[Hp Đồng Nhân – Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh
Chương 119: Làm khách
Sirius ngồi trước cửa phòng Lupin cả đêm, đến khi hắn đứng dậy, vì cả đêm không đổi thế nên hơi chóng mặt, mệt mỏi trở về phòng mình.
Trong phòng, Lupin cũng thức trắng một đêm, hắn dựa lưng vào thành giường bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi nghe thấy tiếng rời đi của Sirius, hắn mới đứng dậy lên giường, nhìn hoa văn trên trần nhà.
Lúc Harry đẩy cửa ra ngoài, trong nhà yên lặng đến mức như chẳng có ai cả, Kreacher cũng không biết đi đâu. Trưa rồi, Harry thở dài, xắn tay áo vào nhà bếp, nếu như y không nấu gì đó, thì hai con người trên lầu có thể để mình chết đói trong phòng mất. Nhìn nguyên liệu nấu ăn còn dư lại trong bếp, thịt còn nhiều, nhưng tình huống dạ dày hai người kia không ổn lắm...
Mở lò nướng, lấy bánh ngọt ra, nồi súp cũng bốc khói trắng, mùi thơm bay lên lầu hai, đáng tiếc hai người trong phòng chẳng có chút phản ứng nào.
Harry bưng khay, gõ gõ cửa phòng "Chú Remus, con nấu vài món, chú muốn nếm thử không?"
Cửa phòng mở ra, Harry thấy rõ quầng thăm mờ mờ và đôi mắt mệt mỏi của Lupin. Harry giơ khay lên, trứng chiên và thịt xông khói một dĩa, chén súp thơm nức mũi, mà cả mùi thơm của bánh dâu tây.
Từ tận tối hôm trước đến trưa hôm sau chẳng thèm ăn gì, Lupin tội lỗi cầm khay "Cảm ơn Harry. Thật xin lỗi vì đã để con nấu ăn, chú quên mất thời gian."
"Không sao." Harry xoay người muốn xuống lầu.
"Harry..." Lupin gọi y lại "Ba đỡ đầu của con..."
"A, giờ con mang bữa trưa cho chú ấy nè." Harry vừa lơ đãng đi xuống lầu vừa nói "Bụng dạ không tốt mà còn dám nhịn ăn, đau dạ dày cũng đáng lắm."
Lupin trầm mặc nhìn cửa phòng Sirius một chút, sau đó đóng cửa phòng. Ở trong Azkaban lâu đến thế đủ khiến cơ thể Sirius phát hiển theo chiều hướng không tốt, mặc dù sau khi ra ngoài đã uống rất nhiều độc dược điều trị, nhưng vì nhiều năm ăn uống không đoàng hoàng khiến dạ dày yếu đi, độc dược cũng chỉ giảm đau chứ không chữa được, muốn tốt hơn thì cần phải tập thói quen ăn uống điều độ.
Harry bê khay của Sirius gõ gõ cửa phòng hắn, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên trong "Re...A, Harry!" Thấy khay trong tay Harry, Sirius mới nhớ mặc hắn và Lupin không cần ăn, thì Harry vẫn cần ăn "Xin lỗi, Harry, chú quên mất con được nghỉ."
"Không sao đâu chú Sirius, một bữa thôi mà." Hsrry tuỳ ý lắc đầu.
"Cái đó...Remus ăn chưa?" Trong mắt Sirius có chút tơ máu, quầng thăm dưới mắt còn nặng hơn Remus.
"Con đưa cho chú ấy rồi, chú hôm qua đến giờ chưa ăn gì nên không có thịt xông khói." Trong khay của Sirius là hai quả trứng chiên và một ít bánh dâu tây.
"Harry, không có thịt hả?" Sirus mặt mày đau đớn nhìn đồ chay trong khay.
"Có, con cho giăm bông vào súp." Harry bỏ khay vào tay Sirius, xoay người xuống lầu, y chưa ăn, dạ dày bắt đầu tạo phản rồi.
Nghe thầy tiếng cửa phòng Sirius đóng, Harry gặm bánh của mình, sau đó ôm chén súp hớp một miếng to, y sắp chết đói rồi. Chap mới luôn có tại == TrùmTr uyện.O RG ==
Ăm uống xong, Harry gõ gõ cửa phòng Sirius "Chú Sirius, con phải ra ngoài, bữa tối không cần chờ con."
"Con đi đâu?" Sirius gặm nửa miếng trứng chiên "Con ăn trưa chưa?"
"Đến nhà một người bạn, cậu ấy mời con đến nhà cậu ấy chơi." Nếu nói y đến nhà Snape, chắc Sirius hét vào mặt y quá.
"Được rồi, đi cẩn thận."
Rời khỏi nhà cũ Black, đứng trên đường chờ taxi, sau khi nói tên nơi mình muốn đến, tài xế đã dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn y "Đứa nhỏ, con đến đó làm gì, nhìn con không giống người ở đó."
"Đến nhà bạn ạ."
"Được rồi, chú chỉ có thể thả con ở đầu đường, người ở đó hơi.....dù là bạn thân, cũng phải cẩn thận đấy." Tài xế có chút lo lắng.
"Cảm ơn chú, con sẽ chú ý." Đối với lo lắng của tài xế, Harry rất biết ơn, dẫu sao bọn họ cũng không quen biết gì nhau.
Xuống xe, Harry vào đi dọc trên con đường chính của đường Bàn Xoay, trong mấy con hẻm dẫn ra đường chính không có con hẻm nào có ánh sáng, Harry né hết tất cả mọi người trên đường, chỉ cần đụng vào người bọn họ, không chừng tiền trên nguời Harry đổi chủ mất.
Đang lúc Harry tìm bảng số 23, sau lưng y đột nhiên có một người vô gia cư, túm chặt áo khoác của y, lôi vào một cái hẻm nhỏ.
Chuột trong hẻm sau khi thấy có người đến vội vàng bỏ trốn, Harry bị người đàn ông đẩy đến kế bên một cái thùng rác.
"Oắt con! Mau nộp hết tiền trong người mày ra!" Kẻ lang thang cầm dao mặt hung hăng.
"Ông muốn cướp tiền của tôi?"
Snape đi ngang qua nghe được âm thanh nên nhìn qua bên cạnh, Snape nhướng mày, sao hắn thấy cảnh này quen quen? Sau đó động tác nhét thằng lang thang kia vào thùng rác khiến hắn nhớ lại hình như có thằng Potter say xỉn nào đó cũng từng làm thế.
"Potter, mi đến đây làm gì?" Harry ra khỏi hẻm, Snape đang khoanh tay nhìn y,
"Xin chào, giáo sư, con đến tìm thầy." Harry theo sau Snape vào nhà hắn.
Snape tiện tay bỏ chìa khoá lên tủ thấp gần cửa, ngồi trên sofa hoàn toàn không có ý định rót trà mời khách "Potter, mi tìm ta làm chi?"
"Ừm, thật ra, con không có chuyện gì." Mặt Snape tối xuống "Chủ yếu là do tình trạng hai nguời chú Remus và chú Siruis, nên con chừa cho họ chút không gian riêng." Trước khi Snape chuẩn bị rút đũa phép đuổi người, Harry vội vàng mở miệng "Giáo sư, thầy không thể để con lang thang đến tối chứ?" Nếu không phải Moni về Đức, y đang thù hằn với Draco, và "không quen" Ron, thì y cũng chả muốn đến nhà Snape.
"Ta cảm thấy ngài Potter đây thích hợp với chuyện ra công viên đào một cái hố sau đó chui vào trong đó nằm giết thời gian hơn đấy." Snape rất hài lòng khi nhìn thấy Potter lang thang trên con đường đầy xe cộ qua lại.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, mời ra khỏi nhà của ta, Potter." Snaoe vung đũa phép, mở cửa.
"Giáo sư, coi như con đã từng mang bữa tối cho Severus, cho con ở đây ăn bữa tối đi mà, nha?" Harry bám thành cửa.
"..." Nhắc đến chuyện xưa cũ, mặt Snape ngày càng đen hơn "Potter, ta sẽ cho mi một bữa tối hài lòng."
Trong phòng, Lupin cũng thức trắng một đêm, hắn dựa lưng vào thành giường bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi nghe thấy tiếng rời đi của Sirius, hắn mới đứng dậy lên giường, nhìn hoa văn trên trần nhà.
Lúc Harry đẩy cửa ra ngoài, trong nhà yên lặng đến mức như chẳng có ai cả, Kreacher cũng không biết đi đâu. Trưa rồi, Harry thở dài, xắn tay áo vào nhà bếp, nếu như y không nấu gì đó, thì hai con người trên lầu có thể để mình chết đói trong phòng mất. Nhìn nguyên liệu nấu ăn còn dư lại trong bếp, thịt còn nhiều, nhưng tình huống dạ dày hai người kia không ổn lắm...
Mở lò nướng, lấy bánh ngọt ra, nồi súp cũng bốc khói trắng, mùi thơm bay lên lầu hai, đáng tiếc hai người trong phòng chẳng có chút phản ứng nào.
Harry bưng khay, gõ gõ cửa phòng "Chú Remus, con nấu vài món, chú muốn nếm thử không?"
Cửa phòng mở ra, Harry thấy rõ quầng thăm mờ mờ và đôi mắt mệt mỏi của Lupin. Harry giơ khay lên, trứng chiên và thịt xông khói một dĩa, chén súp thơm nức mũi, mà cả mùi thơm của bánh dâu tây.
Từ tận tối hôm trước đến trưa hôm sau chẳng thèm ăn gì, Lupin tội lỗi cầm khay "Cảm ơn Harry. Thật xin lỗi vì đã để con nấu ăn, chú quên mất thời gian."
"Không sao." Harry xoay người muốn xuống lầu.
"Harry..." Lupin gọi y lại "Ba đỡ đầu của con..."
"A, giờ con mang bữa trưa cho chú ấy nè." Harry vừa lơ đãng đi xuống lầu vừa nói "Bụng dạ không tốt mà còn dám nhịn ăn, đau dạ dày cũng đáng lắm."
Lupin trầm mặc nhìn cửa phòng Sirius một chút, sau đó đóng cửa phòng. Ở trong Azkaban lâu đến thế đủ khiến cơ thể Sirius phát hiển theo chiều hướng không tốt, mặc dù sau khi ra ngoài đã uống rất nhiều độc dược điều trị, nhưng vì nhiều năm ăn uống không đoàng hoàng khiến dạ dày yếu đi, độc dược cũng chỉ giảm đau chứ không chữa được, muốn tốt hơn thì cần phải tập thói quen ăn uống điều độ.
Harry bê khay của Sirius gõ gõ cửa phòng hắn, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên trong "Re...A, Harry!" Thấy khay trong tay Harry, Sirius mới nhớ mặc hắn và Lupin không cần ăn, thì Harry vẫn cần ăn "Xin lỗi, Harry, chú quên mất con được nghỉ."
"Không sao đâu chú Sirius, một bữa thôi mà." Hsrry tuỳ ý lắc đầu.
"Cái đó...Remus ăn chưa?" Trong mắt Sirius có chút tơ máu, quầng thăm dưới mắt còn nặng hơn Remus.
"Con đưa cho chú ấy rồi, chú hôm qua đến giờ chưa ăn gì nên không có thịt xông khói." Trong khay của Sirius là hai quả trứng chiên và một ít bánh dâu tây.
"Harry, không có thịt hả?" Sirus mặt mày đau đớn nhìn đồ chay trong khay.
"Có, con cho giăm bông vào súp." Harry bỏ khay vào tay Sirius, xoay người xuống lầu, y chưa ăn, dạ dày bắt đầu tạo phản rồi.
Nghe thầy tiếng cửa phòng Sirius đóng, Harry gặm bánh của mình, sau đó ôm chén súp hớp một miếng to, y sắp chết đói rồi. Chap mới luôn có tại == TrùmTr uyện.O RG ==
Ăm uống xong, Harry gõ gõ cửa phòng Sirius "Chú Sirius, con phải ra ngoài, bữa tối không cần chờ con."
"Con đi đâu?" Sirius gặm nửa miếng trứng chiên "Con ăn trưa chưa?"
"Đến nhà một người bạn, cậu ấy mời con đến nhà cậu ấy chơi." Nếu nói y đến nhà Snape, chắc Sirius hét vào mặt y quá.
"Được rồi, đi cẩn thận."
Rời khỏi nhà cũ Black, đứng trên đường chờ taxi, sau khi nói tên nơi mình muốn đến, tài xế đã dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn y "Đứa nhỏ, con đến đó làm gì, nhìn con không giống người ở đó."
"Đến nhà bạn ạ."
"Được rồi, chú chỉ có thể thả con ở đầu đường, người ở đó hơi.....dù là bạn thân, cũng phải cẩn thận đấy." Tài xế có chút lo lắng.
"Cảm ơn chú, con sẽ chú ý." Đối với lo lắng của tài xế, Harry rất biết ơn, dẫu sao bọn họ cũng không quen biết gì nhau.
Xuống xe, Harry vào đi dọc trên con đường chính của đường Bàn Xoay, trong mấy con hẻm dẫn ra đường chính không có con hẻm nào có ánh sáng, Harry né hết tất cả mọi người trên đường, chỉ cần đụng vào người bọn họ, không chừng tiền trên nguời Harry đổi chủ mất.
Đang lúc Harry tìm bảng số 23, sau lưng y đột nhiên có một người vô gia cư, túm chặt áo khoác của y, lôi vào một cái hẻm nhỏ.
Chuột trong hẻm sau khi thấy có người đến vội vàng bỏ trốn, Harry bị người đàn ông đẩy đến kế bên một cái thùng rác.
"Oắt con! Mau nộp hết tiền trong người mày ra!" Kẻ lang thang cầm dao mặt hung hăng.
"Ông muốn cướp tiền của tôi?"
Snape đi ngang qua nghe được âm thanh nên nhìn qua bên cạnh, Snape nhướng mày, sao hắn thấy cảnh này quen quen? Sau đó động tác nhét thằng lang thang kia vào thùng rác khiến hắn nhớ lại hình như có thằng Potter say xỉn nào đó cũng từng làm thế.
"Potter, mi đến đây làm gì?" Harry ra khỏi hẻm, Snape đang khoanh tay nhìn y,
"Xin chào, giáo sư, con đến tìm thầy." Harry theo sau Snape vào nhà hắn.
Snape tiện tay bỏ chìa khoá lên tủ thấp gần cửa, ngồi trên sofa hoàn toàn không có ý định rót trà mời khách "Potter, mi tìm ta làm chi?"
"Ừm, thật ra, con không có chuyện gì." Mặt Snape tối xuống "Chủ yếu là do tình trạng hai nguời chú Remus và chú Siruis, nên con chừa cho họ chút không gian riêng." Trước khi Snape chuẩn bị rút đũa phép đuổi người, Harry vội vàng mở miệng "Giáo sư, thầy không thể để con lang thang đến tối chứ?" Nếu không phải Moni về Đức, y đang thù hằn với Draco, và "không quen" Ron, thì y cũng chả muốn đến nhà Snape.
"Ta cảm thấy ngài Potter đây thích hợp với chuyện ra công viên đào một cái hố sau đó chui vào trong đó nằm giết thời gian hơn đấy." Snape rất hài lòng khi nhìn thấy Potter lang thang trên con đường đầy xe cộ qua lại.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, mời ra khỏi nhà của ta, Potter." Snaoe vung đũa phép, mở cửa.
"Giáo sư, coi như con đã từng mang bữa tối cho Severus, cho con ở đây ăn bữa tối đi mà, nha?" Harry bám thành cửa.
"..." Nhắc đến chuyện xưa cũ, mặt Snape ngày càng đen hơn "Potter, ta sẽ cho mi một bữa tối hài lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất