Chương 2: Biến Thành Trang Viên Rách Nát?
Ansel đi theo Severus vào đường Bàn Xoay, nơi này rất âm u, hơn nữa khắp nơi đều là cái thứ mùi hôi thối khó mà chịu đựng được. Ansel thân làm thiếu gia mười mấy năm cảm thấy cái chỗ này thật sự rất không thích hợp cho người ở, nếu không phải y muốn giúp nhóc con biệt nữu này về nhà thì chắc chắn y đã sớm độn thổ rời khỏi đây rồi.
"Sev, nhà em ở đâu?" Ansel nhìn xung quanh, nhíu nhíu mày, nếu sống ở đầu đường Bàn Xoay còn đỡ, nơi này càng vào sâu càng hỗn loạn, mấy đứa nhỏ như Severus ngày nào cũng ra ra vào vào cái chỗ này, thật sự không có vấn đề sao? Không hiểu ba mẹ bọn chúng nghĩ cái quái gì?
"Đến rồi." Severus ngừng lại, đi đến trước một cái nhà thậm chí còn rách nát hơn so với mấy cái xung quanh, cúi đầu nhàn nhạt nói, "Nơi này là nhà em."
"Uhm, nếu đến rồi, vậy sao không gõ cửa đi?" Ansel tò mò nhìn Severus, y không hiểu Severus đang nghĩ gì a. Nếu đã đến trước cửa nhà rồi, vậy tại sao không gõ cửa?
"Em về nhà rồi." Severus không trả lời Ansel, chỉ nhàn nhạt nhắc lại một lần nữa.
Ansel gật gật đầu, không biết là y không biết thật hay đang làm bộ không biết, làm Severus tức phát điên, "Anh biết mà, cho nên em đi gõ cửa đi, nói ba mẹ ra mở cửa cho, không thì lấy chìa khóa mở cửa vào, đứng đây làm gì?"
Severus không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Ansel.
"Làm sao vậy? Trên mặt anh có cái gì dơ sao?" Ansel sờ sờ mặt mình xong giơ ra trước mặt nhìn, không có dính bùn hay cái gì mà.
"Không phải" Severus thu hồi ánh mắt của mình lại, trong lòng hơi rối rắm, "Em chỉ thấy bộ đồ anh mặc hơi kỳ quái mà thôi, còn có, em về nhà rồi, anh có thể đi được hay chưa?"
"Tại sao phải đi? Anh còn chưa gặp ba mẹ của Sev đâu. Còn có, bộ đồ anh mặc rất kỳ quái sao? Anh cảm thấy nó bình thường mà, so với mấy bộ bình thường ngoại trừ khác tên thì cũng đâu khác cái gì nữa đâu." Ansel xoa cằm, nghiêm túc nói, bất quá bộ đồ y đang mặc thật sự không giống bộ tiểu Sev đang mặc, với lại y cũng hơi tò mò ba mẹ Sev ra sao.
Mặt Severus trầm xuống, nhìn Ansel một cái sau đó dứt khoát xoay người đi gõ cửa, "Không cần gọi em là Sev nhỏ, gọi em là Snape."
"Sao thế, không cần nghiêm túc như vậy mà," Ansel nhìn Severus đi gõ cửa, chính mình cũng đi theo, "Một đứa nhỏ là phải cười nhiều lên, không cần suốt ngày làm cái mặt như người lớn đó."
Severus không phản ứng Ansel, chính xác hơn mà nói là cậu lười phản ứng với Ansel. Severus gõ lên cửa vài cái liền ngừng lại, im lặng đứng trước cửa chờ người mở.
Không lâu sau, tiếng bước chân càng ngày càng lớn, rồi cuối cùng biến mất, theo đó là một âm thanh 'lách cách' vang lên. Nhưng cửa chỉ mở ra chút xíu, đủ cho một người đi vào, một nữ nhân ló đầu ra bên ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy người đứng trước cửa là Severus mới ngừng cảnh giác, "Sev, vào đi."
Không đợi Severus đi vào trong nhà, Ansel liền rất có lễ phép mở miệng nói: "Chúc cô một ngày tốt lành, con là bạn mới của Severus, Ansel."
Nghe được âm thanh, Eileen Prince mới nhìn về phía Ansel, sửng sốt nhìn nhìn bộ đồ trên người Ansel, thần sắc xuất hiện một tia cảnh giác, "Bạn của Sev?"
"Đúng vậy, con là bạn mới của Sev, Snape phu nhân."Ansel cười tươi, nụ cười của y làm cho người ta không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào. Nhưng mà, một thân đồng phục của Hogwarts của Ansel đã làm Eileen Prince cảnh giác.
"Ở bên ngoài làm gì, để cho người khác biết hai người là quái vật sao?!!!" Ansel vừa nói xong, liền nghe từ trong phòng truyền ra một tiếng hét tức giận, cảnh giác trên mặt Eileen Prince biến mất, thay vào đó là hoảng sợ cùng đau buồn.
"Sev, vào nhanh lên." Eileen Prince cũng không chờ Severus và Ansel tạm biệt, ngay lập tức kéo Severus vào, khóa cửa lại, đem Ansel nhốt ở ngoài.
Ansel lẳng lặng đứng ngoài cửa, nghe âm thanh lách ca lách cách không chút bình thường nào trong nhà, nhẹ nhàng cười, "Ngươi bị người ta ghét bỏ rồi, haizzz." Ansel nhẹ nhàng vuốt vuốt khoé mắt của mình, lầm bà lầm bầm, "Vẫn là đến trang viên của mình chút đi, nó giờ chắc dơ lắm, dù sao chủ nhân của nó cũng đã đi 1000 năm rồi mà. Mà chắc là Brett sẽ thu thập sạch sẽ nhỉ? Nhưng tiền đề là nó phải sống được 1000 năm đã. Bất quá, chắc phải có gia tinh khác đến chứ......"
Ansel đen mặt, xem ra không thể trực tiếp độn thổ vào trong trang viên được rồi, vẫn là nên độn thổ đến trước cửa trang viên, sau đó tự mình cuốc bộ vào thôi. Bằng không, y sợ là tro bụi bên trong có thể thay cho y một bộ đồ mới luôn mất. ( ý là Ansel sợ mình bị bụi bao phủ ấy)
"Severus Snape, goodbye, sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại thôi, sẽ không lâu đâu." Ansel nham hiểm cười, cuối cùng biến mất trước cửa ngôi nhà.
Ansel độn thổ đến nơi, thiếu chút nữa là té đập mặt rồi. Y nội tâm rối rắm kéo cái mớ dây leo quấn trên chân mình xuống, dị thường buồn bực: "Lão sư thật là, sao có thể xây trang viên của mình ở đây chứ, mặc dù 1000 năm trước đây đúng là chỗ tốt thật, nhưng ít nhất thầy ấy cũng phải suy xét đến 1000 năm sau chứ, aaaaaaaa!!!"
Phát tiết hết mớ oán giận trong lòng xong, Ansel chậm rãi đi vào trang viên của mình, "Tuy rằng thật sự rất chán ghét lão sư không chịu suy xét đến 1000 năm sau, nhưng mà, lão sư, Al rất nhớ thầy."
Nhớ rõ lúc ấy, khi y xuyên đến thân thể này, cái đầu tiên y nhìn thấy chính là một mảng phế tích cộng thêm cái thân thể y xuyên vào chỉ mới 7 tuổi, mà tiểu Ino lại cực kỳ hoảng sợ, tay nắm áo y, giương đôi mắt ngập nước mềm mại gọi y: "Anh ơi, anh ơi."
Ansel thở dài, em trai mình thương yêu mấy năm, bây giờ lại bị ngăn cách bởi 1000 năm, không biết nhóc con kia thế nào, chỉ mong tiểu Ino có thể kế thừa được vinh quang của gia tộc, có lẽ, tiểu Ino một ngàn năm trước đã đem gia tộc phát triển càng ngày càng huy hoàng đi.
"Làm sao đây? Lâu vậy rồi vẫn chưa vào cửa trước của trang viên? Nó có thể không còn nữa hay không?"
HẾT CHƯƠNG 2
P/S: Cái tựa đề đấy, mình để giống bản gốc, tại chẳng biết dịch nó ra làm sao, nếu có ai biết nghĩa thì conment cho mình nhé.
"Sev, nhà em ở đâu?" Ansel nhìn xung quanh, nhíu nhíu mày, nếu sống ở đầu đường Bàn Xoay còn đỡ, nơi này càng vào sâu càng hỗn loạn, mấy đứa nhỏ như Severus ngày nào cũng ra ra vào vào cái chỗ này, thật sự không có vấn đề sao? Không hiểu ba mẹ bọn chúng nghĩ cái quái gì?
"Đến rồi." Severus ngừng lại, đi đến trước một cái nhà thậm chí còn rách nát hơn so với mấy cái xung quanh, cúi đầu nhàn nhạt nói, "Nơi này là nhà em."
"Uhm, nếu đến rồi, vậy sao không gõ cửa đi?" Ansel tò mò nhìn Severus, y không hiểu Severus đang nghĩ gì a. Nếu đã đến trước cửa nhà rồi, vậy tại sao không gõ cửa?
"Em về nhà rồi." Severus không trả lời Ansel, chỉ nhàn nhạt nhắc lại một lần nữa.
Ansel gật gật đầu, không biết là y không biết thật hay đang làm bộ không biết, làm Severus tức phát điên, "Anh biết mà, cho nên em đi gõ cửa đi, nói ba mẹ ra mở cửa cho, không thì lấy chìa khóa mở cửa vào, đứng đây làm gì?"
Severus không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Ansel.
"Làm sao vậy? Trên mặt anh có cái gì dơ sao?" Ansel sờ sờ mặt mình xong giơ ra trước mặt nhìn, không có dính bùn hay cái gì mà.
"Không phải" Severus thu hồi ánh mắt của mình lại, trong lòng hơi rối rắm, "Em chỉ thấy bộ đồ anh mặc hơi kỳ quái mà thôi, còn có, em về nhà rồi, anh có thể đi được hay chưa?"
"Tại sao phải đi? Anh còn chưa gặp ba mẹ của Sev đâu. Còn có, bộ đồ anh mặc rất kỳ quái sao? Anh cảm thấy nó bình thường mà, so với mấy bộ bình thường ngoại trừ khác tên thì cũng đâu khác cái gì nữa đâu." Ansel xoa cằm, nghiêm túc nói, bất quá bộ đồ y đang mặc thật sự không giống bộ tiểu Sev đang mặc, với lại y cũng hơi tò mò ba mẹ Sev ra sao.
Mặt Severus trầm xuống, nhìn Ansel một cái sau đó dứt khoát xoay người đi gõ cửa, "Không cần gọi em là Sev nhỏ, gọi em là Snape."
"Sao thế, không cần nghiêm túc như vậy mà," Ansel nhìn Severus đi gõ cửa, chính mình cũng đi theo, "Một đứa nhỏ là phải cười nhiều lên, không cần suốt ngày làm cái mặt như người lớn đó."
Severus không phản ứng Ansel, chính xác hơn mà nói là cậu lười phản ứng với Ansel. Severus gõ lên cửa vài cái liền ngừng lại, im lặng đứng trước cửa chờ người mở.
Không lâu sau, tiếng bước chân càng ngày càng lớn, rồi cuối cùng biến mất, theo đó là một âm thanh 'lách cách' vang lên. Nhưng cửa chỉ mở ra chút xíu, đủ cho một người đi vào, một nữ nhân ló đầu ra bên ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy người đứng trước cửa là Severus mới ngừng cảnh giác, "Sev, vào đi."
Không đợi Severus đi vào trong nhà, Ansel liền rất có lễ phép mở miệng nói: "Chúc cô một ngày tốt lành, con là bạn mới của Severus, Ansel."
Nghe được âm thanh, Eileen Prince mới nhìn về phía Ansel, sửng sốt nhìn nhìn bộ đồ trên người Ansel, thần sắc xuất hiện một tia cảnh giác, "Bạn của Sev?"
"Đúng vậy, con là bạn mới của Sev, Snape phu nhân."Ansel cười tươi, nụ cười của y làm cho người ta không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào. Nhưng mà, một thân đồng phục của Hogwarts của Ansel đã làm Eileen Prince cảnh giác.
"Ở bên ngoài làm gì, để cho người khác biết hai người là quái vật sao?!!!" Ansel vừa nói xong, liền nghe từ trong phòng truyền ra một tiếng hét tức giận, cảnh giác trên mặt Eileen Prince biến mất, thay vào đó là hoảng sợ cùng đau buồn.
"Sev, vào nhanh lên." Eileen Prince cũng không chờ Severus và Ansel tạm biệt, ngay lập tức kéo Severus vào, khóa cửa lại, đem Ansel nhốt ở ngoài.
Ansel lẳng lặng đứng ngoài cửa, nghe âm thanh lách ca lách cách không chút bình thường nào trong nhà, nhẹ nhàng cười, "Ngươi bị người ta ghét bỏ rồi, haizzz." Ansel nhẹ nhàng vuốt vuốt khoé mắt của mình, lầm bà lầm bầm, "Vẫn là đến trang viên của mình chút đi, nó giờ chắc dơ lắm, dù sao chủ nhân của nó cũng đã đi 1000 năm rồi mà. Mà chắc là Brett sẽ thu thập sạch sẽ nhỉ? Nhưng tiền đề là nó phải sống được 1000 năm đã. Bất quá, chắc phải có gia tinh khác đến chứ......"
Ansel đen mặt, xem ra không thể trực tiếp độn thổ vào trong trang viên được rồi, vẫn là nên độn thổ đến trước cửa trang viên, sau đó tự mình cuốc bộ vào thôi. Bằng không, y sợ là tro bụi bên trong có thể thay cho y một bộ đồ mới luôn mất. ( ý là Ansel sợ mình bị bụi bao phủ ấy)
"Severus Snape, goodbye, sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại thôi, sẽ không lâu đâu." Ansel nham hiểm cười, cuối cùng biến mất trước cửa ngôi nhà.
Ansel độn thổ đến nơi, thiếu chút nữa là té đập mặt rồi. Y nội tâm rối rắm kéo cái mớ dây leo quấn trên chân mình xuống, dị thường buồn bực: "Lão sư thật là, sao có thể xây trang viên của mình ở đây chứ, mặc dù 1000 năm trước đây đúng là chỗ tốt thật, nhưng ít nhất thầy ấy cũng phải suy xét đến 1000 năm sau chứ, aaaaaaaa!!!"
Phát tiết hết mớ oán giận trong lòng xong, Ansel chậm rãi đi vào trang viên của mình, "Tuy rằng thật sự rất chán ghét lão sư không chịu suy xét đến 1000 năm sau, nhưng mà, lão sư, Al rất nhớ thầy."
Nhớ rõ lúc ấy, khi y xuyên đến thân thể này, cái đầu tiên y nhìn thấy chính là một mảng phế tích cộng thêm cái thân thể y xuyên vào chỉ mới 7 tuổi, mà tiểu Ino lại cực kỳ hoảng sợ, tay nắm áo y, giương đôi mắt ngập nước mềm mại gọi y: "Anh ơi, anh ơi."
Ansel thở dài, em trai mình thương yêu mấy năm, bây giờ lại bị ngăn cách bởi 1000 năm, không biết nhóc con kia thế nào, chỉ mong tiểu Ino có thể kế thừa được vinh quang của gia tộc, có lẽ, tiểu Ino một ngàn năm trước đã đem gia tộc phát triển càng ngày càng huy hoàng đi.
"Làm sao đây? Lâu vậy rồi vẫn chưa vào cửa trước của trang viên? Nó có thể không còn nữa hay không?"
HẾT CHƯƠNG 2
P/S: Cái tựa đề đấy, mình để giống bản gốc, tại chẳng biết dịch nó ra làm sao, nếu có ai biết nghĩa thì conment cho mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất