Chương 5
☆Chương 05☆
Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
Chương 05:
Editor:
Beta:
Loại chuyện dạy thay này tiến hành coi như thuận lợi, dù sao những động vật nhỏ thành công nhìn thấy "Cứu thế chủ bằng xương bằng thịt" phản ứng đầu tiên là dại ra, sau đó —— sau đó ——
Sức bật không có thể nói chơi như vậy.
Bốn niên cấp trực tiếp bao vây sinh viên năm bảy trở về đến phòng nghỉ công cộng học viện nhà mình, lễ nghi lý trí hết thảy đều ném sau đầu.
"Nga trời ạ —— cậu biết không thầy ấy cười rộ lên thật là ôn nhu!"
"Động tác thầy ấy vung đũa phép đẹp trai đến ngây người!"
"Ánh mắt của thầy ấy thật xinh đẹp! Tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua mắt ngọc lục bảo!!"
"Thật hy vọng lão dơi già vĩnh viễn không nên trở về —— "
"Đàn anh anh còn có dược Lão hóa sao?! Cho em một lọ đi!!"
Harry tại lúc tan học đem phòng học bị ma bùa chú ảnh hưởng mà vật phẩm tán lạc đầy đất vung vẫy đũa phép đuổi về chỗ cũ, sau đó cười đối với toàn bộ học sinh gần đó nói lên "ngày nghỉ vui vẻ", nỗ lực không nhìn những vết nứt lớn nhỏ trong phòng học Phòng chống Nghệ thuật.
Thời điểm cậu còn là học sinh so với đám nhỏ này có thể làm ầm ĩ hơn nhiều, huống chi mình cũng không lớn hơn bọn họ vài tuổi, dung túng nuông chiều là hợp lý.
"Xem ra trò rất vui vẻ." Snape đem áo choàng đen cởi xuống máng lên móc áo, nhìn Harry đang sửa giáo án.
"Cũng không tệ lắm, " Harry cười cười, "Thầy hẳn là nghe bọn học sinh —— liên quan tới ngày nghỉ lễ Giáng Sinh qua đi lão dơi già trở về bục giảng thì phản ứng có bao nhiêu lớn."
"Ngày nghỉ Lễ Giáng Sinh có sắp xếp gì sao?"
Harry lắc đầu, cậu có thể có cái an bài gì.
"Tốt lắm, mang ta đi nhà cũ Black một chuyến."
"..." Harry ngẩng đầu, "Thầy muốn cãi nhau cùng Sirius?"
"Ta không có cái tâm tư cùng thời gian để lãng phí," Snape nhìn người nào đó mạch não kín đột nhiên không giống tầm thường, "Mang ta đi phòng chứa sách nhà Black."
Harry cứng vài giây, ánh mắt phức tạp gật đầu.
☆ ☆ ☆
Sau khi Snape theo đuôi cậu tiến vào nhà cũ Black lần đầu tiên cảm thán cái tòa nhà thế gia pháp thuật hắc ám này xây dựng để cho người ta cực sợ hãi, Harry từ chối cho ý kiến ứng tiếng, đẩy ra cửa phòng chứa sách.
Cậu vung đũa phép lên đem giá cắm nến trên vách tường bốn phía thắp sáng, hít sâu một hơi chỉ vào tấm da dê tán loạn trên mặt đất nói: "Chắc là quyển này."
"Chắc là?" Snape nói, đem sách rách rưới nhặt lên.
Harry xít gần đi lật trang sách, cuối cùng chỉ vào một cái sơ đồ pháp trận nói: "Chính là cái này."
Snape quét hai mắt, khép sách lại mặt đen lại đi ra ngoài, Harry ở phía sau vẻ mặt không giải thích được không biết mình như thế nào chọc phải vị này.
"Tới đều tới, " Harry nhìn người nào đó có tiết tấu trốn đi, "Không ở lại đến ăn bữa tối?"
"Bữa tiệc lớn Lễ Giáng Sinh?" Snape nhướn nhướn mày, "Ta và trò?"
"Không phải là không thể," Harry lôi cổ tay của Snape, chỉ chỉ một cái gian phòng, "Vào đi thôi."
Snape nghi ngờ nhìn cậu.
"Mẹ ở bên trong."
Lông mi của Snape nhướng cao hơn: "Cho nên đâu?"
"... Thầy không vào xem?"
"Sau đó ta và chó ngu nai ngốc khẩu chiến banh trời sao?"
"Thầy không phải nói thầy sẽ không làm ầm ĩ sao?"
"Vậy thì không phải, " Snape thấy cậu còn có tư thế phản bác, "Câm miệng, theo ta trở về."
Harry trực tiếp đẩy cửa ra, tự mình đi vào.
"Harry!" Lily ngạc nhiên bật cười, "Lễ Giáng Sinh vui vẻ! Bé cưng lớn của mẹ!"
Sau khi Harry hướng về phía bốn cái bức tranh bắt chuyện xong tránh thân thể ra, Snape mặt đen lại ôm ngực dựa vào cửa: "Xong rồi phải không?"
"Mẹ, " Harry cười cười, "Con mang giáo sư sang đây."
"Giáo sư —— Severus?" Lily nhìn người đàn ông một thân áo đen ở cửa, "Severus?"
Snape thở dài: "Là tớ, Lily."
Harry lặng yên rời khỏi gian phòng, dựa vào trên tường ở ngoài cửa, mặt không chút thay đổi.
Tóm lại để cho y thấy mẹ một mặt, lần này hành trình tới nhà cũ mới coi là toàn vẹn —— cậu tự nhủ, sau đó cậu là có thể không có việc gì sang đây nhìn mẹ, như vậy cũng coi như bù vào áy náy.
"Đừng như vậy, Severus." Lily cười nói, "Đừng bởi vì sự kiện kia mà áy náy nữa, tớ tha thứ cho cậu."
Snape như trút được gánh nặng nói: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ, Lily."
"Chẳng qua nói đã trở về, tại sao là Harry mang cậu đến?"
Theo cô biết học viện của Harry là Gryffindor không phải là —— hơn nữa Harry cũng không ở tại nơi này ——
"Các cậu ở cùng một chỗ?"
Snape bị vấn đề này hỏi mà cả kinh, liếc nhìn cô gái tóc đỏ trên mặt tựa hồ không có ý tứ gì khác, vì vậy gật đầu.
Lily tuân theo tinh thần Gryffindor nói không làm người sợ hãi chết không nghỉ: "Không cần nói cho tớ các cậu yêu nhau."
"..."
Nói không vào là không vào vậy mà quỷ nhỏ này đem y đẩy mạnh tới là làm quái gì! Cục diện rối rắm này tự mình thu thập đi!
"Nó ngã bệnh —— "
"Ngã bệnh có thể đi St.Mungo hoặc là bệnh thất."
"Nó không phải là bệnh —— "
"Không phải là yêu."
Một bên Sirius đã ôm lấy em trai nhà mình không dám ngẩng đầu.
Lily liếc nhìn James sợ choáng váng Potter, Sirius ấp a ấp úng Black cùng với Regulus ánh mắt né tránh Black, cuối cùng nói: "Các anh gạt em cái gì?"
"Không có, Lily." Sirius vội vàng nói, "Tuyệt đối không có."
"Thực sự?" Nữ vương nhà Potter đưa mắt nhìn sang Regulus.
"Linh hồn thằng bé bị hao tổn, " Snape thực sự nhìn không được, "Hiện tại ở hầm."
Gian phòng rơi vào trầm mặc, Lily ở sau khi kinh ngạc một lúc lâu mới phản ứng được là tình huống gì, run rẩy mở miệng: "Linh hồn bị hao tổn?"
"Thằng bé làm sao sẽ... Làm sao sẽ linh hồn bị hao tổn?"
"Thằng bé..." Khoảng cách sự thực bỗng nhiên ở trước mặt hai người bổ ra, "Vì cứu tớ."
☆ ☆ ☆
Trận nói chuyện này ở trong tiếng kêu khóc cùng nức nở của Lily kết thúc, trước khi Snape đẩy cửa phòng ra cô nói: "Chiếu cố tốt Harry, nhờ cậu."
Cô gái tóc đỏ vẫn đang mang theo khóc nức nở, cho dù ai cũng không cách nào tiếp thu sự thật con trai thật vất vả nhìn thấy lớn lên kỳ thực đã bị tuyên án tử vong này. Snape không thể làm gì hơn là gật đầu, nhìn thấy người nào đó ngoài cửa đang tựa ở trên tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Trò nghe được?" Y hình như không có hạ bùa chú âm.
Harry gật đầu, mở mắt nhìn hành lang u ám dài dằng dặc: "Thầy không nên nói cho bà ấy biết."
Snape đợi cho thiếu niên xoay đầu lại mới phát hiện viền mắt đối phương nổi lên một vòng đỏ rõ ràng.
"Cô ấy rồi cũng sẽ biết, " quỷ thần xui khiến vươn tay xoa xoa đỉnh đầu lông xù xù của thiếu niên, "Ta nói ra dù sao vẫn so với cuối cùng cô ấy mới biết thì tốt hơn."
Vai trái của quần áo áo ướt một mảnh.
Bữa tiệc lớn của lễ Giáng Sinh làm rất đơn giản, Kreacher mở ra một chai rượu đỏ cất kỹ nhiều năm.
Snape giơ ly đế cao, ở trước sườn cừu nói: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ, Harry."
"Lễ Giáng Sinh vui vẻ, " Harry suy nghĩ một chút, bồi thêm một câu, "Severus."
Snape phát thệ tay của mình tuyệt đối không run rẩy.
Hai người thu thập một ít sách cũ liền tiếp tục về Hogwarts, Harry sẽ ở lúc Snape lật lật sách cổ đột nhiên tiến tới liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục ôm thảm nhung dê mệt mỏi muốn ngủ.
Trên vai trầm xuống, sợi tóc cùng cổ ma sát rất nhỏ mang đến cảm giác nhột ngứa một chút. Snape cúi đầu thấy dáng vẻ ngủ an tĩnh của Harry, hô hấp nhợt nhạt từ mũi thở phun ra ngoài, một tay vươn ra khỏi thảm nhung dê.
Lại dừng ở trên cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên.
Biến cố phát sinh không hề có chút điềm báo nào, Harry ở gần lúc kết thúc ngày nghỉ lễ Giáng Sinh hỏi Snape mình có thể đi dạo Hogsmeade hay không.
Ý ban đầu của Snape là cảm thấy đi dạo như vậy cũng tốt, quỷ nhỏ này ở Hogwarts bảy năm sẽ không đi lạc đi, cũng hơn là suốt ngày vùi ở trong hầm ngủ đến trời đen kịt làm người lo lắng.
Vì vậy gật đầu một cái đáp ứng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân cùng đi.
Harry trở về phòng vớ lấy trường bào thật dày liền lôi kéo y hướng ra ngoài, Snape nhìn cậu như đứa trẻ đi ở trên con đường tuyết mới vừa xuống bước sâu bước cạn mà đạp trên tuyết đọng, cong cong khóe môi căng thẳng nhiều ngày.
← Chương trước: Chương 04←
→Chương sau: Chương 06→
Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
Chương 05:
Editor:
Beta:
Loại chuyện dạy thay này tiến hành coi như thuận lợi, dù sao những động vật nhỏ thành công nhìn thấy "Cứu thế chủ bằng xương bằng thịt" phản ứng đầu tiên là dại ra, sau đó —— sau đó ——
Sức bật không có thể nói chơi như vậy.
Bốn niên cấp trực tiếp bao vây sinh viên năm bảy trở về đến phòng nghỉ công cộng học viện nhà mình, lễ nghi lý trí hết thảy đều ném sau đầu.
"Nga trời ạ —— cậu biết không thầy ấy cười rộ lên thật là ôn nhu!"
"Động tác thầy ấy vung đũa phép đẹp trai đến ngây người!"
"Ánh mắt của thầy ấy thật xinh đẹp! Tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua mắt ngọc lục bảo!!"
"Thật hy vọng lão dơi già vĩnh viễn không nên trở về —— "
"Đàn anh anh còn có dược Lão hóa sao?! Cho em một lọ đi!!"
Harry tại lúc tan học đem phòng học bị ma bùa chú ảnh hưởng mà vật phẩm tán lạc đầy đất vung vẫy đũa phép đuổi về chỗ cũ, sau đó cười đối với toàn bộ học sinh gần đó nói lên "ngày nghỉ vui vẻ", nỗ lực không nhìn những vết nứt lớn nhỏ trong phòng học Phòng chống Nghệ thuật.
Thời điểm cậu còn là học sinh so với đám nhỏ này có thể làm ầm ĩ hơn nhiều, huống chi mình cũng không lớn hơn bọn họ vài tuổi, dung túng nuông chiều là hợp lý.
"Xem ra trò rất vui vẻ." Snape đem áo choàng đen cởi xuống máng lên móc áo, nhìn Harry đang sửa giáo án.
"Cũng không tệ lắm, " Harry cười cười, "Thầy hẳn là nghe bọn học sinh —— liên quan tới ngày nghỉ lễ Giáng Sinh qua đi lão dơi già trở về bục giảng thì phản ứng có bao nhiêu lớn."
"Ngày nghỉ Lễ Giáng Sinh có sắp xếp gì sao?"
Harry lắc đầu, cậu có thể có cái an bài gì.
"Tốt lắm, mang ta đi nhà cũ Black một chuyến."
"..." Harry ngẩng đầu, "Thầy muốn cãi nhau cùng Sirius?"
"Ta không có cái tâm tư cùng thời gian để lãng phí," Snape nhìn người nào đó mạch não kín đột nhiên không giống tầm thường, "Mang ta đi phòng chứa sách nhà Black."
Harry cứng vài giây, ánh mắt phức tạp gật đầu.
☆ ☆ ☆
Sau khi Snape theo đuôi cậu tiến vào nhà cũ Black lần đầu tiên cảm thán cái tòa nhà thế gia pháp thuật hắc ám này xây dựng để cho người ta cực sợ hãi, Harry từ chối cho ý kiến ứng tiếng, đẩy ra cửa phòng chứa sách.
Cậu vung đũa phép lên đem giá cắm nến trên vách tường bốn phía thắp sáng, hít sâu một hơi chỉ vào tấm da dê tán loạn trên mặt đất nói: "Chắc là quyển này."
"Chắc là?" Snape nói, đem sách rách rưới nhặt lên.
Harry xít gần đi lật trang sách, cuối cùng chỉ vào một cái sơ đồ pháp trận nói: "Chính là cái này."
Snape quét hai mắt, khép sách lại mặt đen lại đi ra ngoài, Harry ở phía sau vẻ mặt không giải thích được không biết mình như thế nào chọc phải vị này.
"Tới đều tới, " Harry nhìn người nào đó có tiết tấu trốn đi, "Không ở lại đến ăn bữa tối?"
"Bữa tiệc lớn Lễ Giáng Sinh?" Snape nhướn nhướn mày, "Ta và trò?"
"Không phải là không thể," Harry lôi cổ tay của Snape, chỉ chỉ một cái gian phòng, "Vào đi thôi."
Snape nghi ngờ nhìn cậu.
"Mẹ ở bên trong."
Lông mi của Snape nhướng cao hơn: "Cho nên đâu?"
"... Thầy không vào xem?"
"Sau đó ta và chó ngu nai ngốc khẩu chiến banh trời sao?"
"Thầy không phải nói thầy sẽ không làm ầm ĩ sao?"
"Vậy thì không phải, " Snape thấy cậu còn có tư thế phản bác, "Câm miệng, theo ta trở về."
Harry trực tiếp đẩy cửa ra, tự mình đi vào.
"Harry!" Lily ngạc nhiên bật cười, "Lễ Giáng Sinh vui vẻ! Bé cưng lớn của mẹ!"
Sau khi Harry hướng về phía bốn cái bức tranh bắt chuyện xong tránh thân thể ra, Snape mặt đen lại ôm ngực dựa vào cửa: "Xong rồi phải không?"
"Mẹ, " Harry cười cười, "Con mang giáo sư sang đây."
"Giáo sư —— Severus?" Lily nhìn người đàn ông một thân áo đen ở cửa, "Severus?"
Snape thở dài: "Là tớ, Lily."
Harry lặng yên rời khỏi gian phòng, dựa vào trên tường ở ngoài cửa, mặt không chút thay đổi.
Tóm lại để cho y thấy mẹ một mặt, lần này hành trình tới nhà cũ mới coi là toàn vẹn —— cậu tự nhủ, sau đó cậu là có thể không có việc gì sang đây nhìn mẹ, như vậy cũng coi như bù vào áy náy.
"Đừng như vậy, Severus." Lily cười nói, "Đừng bởi vì sự kiện kia mà áy náy nữa, tớ tha thứ cho cậu."
Snape như trút được gánh nặng nói: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ, Lily."
"Chẳng qua nói đã trở về, tại sao là Harry mang cậu đến?"
Theo cô biết học viện của Harry là Gryffindor không phải là —— hơn nữa Harry cũng không ở tại nơi này ——
"Các cậu ở cùng một chỗ?"
Snape bị vấn đề này hỏi mà cả kinh, liếc nhìn cô gái tóc đỏ trên mặt tựa hồ không có ý tứ gì khác, vì vậy gật đầu.
Lily tuân theo tinh thần Gryffindor nói không làm người sợ hãi chết không nghỉ: "Không cần nói cho tớ các cậu yêu nhau."
"..."
Nói không vào là không vào vậy mà quỷ nhỏ này đem y đẩy mạnh tới là làm quái gì! Cục diện rối rắm này tự mình thu thập đi!
"Nó ngã bệnh —— "
"Ngã bệnh có thể đi St.Mungo hoặc là bệnh thất."
"Nó không phải là bệnh —— "
"Không phải là yêu."
Một bên Sirius đã ôm lấy em trai nhà mình không dám ngẩng đầu.
Lily liếc nhìn James sợ choáng váng Potter, Sirius ấp a ấp úng Black cùng với Regulus ánh mắt né tránh Black, cuối cùng nói: "Các anh gạt em cái gì?"
"Không có, Lily." Sirius vội vàng nói, "Tuyệt đối không có."
"Thực sự?" Nữ vương nhà Potter đưa mắt nhìn sang Regulus.
"Linh hồn thằng bé bị hao tổn, " Snape thực sự nhìn không được, "Hiện tại ở hầm."
Gian phòng rơi vào trầm mặc, Lily ở sau khi kinh ngạc một lúc lâu mới phản ứng được là tình huống gì, run rẩy mở miệng: "Linh hồn bị hao tổn?"
"Thằng bé làm sao sẽ... Làm sao sẽ linh hồn bị hao tổn?"
"Thằng bé..." Khoảng cách sự thực bỗng nhiên ở trước mặt hai người bổ ra, "Vì cứu tớ."
☆ ☆ ☆
Trận nói chuyện này ở trong tiếng kêu khóc cùng nức nở của Lily kết thúc, trước khi Snape đẩy cửa phòng ra cô nói: "Chiếu cố tốt Harry, nhờ cậu."
Cô gái tóc đỏ vẫn đang mang theo khóc nức nở, cho dù ai cũng không cách nào tiếp thu sự thật con trai thật vất vả nhìn thấy lớn lên kỳ thực đã bị tuyên án tử vong này. Snape không thể làm gì hơn là gật đầu, nhìn thấy người nào đó ngoài cửa đang tựa ở trên tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Trò nghe được?" Y hình như không có hạ bùa chú âm.
Harry gật đầu, mở mắt nhìn hành lang u ám dài dằng dặc: "Thầy không nên nói cho bà ấy biết."
Snape đợi cho thiếu niên xoay đầu lại mới phát hiện viền mắt đối phương nổi lên một vòng đỏ rõ ràng.
"Cô ấy rồi cũng sẽ biết, " quỷ thần xui khiến vươn tay xoa xoa đỉnh đầu lông xù xù của thiếu niên, "Ta nói ra dù sao vẫn so với cuối cùng cô ấy mới biết thì tốt hơn."
Vai trái của quần áo áo ướt một mảnh.
Bữa tiệc lớn của lễ Giáng Sinh làm rất đơn giản, Kreacher mở ra một chai rượu đỏ cất kỹ nhiều năm.
Snape giơ ly đế cao, ở trước sườn cừu nói: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ, Harry."
"Lễ Giáng Sinh vui vẻ, " Harry suy nghĩ một chút, bồi thêm một câu, "Severus."
Snape phát thệ tay của mình tuyệt đối không run rẩy.
Hai người thu thập một ít sách cũ liền tiếp tục về Hogwarts, Harry sẽ ở lúc Snape lật lật sách cổ đột nhiên tiến tới liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục ôm thảm nhung dê mệt mỏi muốn ngủ.
Trên vai trầm xuống, sợi tóc cùng cổ ma sát rất nhỏ mang đến cảm giác nhột ngứa một chút. Snape cúi đầu thấy dáng vẻ ngủ an tĩnh của Harry, hô hấp nhợt nhạt từ mũi thở phun ra ngoài, một tay vươn ra khỏi thảm nhung dê.
Lại dừng ở trên cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên.
Biến cố phát sinh không hề có chút điềm báo nào, Harry ở gần lúc kết thúc ngày nghỉ lễ Giáng Sinh hỏi Snape mình có thể đi dạo Hogsmeade hay không.
Ý ban đầu của Snape là cảm thấy đi dạo như vậy cũng tốt, quỷ nhỏ này ở Hogwarts bảy năm sẽ không đi lạc đi, cũng hơn là suốt ngày vùi ở trong hầm ngủ đến trời đen kịt làm người lo lắng.
Vì vậy gật đầu một cái đáp ứng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân cùng đi.
Harry trở về phòng vớ lấy trường bào thật dày liền lôi kéo y hướng ra ngoài, Snape nhìn cậu như đứa trẻ đi ở trên con đường tuyết mới vừa xuống bước sâu bước cạn mà đạp trên tuyết đọng, cong cong khóe môi căng thẳng nhiều ngày.
← Chương trước: Chương 04←
→Chương sau: Chương 06→
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất