Chương 3
☆Chương 03☆
Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
"Harry?" Thanh âm Regulus nhắc nhở cậu lại không đi ra ăn Sirius sẽ nổ khung ảnh lồng kính, "Con làm thế nào lâu như vậy?"
"Bởi vì đồ vật nhiều ạ."
Có thể so sánh kho chứa sách trang viên Potter nhiều sợ rằng chỉ có pháp thuật hắc ám, Regulus bị cái ý nghĩ này dọa cho hơi sợ, trong bụng vòng vo hai vòng vẫn hỏi ra: "Con ở đó nhìn pháp thuật hắc ám sao?"
"Dĩ nhiên không phải, " Harry thấy buồn cười, cậu hiện tại làm sao có thể còn có tâm tư nghiên cứu pháp thuật hắc ám, "Một cái pháp trận tựa hồ hữu hiệu hơn mà thôi, tuy rằng càng hao tổn lực."
"Harry." Trong giọng nói Regulus cảnh cáo cùng Sirius không có khác nhau bao nhiêu, "Con đây là đang liều mạng."
Cậu nháy mắt mấy cái: "Đừng nói cho Lily được không?"
"Được rồi được rồi, " Regulus chỉ phải thua trận, "Mau đi ăn cơm, bằng không thì anh trai lại muốn nói mãi."
Regulus vẫn cho rằng anh trai lớn nhà mình như vậy có thể nhắc mãi tuyệt đối là bởi vì mình đi quá sớm nên anh ấy không khi dễ đủ...
Cũng may James cùng Lily ngây người hai ngày liền trở lại trang viên Potter cùng các tổ tiên làm bạn, Harry tiếp tục yên tâm lớn mật mà ở trong phòng chứa sách muộn đến trời đen kịt chẳng biết lúc nào. Vì để tránh cho Bộ Pháp thuật tra đến nơi đây, cậu trở lại nơi này thì chuyện thứ nhất làm chính là ở chung quanh quảng trường Grimmauld bày ra chú ngữ phòng hộ cùng bí mật —— bởi vậy con cú mèo chốt thí kia của Snape đến bản thân Snape cũng không biết vì sao lại như vậy.
Cậu đem sách ném qua một bên, từ từ nhắm hai mắt nỗ lực chống lại cảm giác hôn mê gián đoạn. Đến khi đầu óc không ngất đi sau đó mới chậm rãi đứng lên, đá đá tấm da dê bên chân.
Chú ngữ rất cổ xưa, cũng rất dài. Harry từ từ nhắm hai mắt giơ đũa phép lên, câu chữ dài dòng từ trong răng môi cậu phiêu đãng rồi từ từ xuất hiện rõ ràng ra, đầu nhọn đũa phép ánh lên một tia ánh sáng trắng ôn hòa, lại phân tán bốn phía ra vây xung quanh cơ thể cậu.
Ánh sáng trắng càng ngày càng sáng, cả phòng chứa sách dưới đất bị chiếu sáng giống như ban ngày vậy. Pháp trận mang theo gió lớn thổi qua ngọn lửa run rẩy trên ngọn nến ở vách tường, trên mặt đất rơi lả tả tấm da dê bị cuốn gói tới góc chân tường. Harry đứng ở trong ánh sáng trắng, một trận đau nhức từ trái tim bắt đầu lan ra, cuối cùng ánh sáng trắng bắt đầu lấy đũa phép làm trung tâm kịch liệt run rẩy, ầm ầm vọt thành hàng trăm nghìn hạt rồi bể ra.
Vừa trở lại gian phòng của mình Regulus chợt nghe đến tầng hầm ngầm truyền đến một âm thanh vang dội, Sirius trợn to mắt: "Tầng hầm ngầm nổ?!"
Hai anh em nhanh chóng đi tới tầng hầm ngầm, lọt vào trong tầm mắt chính là Harry đã ngất đi, đũa phép lăn ở một bên.
"Harry!"
☆ ☆ ☆
"Snape!"
Trong phòng hiệu trưởng đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, McGonagall cùng Snape từ trên bàn làm việc ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng lại phát hiện là bức tranh của Phineas.
"Phine —— chó ngu xuẩn?!" Snape nheo lại mắt, "Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Nếu không phải là Regulus nhắc nhở Sirius hắn thực sự muốn quên nhà mình còn có một vị hiệu trưởng, vì vậy trực tiếp vận dụng đặc quyền quý tộc đến trong bức tranh của Phineas. Hướng về Snape phía dưới đang bình tĩnh phê văn kiện rống lên vang ra ngoài: "Harry hôn mê!"
"Potter hôn mê cùng ta có quan hệ gì, " Snape bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói, "Nó không phải là không ở nhà cũ Black sao?"
"Sirius, " McGonagall cất cao giọng nói, "Tình huống cụ thể là gì?"
"Thằng bé một mực ở phòng chứa sách dưới đất, " Sirius bình phục lại, không có nói ra toàn bộ trọng điểm "Hình như đang nghiên cứu một cái pháp trận gì gì đó, thế nhưng ngày hôm nay —— "
"Ngày hôm nay làm sao vậy?"
"Nổ."
" ——" McGonagall siết chặt áo choàng trong tay, đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, "Thằng bé có khỏe không?"
Trong không khí an tĩnh lại, không ai chú ý tới cụ già trong một cái bức tranh giả bộ ngủ, mắt lam nháy một cái không nháy mắt nhìn chằm chằm mọi người trong phòng hiệu trưởng.
"Em không biết, em không nhìn ra thằng bé có còn hô hấp hay không." Thanh âm thống khổ của Sirius truyền tới, "Em và Rael chỉ là bức tranh —— bọn em —— cái gì cũng không làm được."
"Các trò đã làm rất tốt," Thanh âm Dumbledore vang lên, "Đi thôi, Severus, đi xem đi."
Snape mím chặt môi, liếc nhìn Sirius trên tường, cũng sải bước ra phòng hiệu trưởng.
Ngu xuẩn! Một trận lửa giận trong lòng y bùng nổ, không nghĩ tới thằng nhãi này thực sự đi tìm đường chết!
Đến khi đứng ở trước cửa số mười hai quảng trường Grimmauld y mới phát hiện quỷ nhỏ này làm ra đa dạng chừng nào, dưới chú ngữ phòng hộ nghiêm mật như vậy, là dự định muốn chết cũng không có người hỏi thăm sao?! Nếu không phải là nhà Black có một vị hiệu trưởng, tên chó ngu xuẩn kia ngày hôm nay đừng nói tiến vào Hogwarts, quảng trường Grimmauld ngay cả cửa cũng không xuất hiện được.
Mặt Snape đen lại mạnh mẽ giải trừ chú ngữ phòng hộ, trực tiếp xông vào tầng hầm ngầm.
Harry vẫn còn đang trong hôn mê, sắc mặt tái nhợt vẫn không nhúc nhích, Snape ngồi xổm người xuống xít gần tới mới phát hiện ngay cả hô hấp đều hết sức yếu ớt.
Dưới đáy lòng y thở dài, mới vừa rồi lửa giận thoáng chốc không còn sót lại chút gì. Một tay đỡ lấy vai Harry, tay kia từ xuyên qua dưới đầu gối vững vàng đem người ôm lên. Chờ sau khi đặt vào gian phòng mới thì từng đạo ma bùa chú hướng về phía trên người đối phương mà ném ra, thấy toàn bộ màu sắc hiện ra là không bình thường sau đó mặt đen lại kết thúc chú ngữ kiểm tra đo lường.
"Thế nào," Regulus mở miệng, "Còn —— còn sống không?"
"Coi là vậy đi."
Y không khỏi có chút đau đầu, quỷ nhỏ này thực sự cứ như vậy mà không thể sống yên ổn sao?
"Nó thế nào làm thành ầm ĩ như vậy các ngươi cũng không biết?"
"Thằng bé chưa nói qua, "Regulus đè xuống anh cả gần nổi trận lôi đình, chặn đứng lưỡi muốn nói ra chân tướng, "Bọn em cũng không có hỏi."
Snape không thể làm gì khác hơn là đem dược tề ổn định linh hồn tùy thân mang theo một lọ rót đi vào, hướng về phía hai người trong bức tranh trầm mặc nói: "Người tỉnh rồi thì nói cho ta biết."
Regulus tự nhiên gật đầu.
☆ ☆ ☆
Harry từ trong mê man tỉnh lại, trước mắt một mảnh không rõ, đầu đau đến muốn nứt ra làm cho cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống gì, một cái thanh âm nổi giận đùng đùng rất nhanh vang vọng cả gian phòng.
"Ta nguyên tưởng rằng cứu thế chủ vĩ đại có thể có chút đầu óc biết tình huống của mình là dạng gì, nhưng xem ra hoàn toàn là ta quá lo lắng." Giọng nói Snape lạnh cứng rắn để cho cậu phảng phất trở lại thời đại học sinh, "Hay là nói trò thật sự cho rằng không ai có thể hiểu rõ trò đang làm cái quái gì, im hơi lặng tiếng mất cái mạng này để cho trò cảm thấy tâm tình khoái trá?!"
Harry nhanh chóng sờ qua kính mắt bên gối, Regulus nỗ lực ngăn lại hai người gần bạo phát khắc khẩu: "Học trưởng —— "
Snape trừng bức tranh một cái.
"Professor, " Harry bị nọc độc đập đầu óc đến choáng váng, giọng nói cũng không cứng rắn, "Cái đó và ngài còn có quan hệ gì sao?"
"Ở thời điểm trò làm loại chuyện như vậy có nghĩ tới cha mẹ trò hay không?!" Snape khoanh tay, đũa phép mơ hồ từ hai cánh tay lộ ra, "Hay là nói trò vốn dĩ dự định gạt bọn họ?"
"Chết tiệt Snivellus mày có biết hay không Harry —— "
Harry giơ tay lên cho cha đỡ đầu một cái bùa chú khóa lưỡi*, đến khi đầu không còn hôn mê mới chậm rãi vén chăn xuống giường, nhìn thẳng phù thủy lớn tuổi tựa ở trước bàn đọc sách: "Có việc gì sao?"
*Langlock: Phát minh bởi Severus Snape, có tác dụng làm dính lưỡi của người khác lên vòm họng nhằm ngăn chặn đối phương lên tiếng. Có tác dụng với cả người lẫn ma.
Snape hừ lạnh một tiếng: "Đem trò mang về Hogwarts."
"Vì không để cho bà mèo già kia hủy đi hầm phiền phức ngài cứu thế chủ giơ cao gót chân quý giá cùng ta trở lại."
Harry quay đầu ý bảo Regulus đem Sirius kéo về đi, mình và Snape nói chuyện một hồi.
Cậu cùng với Snape giằng co một lát, đột nhiên giơ tay lên đã ném một hôn mê bùa chú đi tới.
Tranh đấu cứ như vậy không minh bạch mà triển khai, Snape một bên tiếp được lực công kích rõ ràng không giống với lúc người nào đó năm sáu một bên bớt thời giờ phản kích. Trong không khí chỉ nghe thấy tiếng nổ sập nhỏ nhẹ cùng thở dốc của Harry đè ấn xuống, chờ vung đũa phép lên hóa giải bùa chú tước vũ khí của Snape, sau đó, cậu đỡ lấy ghế có tay vịn bên cạnh.
Mũi nhọn đũa phép lại vẫn chỉ vào người đối diện.
Snape đi lên trước quan sát cậu thật lâu sau, không lưu loát mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"
"Như ngài thấy." Harry bình tĩnh nói.
Snape chăm chú nhìn cậu, cuối cùng bỏ qua động tác "cái nhìn chăm chú" này.
"Ta không có hứng thú cùng trò chơi trò chơi gì khác nữa, cũng không có ý định thừa dịp người gặp nguy." Snape đi ra hai bước, "Trò đến tột cùng là làm thế nào quậy thành bộ dáng này?"
"Không phải đã nói rồi sao, di chứng của Avada Kedavra."
"Trò nghĩ rằng ta sẽ tin?" Snape xuy cười một tiếng, "Cái đồ chơi nho nhỏ trong đầu của trò phải được giải quyết rồi chứ."
Harry mím chặt môi, không nói lời nào.
"Thằng bé cứu anh."
Trên tường truyền đến thanh âm của Regulus chẳng biết lúc nào tiến vào phòng, Snape quay đầu thấy vẻ mặt lụn bại của đàn em.
"Cậu nói cái gì?"
"Thằng bé cứu anh." Regulus há miệng, "Ở sau khi anh chết bởi độc rắn."
Sợ giống như anh cả bị công kích Regulus lập tức rời khỏi cái nơi khói lửa này, Snape nhìn cứu thế chủ đối diện hoàn toàn không có ham muốn phản bác: "Thực sự?"
Harry rút về đũa phép, thầm chấp nhận.
"Vì sao?"
Cậu có thể nói cái gì, chẳng lẽ muốn nói "Nhìn ký ức rồi cảm thấy trong lòng hoàn toàn không biết là cảm giác gì, cho nên giáo sư ngài đáng giá chết đi mà sống lại nhìn thấy mẹ em một chút" hoặc là "Em thiếu của thầy nên trả sạch, cha em thiếu thầy cũng nên trả sạch" như vậy chẳng hạn?
Cậu dưới thời điểm quyết định cũng không hối hận qua.
"Không có vì sao?" Snape nheo lại mắt, "Trò dưới thời điểm quyết định cân nhắc qua Lily hoặc là ba trò sao?!"
"Severus Snape!" Harry run rẩy nói, "Vì sao cho tới bây giờ thầy vẫn là Lily cùng James?"
Thiếu niên không để cho y cơ hội cãi lại tiếp tục nói: "Em hiểu rõ tội của James đối với thầy không thể tha cùng trọng lượng của Lily ở trong lòng thầy, thế nhưng thầy thấy từ phía sau nơi hai mắt xanh biếc này vĩnh viễn là Lily vậy thì cần gì phải để ý tới chết sống của em! Em thiếu thầy không chỉ một cái mạng, em hiện tại đã trả lại cho thầy chúng ta bây giờ mỗi người đi một ngả, lẽ nào yêu cầu này cũng không được sao?!"
Cửa sổ kiếng cùng đồ sứ quý báu trên bàn ầm ầm vỡ vụn, có mấy cái mảnh nhỏ xẹt qua mặt tái nhợt của thiếu niên cắt ra từng đạo vết máu. Harry vung đũa phép lên, đem thủy tinh phục hồi như cũ.
"Thầy chịu mệnh lệnh của Dumbledore bảo hộ em bảy năm, nếu bảy năm này chúng ta đều đã tâm không cam tình không nguyện cần gì phải tiếp tục dằn vặt lẫn nhau?"
"Thầy xuyên thấu qua con mắt của em nhìn Lily bảy năm, em cũng mệt mỏi. Em có thể nghỉ ngơi sao?"
Snape nhìn người đối diện, lại một cái từ cũng ra không được.
"—— ở sau khi thầy quen với việc bảo hộ thằng bé khỏi thương tổn nhiều năm như vậy?" Thanh âm McGonagall bên tai y vang lên.
Y hoàn toàn tỉnh ngộ, bảy năm bảo vệ này không chỉ là con trai của Lily.
Mà là Harry.
Trong phòng không có chút đèn, y nhìn thiếu niên đối diện hầu như cũng bị bóng đêm nuốt chửng, thở dài một tiếng: "Harry."
Đũa phép gỗ sồi xanh rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm muộn.
← Chương trước: Chương 02←
→Chương sau: Chương 04→
Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
"Harry?" Thanh âm Regulus nhắc nhở cậu lại không đi ra ăn Sirius sẽ nổ khung ảnh lồng kính, "Con làm thế nào lâu như vậy?"
"Bởi vì đồ vật nhiều ạ."
Có thể so sánh kho chứa sách trang viên Potter nhiều sợ rằng chỉ có pháp thuật hắc ám, Regulus bị cái ý nghĩ này dọa cho hơi sợ, trong bụng vòng vo hai vòng vẫn hỏi ra: "Con ở đó nhìn pháp thuật hắc ám sao?"
"Dĩ nhiên không phải, " Harry thấy buồn cười, cậu hiện tại làm sao có thể còn có tâm tư nghiên cứu pháp thuật hắc ám, "Một cái pháp trận tựa hồ hữu hiệu hơn mà thôi, tuy rằng càng hao tổn lực."
"Harry." Trong giọng nói Regulus cảnh cáo cùng Sirius không có khác nhau bao nhiêu, "Con đây là đang liều mạng."
Cậu nháy mắt mấy cái: "Đừng nói cho Lily được không?"
"Được rồi được rồi, " Regulus chỉ phải thua trận, "Mau đi ăn cơm, bằng không thì anh trai lại muốn nói mãi."
Regulus vẫn cho rằng anh trai lớn nhà mình như vậy có thể nhắc mãi tuyệt đối là bởi vì mình đi quá sớm nên anh ấy không khi dễ đủ...
Cũng may James cùng Lily ngây người hai ngày liền trở lại trang viên Potter cùng các tổ tiên làm bạn, Harry tiếp tục yên tâm lớn mật mà ở trong phòng chứa sách muộn đến trời đen kịt chẳng biết lúc nào. Vì để tránh cho Bộ Pháp thuật tra đến nơi đây, cậu trở lại nơi này thì chuyện thứ nhất làm chính là ở chung quanh quảng trường Grimmauld bày ra chú ngữ phòng hộ cùng bí mật —— bởi vậy con cú mèo chốt thí kia của Snape đến bản thân Snape cũng không biết vì sao lại như vậy.
Cậu đem sách ném qua một bên, từ từ nhắm hai mắt nỗ lực chống lại cảm giác hôn mê gián đoạn. Đến khi đầu óc không ngất đi sau đó mới chậm rãi đứng lên, đá đá tấm da dê bên chân.
Chú ngữ rất cổ xưa, cũng rất dài. Harry từ từ nhắm hai mắt giơ đũa phép lên, câu chữ dài dòng từ trong răng môi cậu phiêu đãng rồi từ từ xuất hiện rõ ràng ra, đầu nhọn đũa phép ánh lên một tia ánh sáng trắng ôn hòa, lại phân tán bốn phía ra vây xung quanh cơ thể cậu.
Ánh sáng trắng càng ngày càng sáng, cả phòng chứa sách dưới đất bị chiếu sáng giống như ban ngày vậy. Pháp trận mang theo gió lớn thổi qua ngọn lửa run rẩy trên ngọn nến ở vách tường, trên mặt đất rơi lả tả tấm da dê bị cuốn gói tới góc chân tường. Harry đứng ở trong ánh sáng trắng, một trận đau nhức từ trái tim bắt đầu lan ra, cuối cùng ánh sáng trắng bắt đầu lấy đũa phép làm trung tâm kịch liệt run rẩy, ầm ầm vọt thành hàng trăm nghìn hạt rồi bể ra.
Vừa trở lại gian phòng của mình Regulus chợt nghe đến tầng hầm ngầm truyền đến một âm thanh vang dội, Sirius trợn to mắt: "Tầng hầm ngầm nổ?!"
Hai anh em nhanh chóng đi tới tầng hầm ngầm, lọt vào trong tầm mắt chính là Harry đã ngất đi, đũa phép lăn ở một bên.
"Harry!"
☆ ☆ ☆
"Snape!"
Trong phòng hiệu trưởng đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, McGonagall cùng Snape từ trên bàn làm việc ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng lại phát hiện là bức tranh của Phineas.
"Phine —— chó ngu xuẩn?!" Snape nheo lại mắt, "Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Nếu không phải là Regulus nhắc nhở Sirius hắn thực sự muốn quên nhà mình còn có một vị hiệu trưởng, vì vậy trực tiếp vận dụng đặc quyền quý tộc đến trong bức tranh của Phineas. Hướng về Snape phía dưới đang bình tĩnh phê văn kiện rống lên vang ra ngoài: "Harry hôn mê!"
"Potter hôn mê cùng ta có quan hệ gì, " Snape bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói, "Nó không phải là không ở nhà cũ Black sao?"
"Sirius, " McGonagall cất cao giọng nói, "Tình huống cụ thể là gì?"
"Thằng bé một mực ở phòng chứa sách dưới đất, " Sirius bình phục lại, không có nói ra toàn bộ trọng điểm "Hình như đang nghiên cứu một cái pháp trận gì gì đó, thế nhưng ngày hôm nay —— "
"Ngày hôm nay làm sao vậy?"
"Nổ."
" ——" McGonagall siết chặt áo choàng trong tay, đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, "Thằng bé có khỏe không?"
Trong không khí an tĩnh lại, không ai chú ý tới cụ già trong một cái bức tranh giả bộ ngủ, mắt lam nháy một cái không nháy mắt nhìn chằm chằm mọi người trong phòng hiệu trưởng.
"Em không biết, em không nhìn ra thằng bé có còn hô hấp hay không." Thanh âm thống khổ của Sirius truyền tới, "Em và Rael chỉ là bức tranh —— bọn em —— cái gì cũng không làm được."
"Các trò đã làm rất tốt," Thanh âm Dumbledore vang lên, "Đi thôi, Severus, đi xem đi."
Snape mím chặt môi, liếc nhìn Sirius trên tường, cũng sải bước ra phòng hiệu trưởng.
Ngu xuẩn! Một trận lửa giận trong lòng y bùng nổ, không nghĩ tới thằng nhãi này thực sự đi tìm đường chết!
Đến khi đứng ở trước cửa số mười hai quảng trường Grimmauld y mới phát hiện quỷ nhỏ này làm ra đa dạng chừng nào, dưới chú ngữ phòng hộ nghiêm mật như vậy, là dự định muốn chết cũng không có người hỏi thăm sao?! Nếu không phải là nhà Black có một vị hiệu trưởng, tên chó ngu xuẩn kia ngày hôm nay đừng nói tiến vào Hogwarts, quảng trường Grimmauld ngay cả cửa cũng không xuất hiện được.
Mặt Snape đen lại mạnh mẽ giải trừ chú ngữ phòng hộ, trực tiếp xông vào tầng hầm ngầm.
Harry vẫn còn đang trong hôn mê, sắc mặt tái nhợt vẫn không nhúc nhích, Snape ngồi xổm người xuống xít gần tới mới phát hiện ngay cả hô hấp đều hết sức yếu ớt.
Dưới đáy lòng y thở dài, mới vừa rồi lửa giận thoáng chốc không còn sót lại chút gì. Một tay đỡ lấy vai Harry, tay kia từ xuyên qua dưới đầu gối vững vàng đem người ôm lên. Chờ sau khi đặt vào gian phòng mới thì từng đạo ma bùa chú hướng về phía trên người đối phương mà ném ra, thấy toàn bộ màu sắc hiện ra là không bình thường sau đó mặt đen lại kết thúc chú ngữ kiểm tra đo lường.
"Thế nào," Regulus mở miệng, "Còn —— còn sống không?"
"Coi là vậy đi."
Y không khỏi có chút đau đầu, quỷ nhỏ này thực sự cứ như vậy mà không thể sống yên ổn sao?
"Nó thế nào làm thành ầm ĩ như vậy các ngươi cũng không biết?"
"Thằng bé chưa nói qua, "Regulus đè xuống anh cả gần nổi trận lôi đình, chặn đứng lưỡi muốn nói ra chân tướng, "Bọn em cũng không có hỏi."
Snape không thể làm gì khác hơn là đem dược tề ổn định linh hồn tùy thân mang theo một lọ rót đi vào, hướng về phía hai người trong bức tranh trầm mặc nói: "Người tỉnh rồi thì nói cho ta biết."
Regulus tự nhiên gật đầu.
☆ ☆ ☆
Harry từ trong mê man tỉnh lại, trước mắt một mảnh không rõ, đầu đau đến muốn nứt ra làm cho cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống gì, một cái thanh âm nổi giận đùng đùng rất nhanh vang vọng cả gian phòng.
"Ta nguyên tưởng rằng cứu thế chủ vĩ đại có thể có chút đầu óc biết tình huống của mình là dạng gì, nhưng xem ra hoàn toàn là ta quá lo lắng." Giọng nói Snape lạnh cứng rắn để cho cậu phảng phất trở lại thời đại học sinh, "Hay là nói trò thật sự cho rằng không ai có thể hiểu rõ trò đang làm cái quái gì, im hơi lặng tiếng mất cái mạng này để cho trò cảm thấy tâm tình khoái trá?!"
Harry nhanh chóng sờ qua kính mắt bên gối, Regulus nỗ lực ngăn lại hai người gần bạo phát khắc khẩu: "Học trưởng —— "
Snape trừng bức tranh một cái.
"Professor, " Harry bị nọc độc đập đầu óc đến choáng váng, giọng nói cũng không cứng rắn, "Cái đó và ngài còn có quan hệ gì sao?"
"Ở thời điểm trò làm loại chuyện như vậy có nghĩ tới cha mẹ trò hay không?!" Snape khoanh tay, đũa phép mơ hồ từ hai cánh tay lộ ra, "Hay là nói trò vốn dĩ dự định gạt bọn họ?"
"Chết tiệt Snivellus mày có biết hay không Harry —— "
Harry giơ tay lên cho cha đỡ đầu một cái bùa chú khóa lưỡi*, đến khi đầu không còn hôn mê mới chậm rãi vén chăn xuống giường, nhìn thẳng phù thủy lớn tuổi tựa ở trước bàn đọc sách: "Có việc gì sao?"
*Langlock: Phát minh bởi Severus Snape, có tác dụng làm dính lưỡi của người khác lên vòm họng nhằm ngăn chặn đối phương lên tiếng. Có tác dụng với cả người lẫn ma.
Snape hừ lạnh một tiếng: "Đem trò mang về Hogwarts."
"Vì không để cho bà mèo già kia hủy đi hầm phiền phức ngài cứu thế chủ giơ cao gót chân quý giá cùng ta trở lại."
Harry quay đầu ý bảo Regulus đem Sirius kéo về đi, mình và Snape nói chuyện một hồi.
Cậu cùng với Snape giằng co một lát, đột nhiên giơ tay lên đã ném một hôn mê bùa chú đi tới.
Tranh đấu cứ như vậy không minh bạch mà triển khai, Snape một bên tiếp được lực công kích rõ ràng không giống với lúc người nào đó năm sáu một bên bớt thời giờ phản kích. Trong không khí chỉ nghe thấy tiếng nổ sập nhỏ nhẹ cùng thở dốc của Harry đè ấn xuống, chờ vung đũa phép lên hóa giải bùa chú tước vũ khí của Snape, sau đó, cậu đỡ lấy ghế có tay vịn bên cạnh.
Mũi nhọn đũa phép lại vẫn chỉ vào người đối diện.
Snape đi lên trước quan sát cậu thật lâu sau, không lưu loát mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"
"Như ngài thấy." Harry bình tĩnh nói.
Snape chăm chú nhìn cậu, cuối cùng bỏ qua động tác "cái nhìn chăm chú" này.
"Ta không có hứng thú cùng trò chơi trò chơi gì khác nữa, cũng không có ý định thừa dịp người gặp nguy." Snape đi ra hai bước, "Trò đến tột cùng là làm thế nào quậy thành bộ dáng này?"
"Không phải đã nói rồi sao, di chứng của Avada Kedavra."
"Trò nghĩ rằng ta sẽ tin?" Snape xuy cười một tiếng, "Cái đồ chơi nho nhỏ trong đầu của trò phải được giải quyết rồi chứ."
Harry mím chặt môi, không nói lời nào.
"Thằng bé cứu anh."
Trên tường truyền đến thanh âm của Regulus chẳng biết lúc nào tiến vào phòng, Snape quay đầu thấy vẻ mặt lụn bại của đàn em.
"Cậu nói cái gì?"
"Thằng bé cứu anh." Regulus há miệng, "Ở sau khi anh chết bởi độc rắn."
Sợ giống như anh cả bị công kích Regulus lập tức rời khỏi cái nơi khói lửa này, Snape nhìn cứu thế chủ đối diện hoàn toàn không có ham muốn phản bác: "Thực sự?"
Harry rút về đũa phép, thầm chấp nhận.
"Vì sao?"
Cậu có thể nói cái gì, chẳng lẽ muốn nói "Nhìn ký ức rồi cảm thấy trong lòng hoàn toàn không biết là cảm giác gì, cho nên giáo sư ngài đáng giá chết đi mà sống lại nhìn thấy mẹ em một chút" hoặc là "Em thiếu của thầy nên trả sạch, cha em thiếu thầy cũng nên trả sạch" như vậy chẳng hạn?
Cậu dưới thời điểm quyết định cũng không hối hận qua.
"Không có vì sao?" Snape nheo lại mắt, "Trò dưới thời điểm quyết định cân nhắc qua Lily hoặc là ba trò sao?!"
"Severus Snape!" Harry run rẩy nói, "Vì sao cho tới bây giờ thầy vẫn là Lily cùng James?"
Thiếu niên không để cho y cơ hội cãi lại tiếp tục nói: "Em hiểu rõ tội của James đối với thầy không thể tha cùng trọng lượng của Lily ở trong lòng thầy, thế nhưng thầy thấy từ phía sau nơi hai mắt xanh biếc này vĩnh viễn là Lily vậy thì cần gì phải để ý tới chết sống của em! Em thiếu thầy không chỉ một cái mạng, em hiện tại đã trả lại cho thầy chúng ta bây giờ mỗi người đi một ngả, lẽ nào yêu cầu này cũng không được sao?!"
Cửa sổ kiếng cùng đồ sứ quý báu trên bàn ầm ầm vỡ vụn, có mấy cái mảnh nhỏ xẹt qua mặt tái nhợt của thiếu niên cắt ra từng đạo vết máu. Harry vung đũa phép lên, đem thủy tinh phục hồi như cũ.
"Thầy chịu mệnh lệnh của Dumbledore bảo hộ em bảy năm, nếu bảy năm này chúng ta đều đã tâm không cam tình không nguyện cần gì phải tiếp tục dằn vặt lẫn nhau?"
"Thầy xuyên thấu qua con mắt của em nhìn Lily bảy năm, em cũng mệt mỏi. Em có thể nghỉ ngơi sao?"
Snape nhìn người đối diện, lại một cái từ cũng ra không được.
"—— ở sau khi thầy quen với việc bảo hộ thằng bé khỏi thương tổn nhiều năm như vậy?" Thanh âm McGonagall bên tai y vang lên.
Y hoàn toàn tỉnh ngộ, bảy năm bảo vệ này không chỉ là con trai của Lily.
Mà là Harry.
Trong phòng không có chút đèn, y nhìn thiếu niên đối diện hầu như cũng bị bóng đêm nuốt chửng, thở dài một tiếng: "Harry."
Đũa phép gỗ sồi xanh rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm muộn.
← Chương trước: Chương 02←
→Chương sau: Chương 04→
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất