Chương 15: Chương 62
******
"Harry?" Sirius mở cửa, ngáp dài. "Đã gần mười một giờ rồi. Có chuyện gì vậy?"
Nhìn vào mái tóc bù xù kia, có vẻ là ông đã ngủ thiếp đi trong phòng vẽ, như khi Harry còn nhỏ, Sirius sẽ cố gắng hoàn thành nốt những công việc cuối cùng trước khi đi ngủ. Harry càm thấy trái tim mình se lại, nhưng biểu cảm trên mặt cậu không thay đổi.
"Con cần nói chuyện với cha* và Remus," cậu nói, lướt qua Sirius với Riddle ngay sau lưng. Harry cảm giác rằng Sirius đã cố gắng sập cửa trước mặt Riddle, nhưng ông đang quá hoang mang để phản ứng kịp. "Có một chuyện con phát hiện là mọi người chưa từng nói cho con, và con muốn biết lý do tại sao."
*vì Sirius là cha đỡ đầu của Harry nên mình sẽ để xưng hô thế này
"Remus đang ngủ." Sirius đóng cửa lại, dựa lưng lên đó, chớp mắt để tỉnh táo hơn. "Con đang nói về cái gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra với gia đình con hôm qua? Bọn ta đã đợi con gửi thư. Sao con không nói gì?"
Harry khoanh tay và nhìn Sirius chăm chú. "Con muốn biết tại sao hai người chưa bao giờ nói cho con về lời tiên tri."
Sự hoang mang lướt qua khuôn mặt của Sirius, Harry không nghĩ đó là do ông chưa tỉnh ngủ. Cậu quan sát kĩ càng để phát hiện nếu có dấu hiệu ông đang muốn che giấu gì đó.
Sau đó, Sirius nói, "Nó à? Lời tiên tri nói rằng Diana được định sẵn sẽ đánh bại Voldermort? Ta chưa bao giờ tin vào nó. Ta đã quên béng về nó từ lâu rồi." Ông chớp mắt và nói một cách hăng hái hơn, "Sao bọn ta lại phải nói cho con chuyện đó chứ?"
"Cha không nghĩ con xứng đáng được biết về sự tồn tại của nó sao?"
"Sirius, có vấn đề gì vậy?" Remus bước ra từ phòng ngủ chính, vừa đi vừa ngáp. Đôi mắt ông lộ ra vẻ cảnh giác khi thấy Riddle, hoặc có thể là khi thấy Harry. Những cảm xúc của cậu bây giờ có lẽ đã bị những giác quan nhạy bén của người sói nhận ra.
"Harry muốn biết tại sao chúng ta không nói cho thằng bé về lời tiên tri."
"Tiên tri?"
Giọng nói của Remus trống rỗng đến mức Harry phải nhắm mắt lại. Cảm xúc của cậu dâng lên, rung chuyển rồi dần lắng xuống. Có vẻ họ chưa bao giờ cho Harry biết vì họ thực sự không coi trọng nó, chứ không phải vì giữ bí mật.
Tay Riddle lướt qua khuỷu tay cậu. Harry ghét việc mình có thể nhận ra đó là y mà không cần mở mắt.
Hoặc có thể là vì Remus hoặc Sirius sẽ không bao giờ chạm vào cậu như thế - dai dẳng, vuốt ve và đầy chiếm hữu.
Harry giật cánh tay của mình ra và mở mắt quan sát hai người còn lại. Bây giờ họ đang nhìn cậu chằm chằm. Sirius là người lên tiếng, "Ta không nghĩ James và Lily sẽ nhắc đến nó. Ai đã cho con biết?"
Harry nhướn mày, và cả hai người cùng quay lại nhìn Riddle. Y chỉ thở dài một hơi và kiểm tra móng tay của mình. "Đó là một trong những điều đầu tiên Diana kể cho tôi, rằng cô ta đã được chọn là người sẽ đánh bại Chúa tể Hắc ám, người đã tấn công cô ta khi còn là một đứa bé. Diana biết về lời tiên tri. Hãy tưởng tượng việc không nói cho Harry biết xem, trong khi em ấy là anh trai của cô ta."
"Bọn ta không nghĩ là con lại không biết," Remus nói. "Thành thật mà nói, Harry à, nó đã bị quên lãng cả chục năm nay rồi. Rõ ràng là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đã chết." Harry không dám nhìn sang Riddle. "Ta không hiểu nó có gì quan trọng. Nếu nó là thật thì nó cũng đã được hoàn thành rồi."
"Đúng vậy, ta đã luôn nghĩ Tiên tri là một đống vớ vẩn," Sirius nhún vai. "Tuy nhiên, có vẻ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đã tin vào nó, vì vậy cụ Dumbledore cũng thế. Nó đã được hoàn thành hoặc không có ý nghĩa ngay từ đầu. Làm sao một đứa bé sơ sinh lại có khả năng đánh bại Chúa tể Hắc ám cơ chứ?"
"Diana rất mạnh," Harry nói, hơi yếu ớt. Cơn hưng phấn gây ra bởi adrenaline đang dần biến mất, và bây giờ cậu chỉ cảm thấy xấu hổ vì đã xông đến đây chỉ vì lời của Riddle. Lẽ ra cậu phải tin vào những người đã chăm sóc và nuôi nấng mình chứ.
Harry chỉ quá mệt mỏi với việc bị phớt lờ và không được tham gia vào những vấn đề trong gia đình.
"Đúng, nhưng con bé không thể hiện phép thuật đó khi còn nhỏ." Cuối cùng Remus đưa tay lên vai Harry vỗ về một chút, như thể ông nghĩ lần này cậu sẽ không bùng nổ. "Con có muốn uống chút trà không?"
"Tôi nghĩ Harry sẽ cần thứ gì đó mạnh hơn."
"Mẹ nó, Riddle. Tôi đã phá được một lời thề cổ xưa và tôi có thể phá được nhiều thứ khác đấy."
Riddle chỉ tỏ vẻ vui mừng, trong khi Remus hít mạnh một hơi và Sirius trông như sắp ngất đến nơi. "Gì cơ? Harry, cậu ta đang nói gì vậy?"
"Ồ." Harry chớp mắt. Cậu đã quên mất rằng không ai ngoài mình, Malfoy, Riddle và Neville biết chuyện đó – và có thể cả bà Madstrom, nếu bà hiểu được từ câu nói của cậu – và chắc chắn là Harry chưa nói cho Sirius và Remus. "À, phải rồi, có lẽ chúng ta nên ngồi xuống cho chuyện này."
Remus đi đến ngăn tủ nơi Harry biết họ cất rượu, và Sirius dẫn cậu và Riddle vào phòng khách. Harry mơ màng đi theo.
Việc chuẩn bị được nghe sự thật là tình huống bất ngờ đến nỗi cậu không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Riddle cố tình ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh cậu, bởi vì tất nhiên y sẽ làm vậy. Harry phớt lờ y hết mức có thể. Tuy nhiên, có một sự thật rằng đây là sự xác nhận đầu tiên về điều mà Riddle đã nói. Y thực sự đã không nói dối về việc lời tiên tri đã khiến Voldermort nhắm vào Diana.
Điều đó đồng nghĩa với việc phần còn lại của những gì y đã nói có thể cũng là thật, và thực sự là y đã vượt qua rào cản của sự trung thực mà Harry đã nghĩ Riddle sẽ không thể vượt qua.
Nhưng cậu không muốn nghĩ về nó bây giờ, và Harry chuyển sự chú ý của mình sang Sirius và Remus khi Remus rót một chút rượu mạnh vào vài chiếc cốc và đẩy hai trong số đó về phía cậu và Riddle. Harry nhận lấy cốc của mình và bắt đầu uống mà không nói gì. Cậu kiên quyết không nhìn sang xem Riddle đang làm gì.
"Đầu tiên, đúng, đã có một lời tiên tri," Sirius nói, lưng dựa vào chiếc ghế mà có lẽ khi nãy ông đã ngủ gật trên đó, tay lơ đãng vuốt tóc. "Nhưng như ta đã nói, mọi người đã quên lãng nó nhiều năm nay rồi. Ta cho là trừ Diana ra," ông nói thêm, mắt nhìn Riddle. "Hội Phượng hoàng bám víu vào nó chủ yếu là vì khi đó bọn ta đang thua trong cuộc chiến chống lại Chúa tể Hắc ám, và nó mang lại một chút hi vọng."
"Nó rất mơ hồ," Remus lắc đầu. "Bọn ta không biết chính xác, việc đó bị coi là quá nguy hiểm, nhưng từ những gì Albus nói, nó chỉ cho biết rằng một đứa trẻ sinh ra vào cuối một tháng nào đó sẽ có sức mạnh để đánh bại một Chúa tể Hắc ám. Thậm chí nó còn không nói đó là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, hay điều đó có chắc chắn hay không. Chỉ là có sức mạnh."
Harry chớp mắt. "Vậy thì tại sao Voldermort lại chọn Diana?"
"Lily và James đã chống lại hắn ba lần," Sirius nói. "Hắn ta đã luôn muốn chiêu mộ họ, và tất nhiên đã bị từ chối. Họ cũng đã giết vài Tử thần Thực tử và can thiệp vào những vụ bắt cóc và tra tấn của hắn. Hắn coi đó là một mối tư thù."
"Phiên bản kia của tôi là một kẻ ngu ngốc," Riddle lầm bầm, không rõ ràng lắm. Harry lờ y đi.
"Hắn tin vào lời tiên tri," Remus nhún vai nói. "Vì thế Albus cũng tin, nhưng ông ấy nghĩ chính Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai sẽ tự hoàn thành nó. Ta đoán là Lily và James cũng đã tin vào nó. Chắc chắn họ đã nói cho Diana. Bọn ta nghĩ hai người họ đã nói với các con."
Harry nuốt khan. "Không. Con chưa bao giờ biết về nó cho đến khi Riddle nhắc đến."
"Được rồi, bây giờ ta muốn nghe việc con đã phá bỏ lời thề cổ xưa," Sirius nói, liếc nhìn Riddle một cách ngờ vực, "nhưng trước đó, ta muốn hỏi một câu. Harry, chuyện quái gì đang diễn ra trong gia đình con vậy? Đầu tiên là Lily và James chê bai trí thông minh của con, bây giờ thì họ đang giữ bí mật?"
"Điều đó đã xảy ra trong ít nhất là mười lăm năm," Riddle lạnh lùng nói. "Đó là từ khi Harry được gửi đến sống cùng hai người phải không? Cha mẹ em ấy phớt lờ và gạt em ấy sang một bên. Ông có ngạc nhiên khi biết họ đánh giá thấp em ấy không?"
"Bọn ta rất vui mừng được đón nhận Harry," Sirius nói một cách quyết liệt. "Điều đó không liên quan gì đến việc phớt lờ thằng bé."
"Đúng, nhưng ông đã cho phép cha mẹ em ấy làm vậy." Riddle nghiêng người về phía trước, cơ thể cuộn lại như một con báo sắp tấn công. "Tôi không nghĩ Harry tính ông trong số những người đã lừa dối em ấy, nhưng tôi thì có. Khi ông coi tất cả những câu nói ấy là trò đùa, khi ông cho rằng những người làm cha mẹ đến thăm em ấy mỗi tuần một lần có nghĩa là họ yêu thương em ấy--"
Harry ghì chặt vai Riddle. Riddle ngậm miệng lại như thể ai đó đã đóng sập một cánh cửa. Harry thở dài, "Không phải bây giờ," rồi quay sang Sirius. Remus đang quan sát với ánh mắt lo lắng từ phía bên kia căn phòng.
Harry liếc nhìn cả hai người rồi nói, "Đúng vậy, Diana đã dành nhiều thời gian ở trường để nói với bạn bè rằng con không phải một thiên tài. Không giống như con bé, cha mẹ và Violet. Con đã bị nói đi nói lại rằng con hẳn nên thấy ghen tị với họ vì không xuất sắc trong học tập, hoặc vì Diana là Đứa-trẻ-Sống-sót. Khi con đến đó ngày hôm qua, họ buộc tội con quyến rũ Riddle, sau đó cho rằng phép thuật của con là một trò lừa. Tất cả quay lại với việc họ đúng, con sai, và con không nên mâu thuẫn với họ hay làm bất cứ điều gì có thể phá hỏng ấn tượng về sự tầm thường của mình.
Vì vậy, đó là lý do tại sao con nghĩ hai người đã cố ý giữ bí mật về lời tiên tri với con, vì họ đã làm vậy. Và bây giờ nghĩ lại, Violet đã từng nói vài điều kì lạ có thể liên quan đến nó. Họ nghĩ rằng một cô bé vẫn còn đang đi học cần biết điều đó, nhưng không phải con? Cha nghĩ điều đó nghĩa là gì?"
Remus nhắm mắt lại, trông có vẻ bất an. Sirius đưa tay ra, dù chiếc ghế của ông quá xa để thực sự nắm lấy tay Harry.
"Ta rất xin lỗi," ông nói thầm. "Ta biết họ đánh giá cao và tự hào về điểm số của Diana với môn Phòng chống và khả năng thông thạo Số học của Violet, nhưng – ta không biết nó lại như thế, Harry à."
"Đó là lý do con giữ bí mật về phép thuật của mình, tất nhiên rồi," Remus nói, giọng ông khàn đặc với nỗi buồn và sự thấu hiểu. "Con đã hi vọng nó sẽ khiến họ nhìn con với địa vị ngang hàng, nhưng nó đã không có tác dụng."
Harry mỉm cười chua chát. "Đó cũng là lý do con đã cân nhắc việc sử dụng một số phương trình để thay đổi chính mình. Như vậy, con có thể đáp ứng được kỳ vọng của họ hoặc không để tâm đến họ nữa."
"Cái gì?"
Riddle thốt ra câu đó trước, Sirius và Remus chỉ chậm một nhịp. Harry nhún vai và mở miệng, nhưng Riddle đã nắm lấy cánh tay và kéo cậu sang. Harry giật tay lại và trừng mắt nhìn y.
"Em đang cân nhắc – hi sinh mọi thứ khiến em tỏa sáng, mạnh mẽ, độc đáo, để phù hợp hơn với bọn họ?" Riddle rít lên, trầm thấp và tàn bạo.
Harry chống tay lên ngực y và xô thật mạnh. Riddle bật ngược lại vào lưng ghế, và nếu Harry đã thêm chút sức mạnh phép thuật vào cú đẩy, thì Riddle cũng sẽ không tiết lộ cho ai được.
"Chờ đã," Sirius buột miệng. "Con có thể làm được điều đó sao, Harry? Con có thể tạo ra những thay đổi vĩnh viễn với bản thân bằng các phương trình?"
"Con chưa thử bao giờ. Trước tiên con sẽ thử với gì đó nhẹ nhàng hơn. Nhưng đúng, con nghĩ là có thể."
"Hoặc những thay đổi vĩnh viễn ở người khác?" Riddle hỏi với giọng điệu hơi kỳ lạ.
Harry liếc nhìn y, tự hỏi liệu Riddle đang nghĩ cái quái gì. Tuy nhiên, vẻ mặt của y vẫn u ám. Y chỉ đang quan sát Harry, đòi hỏi một câu trả lời.
Harry nhún vai. "Tôi nghĩ là được. Tôi đã làm điều đó với cậu rồi còn gì, khi phá bỏ lời thề?"
"Đúng, ta muốn nghe về chuyện đó," Sirius nói chắc nịch. "Sao con làm được điều đó? Sao con lại làm vậy?"
"Bởi vì Riddle đã trói buộc con mà không quan tâm con muốn gì," Harry nói. "Con không muốn có ai đó theo dõi mình khắp mọi nơi và bắt con phải biết ơn vì sự 'bảo vệ' đó. Chưa kể đến những rắc rối mà nó đã gây ra với cha mẹ con và Diana."
"Gia đình em không xứng đáng với em," Riddle thì thầm.
"Nhưng tôi đã có thể hòa giải với họ nếu không do cậu--"
Harry đã sẵn sàng để cãi nhau, nhưng lần này Remus cắt ngang. "Không, Harry, ta nghĩ nó sẽ thành công đâu. Nhất là với những gì con đã kể với bọn ta, những điều mà bọn ta đã không nhìn ra trong suốt những năm qua." Đôi mắt ông buồn bã nhìn Harry. "Từ khoảnh khắc Tom tự trói bản thân với con và họ nhìn con như sự cản trở với định mệnh của Diana."
Harry thở dài. "Có lẽ là vậy. Nhưng con không yêu cầu cậu ta làm thế. Con đã đến vòng nghi thức của mình trong Rừng Dean--"
"Từ khi nào mà con có một vòng nghi thức?"
"Từ khi con tạo ra nó để chứa phép thuật Số học huyền bí của mình," Harry nói và tiếp tục câu chuyện. "Con quyết định rằng mình không thể làm gì được về cha mẹ và Diana, nhưng con có thể tác động đến lời thề kia. Con đã xây dựng ba phương trình, tất cả đều có kết quả bằng 13, và có các ký hiệu khác nhau đại diện cho những điều con muốn giữ lại hoặc loại bỏ. Sau đó Riddle đã tìm thấy con, có lẽ là nhờ sự ràng buộc. " Cậu liếc Riddle, y chỉ gật đầu. "Con đã vẽ một hình tam giác dưới các phương trình và dồn tất cả sự hỗn loạn và xui xẻo gấp 13 lần lên lời thề. Thế là nó vỡ tan tành."
"Sự phản phệ hẳn là kinh khủng lắm!" Sirius thốt lên như thể được tận mắt chứng kiến. "Con có bị ngất không?"
Harry bật cười. "Không. Những dấu bằng và các con số thể hiện điều con không muốn đã hấp thụ phản ứng dội lại." Cậu tự mãn liếc nhìn Riddle. "Nhưng con khá ngạc nhiên khi cậu ta vẫn còn đứng được."
"Tôi cũng vậy, mặc dù không cùng lý do đó."
Harry chớp mắt khó hiểu, nhưng y chỉ nhếch mép rồi nói với Sirius. "Và em ấy không nhận ra mình phi thường đến thế nào."
"Không," Sirius khó khăn bật ra. "Lẽ ra không có cách nào để phá vỡ một lời thề cổ xưa. Không thể nào..." Ông dừng lại, rồi bật ra một tiếng cười khá khó nghe mà Harry chỉ nghe được khi ông kể những câu chuyện chơi khăm hồi còn là một Marauder. "Jamesie sẽ rất bực tức về việc để mất con nếu cậu ta biết được đấy, Harry à."
"Con không nghĩ vậy. Không phải sau những gì ông ấy nghĩ con đã làm với Diana."
"Đó là lí do ta nói 'nếu'. James luôn muốn có những đứa con phi thường. Cậu ta có ba đứa, chứ không phải hai." Sirius chỉ một ngón tay về phía cậu. "Và ta muốn ở đó vào lần tới con thể hiện phép thuật của mình cho cậu ta xem."
"Con không nghĩ mình sẽ làm lại điều đó. Con đã không cần sự chấp nhận của họ nữa rồi. Trừ khi là để xin lỗi, nếu không thì họ nên cút đi."
"Con không muốn ở cùng với gia đình nữa sao, Harry?" Remus trông có vẻ buồn bã.
"Họ không muốn con. Vậy thì sao con lại cần họ chứ?"
Remus chậm rãi gật đầu. "Xin lỗi vì bọn ta đã không nhận ra và ngăn chặn những gì đã xảy ra."
Harry lắc đầu. "Đó không phải lỗi của hai người. Nếu mọi chuyện không đến mức này, thì có lẽ con đã không có phép thuật của mình. Và con sẽ sẵn sàng từ bỏ rất nhiều điều vì nó."
Riddle phát ra một âm thanh nhỏ bên cạnh cậu. Lần này, Harry không nhìn sang. Có lẽ Riddle muốn nói rằng Harry cũng sẽ không có y nếu vẫn đang an toàn trong gia đình Potter, nhưng cậu cũng chẳng muốn thế.
Cậu cũng không biết nên làm gì với những điều chết tiệt mà Riddle đã tiết lộ. Lao đi tìm hiểu xem Remus và Sirius biết gì về lời tiên tri một phần là để tránh phải đối mặt với chúng. Nhưng cậu không biết có thể trì hoãn thêm bao lâu nữa.
"Con có muốn ở lại đây đêm nay không, Harry?" Sirius hỏi. "Phòng con vẫn luôn sẵn sàng. Còn Riddle, chuồng ngựa vẫn trống đấy, nếu cậu muốn." Ông cười khẩy.
Riddle bật cười, nhưng y không có vẻ thích thú gì. Và Harry không nghĩ sự khoan dung của Riddle được áp dụng đối với người cha đỡ đầu của cậu. Harry liếc sang, và vẻ mặt Riddle xác nhận điều đó.
"Không ạ, cảm ơn, Sirius." Harry đặt chiếc cốc đã cạn của mình xuống. "Con phải trở lại căn hộ. Bà Madstrom muốn con có mặt tại cửa hàng vào sáng mai.
Sirius đứng dậy cho cậu một cái ôm. "Con vẫn tốt theo cách riêng của mình," ông khẳng định. "Con rất tuyệt vời. Và ta không ngạc nhiên khi một anh chàng đẹp trai tài giỏi lại muốn cưới con hơn là Diana, nếu con hỏi ý kiến của ta."
Cha chưa biết gì đâu, Harry nghĩ, nhưng điều này không phải là vấn đề của Sirius. Cậu ôm lại ông, sau đó là Remus.
Sau đó, cậu và Riddle ra khỏi nhà của Sirius, đứng trên điểm Dịch chuyển. Harry hít sâu vài lần và quay mặt về phía Riddle.
Cậu định hỏi làm cách nào để lấy Trường Sinh Linh Giá khỏi Diana, nhưng Riddle đã khiến cậu hoàn toàn bất ngờ lần thứ ba hoặc thứ tư trong ngày. "Em tin là mình có thể thực hiện các thay đổi đối với người khác một cách an toàn bằng các phương trình."
"Phải," Harry nói. "Tôi đã làm được điều đó với cậu phải không? Và lời thề đó đã ăn sâu vào phép thuật của cậu, mà bây giờ cậu vẫn còn nó đấy thôi."
Riddle mỉm cười, nhưng có một loại tuyệt vọng trong đó khiến Harry phải thận trọng. "Và những thay đổi mà em định thực hiện lên tính cách của mình...em cũng có thể làm điều đó cho người khác chứ?"
Harry nhìn y chằm chằm. "Cậu đang nói cái quái gì vậy, Riddle?"
"Nếu em có thể nghĩ ra các phương trình phá hủy được những Trường Sinh Linh Giá của tôi, đồng thời biến đổi tôi thành một người mà em thấy thích hơn," Riddle nói, như thể đó là một điều hiển nhiên.
Harry lùi về sau một bước theo bản năng. Riddle không tiến về phía cậu, mà chỉ nhìn Harry với đôi mắt hơi lấp lánh.
"Không," Harry thì thầm. "Bệnh vừa thôi chứ, Riddle."
"Rõ ràng là không phải lúc nào em cũng thấy thế, nếu không em sẽ không cân nhắc làm điều đó với chính mình," Riddle đáp lại ngay lập tức. "Tôi muốn sự chấp nhận của em đủ để có một cơ hội, Harry. Tôi đã phạm sai lầm và đang cố gắng sửa chữa chúng. Tôi đã vượt qua thử thách về sự trung thực của em, và đặt số phận của mình vào tay em. Tại sao số phận đó không phải là trở thành một con người khác, để không bao giờ phải quay lại thân phận trước đây của tôi?"
Harry lắc đầu, trái tim sôi sục với một nỗi kinh hoàng vô hình. "Không. Tôi sẽ không làm điều đó. Cậu không nên bị thay đổi."
"Một lần nữa, em đã định làm điều đó với chính mình." Riddle lặng lẽ đặt vấn đề, nhưng không mỉm cười, đôi mắt y sáng lên với sự dữ dội đến chói mắt giống như ở đám cưới và sau nghi thức ở Rừng Dean, giống như khi y đặt linh hồn của mình lên bàn trước mặt Harry. "Tôi tự nguyện lựa chọn điều này. Tại sao em không làm điều đó cho tôi? Em có thể biến tôi thành bất cứ thứ gì em muốn--"
"Tôi không muốn làm thế!"
"Vậy thì em muốn gì?"
Harry lắc đầu, không nói nên lời khi nhìn Riddle. Cậu chưa từng nghĩ xa hơn yêu cầu trung thực và chứng minh tâm hồn. Cậu đã chắc chắn rằng Riddle không bao giờ vượt qua được bài kiểm tra đó.
Nhưng người đàn ông đứng trước mặt Harry bây giờ đã chứng minh mình có khả năng để trung thực như vậy. Sự xấu xa khiến y tạo ra những Trường Sinh Linh Giá, sự sùng kính kỳ lạ đối với phép thuật, nếu không phải nói là với Harry, và cả khả năng giết chết một cô gái.
"Tôi nghĩ tôi muốn cậu tránh xa tôi ra," Harry nói, gần như không nghe được.
Riddle hơi cúi đầu. "Nếu em muốn tôi làm điều đó và đưa những Trường Sinh Linh Giá cho người khác, tôi sẽ làm theo."
"Không, tôi – tôi muốn mình không phải đối mặt với chuyện này." Harry vuốt mạnh tay mái tóc của mình. "Tại sao cậu lại chọn tôi để làm chuyện này?"
Môi của Riddle nhếch lên thành một nụ cười nhạt không mấy vui vẻ nhưng lại là nụ cười chân thật duy nhất Harry từng thấy ở y. "Vì em có khả năng để làm điều đó."
Điều đó làm Harry vô thức đứng thẳng người, thật vô lý, nhưng nó là một sự tin tưởng. Và, tối hôm qua cậu đã nghĩ mình sẽ bị trói buộc với tên khốn này bằng một lời thề đến hết đời, nhưng nó đã không xảy ra.
Cậu đã nghĩ mình có thể thuyết phục được gia đình, nhưng đã không làm được. Nhưng cậu đã tìm thấy con đường để thoát khỏi nó.
Cậu cũng có thể tìm được con đường để thoát khỏi điều này.
Harry nhìn vào mắt Riddle. "Cho tôi đến tối mai," cậu nói. "Đến căn hộ của tôi lúc sáu giờ. Chúng ta sẽ thảo luận về chuyện này."
Riddle cúi chào. "Như em muốn," y thì thầm, rồi xoay người Dịch chuyển đi mà không nhìn Harry.
Harry chớp mắt nhìn vào khoảng không. Y đã rời đi. Vì mình đã yêu cầu.
Đó là một bài kiểm tra mà cậu thậm chí đã không nghĩ đến.
Nhưng có lẽ, Harry thừa nhận khi Dịch chuyển, đó là bài kiểm tra có ý nghĩa nhất.
******
Hết phần 6.
Còn 1 phần nữa thôi là hoàn rồi~~~~~(o'∀'o)
"Harry?" Sirius mở cửa, ngáp dài. "Đã gần mười một giờ rồi. Có chuyện gì vậy?"
Nhìn vào mái tóc bù xù kia, có vẻ là ông đã ngủ thiếp đi trong phòng vẽ, như khi Harry còn nhỏ, Sirius sẽ cố gắng hoàn thành nốt những công việc cuối cùng trước khi đi ngủ. Harry càm thấy trái tim mình se lại, nhưng biểu cảm trên mặt cậu không thay đổi.
"Con cần nói chuyện với cha* và Remus," cậu nói, lướt qua Sirius với Riddle ngay sau lưng. Harry cảm giác rằng Sirius đã cố gắng sập cửa trước mặt Riddle, nhưng ông đang quá hoang mang để phản ứng kịp. "Có một chuyện con phát hiện là mọi người chưa từng nói cho con, và con muốn biết lý do tại sao."
*vì Sirius là cha đỡ đầu của Harry nên mình sẽ để xưng hô thế này
"Remus đang ngủ." Sirius đóng cửa lại, dựa lưng lên đó, chớp mắt để tỉnh táo hơn. "Con đang nói về cái gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra với gia đình con hôm qua? Bọn ta đã đợi con gửi thư. Sao con không nói gì?"
Harry khoanh tay và nhìn Sirius chăm chú. "Con muốn biết tại sao hai người chưa bao giờ nói cho con về lời tiên tri."
Sự hoang mang lướt qua khuôn mặt của Sirius, Harry không nghĩ đó là do ông chưa tỉnh ngủ. Cậu quan sát kĩ càng để phát hiện nếu có dấu hiệu ông đang muốn che giấu gì đó.
Sau đó, Sirius nói, "Nó à? Lời tiên tri nói rằng Diana được định sẵn sẽ đánh bại Voldermort? Ta chưa bao giờ tin vào nó. Ta đã quên béng về nó từ lâu rồi." Ông chớp mắt và nói một cách hăng hái hơn, "Sao bọn ta lại phải nói cho con chuyện đó chứ?"
"Cha không nghĩ con xứng đáng được biết về sự tồn tại của nó sao?"
"Sirius, có vấn đề gì vậy?" Remus bước ra từ phòng ngủ chính, vừa đi vừa ngáp. Đôi mắt ông lộ ra vẻ cảnh giác khi thấy Riddle, hoặc có thể là khi thấy Harry. Những cảm xúc của cậu bây giờ có lẽ đã bị những giác quan nhạy bén của người sói nhận ra.
"Harry muốn biết tại sao chúng ta không nói cho thằng bé về lời tiên tri."
"Tiên tri?"
Giọng nói của Remus trống rỗng đến mức Harry phải nhắm mắt lại. Cảm xúc của cậu dâng lên, rung chuyển rồi dần lắng xuống. Có vẻ họ chưa bao giờ cho Harry biết vì họ thực sự không coi trọng nó, chứ không phải vì giữ bí mật.
Tay Riddle lướt qua khuỷu tay cậu. Harry ghét việc mình có thể nhận ra đó là y mà không cần mở mắt.
Hoặc có thể là vì Remus hoặc Sirius sẽ không bao giờ chạm vào cậu như thế - dai dẳng, vuốt ve và đầy chiếm hữu.
Harry giật cánh tay của mình ra và mở mắt quan sát hai người còn lại. Bây giờ họ đang nhìn cậu chằm chằm. Sirius là người lên tiếng, "Ta không nghĩ James và Lily sẽ nhắc đến nó. Ai đã cho con biết?"
Harry nhướn mày, và cả hai người cùng quay lại nhìn Riddle. Y chỉ thở dài một hơi và kiểm tra móng tay của mình. "Đó là một trong những điều đầu tiên Diana kể cho tôi, rằng cô ta đã được chọn là người sẽ đánh bại Chúa tể Hắc ám, người đã tấn công cô ta khi còn là một đứa bé. Diana biết về lời tiên tri. Hãy tưởng tượng việc không nói cho Harry biết xem, trong khi em ấy là anh trai của cô ta."
"Bọn ta không nghĩ là con lại không biết," Remus nói. "Thành thật mà nói, Harry à, nó đã bị quên lãng cả chục năm nay rồi. Rõ ràng là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đã chết." Harry không dám nhìn sang Riddle. "Ta không hiểu nó có gì quan trọng. Nếu nó là thật thì nó cũng đã được hoàn thành rồi."
"Đúng vậy, ta đã luôn nghĩ Tiên tri là một đống vớ vẩn," Sirius nhún vai. "Tuy nhiên, có vẻ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đã tin vào nó, vì vậy cụ Dumbledore cũng thế. Nó đã được hoàn thành hoặc không có ý nghĩa ngay từ đầu. Làm sao một đứa bé sơ sinh lại có khả năng đánh bại Chúa tể Hắc ám cơ chứ?"
"Diana rất mạnh," Harry nói, hơi yếu ớt. Cơn hưng phấn gây ra bởi adrenaline đang dần biến mất, và bây giờ cậu chỉ cảm thấy xấu hổ vì đã xông đến đây chỉ vì lời của Riddle. Lẽ ra cậu phải tin vào những người đã chăm sóc và nuôi nấng mình chứ.
Harry chỉ quá mệt mỏi với việc bị phớt lờ và không được tham gia vào những vấn đề trong gia đình.
"Đúng, nhưng con bé không thể hiện phép thuật đó khi còn nhỏ." Cuối cùng Remus đưa tay lên vai Harry vỗ về một chút, như thể ông nghĩ lần này cậu sẽ không bùng nổ. "Con có muốn uống chút trà không?"
"Tôi nghĩ Harry sẽ cần thứ gì đó mạnh hơn."
"Mẹ nó, Riddle. Tôi đã phá được một lời thề cổ xưa và tôi có thể phá được nhiều thứ khác đấy."
Riddle chỉ tỏ vẻ vui mừng, trong khi Remus hít mạnh một hơi và Sirius trông như sắp ngất đến nơi. "Gì cơ? Harry, cậu ta đang nói gì vậy?"
"Ồ." Harry chớp mắt. Cậu đã quên mất rằng không ai ngoài mình, Malfoy, Riddle và Neville biết chuyện đó – và có thể cả bà Madstrom, nếu bà hiểu được từ câu nói của cậu – và chắc chắn là Harry chưa nói cho Sirius và Remus. "À, phải rồi, có lẽ chúng ta nên ngồi xuống cho chuyện này."
Remus đi đến ngăn tủ nơi Harry biết họ cất rượu, và Sirius dẫn cậu và Riddle vào phòng khách. Harry mơ màng đi theo.
Việc chuẩn bị được nghe sự thật là tình huống bất ngờ đến nỗi cậu không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Riddle cố tình ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh cậu, bởi vì tất nhiên y sẽ làm vậy. Harry phớt lờ y hết mức có thể. Tuy nhiên, có một sự thật rằng đây là sự xác nhận đầu tiên về điều mà Riddle đã nói. Y thực sự đã không nói dối về việc lời tiên tri đã khiến Voldermort nhắm vào Diana.
Điều đó đồng nghĩa với việc phần còn lại của những gì y đã nói có thể cũng là thật, và thực sự là y đã vượt qua rào cản của sự trung thực mà Harry đã nghĩ Riddle sẽ không thể vượt qua.
Nhưng cậu không muốn nghĩ về nó bây giờ, và Harry chuyển sự chú ý của mình sang Sirius và Remus khi Remus rót một chút rượu mạnh vào vài chiếc cốc và đẩy hai trong số đó về phía cậu và Riddle. Harry nhận lấy cốc của mình và bắt đầu uống mà không nói gì. Cậu kiên quyết không nhìn sang xem Riddle đang làm gì.
"Đầu tiên, đúng, đã có một lời tiên tri," Sirius nói, lưng dựa vào chiếc ghế mà có lẽ khi nãy ông đã ngủ gật trên đó, tay lơ đãng vuốt tóc. "Nhưng như ta đã nói, mọi người đã quên lãng nó nhiều năm nay rồi. Ta cho là trừ Diana ra," ông nói thêm, mắt nhìn Riddle. "Hội Phượng hoàng bám víu vào nó chủ yếu là vì khi đó bọn ta đang thua trong cuộc chiến chống lại Chúa tể Hắc ám, và nó mang lại một chút hi vọng."
"Nó rất mơ hồ," Remus lắc đầu. "Bọn ta không biết chính xác, việc đó bị coi là quá nguy hiểm, nhưng từ những gì Albus nói, nó chỉ cho biết rằng một đứa trẻ sinh ra vào cuối một tháng nào đó sẽ có sức mạnh để đánh bại một Chúa tể Hắc ám. Thậm chí nó còn không nói đó là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, hay điều đó có chắc chắn hay không. Chỉ là có sức mạnh."
Harry chớp mắt. "Vậy thì tại sao Voldermort lại chọn Diana?"
"Lily và James đã chống lại hắn ba lần," Sirius nói. "Hắn ta đã luôn muốn chiêu mộ họ, và tất nhiên đã bị từ chối. Họ cũng đã giết vài Tử thần Thực tử và can thiệp vào những vụ bắt cóc và tra tấn của hắn. Hắn coi đó là một mối tư thù."
"Phiên bản kia của tôi là một kẻ ngu ngốc," Riddle lầm bầm, không rõ ràng lắm. Harry lờ y đi.
"Hắn tin vào lời tiên tri," Remus nhún vai nói. "Vì thế Albus cũng tin, nhưng ông ấy nghĩ chính Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai sẽ tự hoàn thành nó. Ta đoán là Lily và James cũng đã tin vào nó. Chắc chắn họ đã nói cho Diana. Bọn ta nghĩ hai người họ đã nói với các con."
Harry nuốt khan. "Không. Con chưa bao giờ biết về nó cho đến khi Riddle nhắc đến."
"Được rồi, bây giờ ta muốn nghe việc con đã phá bỏ lời thề cổ xưa," Sirius nói, liếc nhìn Riddle một cách ngờ vực, "nhưng trước đó, ta muốn hỏi một câu. Harry, chuyện quái gì đang diễn ra trong gia đình con vậy? Đầu tiên là Lily và James chê bai trí thông minh của con, bây giờ thì họ đang giữ bí mật?"
"Điều đó đã xảy ra trong ít nhất là mười lăm năm," Riddle lạnh lùng nói. "Đó là từ khi Harry được gửi đến sống cùng hai người phải không? Cha mẹ em ấy phớt lờ và gạt em ấy sang một bên. Ông có ngạc nhiên khi biết họ đánh giá thấp em ấy không?"
"Bọn ta rất vui mừng được đón nhận Harry," Sirius nói một cách quyết liệt. "Điều đó không liên quan gì đến việc phớt lờ thằng bé."
"Đúng, nhưng ông đã cho phép cha mẹ em ấy làm vậy." Riddle nghiêng người về phía trước, cơ thể cuộn lại như một con báo sắp tấn công. "Tôi không nghĩ Harry tính ông trong số những người đã lừa dối em ấy, nhưng tôi thì có. Khi ông coi tất cả những câu nói ấy là trò đùa, khi ông cho rằng những người làm cha mẹ đến thăm em ấy mỗi tuần một lần có nghĩa là họ yêu thương em ấy--"
Harry ghì chặt vai Riddle. Riddle ngậm miệng lại như thể ai đó đã đóng sập một cánh cửa. Harry thở dài, "Không phải bây giờ," rồi quay sang Sirius. Remus đang quan sát với ánh mắt lo lắng từ phía bên kia căn phòng.
Harry liếc nhìn cả hai người rồi nói, "Đúng vậy, Diana đã dành nhiều thời gian ở trường để nói với bạn bè rằng con không phải một thiên tài. Không giống như con bé, cha mẹ và Violet. Con đã bị nói đi nói lại rằng con hẳn nên thấy ghen tị với họ vì không xuất sắc trong học tập, hoặc vì Diana là Đứa-trẻ-Sống-sót. Khi con đến đó ngày hôm qua, họ buộc tội con quyến rũ Riddle, sau đó cho rằng phép thuật của con là một trò lừa. Tất cả quay lại với việc họ đúng, con sai, và con không nên mâu thuẫn với họ hay làm bất cứ điều gì có thể phá hỏng ấn tượng về sự tầm thường của mình.
Vì vậy, đó là lý do tại sao con nghĩ hai người đã cố ý giữ bí mật về lời tiên tri với con, vì họ đã làm vậy. Và bây giờ nghĩ lại, Violet đã từng nói vài điều kì lạ có thể liên quan đến nó. Họ nghĩ rằng một cô bé vẫn còn đang đi học cần biết điều đó, nhưng không phải con? Cha nghĩ điều đó nghĩa là gì?"
Remus nhắm mắt lại, trông có vẻ bất an. Sirius đưa tay ra, dù chiếc ghế của ông quá xa để thực sự nắm lấy tay Harry.
"Ta rất xin lỗi," ông nói thầm. "Ta biết họ đánh giá cao và tự hào về điểm số của Diana với môn Phòng chống và khả năng thông thạo Số học của Violet, nhưng – ta không biết nó lại như thế, Harry à."
"Đó là lý do con giữ bí mật về phép thuật của mình, tất nhiên rồi," Remus nói, giọng ông khàn đặc với nỗi buồn và sự thấu hiểu. "Con đã hi vọng nó sẽ khiến họ nhìn con với địa vị ngang hàng, nhưng nó đã không có tác dụng."
Harry mỉm cười chua chát. "Đó cũng là lý do con đã cân nhắc việc sử dụng một số phương trình để thay đổi chính mình. Như vậy, con có thể đáp ứng được kỳ vọng của họ hoặc không để tâm đến họ nữa."
"Cái gì?"
Riddle thốt ra câu đó trước, Sirius và Remus chỉ chậm một nhịp. Harry nhún vai và mở miệng, nhưng Riddle đã nắm lấy cánh tay và kéo cậu sang. Harry giật tay lại và trừng mắt nhìn y.
"Em đang cân nhắc – hi sinh mọi thứ khiến em tỏa sáng, mạnh mẽ, độc đáo, để phù hợp hơn với bọn họ?" Riddle rít lên, trầm thấp và tàn bạo.
Harry chống tay lên ngực y và xô thật mạnh. Riddle bật ngược lại vào lưng ghế, và nếu Harry đã thêm chút sức mạnh phép thuật vào cú đẩy, thì Riddle cũng sẽ không tiết lộ cho ai được.
"Chờ đã," Sirius buột miệng. "Con có thể làm được điều đó sao, Harry? Con có thể tạo ra những thay đổi vĩnh viễn với bản thân bằng các phương trình?"
"Con chưa thử bao giờ. Trước tiên con sẽ thử với gì đó nhẹ nhàng hơn. Nhưng đúng, con nghĩ là có thể."
"Hoặc những thay đổi vĩnh viễn ở người khác?" Riddle hỏi với giọng điệu hơi kỳ lạ.
Harry liếc nhìn y, tự hỏi liệu Riddle đang nghĩ cái quái gì. Tuy nhiên, vẻ mặt của y vẫn u ám. Y chỉ đang quan sát Harry, đòi hỏi một câu trả lời.
Harry nhún vai. "Tôi nghĩ là được. Tôi đã làm điều đó với cậu rồi còn gì, khi phá bỏ lời thề?"
"Đúng, ta muốn nghe về chuyện đó," Sirius nói chắc nịch. "Sao con làm được điều đó? Sao con lại làm vậy?"
"Bởi vì Riddle đã trói buộc con mà không quan tâm con muốn gì," Harry nói. "Con không muốn có ai đó theo dõi mình khắp mọi nơi và bắt con phải biết ơn vì sự 'bảo vệ' đó. Chưa kể đến những rắc rối mà nó đã gây ra với cha mẹ con và Diana."
"Gia đình em không xứng đáng với em," Riddle thì thầm.
"Nhưng tôi đã có thể hòa giải với họ nếu không do cậu--"
Harry đã sẵn sàng để cãi nhau, nhưng lần này Remus cắt ngang. "Không, Harry, ta nghĩ nó sẽ thành công đâu. Nhất là với những gì con đã kể với bọn ta, những điều mà bọn ta đã không nhìn ra trong suốt những năm qua." Đôi mắt ông buồn bã nhìn Harry. "Từ khoảnh khắc Tom tự trói bản thân với con và họ nhìn con như sự cản trở với định mệnh của Diana."
Harry thở dài. "Có lẽ là vậy. Nhưng con không yêu cầu cậu ta làm thế. Con đã đến vòng nghi thức của mình trong Rừng Dean--"
"Từ khi nào mà con có một vòng nghi thức?"
"Từ khi con tạo ra nó để chứa phép thuật Số học huyền bí của mình," Harry nói và tiếp tục câu chuyện. "Con quyết định rằng mình không thể làm gì được về cha mẹ và Diana, nhưng con có thể tác động đến lời thề kia. Con đã xây dựng ba phương trình, tất cả đều có kết quả bằng 13, và có các ký hiệu khác nhau đại diện cho những điều con muốn giữ lại hoặc loại bỏ. Sau đó Riddle đã tìm thấy con, có lẽ là nhờ sự ràng buộc. " Cậu liếc Riddle, y chỉ gật đầu. "Con đã vẽ một hình tam giác dưới các phương trình và dồn tất cả sự hỗn loạn và xui xẻo gấp 13 lần lên lời thề. Thế là nó vỡ tan tành."
"Sự phản phệ hẳn là kinh khủng lắm!" Sirius thốt lên như thể được tận mắt chứng kiến. "Con có bị ngất không?"
Harry bật cười. "Không. Những dấu bằng và các con số thể hiện điều con không muốn đã hấp thụ phản ứng dội lại." Cậu tự mãn liếc nhìn Riddle. "Nhưng con khá ngạc nhiên khi cậu ta vẫn còn đứng được."
"Tôi cũng vậy, mặc dù không cùng lý do đó."
Harry chớp mắt khó hiểu, nhưng y chỉ nhếch mép rồi nói với Sirius. "Và em ấy không nhận ra mình phi thường đến thế nào."
"Không," Sirius khó khăn bật ra. "Lẽ ra không có cách nào để phá vỡ một lời thề cổ xưa. Không thể nào..." Ông dừng lại, rồi bật ra một tiếng cười khá khó nghe mà Harry chỉ nghe được khi ông kể những câu chuyện chơi khăm hồi còn là một Marauder. "Jamesie sẽ rất bực tức về việc để mất con nếu cậu ta biết được đấy, Harry à."
"Con không nghĩ vậy. Không phải sau những gì ông ấy nghĩ con đã làm với Diana."
"Đó là lí do ta nói 'nếu'. James luôn muốn có những đứa con phi thường. Cậu ta có ba đứa, chứ không phải hai." Sirius chỉ một ngón tay về phía cậu. "Và ta muốn ở đó vào lần tới con thể hiện phép thuật của mình cho cậu ta xem."
"Con không nghĩ mình sẽ làm lại điều đó. Con đã không cần sự chấp nhận của họ nữa rồi. Trừ khi là để xin lỗi, nếu không thì họ nên cút đi."
"Con không muốn ở cùng với gia đình nữa sao, Harry?" Remus trông có vẻ buồn bã.
"Họ không muốn con. Vậy thì sao con lại cần họ chứ?"
Remus chậm rãi gật đầu. "Xin lỗi vì bọn ta đã không nhận ra và ngăn chặn những gì đã xảy ra."
Harry lắc đầu. "Đó không phải lỗi của hai người. Nếu mọi chuyện không đến mức này, thì có lẽ con đã không có phép thuật của mình. Và con sẽ sẵn sàng từ bỏ rất nhiều điều vì nó."
Riddle phát ra một âm thanh nhỏ bên cạnh cậu. Lần này, Harry không nhìn sang. Có lẽ Riddle muốn nói rằng Harry cũng sẽ không có y nếu vẫn đang an toàn trong gia đình Potter, nhưng cậu cũng chẳng muốn thế.
Cậu cũng không biết nên làm gì với những điều chết tiệt mà Riddle đã tiết lộ. Lao đi tìm hiểu xem Remus và Sirius biết gì về lời tiên tri một phần là để tránh phải đối mặt với chúng. Nhưng cậu không biết có thể trì hoãn thêm bao lâu nữa.
"Con có muốn ở lại đây đêm nay không, Harry?" Sirius hỏi. "Phòng con vẫn luôn sẵn sàng. Còn Riddle, chuồng ngựa vẫn trống đấy, nếu cậu muốn." Ông cười khẩy.
Riddle bật cười, nhưng y không có vẻ thích thú gì. Và Harry không nghĩ sự khoan dung của Riddle được áp dụng đối với người cha đỡ đầu của cậu. Harry liếc sang, và vẻ mặt Riddle xác nhận điều đó.
"Không ạ, cảm ơn, Sirius." Harry đặt chiếc cốc đã cạn của mình xuống. "Con phải trở lại căn hộ. Bà Madstrom muốn con có mặt tại cửa hàng vào sáng mai.
Sirius đứng dậy cho cậu một cái ôm. "Con vẫn tốt theo cách riêng của mình," ông khẳng định. "Con rất tuyệt vời. Và ta không ngạc nhiên khi một anh chàng đẹp trai tài giỏi lại muốn cưới con hơn là Diana, nếu con hỏi ý kiến của ta."
Cha chưa biết gì đâu, Harry nghĩ, nhưng điều này không phải là vấn đề của Sirius. Cậu ôm lại ông, sau đó là Remus.
Sau đó, cậu và Riddle ra khỏi nhà của Sirius, đứng trên điểm Dịch chuyển. Harry hít sâu vài lần và quay mặt về phía Riddle.
Cậu định hỏi làm cách nào để lấy Trường Sinh Linh Giá khỏi Diana, nhưng Riddle đã khiến cậu hoàn toàn bất ngờ lần thứ ba hoặc thứ tư trong ngày. "Em tin là mình có thể thực hiện các thay đổi đối với người khác một cách an toàn bằng các phương trình."
"Phải," Harry nói. "Tôi đã làm được điều đó với cậu phải không? Và lời thề đó đã ăn sâu vào phép thuật của cậu, mà bây giờ cậu vẫn còn nó đấy thôi."
Riddle mỉm cười, nhưng có một loại tuyệt vọng trong đó khiến Harry phải thận trọng. "Và những thay đổi mà em định thực hiện lên tính cách của mình...em cũng có thể làm điều đó cho người khác chứ?"
Harry nhìn y chằm chằm. "Cậu đang nói cái quái gì vậy, Riddle?"
"Nếu em có thể nghĩ ra các phương trình phá hủy được những Trường Sinh Linh Giá của tôi, đồng thời biến đổi tôi thành một người mà em thấy thích hơn," Riddle nói, như thể đó là một điều hiển nhiên.
Harry lùi về sau một bước theo bản năng. Riddle không tiến về phía cậu, mà chỉ nhìn Harry với đôi mắt hơi lấp lánh.
"Không," Harry thì thầm. "Bệnh vừa thôi chứ, Riddle."
"Rõ ràng là không phải lúc nào em cũng thấy thế, nếu không em sẽ không cân nhắc làm điều đó với chính mình," Riddle đáp lại ngay lập tức. "Tôi muốn sự chấp nhận của em đủ để có một cơ hội, Harry. Tôi đã phạm sai lầm và đang cố gắng sửa chữa chúng. Tôi đã vượt qua thử thách về sự trung thực của em, và đặt số phận của mình vào tay em. Tại sao số phận đó không phải là trở thành một con người khác, để không bao giờ phải quay lại thân phận trước đây của tôi?"
Harry lắc đầu, trái tim sôi sục với một nỗi kinh hoàng vô hình. "Không. Tôi sẽ không làm điều đó. Cậu không nên bị thay đổi."
"Một lần nữa, em đã định làm điều đó với chính mình." Riddle lặng lẽ đặt vấn đề, nhưng không mỉm cười, đôi mắt y sáng lên với sự dữ dội đến chói mắt giống như ở đám cưới và sau nghi thức ở Rừng Dean, giống như khi y đặt linh hồn của mình lên bàn trước mặt Harry. "Tôi tự nguyện lựa chọn điều này. Tại sao em không làm điều đó cho tôi? Em có thể biến tôi thành bất cứ thứ gì em muốn--"
"Tôi không muốn làm thế!"
"Vậy thì em muốn gì?"
Harry lắc đầu, không nói nên lời khi nhìn Riddle. Cậu chưa từng nghĩ xa hơn yêu cầu trung thực và chứng minh tâm hồn. Cậu đã chắc chắn rằng Riddle không bao giờ vượt qua được bài kiểm tra đó.
Nhưng người đàn ông đứng trước mặt Harry bây giờ đã chứng minh mình có khả năng để trung thực như vậy. Sự xấu xa khiến y tạo ra những Trường Sinh Linh Giá, sự sùng kính kỳ lạ đối với phép thuật, nếu không phải nói là với Harry, và cả khả năng giết chết một cô gái.
"Tôi nghĩ tôi muốn cậu tránh xa tôi ra," Harry nói, gần như không nghe được.
Riddle hơi cúi đầu. "Nếu em muốn tôi làm điều đó và đưa những Trường Sinh Linh Giá cho người khác, tôi sẽ làm theo."
"Không, tôi – tôi muốn mình không phải đối mặt với chuyện này." Harry vuốt mạnh tay mái tóc của mình. "Tại sao cậu lại chọn tôi để làm chuyện này?"
Môi của Riddle nhếch lên thành một nụ cười nhạt không mấy vui vẻ nhưng lại là nụ cười chân thật duy nhất Harry từng thấy ở y. "Vì em có khả năng để làm điều đó."
Điều đó làm Harry vô thức đứng thẳng người, thật vô lý, nhưng nó là một sự tin tưởng. Và, tối hôm qua cậu đã nghĩ mình sẽ bị trói buộc với tên khốn này bằng một lời thề đến hết đời, nhưng nó đã không xảy ra.
Cậu đã nghĩ mình có thể thuyết phục được gia đình, nhưng đã không làm được. Nhưng cậu đã tìm thấy con đường để thoát khỏi nó.
Cậu cũng có thể tìm được con đường để thoát khỏi điều này.
Harry nhìn vào mắt Riddle. "Cho tôi đến tối mai," cậu nói. "Đến căn hộ của tôi lúc sáu giờ. Chúng ta sẽ thảo luận về chuyện này."
Riddle cúi chào. "Như em muốn," y thì thầm, rồi xoay người Dịch chuyển đi mà không nhìn Harry.
Harry chớp mắt nhìn vào khoảng không. Y đã rời đi. Vì mình đã yêu cầu.
Đó là một bài kiểm tra mà cậu thậm chí đã không nghĩ đến.
Nhưng có lẽ, Harry thừa nhận khi Dịch chuyển, đó là bài kiểm tra có ý nghĩa nhất.
******
Hết phần 6.
Còn 1 phần nữa thôi là hoàn rồi~~~~~(o'∀'o)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất