ vấn đề này, cậu có một thói quen rất hay, cái gì khó quá thì bỏ qua, giống như lúc làm bài thi, những câu hỏi không biết thì để sang một bên, nếu thừa thời gian thì nhìn một chút, không băn khoăn lo lắng gì.
Cậu hít sâu một hơi, lại nhăn mặt, chóp mũi nhúc nhích —
Không đúng, bên trong mùi trà còn trộn lẫn một mùi khác, hình như là mùi mồ hôi.
"Ứng Tiểu Hứa, anh đổ mồ hôi hả?" Bạch Tri Cảnh kéo vạt áo anh.
"Ừm," Ứng Hứa nói, "Nóng quá."
Bạch Tri Cảnh nghĩ cũng đúng, nhiệt độ gần 40, phơi nắng suốt một buổi trưa, lại chen chúc với một đám alpha nữa, không đổ mồ hôi mới lạ.
Kiếm tiền quá vất vả, đổ nhiều mồ hôi vậy mới được 105 tệ, còn không đủ để ăn một bữa sashimi.
"Hôi lắm sao?" Ứng Hứa biết nhóc con không thích mùi hôi, "Em ngồi xích ra ngoài chút."
"Hơi hôi," Bạch Tri Cảnh nói, trong lòng có chút rầu rĩ, tóm lại là không thoải mái, "Em cọ cho anh! Cọ một lát thì anh không còn hôi nữa."
Cậu không chỉ không dịch ra bên ngoài mà còn chen sát lại, sườn mặt dán lên lưng Ứng Hứa, cọ tới cọ lui trên lưng anh.
Ứng Hứa không hiểu nhóc con đang làm cái gì, cả người anh toàn mồ hôi, hơn nữa trên phố nhiều người, khó tránh khỏi dính mùi của người khác, không được sạch sẽ.
Anh duỗi một tay ra sau, vỗ vỗ lên đầu Bạch Tri Cảnh, "Đừng quậy, bẩn lắm."
"Em cọ cho anh," Bạch Tri Cảnh nắm cổ áo mình, chà chà lên áo sơ mi của Ứng Hứa, "Cho anh dính mùi sữa của em, anh sẽ không còn hôi nữa."
Ứng Hứa lặng thinh, chưa kịp cảm động lại nghe Bạch Tri Cảnh nói, "Mũi sữa sẽ át đi mùi hôi, cá mắm như anh cũng sẽ trở nên thơm tho."
"Ai là cá mắm, Ứng Hứa bật cười, "Em cọ cẩn thận, đừng vô tình cọ về 0."
"Nè nè nè!" Bạch Tri Cảnh nhăn mặt, "Em bị thương mới về 0 nhé, bình thường thì không có đâu, anh đừng nói như em không phải là alpha chính tông ấy."
Cảm giác tê dại từ sau lưng truyền tới, hầu kết Ứng Hứa vô thức lên xuống một cái, cười nói: "Em không phải là alpha nửa mùa sao?"
"Sinh viên như anh mà cũng biết nói mát," Bạch Tri Cảnh u oán, "Anh làm em tổn thương rồi biết không?"
Phía trước có một quán nhỏ bán kem, Ứng Hứa nói: "Anh mời em ăn kem thì em còn tổn thương nữa không?"
Bạch Tri Cảnh dựa người vào lưng Ứng Hứa, nghiêm túc tự hỏi hai giây, trả lời, "Phải hai cây thì mới hết tổn thương."
"Là có chút xú," Bạch Tri Cảnh nói, trong lòng có điểm rầu rĩ, tóm lại là không quá dễ chịu: "Ta cho ngươi cọ! Cọ ngươi liền không xú."
Hắn không chỉ có không ra bên ngoài ngồi, ngược lại còn hướng trong biên xê dịch mông, sườn mặt dán nhận lời bối, khuôn mặt ở hắn trên lưng cọ tới cọ đi.
Nhận lời không lộng minh bạch tiểu hài nhi đang làm cái gì, chính mình ra một thân hãn, hơn nữa dạo phố người tễ người, trên người khó tránh khỏi cọ đến những người khác hãn, không sạch sẽ.
Vì thế hắn đằng ra một bàn tay, sau này vỗ vỗ Bạch Tri Cảnh đầu: "Không nháo, dơ muốn chết."
"Ta cho ngươi cọ cọ bái," Bạch Tri Cảnh một tay nắm chính mình cổ áo, liên tiếp hướng nhận lời áo sơ mi thượng cọ, "Cho ngươi nhiều dính điểm nhi ta nãi vị, ngươi liền không xú."
Nhận lời hơi hơi chinh lăng, mới vừa có chút cảm động, lại nghe thấy Bạch Tri Cảnh nói: "Nãi mùi vị đi tanh, ngươi chính là điều xú cá mặn ta cũng có thể cho ngươi biến hương lâu!"
"Ai là xú cá mặn," nhận lời bật cười, "Ngươi thiếu cọ điểm nhi, đừng đem chính mình không cẩn thận cọ về linh."
"Phi phi phi!" Bạch Tri Cảnh nhăn mặt, "Ta bị thương mới về linh đâu, ngày thường nhưng không về linh, ngươi này nói giống như ta này Alpha nhiều bất chính tông dường như."
Từ sau lưng truyền đến hơi hơi tê dại xúc cảm, nhận lời hầu kết không tự giác trên dưới cử động một chút, cười nói: "Ngươi nhưng còn không phải là nửa xô nước Alpha sao."
"Các ngươi sinh viên cũng thật có thể nói nói mát," Bạch Tri Cảnh rất u oán, "Đem ta đều cấp chỉnh thương tâm."
Phía trước có cái bán băng côn tiểu quán nhi, nhận lời nói: "Thỉnh ngươi ăn kem ngươi còn thương không thương tâm?"
Bạch Tri Cảnh ghé vào nhận lời trên lưng, đặc nghiêm túc mà tự hỏi hai giây: "Ăn hai căn khả năng liền hảo điểm nhi."
-
Bạch Tri Cảnh trong miệng mút một cây đại bảo bài kem, trong tay còn cầm một khác căn, nói là cho ứng tư thế oai hùng mang.
Trở lại lão Khương ngõ nhỏ, Tống đại bảo vừa lúc phát tới một cái QQ tin tức, là trương ở tiệm đồ ăn Nhật chụp ảnh chụp.
Kia cá hồi nhìn lại phì lại nộn, Bạch Tri Cảnh nuốt nuốt nước miếng, tức khắc cảm thấy trong miệng kem cũng chưa mùi vị, đã phát điều tin tức hỏi: "Bảo Nhi, ngày liêu ăn ngon sao?"
"Ăn ngon a!" Tống bảo bối hồi phục thực mau, "Ta đều ăn xong hai bàn thứ thân!"
Bạch Tri Cảnh bĩu môi, tâm nói ăn cái ngày liêu có cái gì nhưng khoe ra, làm đến ai còn không hai cái có tiền ba dường như!
Vì thế Bạch Tri Cảnh cho hắn Omega lão cha Thượng Sở đã phát điều tin nhắn ——
"Cha, ta rất nhớ ngươi, ngươi tưởng ta sao? Ngươi chừng nào thì trở về, chúng ta đi ăn món Nhật đi, ái ngươi Cảnh Nhi."
Thượng Sở cách hai phút hồi phục hắn ——
"Cảnh Nhi ngươi hảo, ta là cha ngươi Thượng Sở, chày cán bột ăn sao?"
Bạch Tri Cảnh ăn cái bẹp, qua tay copy paste, cho hắn Alpha lão ba Bạch Ngải Trạch đã phát điều tin tức ——
"Ba ba, ta rất nhớ ngươi, ngươi tưởng ta sao? Ngươi chừng nào thì trở về, chúng ta đi ăn món Nhật đi, không mang theo hỗn trướng lão cha, ái ngươi Cảnh Nhi."
Bạch Ngải Trạch hồi phục cách hai phút tới rồi ——
"Cảnh Nhi ngươi hảo, ta còn là cha ngươi Thượng Sở, chày cán bột ăn sao?"
Bạch Tri Cảnh tức giận đến giương mắt nhìn, đem điện thoại hướng trong túi một tắc, trong miệng ngậm kia căn kem vừa lúc ăn xong rồi, hắn đem gậy gộc ném đến một bên, quay đầu nhìn nhìn nhận lời, rất ủy khuất mà nói: "Ta cảm giác ta mất đi tình thương của cha, cha ta nói phải cho ta ăn chày cán bột, ngươi nói hắn còn yêu ta sao?"
"Khá tốt, côn bổng phía dưới ra hiếu tử," nhận lời nghẹn cười, "Thúc thúc đây là vì ngươi hảo, hy vọng ngươi tẫn hiếu."
Nhận lời đem xe nâng tiến trong viện, ngừng ở cây đa phía dưới rơi xuống khóa, giương mắt nhìn thấy Bạch Tri Cảnh còn đứng ở viện môn biên mút kem —— cấp ứng tư thế oai hùng mang kia căn kem cũng bị hắn mở ra ăn.
"Không phải nói cho tư thế oai hùng sao?" Nhận lời lông mày một chọn, "Ngươi như thế nào chính mình ăn thượng?"
"Ta cảm thấy ngươi nói được có đạo lý," Bạch Tri Cảnh nhấc lên mí mắt liếc mắt nhìn hắn, "Côn bổng phía dưới ra hiếu tử, kem cũng là côn, ta mút kem chính là ở học tập như thế nào tẫn hiếu đạo, làm cho cha ta càng yêu ta điểm nhi."
Nhận lời bị hắn này bộ ngụy biện chỉnh đầu đều lớn, dở khóc dở cười mà nói: "Ngươi lời này nếu là làm thúc nghe thấy được, đến thỉnh ngươi ăn nhiều căn chày cán bột."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất