[Hp Đồng Nhân – Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 155: Lời hỏi thăm sức khỏe đến từ thủ lĩnh

Trước Sau
EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

"Moni cậu....đã làm cái gì vậy?" Hermione nhìn mặt Moni bị đánh sưng lên, hai chân không chạm đất trên tường, Phu Nhân Béo không biết chạy đi đâu rồi, bộ giáp trong lâu đài đang cố gắng lấy lại vũ khí của mình, nhưng đáng tiếc là lưỡi rìu ghim sâu quá, hoàn toàn không rút ra được. Áo choàng của Moni bị ghim thẳng vào tường, đuôi rìu và lưỡi rìu tạo thành một góc, khiến Moni dù có xé rách áo choàng cũng không chui ra được.

Nghe nói bên Slytherin đang cố gắng hết sức sửa lại phòng sinh hoạt chung, còn Ravenclaw đang cố gắng sửa lại cái mỏ cho chim ưng, nghe nói Draco Malfoy đang cầm cả chục bình độc dược vinh quang khôi phục gương mặt của mình, nghe nói Ron Weasley vì tiếp xúc thân mật với lửa quá nên giờ đang ở hồ tìm cảm giác an toàn.

"Đừng hỏi, Hermione..." Moni che mặt, hoàn toàn không ngờ được Harry sẽ sôi máu đến thế, quay đầu nhìn về phía đám người đang hóng chuyện chung quanh "Mọi người có thể để cho tôi xuống được không?"

Bốn phía xung quanh Gryffindor đi ra bốn người cao to, dùng sức kéo tay cầm, cố gắng rút nó ra.

Phòng sinh hoạt chung Slytherin, một đám người cố gắng hết sức khôi phục cửa lại như cũ, nhưng mà bởi vì trên cửa có thần chú phòng vệ ---- năm đó khi chế tạo, chả ai nghĩ đến người có thể trực tiếp cầm búa bổ cánh cửa này ra, thông thường chỉ trầy xước sương sương thì tự lành nhanh lắm ---- thành ra chả đâu vào đâu, cho nên cả đám thay phiên nhau sửa cửa, đám vừa được thay phiên thì nhìn vào cái xó xỉnh nào đó trong phòng sinh hoạt chung.

"Draco..." Pansy run tay đưa bình độc dược khác lên. Bây giờ, mái tóc bạch kim của Draco nham nhở như bị chó gặm, gương mặt dùng từ bị đánh sưng đã là nói giảm nói tránh rồi, chứ đặt ở muggle giới, người ta nói là hủy dung. "Potter....là...người gì vậy?" Chắc là người chứ nhỉ? Quay đầu nhìn cánh cửa phòng sinh hoạt chung bị bổ thành từng mảnh.

"..." Draco im lặng mở bình độc dược ra bôi lên mặt, không phải cậu không muốn nói, mà là cậu không mở mồm nói được, chữ chưa chắc văng ra, nhưng gió chắc chắn sẽ ngậm đã. Đầu Bô chết toi! Còn đặc biệt nhắm vào mặt mà đánh nữa chứ!

"Khụ!" Zabini ho khan một tiếng, đưa một bình độc dược mọc răng, khác với bọn Pansy chạy đến sau, cậu tận mắt thấy Draco bị Potter đấm vỡ mồm.

Draco liếc Zabini, cầm bình độc dược uống hết, cảm giác tê dại vì răng mọc ra xuất hiện "Trở về phòng ngủ....đến phòng ngủ của Goyle nói sau."

Draco được Crabbe và Goyle đỡ dậy, khập khiễng đi vào phòng ngủ, cánh cửa đóng lại ngăn cản ánh mắt của mấy người bên ngoài.

"Tớ không thể nói quá nhiều, bây giờ mấy cậu dính vào nhiều quá thì không ổn lắm." Draco nói nên động đến vết thương trên mặt "Tớ nghĩ các cậu đã đoán được chuyện thức tỉnh huyết thống." Đám Zabini gật đầu "Nhưng Chúa Tể Hắc Ám chưa đến mức cần tận bốn phù thủy đã thức tỉnh huyết thống đánh bại."

Không cần nói nhiều hơn nữa, biểu cảm kinh hoảng trên mặt nhóm Zabini đã đủ để nói lên rằng bọn họ hiểu vế sau.



Giọng nói của Zabini giờ đây có chút run rẩy "Nhưng mà, Draco cậu..." Sao biết được?

"Thời gian là một thứ rất thần kì." Draco nói xong, bổ sung thêm một câu "Thứ phía sau ấy, không thèm quan tâm đến mạng của phù thủy đâu." Cho nên, nói cho người nhà, dẹp cái suy nghĩ đầu hàng trong đầu đi.

"Bọn tớ hiểu." Zabini gật đầu, sau đó chớp mắt, nghĩ đến cái gì đó "Không trách cậu với Moni Cruise tiến triển nhanh đến thế, làm tớ còn khó hiểu, tại sao quan hệ của cậu và Potter năm thứ nhất kém đến thế, mà năm thứ hai lại yên lặng, đây không phải phong cách của cậu, thì ra đến năm hai đã đổi người khác rồi."

Zabini cho là bọn Draco mới trọng sinh đây thôi, Draco cũng không sửa, nếu không lại phải giải thích dài dòng.

"Nhưng mà nếu Potter và cậu một phe, sao cậu ta lại muốn đập chết cậu vậy?" Pansy nhìn thảm trạng của Draco, không đành lòng mở quạt che mắt.

"..." Draco không muốn nói, cũng bôi thêm độc dược vinh quang vào mặt.

Phòng sinh hoạt chung Ravenclaw, con ưng canh cửa la hét ỏm tỏi "Ta chỉ là một người giữ cửa! Trách nhiệm của ta là để cho bất kỳ ai muốn vào trong giải một câu đố! Dựa vào cái gì mà làm khó ta! Ta chỉ là một người giữ cửa mà thôi! Ta muốn về hưu! Ta kiên quyết muốn về hưu! Cho dù có làm chốt nhà vệ sinh, ta cũng sống chết không làm!!!"

"Bọn tôi sẽ sửa xong giúp ngài mà, nhất định sẽ sửa được!" Bên cạnh là nhóm Ravenclaw đang đau đầu khuyên nhủ.

"Sau khi sửa xong ngài muốn trám vàng hay kim cương gì cũng được." Một Ravenclaw năm sao khác biết đầu ưng này luôn muốn đổi màu.

"Được rồi, được rồi! Ta sẽ tiếp tục làm cái vị trí chịu tội này vậy!" Đầu ưng thỏa hiệp "Vàng bạc kim cương ta muốn tất cả."

"Có thể." Huynh trưởng Ravenclaw gật đầu đồng ý, sau đó nhìn ra ngoài sửa sổ, không bất ngờ lắm khi nhìn thấy mái tóc đỏ thẫm trên mặt hồ "Weasley chưa lên nữa hả?"

"Đúng vậy, cậu ta có cảm giác như mình là một con cá nướng." Bên cửa sổ chính là bạn cùng phòng của Ron.

"Vậy để cậu ta ngâm tiếp đi." Huynh trưởng Ravenclaw xuất thân từ Muggle, biết có cái thứ người ta gọi là bóng ma trong lòng, cái này anh có thể hiểu được.

Trong hồ, Ron nhìn mớ vảy đã cháy đen thui trên tay, còn phải ngâm một lúc lâu nữa mới khôi phục lại được, Harry quá độc ác! Muốn nướng cậu luôn hay gì!

"Dumbledore! Hành động của trò Potter thật quá quắt!" Phòng hiệu trưởng, giáo sư McGonagall nghiêm túc chỉ vào Harry đứng một bên "Trò Potter, rốt cuộc tại sao trò lại làm như thế!" Thật ra chỉ có vài học sinh bị thương nhẹ (trông có vẻ nghiêm trọng thế thôi, chứ toàn vết thương ngoài da), và công trình công cộng bị hư nữa thôi, nhưng mà giáo sư McGonagall tuyệt đối không cho phép học sinh của mình làm điều này.



"Bởi vì nha ~" Harry cười híp mắt nói "Con phải dùng lời chào thân thiết và nồng thắm nhất để nhắc nhở bọn họ rằng giáo sư Snape sẽ không nấu học sinh của mình thành độc dược." Cho nên, chờ y ra khỏi cửa văn phòng độc dược, hiển nhiên phải có oán báo oán có ân báo ân chứ.

"Trò Potter, mời trò nghiêm túc giải thích hành động của mình!" Giáo sư McGonagall hoàn toàn không hiểu.

"Con chẳng qua là làm chuyện thủ lĩnh phải làm, thời điểm có người nóng đầu, có người không đủ lý trí, dùng hành động nói cho bọn bọ biết rằng tính tình của thủ lĩnh của bọn họ chẳng tốt lành gì cho cam." Bọn Draco quá rỗi rãi, rỗi rãi quá cho nên có thời gian đi hố y, kiếm vài chuyện cho bọn họ làm đi, ví như giới thiệu cho Hermione vài huynh trưởng ưu tú, hay là viết thơ gửi chú Sirius nói rằng Malfoy hèn hạ coi trọng Moni.

"Khụ, Minerva, chuyện này để ta giải thích với cô." Dumbledore cảm thấy thuộc hạ mình tín nhiệm nhất tuyệt đối có thể chịu nổi vài chuyện khó tin "Harry, trò về trước đi, nhớ sửa cửa phòng sinh hoạt chung Ravenclaw lại."

"Vâng, hiệu trưởng ~" Harry cười híp mắt ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Vừa nhảy chân sáo vừa ngâm nga vài câu trên đường về, nụ cười sáng lạn như chiếu sáng nguyên cái hành lang, nhìn Cậu Bé Vàng không buồn không lo đi đến cửa phòng sinh hoạt chung Ravenclaw, đá một phát, mỏ của nó trở về vị trí cũ, không hề có chút khác biệt nào so với ngày xưa, ngoại trừ chuyện cái đầu ưng nó hét ỏm tỏi lên "Ta muốn về hưu!"

Harry vui vẻ trở về tháp Gryffindor, câu búa đã được kéo ra, Moni không biết đi đâu rồi "Úi ~ Hermione, cậu biết Moni đi đâu rồi không ~"

Biểu cảm rực rỡ khiến Hermione run một cái "Harry, rốt cuộc Moni đã làm gì khiến cậu điên máu đến thế vậy?"

"Không có gì, không có gì, không có gì thật đó ~" Harry sao cũng được khoác tay "Chỉ là hỏi thăm sức khỏe thôi ~"

"..." Hỏi thăm sức khỏe mé cậu! Phu Nhân Béo không biết đi đâu rồi nè, kiếm chưa có ra đó! Phòng sinh hoạt chung của chúng ta ngay cả cửa còn không có!

"Đúng rồi, Hermione, nói cho Moni, tớ cảm thấy chuyện yêu đương vẫn cần phải nói cho phụ huynh một chút, dù gì thì Malfoy cũng chả phải hạng lành tính gì cho cam, phòng ngừa trường hợp cậu ấy bị gạt, tớ sẽ thông báo dùm cậu ấy." Hermione cảm thấy sau lưng Harry xuất hiện một thứ gì đó không rõ ràng "Còn nữa, Hermione, tớ trên đường về có nghe mấy huynh trưởng thảo luận về cậu ấy, hình như đang muốn tỏ tình với cậu hay sao á, thanh xuân mà không yêu đương một lần thì không coi như không hoàn chỉnh, Hermione có muốn thử một chút hay không?"

"..." Khóe miệng Hermione giật giật, xoay người rời đi, kệ, Harry cũng sẽ không đập chết Moni.

"Sha la la la..." Harry vừa hát vừa về phòng ngủ, tâm tình khoái trá viết một bức thư, nhìn cô cú mèo màu trắng, nụ cười của Harry càng tươi hơn.

Được thủ lĩnh của mình quan tâm đến thế. Bọn Moni chắc chắn rất cảm động ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau