[Hp] Genius By The Numbers

Chương 12: Chương 52

Trước Sau
*****

"Hôm nay không có bất ngờ gì à, Potter?"

Bà Madstrom nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực khi Harry đi xuống cầu thang dẫn lên căn hộ phía trên Cửa hàng. Harry lắc đầu. "Không ạ."

"Tốt. Tôi không muốn cậu kết hôn với người khác bằng một lời thề cổ xưa chết tiệt ngay giữa cửa hàng và dọa hết khách hàng chạy mất đâu."

Harry ngậm chặt miệng, chỉ gật đầu, quay lại công việc dọn dẹp bể rắn buổi sáng của mình. Cậu không phải Parselmouth như Riddle và Diana, nhưng cậu có thể di chuyển đủ chậm để tránh kích thích lũ rắn, và cũng không sợ chúng, đó là một lý do mà bà Madstrom thuê Harry.

Bà Madstrom ngồi sau quầy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Bà có đôi mắt xanh lam hơi lồi ra và mái tóc hoa râm chẳng bao giờ buồn chải chuốt, nhưng bà rất am hiểu động vật, và có thể trưng ra một bộ mặt dễ mến trước trẻ em. Đó là lý do chính giúp họ bán được rất nhiều những chú mèo Kneazle và cún Crup.

Harry ngâm nga một điệu nhạc khi di chuyển một con rắn hổ mang chúa sang cái lồng tạm và bắt đầu dùng đũa phép để dọn dẹp bên trong bể. Nếu cậu muốn sử dụng Số học huyền bí để biến bản thân thành một Parseltongue, liệu điều đó có khả thi không? Harry không thể tự hiểu được ngôn ngữ của loài rắn, nhưng lại phải nói, cậu cũng chưa từng tự biến mình thành một con lừa, nhưng đã làm được điều đó lên Riddle.

Nếu vậy thì cậu sẽ làm như thế nào?

Có thể Harry sẽ bắt đầu với số 8, vì những vòng lặp có thể xem như một con rắn đang cuộn lại. Hoặc một số 7? Có lẽ nó sẽ tốt hơn. Cậu đã từng đọc một cuốn sách dùng số 7 để vẽ một con rắn.

Những suy nghĩ vui vẻ như vậy giúp cậu dọn dẹp được hầu hết các bể nuôi rắn, ném những con chuột cho những con đến giờ ăn, dọn dẹp bên dưới vài con cú đang đậu ở trong cửa hàng, và ngăn chặn nỗ lực làm tổ của con bồ câu trắng tên Lulu trên đầu mình. Hầu như Harry không để ý đến những khách hàng ra vào. Bà Madstrom không bao giờ để Harry làm việc với họ trừ khi quá bận rộn.

Nhưng cậu ngước lên khi nghe bà Madstrom nói một cách bén nhọn. "Này, cậu, tôi biết cậu đã làm gì."

Riddle đang đứng ở ngưỡng cửa. Harry xoay người ra, một cơn giận sôi sục trào dâng. Riddle có thể đã lấy đi gia đình và sự tự do của cậu trong vài ngày, nhưng còn lâu cậu mới để mất công việc của mình.

"Vâng, Tom Riddle, sẵn sàng phục vụ," Riddle nói và cúi chào với bà Madstrom đầy kính trọng, dù đôi mắt vẫn hướng về phía Harry.

"Đây là—chồng của cậu à, Harry?" Bà Madstrom cứng người hỏi.

"Không," Harry nói. "Tôi đã giải quyết chuyện đó rồi."

Bà Madstrom gật đầu. "Vậy thì cậu không có lí do gì để ở đây trong giờ làm việc," bà dứt khoát nói với Riddle, đứng dậy từ phía sau quầy, tay cầm lấy cây gậy cũ kĩ thường chỉ được sử dụng vào những ngày đông lạnh hoặc khi có những vị khách không mời. "Ra ngoài đi."

"Tôi chỉ muốn xin một vài phút với Harry." Riddle mỉm cười, nhưng nó không làm dịu đi được sự lạnh lùng trong đôi mắt bà Madstrom. "Và đưa em ấy đi ăn trưa."

"Đã đến giờ rồi à?" Harry chớp mắt, liếc nhìn chiếc đồng hồ cúc cu được chạm khắc cầu kỳ treo trên cửa. Cậu ngạc nhiên nhận ra đã quá giờ trưa rồi. Thời gian thường trôi chậm hơn vào những ngày cậu không có chó con để chơi cũng, nhưng có lẽ những suy nghĩ về Số học Huyền bí đã khiến cậu quên mất thời gian.

"Em định bỏ bữa trưa à, Harry?"

Giọng của Riddle bắt đầu lạnh đến mức nguy hiểm. Tuy nhiên, cậu sẽ không để nó đe dọa mình. Harry nhìn thẳng lại và nói, "Tôi có thể đi bất cứ lúc nào sau 11 giờ. Tôi không để ý thời gian thôi."

"Cậu nên đi đi, Harry." Bà Madstrom đang đưa mắt nhìn giữa cậu và Riddle, có vẻ muốn biết toàn bộ câu chuyện. "Bất cứ nơi nào cậu muốn."

"Tôi chỉ muốn một chiếc sandwich nguội trong căn hộ của mình."



"Vậy hãy đi đi. Xong xuôi rồi thì quay lại làm việc."

Harry gật đầu và lao ra khỏi cửa hàng, lờ đi việc Riddle lập tức đi theo cậu. Họ không nói lời nào khi đi dọc theo Hẻm Xéo, nhưng có vài người đang mua sắm đã dừng lại nhìn hai người, có thể đã nhận ra mặt họ từ báo chí.

Thế thì sao? Harry đút hai tay vào túi áo và lạnh lùng nhìn lại vài người đang quan sát một cách lộ liễu, và họ vội vàng quay đi. Sớm muộn gì mình cũng sẽ nổi tiếng vì Số học Huyền bí. Làm quen dần đi là vừa.

Ý nghĩ đó đủ thôi thúc để Harry hoàn toàn ngó lơ Riddle khi cậu gọi một chiếc bánh mì kẹp pho mát từ một cửa hàng tự chọn. Riddle gọi món gì đó mà Harry chẳng buồn nghe. Cậu đứng sang một bên trong lúc đợi đồ ăn của mình, và ánh mắt nóng rực của Riddle vẫn ghim chặt về phía này.

Vậy thì sao chứ? Harry có cảm giác mình có lẽ sẽ phải nói chuyện với Riddle khi quay lại căn hộ, nhưng điều đó không quan trọng. Riddle chẳng có gì để đe dọa cậu nữa.

Khi hai người đi ngược lại, Riddle nhỏ giọng nói, "Em đủ khả năng để làm những việc tốt hơn là một trợ lý cửa hàng."

"Ồ? Như những điều tốt hơn đã dẫn đến việc cậu bị mắc kẹt trong cuốn nhật ký suốt năm mươi năm, hay việc khiến Diana bị bẽ mặt trước một đám đông khổng lồ?"

Riddle thực sự đã ngậm miệng lại, một điều khiến Harry khá ngạc nhiên. Nhưng có chuyện khác thu hút sự chú ý của cậu vào lúc họ về đến Cửa hàng Sinh vật Huyền bí. Draco Malfoy đang đứng trước cửa và nhìn xung quanh như thể đang đợi ai đó.

Chờ Riddle à? Điều đó khá hợp lý. Nhà Malfoy vẫn luôn nổi tiếng với tư cách là những kẻ hay nịnh bợ, và Harry nghĩ Riddle đã có những những người như vậy hồi ở Slytherin. Cậu cũng không quá bận tâm.

Nhưng khi hai người đến gần, mắt của Malfoy tập trung vào Harry. Gã hơi nghiêng đầu và hỏi, "Tôi có thể nói chuyện với cậu không, Mr.Potter?"

"Không," Harry đáp ngay lập tức. Đây chắc chắn là một cái bẫy. Malfoy chưa bao giờ lịch sự với cậu như vậy kể cả khi họ không đối đầu với nhau trên sân Quidditch.

Malfoy chớp mắt. "Ồ." Harry không nghĩ mình đang tưởng tượng khi thấy ánh mắt của gã hướng về phía Riddle để tìm sự chỉ dẫn.

"Năm phút, Draco," Riddle nói. Nếu đó là thời gian mà y sẽ ở lại thì Harry sẽ rất vui.

Nhưng thay vào đó, Riddle chuyển hướng về phía hiệu thảo dược bên kia đường, và Malfoy quay sang Harry với khí thế của một người đang làm việc trong giới hạn thời gian ít ỏi. "Tôi muốn cậu biết rằng nếu có cần bất cứ điều gì, dù là gì đi nữa, cậu có thể tìm đến tôi," gã nói một cách vội vàng.

Harry nhìn gã. "Tôi không nghĩ cậu sẽ cho tôi được thứ gì."

"Ồ." Malfoy lại hơi đờ ra. "Tôi – vì cậu đã kết hôn với Tom, những đồng minh của anh ta cũng sẽ là đồng minh của cậu."

"Chúng tôi không kết hôn," Harry nói, tận hưởng vẻ chết lặng trên mặt Malfoy.

"Nhưng tất cả chúng tôi đều thấy hai người--"

"Tôi đã phá vỡ lời thề đó bằng phép thuật của mình. Bảo Tom kể cho mà nghe, tôi cá là cậu ta sẽ rất sẵn lòng đấy."

Malfoy trông như thể gã sắp nghẹn chết. "Tôi – tôi phải đi rồi," gã nói, rồi quay đi và gần như chạy mất. Harry khịt mũi. Chắc gã cảm thấy thật ghê tởm vì phải lãng phí thời gian cho một kẻ không còn tác dụng quan trọng gì. Hoặc có thể gã chỉ muốn là người đầu tiên báo tin tức cho những người khác.

Harry quay lại và giật bắn người khi thấy Riddle ở ngay sau lưng. "Cậu muốn gì?"

"Tôi đến để hỏi xem mình có thể làm gì để em chấp nhận tôi." Riddle nhìn thẳng vào mắt cậu, không hề dao động kể cả khi Harry tỏ vẻ coi thường, điều cậu biết trước đây sẽ khiến y vô cùng tức giận. "Tôi biết em không quan tâm đến quyền lực hay tiền bạc. Tôi muốn làm những gì em muốn, Harry."

"Từ khi nào thì cậu quan tâm đến điều đó?"



"Từ khi em làm rõ rằng lời thề cổ xưa và chống lại gia đình mình là điều em không mong muốn."

"Chờ đã, cậu nghĩ tôi sẽ muốn thế à? Merlin, tại sao?"

"Khi thấy em làm được những điều tuyệt vời như vậy nhưng lại giữ kín, tôi cho rằng em muốn gây ấn tượng với gia đình mình. Và điều đó đồng nghĩa với việc có ai đó luôn ở bên cạnh em, một người em có thể hoàn toàn tin tưởng--"

Harry bắt đầu cười ngặt nghẽo đến mức suýt đánh rơi chiếc bánh mì đang cầm trên tay. "Tôi không thể tin cậu, Riddle. Cậu đã đi ngược lại ước muốn của tôi. Cậu đã khiến tất cả mọi người bị sỉ nhục trong đám cưới, trong đó có cả tôi. Cậu đâu có quan tâm đến tôi, cậu chỉ quan tâm đến phép thuật của tôi thôi."

"Làm sao tôi có thể không quan tâm khi em là người chứa đựng phép thuật đó chứ?"

"Nhưng con người tôi không chỉ có thế, và đó những điều cậu đã bỏ qua khi thực hiện lời thề ngu ngốc của mình."

"Và bây giờ tôi đang cố gắng để thấu hiểu chúng," Riddle kiên định bước lại gần. "Hãy cho tôi biết em muốn gì, cần gì. Và tôi sẽ đáp ứng em."

Harry nhìn y. Riddle tỏ vẻ rất chân thành, nhưng y cũng đã thể hiện như vậy trong suốt những năm ở bên Diana, và nhìn xem nó đã dẫn đến điều gì.

Được rồi. Cậu sẽ khiến y phải giữ lời.

"Tôi sẽ cần sự trung thực và sự thừa nhận điểm yếu từ cậu," Harry nói. "Cậu đã thấy tôi trong lúc yếu đuối nhất. Vì vậy, cậu phải cho tôi thấy con người thật đằng sau tất cả những cái mặt nạ kia. Và tôi biết cậu sẽ không thể làm được đâu, Riddle. Cậu nói dối quá giỏi. Cậu sẽ không bao giờ nói ra được sự thật."

Cách Riddle khựng lại khiến Harry nhớ đến con rắn hổ mang trong cửa hàng khi nó nhìn thấy một con chuột béo. "Đó là tất cả những gì em muốn ở tôi?" y hỏi.

"Nó không đơn giản đâu, và là một điều tôi biết cậu sẽ không thể làm được."

"Tại sao em lại tin rằng tôi không thể?"

"Vì tất cả những gì cậu đã nói về việc muốn có quyền lực và phép thuật. Cậu đã không ngần ngại làm tổn thương Diana khi con bé chẳng làm gì sai – có lẽ là khiến cậu thấy buồn chán – và quay sang bám lấy tôi dù tôi đã từ chối." Harry khoanh tay, gần như bóp nát chiếc bánh sandwich vừa mua, trong khi Riddle vẫn nhìn không chớp mắt và trông rợn kinh khủng. "Cậu nói dối dễ dàng như hít thở vậy, Riddle. Cậu sẽ không thể thành thật cũng giống như việc không thể để tôi yên sau khi phát hiện phép thuật của tôi."

"Nếu tôi cho em biết sự thật, em sẽ chấp nhận tôi chứ?"

"Như một người chồng? Không. Còn lâu mới đơn giản thế."

"Em muốn gì nữa?"

Harry đảo mắt. "Bây giờ thì cậu muốn tôi đặt ra một giới hạn để cố gắng vượt qua nó à? Không, tôi đã nói rồi, Riddle. Dù sao thì cậu cũng sẽ không thực hiện được những điều kiện tôi đã đặt ra, vì vậy việc tính đến bất kỳ loại tương lai nào mà chúng ta có thể có với nhau chỉ lãng phí thời gian thôi."

Cậu quay đi và bước vào cửa hàng. Harry vẫn cảm nhận được ánh mắt của Riddle, nhưng có tác dụng gì chứ? Cậu sẽ không bao giờ nhượng bộ đâu.

"Cậu bạn trai kia không đi cùng cậu à?" Bà Madstrom hỏi.

"Cậu ta chẳng liên quan gì đến tôi cả," Harry nói, leo lên cầu thang để ăn trưa.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau