[Hp] [Drahar] Tàn Khuyết Chữ Cái

Chương 6: Gặp gỡ nai con dưới cây sồi

Trước Sau
"Chúng ta, có thể chiến thắng thời gian không?"

Trelawney giáo sư lải nha lải nhải nói, tiều tụy đôi tay ở không trung vẽ một vòng tròn, đột nhiên buộc chặt thành một cái nắm tay, thanh âm cất cao khiến cả lớp sợ tới mức hít hà một hơi.

"Bọn nhỏ," bà nói, phần lưng sụp xuống ở phòng học trung tâm dạo bước, xuyên thấu qua thật dày pha lê thấu kính đảo qua mỗi người, "Ta muốn nói cho các ngươi một cái chuyện xưa."

"Ta bà cố ngoại Sibyll, từng là thời Troy nữ tư tế, bà có năng lực tiên đoán

không người nào đạt đến," Trelawney giáo thụ đẩy đẩy mắt kính, chậm rãi dựa vào bàn, "Thái dương chi thần Apollo yêu nàng, tặng nàng vô tận thời gian như hạt cát trong sa mạc, chỉ cần nàng trong tay có một nắm bụi đất, liền có được vô hạn thọ mệnh."

"Chính là nàng quên mất còn cần cả thanh xuân." Hermione nhỏ giọng ở Harry cùng Ron bên tai nói.

Đồng thời Trelawney giáo thụ cũng nói: "Chỉ là nàng quên nói với hắn còn muốn có thanh xuân."

Hermione gợi lên khóe miệng lộ ra một cái đắc ý gương mặt tươi cười: "Trong sách đều có!"

"Nàng có được thời gian, nhưng nàng lại một ngày một ngày già đi, vật đổi sao dời, Apollo về với bầu trời, lưu lại mình nàng ở nhân gian, nàng tuy rằng xem như một bán thần, nhưng lúc này nàng lại vẫn cứ là tù binh của thời gian, nàng khát vọng được chết đi. Chúng ta, chưa bao giờ chiến thắng được thời gian."

Trelawney vỗ vỗ trong tay thủy tinh cầu, mặt cầu trơn bóng khéo đưa đẩy phản xạ ánh nắng, "Nhưng chúng ta lại có thể nhìn thấu thời gian, làm ra tiên đoán."

"Nhàm chán." Hermione lặng lẽ nói, nàng dùng tay xoa trước mặt bài poker, vẻ mặt khinh thường.

"Miss Granger, mời ngươi xáo trước mặt bài poker," Trelawney giáo sư bỗng nhiên nói, bị điểm danh Hermione thoắt đỏ mặt không biết làm sao đè lại bài trên bàn, "Đúng vậy, sau đó mời ngươi nhắm mắt lại rút ra một cây."

Hermione liếm liếm môi, xấu hổ mà lộng loạn bài poker, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại không tình nguyện mà rút.

"Mời quay bài sang phía ta, Miss Granger." Trelawney híp mắt nhìn lá bài trên tay nàng, lâu dài mà ừ một tiếng, nghẹn ngào mà nói: "Thân ái tiểu thư, đây là một tấm 3 cơ, đây là dấu hiệu sắp mất đi cái gì đó......"

Hermione đem bài thả lại bên trong đống còn lại, hiển nhiên một chút cũng không tin lời nói đó. "Bà ta chỉ xem sách đoán mò, ai biết thật giả." Nàng lẩm nhẩm lầm nhầm nói.

Harry tò mò mà xáo bài poker, học nàng nhắm mắt lại rút một lá, 6 rô, cậu khó hiểu mà mở ra sách đi tìm đối chiếu, cổ xưa sách vở bày ra mỗi lá bài hàm nghĩa, ở 6 rô kia thình lình viết: tìm được một đường hy vọng.

Đây là có ý tứ gì?



Harry nhìn chằm chằm bài trong tay đến xuất thần, bên cạnh Ron đang hưng phấn nhìn chằm chằm huấn luyện các tuyển thủ bên ngoài, kích động mà dùng đầu gối đâm cái bàn, một tảng lớn bài poker bị hắn đạp nghiêng rơi đến trên mặt đất, Trelawney giáo sư đi đến trước mặt khom lưng nhặt lên rơi rụng bài.

Bà ngắm tới Harry trong tay 6 rô, mắt bỗng nhiên hướng lên trên, trong phòng học bỗng dấy lên một trận gió nhẹ, tóc bà khô xơ loăn quăn quay cuồng, Harry không rõ nguyên do mà nhìn sự việc kì dị này.

Đột nhiên, gió ngừng, giáo sư yên lặng nhìn cậu.

Bà dùng một loại tiếng nói thô ráp khiến người ta hít thở không thông nói: "Nai con...... Ở dưới cây sồi...... gặp gỡ." Nói xong hung hăng ho khan không ngừng, cầm bài trong tay phóng tới bàn trước mặt bọn họ.

Toàn bộ học sinh dùng một loại không thể tưởng tượng ánh mắt nhìn chằm chằm bà.

Giáo sư chép chép miệng, nhìn chung quanh một vòng yên tĩnh học sinh, bà xấu hổ xoa tóc xoay người đi đến giữa phòng học, "Hảo hảo, bọn nhỏ, mời mở ra trước mặt sách bói toán đến trang 57, hôm nay chúng ta học Bài poker bói toán......."

Harry phức tạp mà nhìn chằm chằm trong tay, Hermione cùng Ron nhìn nhau lắc đầu, muốn nói lại thôi, Harry đem bài nhét vào áo choàng, thấp giọng nói: "Ta cũng không rõ."

Tuyết lớn bay tán loạn.

Hogwarts như được bọc kín một mảnh trắng trong thuần khiết, trên nóc nhà rũ bóng loáng băng, học sinh bọc quần áo dị thường ấm áp, mang mũ len giày da, huề bạn đi qua tuyết đọng đình viện, năm nay hạ tuyết đặc biệt sớm, hiện tại mới tháng 11 trung tuần, hồ trong Hogwarts lâu đài đã kết băng, thời tiết cũng phá lệ lạnh lẽo, Harry ngồi ở trong phòng học chân đều đông lạnh đến run rẩy, chỉ có thể không ngừng rùng mình.

Cậu tùy tiện a một hơi đều là sương trắng, giáo sư ở bục giảng đang dạy như thế nào đem hình ảnh bảo hộ thần của mình vẽ ở trên giấy, này chỉ là một cái hoa lệ tiểu ma pháp, nhưng lại rất khiến nữ sinh thích.

Xưa nay Lễ Tình Nhân, không ít Phù thuỷ sẽ ở lễ vật đóng gói trên giấy hoặc thiệp chúc mừng vẽ một con Bảo hộ thần, khi đối phương thu được lễ vật bọn chúng liền sẽ từ trên giấy sôi nổi mà ra, hình thái có thể duy trì bảy ngày.

Tuy rằng cũng không thể xua tan Giám ngục, chỉ là một cái râu ria tiểu trang trí phẩm, ma pháp này vẫn là bị nhà tiên tri nhật báo bình chọn là một trong mười chú ngữ được hoan nghênh, hiện tại tới gần Giáng Sinh, giáo sư quyết định dạy cho hài tử, bởi vì bà năng lực thâm hậu, cho nên bảo hộ thần trang trí chú càng hoa lệ loá mắt, duy trì thời gian cũng càng dài.

Hermione thực thích cái này chú ngữ, trước kia nàng chính mình cũng chơi qua, Rái cá thần hộ mệnh bị nàng trang trí trên sách ma pháp sử, như vậy liền sẽ không nhàm chán khi học tập.

Harry cùng Ron liền có vẻ thiếu hứng thú, một người lạnh đến sắp thăng thiên, run rẩy nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, một người chính là đang cuốn chặt khăn quàng cổ được bạn gái tặng, ngủ đến không biết trời trăng.

Giáo sư nhẹ vẫy đũa phép, ưu nhã thì thầm: "Epatronum adsimulaticius......" Một con báo dịu ngoan màu đen từ đầu đũa đi ra, ở bên người đi dạo một vòng, cả thân thể nó phát ra ánh sáng chói mắt khiến người kính sợ, phảng phất như sương mù phủ lên thánh vật, tinh xảo mà thiêng liêng, bọn học sinh nhìn theo Thần hộ mệnh của bà đi một vòng rồi lại vào trang giấy, có chút không muốn khi nó mất đi linh động tư thái.

Kim quang chợt lóe, một con Báo ưu nhã thong dong hiện ra trên giấy, giống như đồ trang trí tinh xảo, Hermione nhịn không được nho nhỏ mà vỗ tay, nàng đã từng làm vài lần Bảo hộ thần trang trí, nhưng không có một cái nào giống giáo sư được hoàn mỹ như vậy.

Chuông tan học kêu vang, Harry giật mình tỉnh lại, cậu vừa mới lại đối với ngón áp út linh hồn ấn ký phát ngốc, không biết từ khi nào nơi đó đột nhiên xuất hiện thêm một chút chữ nghiêng hoa, nhìn qua giống D, cùng một chữ cái nữa hơi giống chữ V ngược, cậu vội vàng sờ soạng một chút liền lao ra phòng học.



Harry vội vàng về ký túc xá quấn thêm một cái áo, đang trên hành lang chạy vội nhìn thấy Malfoy, từ phòng rửa mặt đối mặt đến nay đã hai tháng, hai người đều không có lại đi tìm đối phương phiền toái.

Malfoy bây giờ không hề chủ động đi lên tranh cãi, cũng không gân cổ lên hô to Potter Thối hoắc, cũng không trước khi mở màn thi đấu mang theo bè lũ cố ý từ Slytherin khu nghỉ ngơi chạy tới nói một đống lớn vô dụng tàn nhẫn lời nói, sau đó dào dạt đắc ý dẫm lên cái chổi bay đi, càng không ở trên lớp học ồn ào trêu chọc, không cầm tờ giấy nhỏ ném cậu, cũng không thua trận liền tới đây đâm cậu bả vai hừ lạnh rời đi.

Malfoy giống như đang chứng minh sự việc buổi tối ngày đó, hắn thể hiện sự miệt thị khinh thường với Harry, tựa như đối với Harry giở trò đùa dai là trò trẻ con xa lắm, từ đêm đó bắt đầu, Malfoy muốn chân chính cách xa cậu.

Không thể không nói cái việc này so với những trò ấu trĩ trước kia thực sự lợi hại, Harry xác thật cảm giác cực độ mà không thoải mái.

Malfoy mắt nhìn thẳng liếc thoáng qua, không có hừ lạnh, không có xem thường, không có chuyện bé xé ra to thét chói tai cùng ra vẻ ghê tởm chụp bả vai, tên kia coi như không nhìn thấy Harry, tiếp tục đi lên phía trước.

Harry dừng chân một chút nhìn thoáng qua Malfoy, trong lòng thắc mắc một chút, rồi xoay người tiếp tục chạy.

Draco khi Harry dừng lại bước chân đã biết, giống như hành lang những người khác đều là chết chỉ có Harry là sống, ở đông đảo tiếng hít thở chỉ có riêng Harry rõ ràng, người kia vội vội vàng vàng chạy qua hắn như không như có liếc lại đây chỉ một cái, cái ánh mắt ngây ngô không hiểu chuyện này làm cho Draco bỗng bốc lên vô danh lửa giận, nhưng không biết trút vào đâu.

Từ lần gặp mặt không tốt đẹp trước đó, trong cơn bối rối bàng hoàng trước cái tên không thể ngờ trên lưng, Draco thể hiện trọn vẹn tính xấu của công tử gia, ta không thoải mái thì cả thế giới hãy đi chết đi. Hắn há miệng ngậm miệng chỉ muốn bạo phát, mà không biết những lời nói ánh mắt khi đó đã làm tổn thương Harry biết bao nhiêu. Khi hồi thần lại, muốn thân cận thì không biết cách, muốn gây sự như trước thì lại không nỡ lòng.

Draco ở trong đầu đối với chính mình nói, chỉ cần Harry mở miệng kêu hắn, hắn liền đại phát từ bi sẽ lại để ý đến cậu.

Nhưng là, không có! Chúa cứu thế chỉ tiếp tục chạy, hắn táo bạo mà xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhỏ gầy gầy của đối phương, không biết nội tâm đang oán hận cái gì.

Vận mệnh chú định có thanh âm nói cho Harry, cái tiên đoán kia cùng Linh Hồn Bạn Lữ có quan hệ. Cậu không biết Hogwarts nơi nào có cây sồi, mọi người nói cho cậu bên Hồ đen có một cây sồi già 500 năm tuổi, cậu liền liên tục một tuần chạy qua đó, lại vẫn là cái gì cũng chưa phát hiện.

Harry tuy rằng đêm đó tự hứa hẹn sẽ không tìm kiếm đối phương, nhưng khi manh mối đến, cậu vẫn cứ ôm nguyện may mắn. Mà cây cổ thụ cứ an tĩnh như cũ, không có phát hiện bất cứ thứ gì, nhưng lại ngoài ý muốn bị Hồ đen yên tĩnh lưu quang hấp dẫn, rộng lớn mà trầm mặc hồ nước giống một người bạn già.

Khi tâm tình phiền muộn Harry thích đến dưới tàng cây trước mặt hồ ngồi ngốc. Ngồi ở dưới cây sồi, phức tạp nỗi lòng đều bị đẩy ra, Voldemort, Linh Hồn Bạn Lữ, việc học, tiền đồ tương lai, hết thảy ném ra sau đầu.

Giờ phút này cậu cô độc một mình, nhưng là vô lo không vướng bận.

Tuyết lại rơi, rơi ngày một lớn.

Harry mở mắt ra, nơi xa trên mặt hồ bốc lên một đạo ánh sáng màu lam nhạt, thấy một con nai uyển chuyển nhẹ nhàng dẫm lên mặt nước đi đến trước mặt. Harry khó hiểu nhìn nai con, nó rất giống Bảo hộ thần của chính cậu, chỉ khác là trên người nó lông đều là thuần trắng ánh bạc.

Nai con dịu ngoan ở bên cạnh cậu nằm sấp xuống, đầu nhẹ gối lên đùi Harry, lỗ tai cọ nhẹ bàn tay, Harry không biết nó từ đâu ra, cũng không biết nó là bảo hộ thần của ai, nhưng sinh vật ưu nhã màu lam làm thể xác và tinh thần cậu được thư hoãn, Harry nhắm mắt lại, phảng phất đang vuốt ve cái đầu mềm mại của một con nai chân thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau