Chương 7: Phiên ngoại he ứng với yêu cầu của người nào đó
☆Chương 07: PHIÊN NGOẠI HE ỨNG VỚI YÊU CẦU CỦA NGƯỜI NÀO ĐÓ☆
Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
(Sau khi đi Hogsmeade)
"Còn có cái phương pháp bổ cứu gì sao?" Snape bỏ qua phòng chứa sách của nhà cũ Black, hỏi Lily cùng James trong bức tranh.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, " James nỗ lực hồi tưởng trang viên nhà mình còn có thể có chút gì có thể lợi dụng, "Phòng chứa sách nhà Potter có một loại sách quan hệ với linh hồn, chẳng qua có thể cùng phương hướng nhà Black không giống nhau."
Snape hơi hơi gật đầu, độn thổ rời khỏi.
Ở dưới phun nọc độc cùng cưỡng bức cám dỗ cuối cùng là ở trong phòng chứa sách nhà Potter tìm mấy quyển nội dung không đồng dạng như vậy, Snape nỗ lực để cho mình yên tĩnh, lật trang sách cổ xưa một cái.
Kết quả lật lật cả giá sách y phát hiện, cái pháp trận linh hồn ổn định kia nếu nói ra thật là không hoàn chỉnh. Không có độc dược hoặc là chú ngữ khác gì có thể bổ cứu linh hồn thương tổn lần thứ hai, muốn nói biện pháp từ đây về sau sẽ không phải phí sức nghiên cứu nữa* cũng không phải là không có.
*từ đây về sau sẽ không phải phí sức nghiên cứu nữa: Nhất lao vĩnh dật 一劳永逸: lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi. Câu này từ tận đời Hán của Ban Cố
Snape xem chương tiết trên trang sách "bạn đời linh hồn", khóe miệng hung hăng kéo lên.
Nhưng đây là biện pháp duy nhất, nếu như y đời này còn muốn nhìn thấy cặp mắt xanh biếc xinh đẹp kia của Harry cũng chỉ có thể dùng chiêu này.
☆ ☆ ☆
Nhận định bạn đời linh hồn cần một cái nghi thức đơn giản, hôn mê không sao cả, một phương thanh tỉnh cùng với chỉ cần một cái nhân chứng đọc chú ngữ là được rồi.
Cho nên nhân chứng Snape chọn một vòng quyết định tìm McGonagall, McGonagall tiện đường còn đem Dumbledore mang tới.
Dumbledore nhìn văn tự vòng vòng uốn uốn trên tấm da dê, cuối cùng gật đầu: "Khó khăn cho thầy, Severus."
Kỳ thực Snape cũng không phải hiểu lắm vì sao loại nghi thức thoạt nhìn thần thánh không gì sánh được này lại có thao tác đơn giản như vậy.
McGonagall giơ đũa phép lên, tụng hát chú ngữ thật dài. Tia sáng vàng óng ánh vặn thành một sợi tinh tế từ đầu nhọn run rẩy mà vươn đến, theo ngâm xướng của chú ngữ quấn ở trên tay của hai người cả vòng. Một khắc chú ngữ dừng lại kia, ánh sáng vàng nơi trên cánh tay chớp động đã lâu mới từ từ biến mất.
Snape nhìn Harry còn đang lâm vào trong ngủ say, lại nhìn Dumbledore cùng McGonagall một chút.
"Xong?"
McGonagall gật đầu.
"Thành công không?"
"Theo lý mà nói có lẽ vậy, " Dumbledore nói, "Thầy kiểm tra đo lường một chút sẽ biết."
McGonagall thấy Snape trầm mặc xuống, chỉ hỏi nói: "Thầy nghĩ xong?"
"Nghĩ xong."
"Thật không hiểu hai người các thầy, " McGonagall lắc đầu, "Thầy muốn giải thích thế nào với Lily cùng James?"
"Vấn đề này, " Snape xoa xoa tóc rối bời của Harry, "Không đáng giải thích."
Harry ở sáng sớm ngày thứ hai lúc tỉnh lại phát hiện mình bị Snape ôm vào trong ngực, cả kinh ngay cả mắt đều đã quên chớp.
Người nào đó rón rén vén chăn xuống giường, vội vã rửa mặt xong hết sau đó cả người đều loạn nên hoàn toàn không phát hiện mình cùng ngày xưa khác biệt, khi cậu mới vừa nhặt đũa phép lên chuẩn bị tĩnh tâm an thần để nấu thuốc một thì tiếng "không cần" bên ngoài phòng làm việc vang lên.
Harry tuyệt không thừa nhận thời điểm bản thân mình nhìn thấy Snape mặt đỏ lên.
"Không cần cái gì?"
"Em không cần uống thuốc nữa." Snape chỉ chỉ nồi nấu quặng, "Buông đũa phép, theo ta sang đây."
—— giáo sư chuyện thầy nói cùng loại giọng nói này rất không liên quan a.
Vì vậy Harry không thể làm gì khác hơn là buông đũa phép, từng bước một mà ngồi đối diện Snape. Nhìn đối phương hướng trên người mình ném vài chú ngữ kiểm tra đo lường, cuối cùng lúc triệt hạ nói: "Nhìn ra cái gì?"
"Cái gì?" Harry không hiểu ra sao, ma bùa chú kiểm tra đo lường loại vật này cậu cho tới bây giờ không học qua thật tốt nha.
"Em không sao." [<-- Snape nói]
"Em không sao?" [<-- Harry nói]
Harry đem những lời này suy nghĩ kỹ tinh tế mấy lần mới phản ứng được tựa hồ mới vừa rồi tất cả ánh sáng đều là màu sắc rất bình thường, nuốt nước miếng nói: "Em —— "
"Hoàn chỉnh."
Harry bỗng nhiên đứng lên, cả kinh nói: "Thầy làm cái gì —— vậy —— vậy thầy chẳng phải là —— "
"An tĩnh, Harry." Snape hai tay đè lại vai cậu, "Biết bạn đời linh hồn sao?"
Cứu thế chủ đang ngó chừng mắt lão dơi già tự hỏi ba phút đồng hồ sau đó không hiểu sao mà mặt đỏ lên một cách khéo léo, trốn trở về phòng.
Snape thỏa mãn mà đứng thẳng thân thể.
Vì vậy ngày nghỉ lễ Giáng Sinh vừa qua, Harry chính thức thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của Hogwarts.
"Trở về thôi, Sev." Harry nhìn giáo án không biết nghĩ đến đâu mà nói ra, "Ba mẹ mấy người bọn họ biết không?"
Đối với James cùng Sirius mà nói, Harry hoàn hảo không hao tổn xuất hiện ở trước mặt bọn hắn bây giờ tất nhiên hài lòng.
Nhưng này không có nghĩa là bọn họ rất vừa ý khi con trai mình hoặc con đỡ đầu đeo lên một cái nhẫn.
Cùng nhẫn của lão dơi già giống nhau như đúc.
Hết.
← Chương trước: Chương 06←
Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
(Sau khi đi Hogsmeade)
"Còn có cái phương pháp bổ cứu gì sao?" Snape bỏ qua phòng chứa sách của nhà cũ Black, hỏi Lily cùng James trong bức tranh.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, " James nỗ lực hồi tưởng trang viên nhà mình còn có thể có chút gì có thể lợi dụng, "Phòng chứa sách nhà Potter có một loại sách quan hệ với linh hồn, chẳng qua có thể cùng phương hướng nhà Black không giống nhau."
Snape hơi hơi gật đầu, độn thổ rời khỏi.
Ở dưới phun nọc độc cùng cưỡng bức cám dỗ cuối cùng là ở trong phòng chứa sách nhà Potter tìm mấy quyển nội dung không đồng dạng như vậy, Snape nỗ lực để cho mình yên tĩnh, lật trang sách cổ xưa một cái.
Kết quả lật lật cả giá sách y phát hiện, cái pháp trận linh hồn ổn định kia nếu nói ra thật là không hoàn chỉnh. Không có độc dược hoặc là chú ngữ khác gì có thể bổ cứu linh hồn thương tổn lần thứ hai, muốn nói biện pháp từ đây về sau sẽ không phải phí sức nghiên cứu nữa* cũng không phải là không có.
*từ đây về sau sẽ không phải phí sức nghiên cứu nữa: Nhất lao vĩnh dật 一劳永逸: lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi. Câu này từ tận đời Hán của Ban Cố
Snape xem chương tiết trên trang sách "bạn đời linh hồn", khóe miệng hung hăng kéo lên.
Nhưng đây là biện pháp duy nhất, nếu như y đời này còn muốn nhìn thấy cặp mắt xanh biếc xinh đẹp kia của Harry cũng chỉ có thể dùng chiêu này.
☆ ☆ ☆
Nhận định bạn đời linh hồn cần một cái nghi thức đơn giản, hôn mê không sao cả, một phương thanh tỉnh cùng với chỉ cần một cái nhân chứng đọc chú ngữ là được rồi.
Cho nên nhân chứng Snape chọn một vòng quyết định tìm McGonagall, McGonagall tiện đường còn đem Dumbledore mang tới.
Dumbledore nhìn văn tự vòng vòng uốn uốn trên tấm da dê, cuối cùng gật đầu: "Khó khăn cho thầy, Severus."
Kỳ thực Snape cũng không phải hiểu lắm vì sao loại nghi thức thoạt nhìn thần thánh không gì sánh được này lại có thao tác đơn giản như vậy.
McGonagall giơ đũa phép lên, tụng hát chú ngữ thật dài. Tia sáng vàng óng ánh vặn thành một sợi tinh tế từ đầu nhọn run rẩy mà vươn đến, theo ngâm xướng của chú ngữ quấn ở trên tay của hai người cả vòng. Một khắc chú ngữ dừng lại kia, ánh sáng vàng nơi trên cánh tay chớp động đã lâu mới từ từ biến mất.
Snape nhìn Harry còn đang lâm vào trong ngủ say, lại nhìn Dumbledore cùng McGonagall một chút.
"Xong?"
McGonagall gật đầu.
"Thành công không?"
"Theo lý mà nói có lẽ vậy, " Dumbledore nói, "Thầy kiểm tra đo lường một chút sẽ biết."
McGonagall thấy Snape trầm mặc xuống, chỉ hỏi nói: "Thầy nghĩ xong?"
"Nghĩ xong."
"Thật không hiểu hai người các thầy, " McGonagall lắc đầu, "Thầy muốn giải thích thế nào với Lily cùng James?"
"Vấn đề này, " Snape xoa xoa tóc rối bời của Harry, "Không đáng giải thích."
Harry ở sáng sớm ngày thứ hai lúc tỉnh lại phát hiện mình bị Snape ôm vào trong ngực, cả kinh ngay cả mắt đều đã quên chớp.
Người nào đó rón rén vén chăn xuống giường, vội vã rửa mặt xong hết sau đó cả người đều loạn nên hoàn toàn không phát hiện mình cùng ngày xưa khác biệt, khi cậu mới vừa nhặt đũa phép lên chuẩn bị tĩnh tâm an thần để nấu thuốc một thì tiếng "không cần" bên ngoài phòng làm việc vang lên.
Harry tuyệt không thừa nhận thời điểm bản thân mình nhìn thấy Snape mặt đỏ lên.
"Không cần cái gì?"
"Em không cần uống thuốc nữa." Snape chỉ chỉ nồi nấu quặng, "Buông đũa phép, theo ta sang đây."
—— giáo sư chuyện thầy nói cùng loại giọng nói này rất không liên quan a.
Vì vậy Harry không thể làm gì khác hơn là buông đũa phép, từng bước một mà ngồi đối diện Snape. Nhìn đối phương hướng trên người mình ném vài chú ngữ kiểm tra đo lường, cuối cùng lúc triệt hạ nói: "Nhìn ra cái gì?"
"Cái gì?" Harry không hiểu ra sao, ma bùa chú kiểm tra đo lường loại vật này cậu cho tới bây giờ không học qua thật tốt nha.
"Em không sao." [<-- Snape nói]
"Em không sao?" [<-- Harry nói]
Harry đem những lời này suy nghĩ kỹ tinh tế mấy lần mới phản ứng được tựa hồ mới vừa rồi tất cả ánh sáng đều là màu sắc rất bình thường, nuốt nước miếng nói: "Em —— "
"Hoàn chỉnh."
Harry bỗng nhiên đứng lên, cả kinh nói: "Thầy làm cái gì —— vậy —— vậy thầy chẳng phải là —— "
"An tĩnh, Harry." Snape hai tay đè lại vai cậu, "Biết bạn đời linh hồn sao?"
Cứu thế chủ đang ngó chừng mắt lão dơi già tự hỏi ba phút đồng hồ sau đó không hiểu sao mà mặt đỏ lên một cách khéo léo, trốn trở về phòng.
Snape thỏa mãn mà đứng thẳng thân thể.
Vì vậy ngày nghỉ lễ Giáng Sinh vừa qua, Harry chính thức thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của Hogwarts.
"Trở về thôi, Sev." Harry nhìn giáo án không biết nghĩ đến đâu mà nói ra, "Ba mẹ mấy người bọn họ biết không?"
Đối với James cùng Sirius mà nói, Harry hoàn hảo không hao tổn xuất hiện ở trước mặt bọn hắn bây giờ tất nhiên hài lòng.
Nhưng này không có nghĩa là bọn họ rất vừa ý khi con trai mình hoặc con đỡ đầu đeo lên một cái nhẫn.
Cùng nhẫn của lão dơi già giống nhau như đúc.
Hết.
← Chương trước: Chương 06←
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất