[Hp Đồng Nhân – Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 227: Bắt đầu

Trước Sau
Harry bụm mặt ngồi chồm hổm dưới đất, ý niệm này không biết xuất hiện từ khi nào, hình như là vào cái ngày y đến hầm theo thói quen ấy, bởi vì thấy thời tiết tương đối lạnh, cho nên Snape chuẩn bị cho bữa thứ tư của y thêm một chén súp.

Lúc ấy y rất giật mình, sau đó thấy Snape nhìn qua, cho nên lập tức ngồi xuống ăn, cuộc trò chuyện tối hôm đó giáo sư hỏi y tùy tiện trả lời, nhưng sau khi về ký túc xá lại thức trắng nguyên đêm.

Xoắn xít mấy ngày...Harry bắt đầu suy nghĩ là y nên đi tỏ tình với giáo sư trước, hay là chờ thầy ấy nói, kết quả....Harry than khóc trong lòng, tình huống bây giờ tự y tạo ra, nhưng y không cảm thấy mình tài đến mức có thể đổi chủ nhân của đôi mắt xanh lá trong lòng thầy ấy thành mình được, xanh cũng có xanh this xanh that mà! Trong lòng thầy ấy, mắt của má Lily chắc là rừng rậm yên tĩnh, còn y là rong rêu trên hồ trong vườn hoa á!

Sau khi mắc chứng khủng hoảng giao tiếp, Harry một khi đã bắt đầu xoắn xít, thể nào cũng càng ngày càng dài dòng, bây giờ cũng thế, ai có thể nhìn ra được trong lòng con người đang nhìn hành lang bằng ánh mắt khinh bỉ kia lại có hàng tấn chữ cái chạy vòng vòng đâu....

Tại sao mắt ba ngày xưa lại màu đen chứ, chỉ cần nhạt một chút, mắt y sẽ giống mẹ hơn rồi, bỏ qua vấn đề mắt đi, tướng mạo y giống ba như thế, nếu không đổi kiểu tóc, thể nào giáo sư nhìn y cũng chỉ nhớ y là con trai của cái người cướp nữ thần của hắn thôi! Aaaaaa,.....

Nội tâm Harry như phát điên, Snape hoàn toàn không biết gì hết, dù sao Harry cũng đã tìm ra cách che giấu cảm xúc của bản thân, hắn bây giờ còn đang bận phê luận văn của mấy thứ "Mãi mãi cũng sẽ chẳng bao giờ phân biệt được sâu bướm và sâu bình thường".

Chạy đến bên cạnh Harry vài phút, đủ để Snape áp chế cái sự "muốn đi làm bảo mẫu" trong lòng hắn xuống, hơn nữa sau khi biết hắn không cần lo lắng chuyện Potter sẽ tâm thần phân liệt, vậy hắn cũng chẳng cần tối nào cũng bỏ sức lực bằng với lúc giao thiệp với Chúa Tể Hắc Ám ra để tư vấn tâm lý cho Harry, tâm trạng vô cùng tốt viết một chữ O lên luận văn của Slytherin nào đó.

Harry vẫn còn đang lao động phục vụ bên này hoàn toàn không biết bữa thứ tư của mình đã hết, y còn đang bận nghĩ cách biến "ngọc lục bảo" trong lòng Snape thành "rêu trong hồ".....Merlin trước cửa vườn hoa của Arthur chứ! Độ khó không thấp hơn lần tỉ thí ngày xưa của y với Chúa Tể Hắc Ám chút nào!

Vừa suy nghĩ viễn vông, vừa dọn vệ sinh, chờ đến khi Harry hồi thần, đã có thể nhìn thấy ánh sáng từ rừng Cấm qua cửa sổ, mà lý do Harry hồi thần là vì cảm nhận được số ma lực ít ỏi còn lại của bản thân...Harry nhìn vị trí của mình, y không biết Hogwarts có bao nhiêu tầng, nhưng y biết chắc chắn mình không phải ở cái tầng kia, nhìn cái cửa phòng học quen quen trước mặt...Harry nhanh chóng quan sát khung cảnh xung quanh, sau đó tự kiểm tra thời gian, tuyệt, y vẫn đang ở trong thời gian của mình.

Cho dù cửa của mấy phòng học đang được sử dụng của Hogwarts có dán biển, thì cửa phòng trong Hogwarts không khác nhau bao nhiêu, nhưng dù nó không khá nhau nhiều thì Harry cũng có thể nhận ra cánh cửa này là cái cánh cửa hại y đến thời điểm kia.

Dùng ánh mắt kì lạ nhìn cửa phòng, Harry cảm thấy...griffin rõ ràng là đầu ưng mình sư tử tại sao lại tò mò như mèo vậy! Chật vật thu hồi bàn tay muốn đẩy cửa, Harry quay đầu nhìn hai lần, xoay người phóng khỏi cái tầng này. Mau ăn thôi, ăn no là có thể giải quyết cái bẫy tò mò.

Harry vào đại sảnh, nhìn lướt qua bàn dài giáo sư, hôm nay là thứ bảy, giáo sư không ăn sáng ở đại sảnh đường, nhìn sang bên Slytherin một chút, Draco cũng không có, vậy Moni cũng chả có. Cái lạ là, Harry ăn được một nửa rồi vẫn không thấy Hermione đâu.

"Ồ, Harry nhỏ của chúng ta đang tìm" Đôi song sinh nhà Weasley cầm hai cái bánh mì có hơi bị nóng đi vào đại sảnh đường, phi thẳng về chỗ của Harry.

"Nữ vương đại nhân Hermione sao?"



"Đừng lo lắng, nữ vương đang"

"Ở trong bếp"

"Nấu bữa sáng"

"Cho kị sĩ trung thành của mình." Geogre bỏ túi bạc đựng bánh mì xuống trước mặt Harry "Đây là quà của nữ vương với kỵ sĩ "

"Tặng cho bạn bè của họ"

"Chúc bạn bè của họ"

"Sớm ngày tìm được nửa còn lại."

Harry im lặng nhìn hai cái bánh mì trên bàn....y hình như thấy trên hai cái bánh mì này viết cái gì đó, một cái viết "Cà khịa của mấy đứa có bồ", cái còn lại viết "Đồ ăn của mấy bợn FA"...Harry táp bánh mì, thập tự giá nhà Merlin chứ! Hai người rải đồ ăn bữa sáng còn không quên đặc biệt gửi tặng y —- liếc nhìn cặp sinh đôi Weasley được mọi người yêu quý cộng thêm ngoại trừ nam sinh Gryffindor ra ai cũng biết hai người này là một cặp — còn đặc biệt tìm một cặp để gửi cho y! Bố muốn phun lửa quá!

Rất rất hy vọng giáo sư đến đại sảnh đường ăn sáng, Harry cầm ổ bánh mì khác lên, không phải chỉ là người yêu thôi sao! Bố có hôn khế này! Câu nói của Efiebell ngày xưa giờ là ngọn đèn soi đường cho y, tương lai chắc chắn không thể thay đổi, Harry quyết định, bắt đầu từ bây giờ, nếu không thể đổi "ngọc lục bảo" thành "rêu trong ao", thì cũng phải thành "mấy thùng rêu to vật vã"!

Quyết định như vậy nhưng ngay bước đầu của kế hoạch của Harry đã bị....

Snape đứng trước cửa phòng làm việc, không hề có ý cho y vào "Nếu cái lý trí đang thương của trò còn đang ở trong đầu trò, vậy trò đến đây làm gì? Lao động công ích xong?"

"..." Quyết định theo đuổi một quả núi cao vời vợi, nhưng mới bước đầu tiên đã phát hiện trước cái núi cao ấy còn có một cái hố sâu không kém thì mần răng?

HẾT CHƯƠNG 236

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau