Chương 2: Gặp được một con sói
Chưa được bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng cười niềm nở quá mức của lão yêu tinh, thứ mà cậu chưa bao giờ được nghe, từ lúc cậu lần đầu đến chỗ này mua hàng.
" Cậu Malfoy, cậu Zabini, thật là hoan nghênh. "
Sau đó liền vọng lại cuộc đối thoại ngắt quãng mà Lime nghe không ra.
Lime không phải là một người tọc mạch, dù tò mò, nhưng cậu cũng không qua nhìn trộm. Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống đất, lật cái rương mà lão yêu tinh vừa lấy ra. Trong đó xếp đầy những lọ thủy tinh đựng bột
Lime lướt nhìn, rồi lấy ra mấy lọ bột hoa lăng màu tím bạc nhét vô cái túi áo rộng thoàng trước ngực.
Khi cậu quay đầu tính túm thú cưng nhà mình thì phát hiện, nó đang thò đầu hẳn qua cửa, như một người đàn bà hóng hớt, ngó xem gian ngoài.
Lime chửi thầm trong đầu.
Cậu lập tức đi qua túm cái tai nó kéo vào, rồi nhe răng hầm hừ như một loài động vật. Con chó đen cũng dữ dằn đè cổ họng phát ra âm thanh hù doạ cậu.
Cuối cùng Lime cũng đành ôm con chó ngồi xổm trước cửa như một đống nấm mốc, dựa vào khe hở hẹp mà xét nét nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là căn phòng cũng bụi bặm và cũ kĩ chẳng khác gì bên trong, nhưng nó không có những thùng hàng cao đến nấp trần mà kê đầy những cái tủ, để lít nhít đồ đạc và nguyên liệu.
Ở giữa thì đặt một cái quầy tính tiền xiêu xiêu vẹo vẹo và chắc rằng cao hơn chiều cao của lão yêu tinh rất nhiều, nhìn cách ông ta phải chồng tận mấy cái ghế để có thể đứng mà ló đầu ra khỏi cái quầy là biết.
Trước quầy có hai người đang đứng. Người có làn da ngăm đen đang nói chuyện với lão yêu tinh về việc mua một loại nguyên liệu nghe không rõ tên lắm. Còn một người khác thì đang chán chường nhìn về một cái tủ đựng nguyên liệu.
Lúc này thì đáng lẽ ra Lime lên giữ con chó của mình, sau đó thì lùi lại phía sau ngoan ngoãn chờ đợi, mà không phải hóng hớt dòm ngó người ta.
Nhưng có một giọng nói thôi thúc rằng cậu nên nhìn được mặt của cái người cao kều có màu tóc kì quặc kia.
Thế là Lime lại đẩy cái khe cửa ra rộng thêm một chút.
Đúng lúc cậu vừa lần mò rò đầu ra, thì cái tên có màu tóc chói mắt kì quặc cứ như mọc mắt sau gáy mà quay đầu. Hắn có một đôi mắt xám, và nó bắt trúng y chóc khuôn mặt của Lime đằng sau khe cửa.
Bàn chân Lime lập tức lạnh toát, rồi nó dần dần hướng lên trên.
Draco không thích đến hẻm Knockturn, vì đường đi ở đây không được sạch sẽ lắm, và cả cái mùi ẩm mốc trộn lẫn với cái mùi ôi của đủ những thứ thuốc lượn lờ ở chỗ này suốt bao năm mà chẳng tản đi được.
Cứ nhìn khuôn mặt nhăn nhó và thiếu sức sống của hắn là biết.
" Cậu đã đồng ý đi mua nguyên liệu cùng tôi. " Zabini phàn nàn.
" Tôi biết, thế nên tôi đang đứng ở đây đây. " Draco hơi rũ mái tóc, dưới quầng mắt có điểm xanh như chưa ngủ đủ. " Mà không phải ở nhà và trải qua một bữa trà chiều. "
Zabini: " Người muốn nấu thuốc 'cái chết đang sống' là cậu, chàng trai. "
Draco: " Dẫu vậy tôi không phải là người bỏ việc đặt mua nguyên liệu, để đi hẹn hò với một con nhỏ Ravenclaw xấu đau xấu đớn nào đó. " Nói đến cuối, hai người đã bước vào tiệm Nguyên liệu Lutin của yêu tinh già tên Boomart. Khi Draco đấy cái cửa kính bám bụi để bước vào trong, hắn còn cười lạnh nói thêm một câu. " Nên là, im đi Blaise, trước khi tôi đem đũa phép chọc vào mặt cậu. "
Zabini lập tức giơ hai tay tỏ vẻ mình sẽ câm miệng.
Thế nên thành thử ra, Zabini đứng trao đổi với lão yêu tinh Boomart về việc mua bột nghiền của rễ cây Asphodel, nguyên liệu mà hắn ta đã đánh đổi bằng một chuyến đi hẹn hò, và đương nhiên, cả về mặt ngoài trời và trong nhà ( mấy bạn nhỏ quý tộc luôn trưởng thành có chút sớm trong chuyện này) trong khi Draco, lười biếng đút tay vào túi, yên lặng nhìn cái bình đựng cánh của tinh linh được để trên giá.
Đương lúc này, hắn cảm nhận được một mùi không phù hợp lắm, vị khói lửa, và một ánh mắt cứ như bị băng dính dán lên, bám chặt theo hắn.
Nên Draco lập tức, quay đầu lại.
Phía kia có một cánh cửa hé mở. Đằng sau có thằng nhóc gầy còm, khuôn mặt bẩn thỉu, thò đầu qua khe cửa, chân chân nhìn hắn.
Khi Draco nhướn mày nhìn lại thằng nhóc, nó lập tức rụt đầu lại như bị bỏng.
" Quỷ gì vậy? " Draco nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn thấy lão yêu tinh Boomart đang lụi cụi lấy rễ bột Asphodel.
Draco di chuyển đến gần quầy hàng. Hắn lấy ngón tay tái nhợt trông không được khoẻ mạnh lắm mà gõ lên mặt gỗ, vang những tiếng lộc cộc.
Draco hỏi: " Thằng nhóc trong căn phòng kia là ai thế. "
Lão Boomart đã tìm được nguyên liệu, đứng thẳng rồi bỏ lên trên mặt quầy, bấy giờ mới không hiểu ra làm sao mà nhìn Draco: " Thằng nhóc nào cơ? "
" Tóc hoe vàng, gầy còm, mặt bẩn thỉu? " Draco hơi híp mắt, trông không vừa lòng lắm.
Boomart cười xoà: " Cậu Malfoy cứ đùa. Tiệm của tôi có bao giờ có trẻ con đâu. "
Zabini ngạc nhiên nhìn bạn mình. Cậu ta lướt lại gần Draco, ghé vào hỏi: " Làm sao thế? "
Draco nhíu mày, đôi mắt màu bạc hơi lập loè, mãi sau mới trả lời.
" Không có gì. "
Lime chưa kịp lấy đồ đã vội vàng đập gậy trở lại lều. Bumble vẫn chưa dậy. Từ sau tấm vải vẫn còn truyền ra tiếng ngáy của ổng.
Lime vứt cây gậy trên tay đi, rồi lao xồng xộc vào rừng.
Con chó đen lập tức sủa ầm ĩ rồi chạy nhanh theo cậu.
Lime chạy một mạch, cậu vượt qua một đoạn cây dài, sau đó vượt qua cả một đoạn suối, rồi cuối cùng Lime chui vào một hốc cây hơi sâu xuống.
Bấy giờ là mùa đông, nhưng lòng bàn chân, tay, lưng và gáy của cậu đều chảy mồ hôi, lạnh buốt.
Lime nghĩ, có lẽ cậu bị bệnh tim rồi.
Trái tim cứ như biến thành một cái chuông đồng, còn hơi thở thì biến thành cái dùi. Cứ hễ hít thở, là cái chuông đồng lại kêu ầm lên, rung bần bật, rồi lan từ khuôn ngực mỏng manh ra khắp người.
Mệt mỏi, rệu rã.
Lime tuôn mồ hôi như suối.
Đôi mắt xám kia như phảng phất đem cậu về thời mà cậu còn lùn tịt, vì nhấc chân không ra khỏi đống tuyết dày mà ngã sấp mặt.
Đồng thời, khiến cậu nhớ đến, lúc 5 tuổi hoặc hơn xíu, gặp được một con sói.
Đứng ở phía sau bìa rừng, chỉ lộ ra con mắt, màu bạc, phi thường hiếu chiến, phi thường tàn bạo, phi thường máu lạnh, nhưng lại được che giấu một cách qua loa bằng vẻ bình tĩnh, chăm chú và dường như không quan tâm. Đôi mắt ấy khoá chặt lấy Lime, rồi từng bước một, trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng không cho phép giãy dụa mà bóp nghẹt cậu.
Chó sói không đến gần Lime, nhưng cậu có ảo giác hơi thở của nó đang ngay gần kề mình.
Hơi thở như sương như tuyết phả trên làn da bạc nhược mỏng tanh đằng sau gáy cậu, lạnh cóng. Và sự sợ hãi vì cái chết đang đến gần dần lớn lên, khi cậu cảm thấy răng nanh của con sói ấy đang kề vào cổ mình.
Kí ức kia không được rõ ràng lắm. Lime chỉ nhớ rằng mình đã khóc đến tối sầm, đến khi lão Bumble đến và vớt cậu lên.
Bây giờ cái cảm giác ấy lại trỗi dậy lần nữa. Lime nghe được tiếng thở, và hàm răng sói đã để sẵn trên gáy cậu, chuẩn bị cắn xuống và tha đi như một con mồi.
Đến khi con chó nhìn vào hốc cây thì phát hiện cậu chủ của mình như bị bệnh thần kinh mà bó gối chảy nước mắt.
Không có khóc ra tiếng, cứ trợn trừng mắt để nước lộp độp rơi xuống.
Lime cứ khóc miết, khi thấy con chó lại gần thì ôm nó rồi lại càng khóc tợn hơn.
Lime ngồi khóc hết một buổi trưa. Đến lúc cậu ta chui ra ngoài thì khuôn mặt vốn dĩ không sạch sẽ lắm lại càng bẩn hơn. Nước mắt khô rồi bết dính lên trên hai má, nhem nhuốc. Càng đừng đề cập đến đôi mắt. Mí mắt trên to hẳn ra, sụp xuống, trông như nhét một trái táo lên.
Lime vẫn còn nấc. Cậu nuốt nước bọt vài cái cố gắng đè tiếng thút thít lại, nhưng nó vẫn cứ tự nhiên mà chòi ra.
Cuối cùng cậu cũng chẳng cố nén nữa, tóm lấy lông cổ của con chó đen đang đứng ngáp bên chân, vừa nấc cụt vừa chân trước chân sau quay lại lều.
Bumble đã dậy rồi.
Lão ngậm một cọng cỏ ( cứ như trong miệng không có gì thì lão lại bứt rứt không yên), lật giở một tấm da dê rất dài và tươm tất, cầm một cái bút lông chim cong tớn, bên chân để một lọ mực xanh, thỉnh thoảng lại viết gì lên trên mặt giấy.
Lão thấy Lime đã về, ngẩng đầu lên, và trong một vài khoảnh khắc, lão đã giật mình và khựng lại.
Nhưng chỉ chớp nhoáng thôi, Bumble lại như không nhìn thấy đôi mắt to như quả táo của Lime, cũng không hỏi đống đồ lão bảo cậu đi lấy ở đâu khi cậu moi từ túi áo trước ngực mấy chai bột hoa lăng rồi thảy nó vô trong lều.
Lão chỉ nhàn nhạt thông báo.
" Có thư cú vừa đến. " Lão bảo. " Chiều mai sẽ có người đến đưa mi đi mua đồ học. Chúng ta sẽ quay về nhà vào sáng mai. "
Lime chỉ gật đầu coi như đã biết, rồi chui tót vào trong lều.
Trong lều không được to lắm. Dưới đất trải hai tấm đệm chắp vá đặt song song nhau, xung quanh vứt đầy da dê, sách và đồ vật linh tinh.
Lime nằm lên một cái đệm, rồi kéo chăn lên hết đầu, cứ mở mắt thao láo nhìn không gian kín mít đen kịt.
Rồi cậu nhắm mắt.
Lime cũng chẳng biết mình ngủ từ bao giờ, nhưng lúc cậu đói tỉnh lại thì xung quanh đã tối om.
Con chó đen nằm cạnh cậu, còn cái nệm bên cạnh thì trống hoác.
Bumble không ở đây.
Lime không vội ngồi dậy, cậu yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng di chuyển, nó rất nhẹ, nhưng vì ban đêm quá tĩnh lặng, tiếng đế giày sàn sạt trên thảm cỏ vang lên tựa sát bên tai.
Vạt áo nâu của Bumble ( hay bất cứ thứ gì trên người ổng) thấp thoáng qua khe hở nơi cửa lều.
Lime nghe thấy tiếng động, như rất nhiều tiếng xương nứt vỡ, nó bị tháo rời, rồi bị ghép lại, rồi lại tháo dời, lổm nhổm dưới lớp da, cực kì quái dị và rợn người. Ít nhất đống da gà trên tay cậu đều nổi lên rần rần rồi.
Không lâu sau, tiếng xương dừng lại, rồi có một âm thanh như tiếng cát chảy vang lên.
Bấy giờ Lime mới ngồi dậy, cậu coi như không có chuyện gì mà đi ra ngoài. Bên ngoài quả nhiên không còn ai cả.
Có lẽ cậu sẽ đi trộm vài lát bánh mì.
Lime nghĩ.
Sáng hôm sau, Bumble ( đã quay trở lại) và Lime, người đi trộm bánh mì ăn dậy thật sớm.
Lime lụi cụi thu cái lều lại, trong khi Bumble đứng một bên và khua cái cây gậy siêu vẹo của lão. Tất cả mọi đồ đạc đều lũ lượt bay lên, nó chui tọt vào trong một cái bao tải bẩn bẩn rồi biến mất. Cái bao tải cũng tự động thắt nút rồi biến nhỏ chui vào túi áo lão.
Lime gom vải lều và gậy chống lại một chỗ, buộc nó bằng một sợi dây thừng rồi khệ nệ vác nó trên vai.
Bumble quay qua nhìn cậu rồi giơ khủyu tay ra. " Bám vào đi. "
Lime đầy mặt ghét bỏ mà đi đến.
" Đừng có như thế nhãi con. " Bumble nhăn mặt. " Mi cũng bốc mùi chẳng kém gì ta đâu. "
Rồi lão Bumble độn thổ.
" Cậu Malfoy, cậu Zabini, thật là hoan nghênh. "
Sau đó liền vọng lại cuộc đối thoại ngắt quãng mà Lime nghe không ra.
Lime không phải là một người tọc mạch, dù tò mò, nhưng cậu cũng không qua nhìn trộm. Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống đất, lật cái rương mà lão yêu tinh vừa lấy ra. Trong đó xếp đầy những lọ thủy tinh đựng bột
Lime lướt nhìn, rồi lấy ra mấy lọ bột hoa lăng màu tím bạc nhét vô cái túi áo rộng thoàng trước ngực.
Khi cậu quay đầu tính túm thú cưng nhà mình thì phát hiện, nó đang thò đầu hẳn qua cửa, như một người đàn bà hóng hớt, ngó xem gian ngoài.
Lime chửi thầm trong đầu.
Cậu lập tức đi qua túm cái tai nó kéo vào, rồi nhe răng hầm hừ như một loài động vật. Con chó đen cũng dữ dằn đè cổ họng phát ra âm thanh hù doạ cậu.
Cuối cùng Lime cũng đành ôm con chó ngồi xổm trước cửa như một đống nấm mốc, dựa vào khe hở hẹp mà xét nét nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là căn phòng cũng bụi bặm và cũ kĩ chẳng khác gì bên trong, nhưng nó không có những thùng hàng cao đến nấp trần mà kê đầy những cái tủ, để lít nhít đồ đạc và nguyên liệu.
Ở giữa thì đặt một cái quầy tính tiền xiêu xiêu vẹo vẹo và chắc rằng cao hơn chiều cao của lão yêu tinh rất nhiều, nhìn cách ông ta phải chồng tận mấy cái ghế để có thể đứng mà ló đầu ra khỏi cái quầy là biết.
Trước quầy có hai người đang đứng. Người có làn da ngăm đen đang nói chuyện với lão yêu tinh về việc mua một loại nguyên liệu nghe không rõ tên lắm. Còn một người khác thì đang chán chường nhìn về một cái tủ đựng nguyên liệu.
Lúc này thì đáng lẽ ra Lime lên giữ con chó của mình, sau đó thì lùi lại phía sau ngoan ngoãn chờ đợi, mà không phải hóng hớt dòm ngó người ta.
Nhưng có một giọng nói thôi thúc rằng cậu nên nhìn được mặt của cái người cao kều có màu tóc kì quặc kia.
Thế là Lime lại đẩy cái khe cửa ra rộng thêm một chút.
Đúng lúc cậu vừa lần mò rò đầu ra, thì cái tên có màu tóc chói mắt kì quặc cứ như mọc mắt sau gáy mà quay đầu. Hắn có một đôi mắt xám, và nó bắt trúng y chóc khuôn mặt của Lime đằng sau khe cửa.
Bàn chân Lime lập tức lạnh toát, rồi nó dần dần hướng lên trên.
Draco không thích đến hẻm Knockturn, vì đường đi ở đây không được sạch sẽ lắm, và cả cái mùi ẩm mốc trộn lẫn với cái mùi ôi của đủ những thứ thuốc lượn lờ ở chỗ này suốt bao năm mà chẳng tản đi được.
Cứ nhìn khuôn mặt nhăn nhó và thiếu sức sống của hắn là biết.
" Cậu đã đồng ý đi mua nguyên liệu cùng tôi. " Zabini phàn nàn.
" Tôi biết, thế nên tôi đang đứng ở đây đây. " Draco hơi rũ mái tóc, dưới quầng mắt có điểm xanh như chưa ngủ đủ. " Mà không phải ở nhà và trải qua một bữa trà chiều. "
Zabini: " Người muốn nấu thuốc 'cái chết đang sống' là cậu, chàng trai. "
Draco: " Dẫu vậy tôi không phải là người bỏ việc đặt mua nguyên liệu, để đi hẹn hò với một con nhỏ Ravenclaw xấu đau xấu đớn nào đó. " Nói đến cuối, hai người đã bước vào tiệm Nguyên liệu Lutin của yêu tinh già tên Boomart. Khi Draco đấy cái cửa kính bám bụi để bước vào trong, hắn còn cười lạnh nói thêm một câu. " Nên là, im đi Blaise, trước khi tôi đem đũa phép chọc vào mặt cậu. "
Zabini lập tức giơ hai tay tỏ vẻ mình sẽ câm miệng.
Thế nên thành thử ra, Zabini đứng trao đổi với lão yêu tinh Boomart về việc mua bột nghiền của rễ cây Asphodel, nguyên liệu mà hắn ta đã đánh đổi bằng một chuyến đi hẹn hò, và đương nhiên, cả về mặt ngoài trời và trong nhà ( mấy bạn nhỏ quý tộc luôn trưởng thành có chút sớm trong chuyện này) trong khi Draco, lười biếng đút tay vào túi, yên lặng nhìn cái bình đựng cánh của tinh linh được để trên giá.
Đương lúc này, hắn cảm nhận được một mùi không phù hợp lắm, vị khói lửa, và một ánh mắt cứ như bị băng dính dán lên, bám chặt theo hắn.
Nên Draco lập tức, quay đầu lại.
Phía kia có một cánh cửa hé mở. Đằng sau có thằng nhóc gầy còm, khuôn mặt bẩn thỉu, thò đầu qua khe cửa, chân chân nhìn hắn.
Khi Draco nhướn mày nhìn lại thằng nhóc, nó lập tức rụt đầu lại như bị bỏng.
" Quỷ gì vậy? " Draco nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn thấy lão yêu tinh Boomart đang lụi cụi lấy rễ bột Asphodel.
Draco di chuyển đến gần quầy hàng. Hắn lấy ngón tay tái nhợt trông không được khoẻ mạnh lắm mà gõ lên mặt gỗ, vang những tiếng lộc cộc.
Draco hỏi: " Thằng nhóc trong căn phòng kia là ai thế. "
Lão Boomart đã tìm được nguyên liệu, đứng thẳng rồi bỏ lên trên mặt quầy, bấy giờ mới không hiểu ra làm sao mà nhìn Draco: " Thằng nhóc nào cơ? "
" Tóc hoe vàng, gầy còm, mặt bẩn thỉu? " Draco hơi híp mắt, trông không vừa lòng lắm.
Boomart cười xoà: " Cậu Malfoy cứ đùa. Tiệm của tôi có bao giờ có trẻ con đâu. "
Zabini ngạc nhiên nhìn bạn mình. Cậu ta lướt lại gần Draco, ghé vào hỏi: " Làm sao thế? "
Draco nhíu mày, đôi mắt màu bạc hơi lập loè, mãi sau mới trả lời.
" Không có gì. "
Lime chưa kịp lấy đồ đã vội vàng đập gậy trở lại lều. Bumble vẫn chưa dậy. Từ sau tấm vải vẫn còn truyền ra tiếng ngáy của ổng.
Lime vứt cây gậy trên tay đi, rồi lao xồng xộc vào rừng.
Con chó đen lập tức sủa ầm ĩ rồi chạy nhanh theo cậu.
Lime chạy một mạch, cậu vượt qua một đoạn cây dài, sau đó vượt qua cả một đoạn suối, rồi cuối cùng Lime chui vào một hốc cây hơi sâu xuống.
Bấy giờ là mùa đông, nhưng lòng bàn chân, tay, lưng và gáy của cậu đều chảy mồ hôi, lạnh buốt.
Lime nghĩ, có lẽ cậu bị bệnh tim rồi.
Trái tim cứ như biến thành một cái chuông đồng, còn hơi thở thì biến thành cái dùi. Cứ hễ hít thở, là cái chuông đồng lại kêu ầm lên, rung bần bật, rồi lan từ khuôn ngực mỏng manh ra khắp người.
Mệt mỏi, rệu rã.
Lime tuôn mồ hôi như suối.
Đôi mắt xám kia như phảng phất đem cậu về thời mà cậu còn lùn tịt, vì nhấc chân không ra khỏi đống tuyết dày mà ngã sấp mặt.
Đồng thời, khiến cậu nhớ đến, lúc 5 tuổi hoặc hơn xíu, gặp được một con sói.
Đứng ở phía sau bìa rừng, chỉ lộ ra con mắt, màu bạc, phi thường hiếu chiến, phi thường tàn bạo, phi thường máu lạnh, nhưng lại được che giấu một cách qua loa bằng vẻ bình tĩnh, chăm chú và dường như không quan tâm. Đôi mắt ấy khoá chặt lấy Lime, rồi từng bước một, trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng không cho phép giãy dụa mà bóp nghẹt cậu.
Chó sói không đến gần Lime, nhưng cậu có ảo giác hơi thở của nó đang ngay gần kề mình.
Hơi thở như sương như tuyết phả trên làn da bạc nhược mỏng tanh đằng sau gáy cậu, lạnh cóng. Và sự sợ hãi vì cái chết đang đến gần dần lớn lên, khi cậu cảm thấy răng nanh của con sói ấy đang kề vào cổ mình.
Kí ức kia không được rõ ràng lắm. Lime chỉ nhớ rằng mình đã khóc đến tối sầm, đến khi lão Bumble đến và vớt cậu lên.
Bây giờ cái cảm giác ấy lại trỗi dậy lần nữa. Lime nghe được tiếng thở, và hàm răng sói đã để sẵn trên gáy cậu, chuẩn bị cắn xuống và tha đi như một con mồi.
Đến khi con chó nhìn vào hốc cây thì phát hiện cậu chủ của mình như bị bệnh thần kinh mà bó gối chảy nước mắt.
Không có khóc ra tiếng, cứ trợn trừng mắt để nước lộp độp rơi xuống.
Lime cứ khóc miết, khi thấy con chó lại gần thì ôm nó rồi lại càng khóc tợn hơn.
Lime ngồi khóc hết một buổi trưa. Đến lúc cậu ta chui ra ngoài thì khuôn mặt vốn dĩ không sạch sẽ lắm lại càng bẩn hơn. Nước mắt khô rồi bết dính lên trên hai má, nhem nhuốc. Càng đừng đề cập đến đôi mắt. Mí mắt trên to hẳn ra, sụp xuống, trông như nhét một trái táo lên.
Lime vẫn còn nấc. Cậu nuốt nước bọt vài cái cố gắng đè tiếng thút thít lại, nhưng nó vẫn cứ tự nhiên mà chòi ra.
Cuối cùng cậu cũng chẳng cố nén nữa, tóm lấy lông cổ của con chó đen đang đứng ngáp bên chân, vừa nấc cụt vừa chân trước chân sau quay lại lều.
Bumble đã dậy rồi.
Lão ngậm một cọng cỏ ( cứ như trong miệng không có gì thì lão lại bứt rứt không yên), lật giở một tấm da dê rất dài và tươm tất, cầm một cái bút lông chim cong tớn, bên chân để một lọ mực xanh, thỉnh thoảng lại viết gì lên trên mặt giấy.
Lão thấy Lime đã về, ngẩng đầu lên, và trong một vài khoảnh khắc, lão đã giật mình và khựng lại.
Nhưng chỉ chớp nhoáng thôi, Bumble lại như không nhìn thấy đôi mắt to như quả táo của Lime, cũng không hỏi đống đồ lão bảo cậu đi lấy ở đâu khi cậu moi từ túi áo trước ngực mấy chai bột hoa lăng rồi thảy nó vô trong lều.
Lão chỉ nhàn nhạt thông báo.
" Có thư cú vừa đến. " Lão bảo. " Chiều mai sẽ có người đến đưa mi đi mua đồ học. Chúng ta sẽ quay về nhà vào sáng mai. "
Lime chỉ gật đầu coi như đã biết, rồi chui tót vào trong lều.
Trong lều không được to lắm. Dưới đất trải hai tấm đệm chắp vá đặt song song nhau, xung quanh vứt đầy da dê, sách và đồ vật linh tinh.
Lime nằm lên một cái đệm, rồi kéo chăn lên hết đầu, cứ mở mắt thao láo nhìn không gian kín mít đen kịt.
Rồi cậu nhắm mắt.
Lime cũng chẳng biết mình ngủ từ bao giờ, nhưng lúc cậu đói tỉnh lại thì xung quanh đã tối om.
Con chó đen nằm cạnh cậu, còn cái nệm bên cạnh thì trống hoác.
Bumble không ở đây.
Lime không vội ngồi dậy, cậu yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng di chuyển, nó rất nhẹ, nhưng vì ban đêm quá tĩnh lặng, tiếng đế giày sàn sạt trên thảm cỏ vang lên tựa sát bên tai.
Vạt áo nâu của Bumble ( hay bất cứ thứ gì trên người ổng) thấp thoáng qua khe hở nơi cửa lều.
Lime nghe thấy tiếng động, như rất nhiều tiếng xương nứt vỡ, nó bị tháo rời, rồi bị ghép lại, rồi lại tháo dời, lổm nhổm dưới lớp da, cực kì quái dị và rợn người. Ít nhất đống da gà trên tay cậu đều nổi lên rần rần rồi.
Không lâu sau, tiếng xương dừng lại, rồi có một âm thanh như tiếng cát chảy vang lên.
Bấy giờ Lime mới ngồi dậy, cậu coi như không có chuyện gì mà đi ra ngoài. Bên ngoài quả nhiên không còn ai cả.
Có lẽ cậu sẽ đi trộm vài lát bánh mì.
Lime nghĩ.
Sáng hôm sau, Bumble ( đã quay trở lại) và Lime, người đi trộm bánh mì ăn dậy thật sớm.
Lime lụi cụi thu cái lều lại, trong khi Bumble đứng một bên và khua cái cây gậy siêu vẹo của lão. Tất cả mọi đồ đạc đều lũ lượt bay lên, nó chui tọt vào trong một cái bao tải bẩn bẩn rồi biến mất. Cái bao tải cũng tự động thắt nút rồi biến nhỏ chui vào túi áo lão.
Lime gom vải lều và gậy chống lại một chỗ, buộc nó bằng một sợi dây thừng rồi khệ nệ vác nó trên vai.
Bumble quay qua nhìn cậu rồi giơ khủyu tay ra. " Bám vào đi. "
Lime đầy mặt ghét bỏ mà đi đến.
" Đừng có như thế nhãi con. " Bumble nhăn mặt. " Mi cũng bốc mùi chẳng kém gì ta đâu. "
Rồi lão Bumble độn thổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất