[Hp Đồng Nhân – Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh
Chương 112: Phiên ngoại Dận Trinh
Vương triều Khang Hi từng một a ca được chi sủng ái đó là Thập tứ hoàng tử, Dận Trinh cũng có một giai đoạn khiến hoàng cứ chó gà không yên. Nên việc tuyển chọn phúc tấn cũng xem là đại sự.
Đại phúc tấn không điểm nhan sắc, Thái tử phi quả thực là tôn Phật, Bát phúc tấn chính là người đàn bà đanh đá lão hổ, Cửu phúc tấn mỗi ngày ghen tuông không kiểm soát được...mắt nhìn của Hoàng a mã thật sự không đáng tin cậy, mọi việc vẫn là tự mình làm mới được.
Một lần ngẫu nhiên gặp gỡ hắn liền nhìn trúng Trương thị.
Hắn thích Trương Ngọc Lan gương mặt kiều nộn, tay nhỏ mềm mại, còn có ngữ khí ôn nhu, ở gần cảm giác cốt cách như có chút gì đó giống với Đức phi, thậm chí còn không có vẻ gì tâm kế như mẫu phi, mỗi lần nhìn thấy hắn còn không dám ngẩng đầu, đại khái cảm nhận bản thân dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bà.
Chẳng qua hắn biết này cũng chỉ là biểu tượng Trương thị, nhưng vẫn như cũ cảm thấy, nếu tuyển được nữ nhân này thì là chuyện tốt.
Sau đó hắn gặp T tẩu, Ô Lạp Na Lạp thị, một nữ nhân chân chính mềm mại.
Ngày ấy, ánh mặt trời vừa lên cao. Hắn vốn là muốn trốn học, cái gọi là Trữ Tú Cung chỉ là cái lấy cớ, thuận miệng nói dối thì ngạch nương sẽ không tin, cố tình nữ nhân này vẻ mặt bất đắc dĩ cùng dung túng, ở trong đầu vì hắn liên tục viết lí do tha thứ.
Thấy trong cung nhiều nữ nhân làm bộ làm tịch hoặc là tâm cơ sâu nặng, Dận Trinh nhìn bộ dáng hận sắt không thành thép của Tứ tẩu khi giáo huấn hắn, thẳng đến gặp được nhất bang tú nữ.
Sau đó lại bêu xấu hắn.
Dục vọng trúc trắc không chịu khống chế mà đứng lên, hắn thậm chí theo bản năng mà kéo mấy thị nữ cọ xát vài cái, vừa nhấc đầu đã bị nữ nhân kia hoặc là nữ tử xấu hổ buồn bực mà trừng mắt.
Hắn làm bộ bất đắc dĩ mà giải thích một câu nàng lại tin không hề giãy giụa. Chỉ là hai người thân cận quá, trên người nàng ngọt ngào hương khí vẫn luôn lượn lờ trong chóp mũi hắn
, đem cả người hắn ddều bao phủ, hắn có chút lâng lâng gắt gao nhìn nàng, chonđến khi nàng cảm thấy co quắp, quay đầu đi, lại vẫn là dung túng hắn lí do quang minh chính đại bám lấy nàng, Dận Trinh thế nhưng cảm thấy nữ nhân này thật sự là có điểm đáng yêu.
Hắn quan sát nàng, phát hiện nàng đại gia diễn xuất hạ về điểm này thiếu nữ thiên chân, phát hiện nàng đối với người bên cạnh cũng không giả tình giả ý, càng là phát hiện khi nàng nhìn về phía tứ ca mình - đáy mắt ỷ lại cùng vui mừng, vì thế đỉnh chân mài Tứ ca hắn súc thành sơn đỉnh hòa hoãn không ít. Thì ra đây mới là bộ dáng lưỡng tình tương duyệt.
Chờ đến hắn khi hắn gặp Trương thị, rốt cuộc không có cảm giác lúc trước.
Hắn mượn cớ chơi với Hoằng An, nhiều lần đến thăm Tứ bối lặc phủ.
Đứa nhỏ này cùng Tứ ca một chút cũng không giống, một đôi mắt linh động giấu không được nội tâm hoạt bát, dùng vừa rồi ở trong cung nghe được Đức phi giảng đạo lý, trong xương cốt như là một canh giờ chờ thập tứ bối lặc.
Nhìn kỹ thì giống hắn ta nha!!
Hắn cười đến ngây ngốc, sau đó đem hài tử trong lòng ngực tung hứng trên cao.
"Hoằng An, A mã con mệt thì sao?! Còn không mau xuống dưới!"
Xa xa truyền đến giọng nói quen thuộc làm trong lòng hắn đột nhiên nhảy loạn vài cái, cảnh tượng giống như trong mộng, hắn cùng nàng mới là cầm sắt hòa minh một đôi, cùng nhau dưỡng dục một hài tư mang điểm giống của cả hai người.
Hiện thực quá tốt đẹp, thế cho nên hắn theo bản năng đáp
"Không sao, không mệt......"
"Ngạch nương, com không mệt, là thập tứ thúc không phải a mã, thúc ấy rất khỏe, rất lợi hại!"
Nhận sai người trên mặt Trang Uyển nhiễm hồng xấu hổ, liên tục xin lỗi.
"Bên ta nghe nói Tứ gia đã về, nhất thời nhận nhầm, thập tứ đệ chớ trách."
Tỉnh mộng, nàng chung quy không phải có ý với phải hắn.
"Không sao, tứ tẩu."
Đại a ca xuất đầu bị đánh mù, Thái Tử bị phế đi, mắt hắn nhìn Bát ca càng thêm tàng không được khát vọng, cùng Tứ ca giữa mày trầm trọng nhẫn nại, trong lòng nghĩ lại là trong lòng chứa đầy hình ảnh trượng phu nhi tử.
Hắn biết, nàng muốn cho hắn cùng Tứ ca huynh đệ hòa thuận, hắn thuận theo ý nàng làm một đệ đệ tốt. Chỉ là hắn chung quy không phải Thập a ca, không phải một người người khác có thể tùy ý sử dụng.
"Đệ muốn binh quyền?"
Tứ ca trên mặt cũng không có bất luận cái gì ngoài ý muốn.
"Lão Bát dạy đệ?! "
"Huynh biết đấy, đệ vẫn luôn muốn làm một Đại tướng quân, yên ổn sống qua ngày, Tứ ca, dù sao cũng là thân huynh của đệ."
Dận Trinh như cũ vui cười tiến lên, giống như tiểu đệ đang làm nũng.
Đại phúc tấn không điểm nhan sắc, Thái tử phi quả thực là tôn Phật, Bát phúc tấn chính là người đàn bà đanh đá lão hổ, Cửu phúc tấn mỗi ngày ghen tuông không kiểm soát được...mắt nhìn của Hoàng a mã thật sự không đáng tin cậy, mọi việc vẫn là tự mình làm mới được.
Một lần ngẫu nhiên gặp gỡ hắn liền nhìn trúng Trương thị.
Hắn thích Trương Ngọc Lan gương mặt kiều nộn, tay nhỏ mềm mại, còn có ngữ khí ôn nhu, ở gần cảm giác cốt cách như có chút gì đó giống với Đức phi, thậm chí còn không có vẻ gì tâm kế như mẫu phi, mỗi lần nhìn thấy hắn còn không dám ngẩng đầu, đại khái cảm nhận bản thân dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bà.
Chẳng qua hắn biết này cũng chỉ là biểu tượng Trương thị, nhưng vẫn như cũ cảm thấy, nếu tuyển được nữ nhân này thì là chuyện tốt.
Sau đó hắn gặp T tẩu, Ô Lạp Na Lạp thị, một nữ nhân chân chính mềm mại.
Ngày ấy, ánh mặt trời vừa lên cao. Hắn vốn là muốn trốn học, cái gọi là Trữ Tú Cung chỉ là cái lấy cớ, thuận miệng nói dối thì ngạch nương sẽ không tin, cố tình nữ nhân này vẻ mặt bất đắc dĩ cùng dung túng, ở trong đầu vì hắn liên tục viết lí do tha thứ.
Thấy trong cung nhiều nữ nhân làm bộ làm tịch hoặc là tâm cơ sâu nặng, Dận Trinh nhìn bộ dáng hận sắt không thành thép của Tứ tẩu khi giáo huấn hắn, thẳng đến gặp được nhất bang tú nữ.
Sau đó lại bêu xấu hắn.
Dục vọng trúc trắc không chịu khống chế mà đứng lên, hắn thậm chí theo bản năng mà kéo mấy thị nữ cọ xát vài cái, vừa nhấc đầu đã bị nữ nhân kia hoặc là nữ tử xấu hổ buồn bực mà trừng mắt.
Hắn làm bộ bất đắc dĩ mà giải thích một câu nàng lại tin không hề giãy giụa. Chỉ là hai người thân cận quá, trên người nàng ngọt ngào hương khí vẫn luôn lượn lờ trong chóp mũi hắn
, đem cả người hắn ddều bao phủ, hắn có chút lâng lâng gắt gao nhìn nàng, chonđến khi nàng cảm thấy co quắp, quay đầu đi, lại vẫn là dung túng hắn lí do quang minh chính đại bám lấy nàng, Dận Trinh thế nhưng cảm thấy nữ nhân này thật sự là có điểm đáng yêu.
Hắn quan sát nàng, phát hiện nàng đại gia diễn xuất hạ về điểm này thiếu nữ thiên chân, phát hiện nàng đối với người bên cạnh cũng không giả tình giả ý, càng là phát hiện khi nàng nhìn về phía tứ ca mình - đáy mắt ỷ lại cùng vui mừng, vì thế đỉnh chân mài Tứ ca hắn súc thành sơn đỉnh hòa hoãn không ít. Thì ra đây mới là bộ dáng lưỡng tình tương duyệt.
Chờ đến hắn khi hắn gặp Trương thị, rốt cuộc không có cảm giác lúc trước.
Hắn mượn cớ chơi với Hoằng An, nhiều lần đến thăm Tứ bối lặc phủ.
Đứa nhỏ này cùng Tứ ca một chút cũng không giống, một đôi mắt linh động giấu không được nội tâm hoạt bát, dùng vừa rồi ở trong cung nghe được Đức phi giảng đạo lý, trong xương cốt như là một canh giờ chờ thập tứ bối lặc.
Nhìn kỹ thì giống hắn ta nha!!
Hắn cười đến ngây ngốc, sau đó đem hài tử trong lòng ngực tung hứng trên cao.
"Hoằng An, A mã con mệt thì sao?! Còn không mau xuống dưới!"
Xa xa truyền đến giọng nói quen thuộc làm trong lòng hắn đột nhiên nhảy loạn vài cái, cảnh tượng giống như trong mộng, hắn cùng nàng mới là cầm sắt hòa minh một đôi, cùng nhau dưỡng dục một hài tư mang điểm giống của cả hai người.
Hiện thực quá tốt đẹp, thế cho nên hắn theo bản năng đáp
"Không sao, không mệt......"
"Ngạch nương, com không mệt, là thập tứ thúc không phải a mã, thúc ấy rất khỏe, rất lợi hại!"
Nhận sai người trên mặt Trang Uyển nhiễm hồng xấu hổ, liên tục xin lỗi.
"Bên ta nghe nói Tứ gia đã về, nhất thời nhận nhầm, thập tứ đệ chớ trách."
Tỉnh mộng, nàng chung quy không phải có ý với phải hắn.
"Không sao, tứ tẩu."
Đại a ca xuất đầu bị đánh mù, Thái Tử bị phế đi, mắt hắn nhìn Bát ca càng thêm tàng không được khát vọng, cùng Tứ ca giữa mày trầm trọng nhẫn nại, trong lòng nghĩ lại là trong lòng chứa đầy hình ảnh trượng phu nhi tử.
Hắn biết, nàng muốn cho hắn cùng Tứ ca huynh đệ hòa thuận, hắn thuận theo ý nàng làm một đệ đệ tốt. Chỉ là hắn chung quy không phải Thập a ca, không phải một người người khác có thể tùy ý sử dụng.
"Đệ muốn binh quyền?"
Tứ ca trên mặt cũng không có bất luận cái gì ngoài ý muốn.
"Lão Bát dạy đệ?! "
"Huynh biết đấy, đệ vẫn luôn muốn làm một Đại tướng quân, yên ổn sống qua ngày, Tứ ca, dù sao cũng là thân huynh của đệ."
Dận Trinh như cũ vui cười tiến lên, giống như tiểu đệ đang làm nũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất