Chương 11: Kết thúc
Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
"Severus." Lúc Harry gõ cửa phòng chế tác độc dược, từ lần trước sau khi bọn họ nói chuyện, Snape tự giam mình ở bên trong phòng chế tác độc dược đã sắp hai ngày, trong thời gian này y liền ăn một chút bánh sừng bò, lẽ nào chế tác độc dược có thể giảm thiểu cảm giác đói bụng của người khác sao?
Đột nhiên cửa của phòng chế tác độc dược mở ra, mùi vị độc dược nồng đậm tràn ngập trong không khí, khụ khụ một tiếng. Snape lui về phía sau một bước, y hướng về phía không khí một cái Scourgify*, trong nháy mắt vị độc dược khắp phòng biến mất không thấy.
*Scourgify (Bùa tẩy rửa, vệ sinh) Mô tả: Tẩy sạch vết bẩn, ngoài ra còn có thể dùng để phạt những kẻ nói tục. Thường được sử dụng bởi các nội trợ.
"Tránh ra, ta đi tắm." Snape nhéo nhéo vùng xung quanh lông mày mình đau xót bởi vì thức đêm, y đã thật lâu không có thời gian dài như vậy để thần tốc chế biến độc dược cần thiết, thân thể lớn tuổi cũng không chịu nổi thời gian tập trung tinh thần dài như vậy. Y hiện tại rốt cục nhận thấy được bản thân đang già đi, mà Harry đang ở tuổi tác tốt nhất, em ấy cứ như vậy tùy tiện quyết định suốt đời mình, nga, không, em ấy hẳn là trải qua nghĩ sâu tính kỹ, tính kế mọi người, chiếm được vật em ấy mong muốn, Gryffindor mù quáng mà không để đường rút lui, dù cho em ấy muốn hối hận cũng không còn kịp rồi.
Harry lui ra phía sau nhường ra đường cho Snape, anh một đường theo Snape, Snape cùng anh bảo trì khoảng cách khoảng ba bước.
"Thật không biết anh vì sao lại kiên trì như vậy." Harry bĩu môi. Anh nhìn Snape đứng ở vòi hoa sen trước mặt bỏ đi áo choàng, đường nhìn giằng co trên thân thể tái nhợt gầy gò nhưng cơ bắp rõ ràng, mọi việc không thể nhìn mà đưa ra ý tưởng, Harry nhớ lại cổ tay mình bị nắm chặt đến đỏ lên, anh đương nhiên biết cánh tay Snape có bao nhiêu mạnh mẽ, cùng với ngón tay linh hoạt khiến anh chán ghét. Tuy rằng Snape là một người cố chấp như vậy, nhưng không thể không nói Harry chính là thích y ở điểm này.
"Vóc người không sai nga!" Harry quay đầu hướng Snape lộ ra một cái nụ cười cực kỳ xán lạn.
"Đi ra ngoài." Snape phun ra hai từ đơn, y đột nhiên phủ lên nụ cười giả mang theo ý tứ hàm xúc trào phúng, "Hay là ngài Potter có tinh thần hi sinh muốn dùng bản thân đến an ủi bầu bạn đáng thương mình một chút." Trong đầu của y tự động nhảy ra hình ảnh trần trụi của Harry trong phòng tắm, chết tiệt, chỉ là tưởng tượng thì y đã có thể cứng lên!
"Em đây ở bên ngoài chờ anh." Harry biết Snape hiện tại thế nhưng đem lời dặn của bác sĩ làm tiêu chuẩn hành động, cho dù hiện tại anh cởi hết đứng ở trước mặt Snape, Snape căn bản cũng sẽ không đối với anh làm cái gì, anh không phải là không muốn hi sinh mình một chút dùng miệng đến giúp y, thế nhưng Snape cũng cự tuyệt. Cho nên anh hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng mình bị Snape làm gần chết gì sau khi biết chân tướng!
Harry đóng cửa lại, nghe tiếng nước trong phòng tắm truyền tới.
Nói không chừng Snape đang nghĩ đến anh, đáng tiếc y hiện tại chỉ có thể dựa vào tay phải của mình! Harry nở nụ cười trò đùa dai, sau đó đưa sữa tươi tới rót cho mình một ly.
Ngay lúc Harry chịu đựng mùi sữa tươi mà uống xuống, một con con cú mèo từ ngoài cửa sổ bay tới, Harry nhận ra đây là con cú mèo của Hogwarts. Con cú mèo bỏ lại một phong thư đóng con dấu của hiệu trưởng McGonagall, Harry cho nó một khối bánh quy bơ, anh tò mò cầm lấy thư, là cho Snape.
Harry liếc nhìn cửa phòng tắm, tuy rằng trong lòng hiếu kỳ giống như lông xù xù vậy chọc nhẹ vào lòng khiến cho anh ngứa ngáy, thế nhưng anh không thể mở ra thư của Snape, đây là chuyện thứ nhất sau khi làm Thần Sáng Harry học được, chú trọng việc riêng tư của người khác.
Snape cho tóc mình một cái bùa chú khô ráo, liền mở cửa phòng tắm ra mang theo một thân hơi nước đi ra.
"Thư của anh." Harry đem thư đưa cho Snape.
"Em cư nhiên không có mở ra?" Snape hoài nghi nhìn chằm chằm Harry, quét mắt nhìn con dấu còn hoàn hảo, mở thư ra.
"Giáo sư McGonagall nói gì đó?" Harry tò mò hỏi.
"Thay đổi chức vụ, Minerva cuối cùng đem cái Hufflepuff bình thường kia đuổi ra khỏi chức giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." Snape nói đến tên giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vô năng kia trong lúc vô ý mang theo khinh miệt cùng hạ thấp, mặc dù ở trong mắt của Snape vị giáo sư là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đến nhâm giáo sau chiến tranh kia không đáng tin cậy cỡ nào, thế nhưng còn hơn bảy năm qua của Harry nhiều lần thay đổi giáo sư, đã thật tốt hơn nhiều.
"Nói cách khác, giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trống đi." Harry dừng một chút, anh nhớ tới một việc, "Anh sẽ không vẫn còn xin chức giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đi!" Harry không cách nào tưởng tượng Snape đối với chức vị này là có chấp nhất cỡ nào, bình tĩnh mà xem xét, tuy rằng Snape có chút bất công, được rồi là vô cùng bất công, nhưng Độc dược học của y không phải là dạy không tệ lắm!
"Ta đã." Snape hừ nhẹ, trong giọng nói mang theo đắc ý cùng tự tin rõ ràng.
"Đột nhiên cảm thấy bọn học sinh Hogwarts có chút đáng thương mà!" Harry nhỏ giọng nói thầm, phỏng chừng sau kế Độc dược học thì môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sắp phải trở thành tiết học kinh khủng nhất Hogwarts, quả thực rất bi thảm! Harry may mắn mình đã tốt nghiệp, nếu như là anh ở thời học sinh, như vậy ngay cả môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sở trường nhất của anh đều phải rớt môn.
"Một đám ngu xuẩn hưởng lạc trên hết không đối với nhân sinh của mình phụ trách!" Snape vừa nghĩ tới đám Gryffindor ngu xuẩn ngay cả độc dược tăng trí đều cứu không được bọn họ mà đè ra mắng, y phiền muộn mà liếc nhìn bé khốn nạn trước mắt này hẳn là điển hình không đem chỉ số thông minh dùng ở chỗ nên dùng, đường nhìn khi dừng lại trên bụng vẫn đang bằng phẳng của anh, "Đây là thái độ của em đối với cuộc sống? Ta hoài nghi em qua nhiều năm như vậy thời khắc thông minh duy nhất đều lãng phí ở trên việc thế nào để giam cầm người đàn ông già này rồi, thực sự là bất hạnh!"
"Ở thời gian chính xác làm chuyện chính xác, em cảm thấy en làm quá đúng! Lẽ nào anh không cảm thấy sao? Severus, ngẫm lại xem, anh đều đã 40 tuổi, lúc này có một đứa nhỏ, ở thời điểm anh 60 tuổi, chúng ta là có thể thấy cháu!" Trong đôi mắt màu xanh biếc của Harry lóe ra kỳ vọng đối với tương lai, "Chúng ta có thể dạy con bé rất nhiều thứ, anh có thể dạy con bé Độc dược học, con gái văn tĩnh một chút tương đối khá. Nếu như là con trai, em có thể dẫn thằng bé đi đánh Quidditch..."
Snape nhìn Harry một bộ dáng vẻ hăng hái bừng bừng phác hoạ bản kế hoạch sinh hoạt trong thời gian tới, trái tim như được ngâm ở suối nước nóng ấm áp vậy. Khóe miệng y không tự chủ hơi nâng lên, nét mặt thoải mái, vùng xung quanh lông mày quanh năm nhíu chặt buông lỏng, trở nên thoải mái hơn.
"Mấy ngày nữa chờ tuần lễ Hogsmeade, chúng ta có thể cùng đi mua giường em bé, lần trước em xem một chủ đề bầu trời sao cảm giác rất tốt, chẳng qua một chủ đề minh tinh Quidditch khác cũng không tồi, nếu không chúng ta mua trước một cái, một cái khác để cho Malfoy làm quà sinh nhật bị trễ bồi thường cho em." Harry nói một tràng, hiển nhiên ở trên lần theo bạn tốt của Ginny hỗ trợ chọn quà tặng Harry cũng mang theo tâm tư nho nhỏ của mình, nhớ kỹ không ít đồ vật anh cảm giác hứng thú.
"Đám bạn kia của em thực sự là đáng thương." Snape dối trá mà nói.
"Ai bảo bọn họ muốn hãm hại em? Đây chính là sinh nhật 20 tuổi duy nhất trong cuộc đời em!" Harry làm ra một bộ dáng vẻ sinh nhật anh thì anh là lớn nhất anh thậm chí học bộ dạng nhẹ nâng cằm của Malfoy, làm ra thần thái ngạo mạn, nhưng này cũng không thích hợp với anh, trái lại có vẻ có chút dễ thương?
"Ngụy biện." Snape nói.
Harry giang hai cánh tay vòng ở cổ của Snape, anh hướng về phía Snape lộ ra một nụ cười rực rỡ: "Anh chẳng lẽ không vì em khó được lanh trí, cho em một cái hôn sao?" Harry đang nói đến lúc hôn, đột nhiên thoáng cảm thấy một chút ngượng ngùng, màu đỏ dính vào hai gò má anh.
Mũi Harry khẽ chạm mũi ưng thật to của Snape, anh lưu luyến mà cọ cọ. Anh chờ đợi Snape tới gần, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, chỉ cần thoáng nghiêng đi phía trước, là có thể chạm tới môi của nhau.
Khoảng chừng qua nửa phút Snape nghiêng người ở trên môi Harry đụng một cái, sau đó một tay vòng ở hông Harry, kéo anh gần dính sát vào trên thân thể của chính mình, một tay nâng sau ót anh, thay đổi một vị trí làm Harry cảm thấy thoải mái, một lần nữa cho anh một cái hôn mà anh tràn đầy mong đợi.
Nhiệt độ từ vải thật mỏng xuyên thấu qua, dù cho cách vải vóc của quần áo, ở dưới sự cọ xát, da thịt rất nhanh liền trở nên nóng hổi.
Harry chuyên chú với nụ hôn này, anh mút mút môi của Snape, cùng đầu lưỡi y dây dưa, anh chủ động câu dẫn Snape, thậm chí anh vòng tay xuống phía dưới cái cổ của Snape, cách quần áo trong vuốt ve lồng ngực y.
"Ô." Harry đột nhiên dừng động tác lại, đẩy Snape ra, mắt màu xanh biếc ướt át của anh hiện lên ảo não.
"Em có khỏe không?" Snape nắm tay của Harry, quan tâm hiếm thấy toát ra. Y không nên bị dụ dỗ, Harry hiện tại cũng không thể tiếp thu tất cả. Snape phỉ nhổ dục vọng của mình.
"Em muốn đi phòng tắm." Harry áy náy liếc nhìn Snape, khuôn mặt khó chịu, anh một tay ở trước ngực đấm đấm, vội vội vàng vàng hướng về phòng tắm đi đến, lúc rời đi anh thậm chí bắt đầu nôn khan.
Snape nhìn Harry vừa vào phòng tắm liền ôm bồn cầu bắt đầu nôn nước chua, trên mặt bình tĩnh hiện lên vẻ đắc ý. Thời điểm Khi y thu được yêu cầu đi nghiên cứu độc dược sinh con, y liền phát hiện phía sau có cái bóng của Harry, thế nhưng y không biết Harry đến tột cùng sẽ ở nơi nào dùng đến cái này, cho nên y một mực đợi thời điểm Harry mở miệng đòi, nhưng luôn luôn không có chờ được, thậm chí y hoài nghi mình nghĩ lầm rồi. Cho nên y đem bình dược tề màu vàng đặt vị trí mà y dễ thấy nhất ở tủ cất giữ, có thể để cho y nhìn một cái là có thể thấy, như vậy y còn có thể ôm chút mong đợi.
Ngày thứ hai đuổi Harry đi, y mỗi ngày trở lại đường Bàn Xoay chờ đợi Harry về nhà, sự thực chứng minh hai năm thời gian qua cũng không phải dằn vặt công dã tràng, cuối cùng y vẫn chờ đến lúc cái bé khốn nạn này trở về, cũng không bao giờ rời đi nữa.
"Đây thật là niềm vui bất ngờ tốt nhất." Khóe miệng Snape phác hoạ vui vẻ nhợt nhạt, y nhìn về phía phòng tắm, chỗ đó truyền đến thanh âm giật nước bồn cầu.
"Ta nghĩ con bé có thể không phải là rất thích anh." Harry xoa dạ dày lên men của bản thân từ phòng tắm đi ra.
"Con bé sẽ, bởi vì ta là cha của con bé." Mắt đen kịt của Snape chuyên chú nhìn Harry cùng bụng anh, ánh mắt nhu hòa, y đối với lần này vững tin.
Harry không có nói cho Snape, kỳ nghỉ đông của anh chỉ có thể nghỉ đủ hai tháng, nói cách khác, tháng thứ tư anh sẽ khôi phục công việc bình thường.
Mang theo bụng hơi nhô lên đi bắt đào phạm gì, không phải là rèn luyện rất tốt sao? Harry đối với chút cơ trí của mình khen ngợi, sau đó đem đào phạm vừa bắt được dùng bùa chú trói gông buộc chặt giao cho đồng sự phía sau, thu hoạch một đống ánh mắt kính sợ.
Cậu ấy nhất định không phải là mang thai thực sự! Đây là kiến thức trong tiếng lòng của các đồng nghiệp của Harry khi biết thân là một cái nhân sĩ mang thai còn có thể dũng mãnh như thế mà xông lên phía trước nhất bắt đào phạm.
Hay là nói, thật không hỗ là cứu thế chủ thế giới pháp thuật sao?
"Harry, cậu không cần công tác cố gắng như vậy, chúng ta có thể thông cảm cậu..." Cục trưởng lau cái trán bị dọa đến toát ra mồ hôi, hắn kính nể mà liếc mắt nhìn bụng hơi nhô lên của Harry, "Harry, cậu thực sự không có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên, tôi rất tốt!" Harry nhéo nhéo vai có chút không còn chút sức lực nào của mình, tuy rằng bởi vì mang thai, thân thể anh không mạnh mẽ bằng trước kia nữa, cơ thể đều có chút như nhũn ra, thế nhưng cũng không ảnh hưởng hiệu suất công việc của anh. Anh cần vận động, Joanna của sở Thần Sáng mang thai đều có thể kiên trì công tác đến trước một ngày sinh sản, anh đương nhiên cũng được!
Thế nhưng Harry hoàn toàn bỏ quên, phụ nữ có thai cũng không phải là làm công tác nguy hiểm như Thần Sáng này, cái loại mà có thể tiêu hao ma lực cùng thể lực như vậy.
"Tôi đã thông báo cho chồng cậu." Sau khi Cục trưởng đang nói hết câu này, kinh ngạc nhìn Harry đưa chổi tới.
Thế nhưng ngay lúc Harry chuẩn bị cưỡi chổi thoát đi, cửa ban công Thần Sáng chợt bị đẩy ra, Snape đỉnh đầu mây đen âm trầm nhìn chằm chằm cái bé khốn nạn chuẩn bị chuồn kia.
Phía sau một nhóm Thần Sáng dự định xem kịch vui muốn dựa vào gần lại không dám tới gần, bọn họ thậm chí lấy ra bút lông chim thu hình lại, dựa vào ở trong góc an toàn vây xem.
"Harry Potter!" Snape cắn răng mà nhớ kỹ tên của Harry, y vung đũa phép, cửa sổ rộng mở chợt đóng lại, âm thanh to lớn để cho Harry run run một chút.
"A, Severus, anh tới rồi?" Harry vẻ mặt bình tĩnh từ trên chổi leo xuống, hướng về phía Snape thân thiết nụ cười, tựa như anh thật ngoan, chưa bao giờ ra ngoài truy đuổi đào phạm.
Đường nhìn của Snape quét từ trên xuống dưới của Harry một vòng, ở sau khi phát hiện cái bé khốn nạn này không có việc gì, y hừ một tiếng, nhưng thần tình không có căng chặt như trước nữa.
"Ta nghĩ Harry cần nghỉ ngơi một tuần." Snape nhìn về phía cục trưởng, bỏ lại một câu nói, tiến lên vòng ở hông Harry, buộc chặt cánh tay, sau đó mang theo bé khốn nạn về nhà. Y cũng không muốn lưu lại cho đám Thần Sáng ngốc nghếch kia tăng thêm trò cười.
"Severus, y sư nói làm nhiều chút vận động hữu ích với phát dục của đứa nhỏ, huống chi hiện tại em không phải là không có chuyện gì sao?" Sau khi về đến nhà, Harry buồn bực bắt đầu lại một lần nữa thuyết phục, cố hòng thuyết phục Snape, để cho anh quay về công tác.
"Vận động? Ở trong mắt của em nguy hiểm cùng kích thích đều so ra kém em và khối thịt trên bụng kia của em!" Snape trực tiếp mắng, y hiểu rõ Harry, biết chỉ có nói thẳng, Harry còn có thể nghe vào một chút.
"Em có cẩn thận bảo vệ bụng, đứa nhỏ rất an toàn." Harry ngượng ngùng giải thích, thấy Snape lo lắng như vậy, trong lòng tràn đầy áy náy, nhưng anh lại yêu chết quan tâm của Snape đối với anh, anh có thể cảm giác yêu của Snape với anh, giống như nước ấm áp chảy làm dịu tim anh.
"Harry, đổi một công tác đi." Mặt Snape lộ vẻ uể oải, y không muốn sống ở trong thấp thỏm, cái này ảnh hưởng đến sinh hoạt thông thường của y, cuối cùng cũng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bọn họ.
"Em sẽ để cho cục trưởng đổi cho em công tác làm việc văn phòng." Harry nhún vai, anh cũng biết Snape sẽ lo lắng, cho nên anh đã đưa lên đơn xin thuyên chuyển công tác.
"Đừng nghĩ những thứ kia, y sư nói sau ba tháng liền có thể khôi phục sinh hoạt tình dục, mà em có một tuần tiếp theo đều trống không, Severus." Harry cho Snape một cái ánh mắt tính ám chỉ, anh lè lưỡi liếm liếm môi phát khô của mình.
Hầu kết Snape chuyển động, đây quả thật là rất có mê hoặc, thế nhưng đối với thân thể Harry lo lắng khiến cho y rất nhanh tỉnh táo lại, đè vai của Harry xuống để cho anh ngồi trên ghế sa lon thả lỏng ra.
"Ta đi chế tác dược tề thư giãn, em đợi ở chỗ này, đừng có chạy lung tung." Snape cảnh cáo mà liếc nhìn Harry, trong tủ dự trữ độc dược không đủ, y chỉ có thể hiện tại đi làm, lưu cái người có chứng tăng động này chỉ có một người đợi, y một chút cũng không thể lơ là.
Harry ghé vào trên lưng sô pha hướng Snape vẫy vẫy tay: "Đi nhanh về nhanh."
Snape quay đầu lại ngắm nhìn Harry, đạt được nụ cười xán lạn của bé khốn nạn này sau đó cắn chặt hàm răng lên phòng chế tác độc dược.
← Chương trước: Chương 10←
→Chương sau: Chương 12: PHIÊN NGOẠI 01→
Beta: ROSALINE
"Severus." Lúc Harry gõ cửa phòng chế tác độc dược, từ lần trước sau khi bọn họ nói chuyện, Snape tự giam mình ở bên trong phòng chế tác độc dược đã sắp hai ngày, trong thời gian này y liền ăn một chút bánh sừng bò, lẽ nào chế tác độc dược có thể giảm thiểu cảm giác đói bụng của người khác sao?
Đột nhiên cửa của phòng chế tác độc dược mở ra, mùi vị độc dược nồng đậm tràn ngập trong không khí, khụ khụ một tiếng. Snape lui về phía sau một bước, y hướng về phía không khí một cái Scourgify*, trong nháy mắt vị độc dược khắp phòng biến mất không thấy.
*Scourgify (Bùa tẩy rửa, vệ sinh) Mô tả: Tẩy sạch vết bẩn, ngoài ra còn có thể dùng để phạt những kẻ nói tục. Thường được sử dụng bởi các nội trợ.
"Tránh ra, ta đi tắm." Snape nhéo nhéo vùng xung quanh lông mày mình đau xót bởi vì thức đêm, y đã thật lâu không có thời gian dài như vậy để thần tốc chế biến độc dược cần thiết, thân thể lớn tuổi cũng không chịu nổi thời gian tập trung tinh thần dài như vậy. Y hiện tại rốt cục nhận thấy được bản thân đang già đi, mà Harry đang ở tuổi tác tốt nhất, em ấy cứ như vậy tùy tiện quyết định suốt đời mình, nga, không, em ấy hẳn là trải qua nghĩ sâu tính kỹ, tính kế mọi người, chiếm được vật em ấy mong muốn, Gryffindor mù quáng mà không để đường rút lui, dù cho em ấy muốn hối hận cũng không còn kịp rồi.
Harry lui ra phía sau nhường ra đường cho Snape, anh một đường theo Snape, Snape cùng anh bảo trì khoảng cách khoảng ba bước.
"Thật không biết anh vì sao lại kiên trì như vậy." Harry bĩu môi. Anh nhìn Snape đứng ở vòi hoa sen trước mặt bỏ đi áo choàng, đường nhìn giằng co trên thân thể tái nhợt gầy gò nhưng cơ bắp rõ ràng, mọi việc không thể nhìn mà đưa ra ý tưởng, Harry nhớ lại cổ tay mình bị nắm chặt đến đỏ lên, anh đương nhiên biết cánh tay Snape có bao nhiêu mạnh mẽ, cùng với ngón tay linh hoạt khiến anh chán ghét. Tuy rằng Snape là một người cố chấp như vậy, nhưng không thể không nói Harry chính là thích y ở điểm này.
"Vóc người không sai nga!" Harry quay đầu hướng Snape lộ ra một cái nụ cười cực kỳ xán lạn.
"Đi ra ngoài." Snape phun ra hai từ đơn, y đột nhiên phủ lên nụ cười giả mang theo ý tứ hàm xúc trào phúng, "Hay là ngài Potter có tinh thần hi sinh muốn dùng bản thân đến an ủi bầu bạn đáng thương mình một chút." Trong đầu của y tự động nhảy ra hình ảnh trần trụi của Harry trong phòng tắm, chết tiệt, chỉ là tưởng tượng thì y đã có thể cứng lên!
"Em đây ở bên ngoài chờ anh." Harry biết Snape hiện tại thế nhưng đem lời dặn của bác sĩ làm tiêu chuẩn hành động, cho dù hiện tại anh cởi hết đứng ở trước mặt Snape, Snape căn bản cũng sẽ không đối với anh làm cái gì, anh không phải là không muốn hi sinh mình một chút dùng miệng đến giúp y, thế nhưng Snape cũng cự tuyệt. Cho nên anh hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng mình bị Snape làm gần chết gì sau khi biết chân tướng!
Harry đóng cửa lại, nghe tiếng nước trong phòng tắm truyền tới.
Nói không chừng Snape đang nghĩ đến anh, đáng tiếc y hiện tại chỉ có thể dựa vào tay phải của mình! Harry nở nụ cười trò đùa dai, sau đó đưa sữa tươi tới rót cho mình một ly.
Ngay lúc Harry chịu đựng mùi sữa tươi mà uống xuống, một con con cú mèo từ ngoài cửa sổ bay tới, Harry nhận ra đây là con cú mèo của Hogwarts. Con cú mèo bỏ lại một phong thư đóng con dấu của hiệu trưởng McGonagall, Harry cho nó một khối bánh quy bơ, anh tò mò cầm lấy thư, là cho Snape.
Harry liếc nhìn cửa phòng tắm, tuy rằng trong lòng hiếu kỳ giống như lông xù xù vậy chọc nhẹ vào lòng khiến cho anh ngứa ngáy, thế nhưng anh không thể mở ra thư của Snape, đây là chuyện thứ nhất sau khi làm Thần Sáng Harry học được, chú trọng việc riêng tư của người khác.
Snape cho tóc mình một cái bùa chú khô ráo, liền mở cửa phòng tắm ra mang theo một thân hơi nước đi ra.
"Thư của anh." Harry đem thư đưa cho Snape.
"Em cư nhiên không có mở ra?" Snape hoài nghi nhìn chằm chằm Harry, quét mắt nhìn con dấu còn hoàn hảo, mở thư ra.
"Giáo sư McGonagall nói gì đó?" Harry tò mò hỏi.
"Thay đổi chức vụ, Minerva cuối cùng đem cái Hufflepuff bình thường kia đuổi ra khỏi chức giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." Snape nói đến tên giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vô năng kia trong lúc vô ý mang theo khinh miệt cùng hạ thấp, mặc dù ở trong mắt của Snape vị giáo sư là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đến nhâm giáo sau chiến tranh kia không đáng tin cậy cỡ nào, thế nhưng còn hơn bảy năm qua của Harry nhiều lần thay đổi giáo sư, đã thật tốt hơn nhiều.
"Nói cách khác, giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trống đi." Harry dừng một chút, anh nhớ tới một việc, "Anh sẽ không vẫn còn xin chức giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đi!" Harry không cách nào tưởng tượng Snape đối với chức vị này là có chấp nhất cỡ nào, bình tĩnh mà xem xét, tuy rằng Snape có chút bất công, được rồi là vô cùng bất công, nhưng Độc dược học của y không phải là dạy không tệ lắm!
"Ta đã." Snape hừ nhẹ, trong giọng nói mang theo đắc ý cùng tự tin rõ ràng.
"Đột nhiên cảm thấy bọn học sinh Hogwarts có chút đáng thương mà!" Harry nhỏ giọng nói thầm, phỏng chừng sau kế Độc dược học thì môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sắp phải trở thành tiết học kinh khủng nhất Hogwarts, quả thực rất bi thảm! Harry may mắn mình đã tốt nghiệp, nếu như là anh ở thời học sinh, như vậy ngay cả môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sở trường nhất của anh đều phải rớt môn.
"Một đám ngu xuẩn hưởng lạc trên hết không đối với nhân sinh của mình phụ trách!" Snape vừa nghĩ tới đám Gryffindor ngu xuẩn ngay cả độc dược tăng trí đều cứu không được bọn họ mà đè ra mắng, y phiền muộn mà liếc nhìn bé khốn nạn trước mắt này hẳn là điển hình không đem chỉ số thông minh dùng ở chỗ nên dùng, đường nhìn khi dừng lại trên bụng vẫn đang bằng phẳng của anh, "Đây là thái độ của em đối với cuộc sống? Ta hoài nghi em qua nhiều năm như vậy thời khắc thông minh duy nhất đều lãng phí ở trên việc thế nào để giam cầm người đàn ông già này rồi, thực sự là bất hạnh!"
"Ở thời gian chính xác làm chuyện chính xác, em cảm thấy en làm quá đúng! Lẽ nào anh không cảm thấy sao? Severus, ngẫm lại xem, anh đều đã 40 tuổi, lúc này có một đứa nhỏ, ở thời điểm anh 60 tuổi, chúng ta là có thể thấy cháu!" Trong đôi mắt màu xanh biếc của Harry lóe ra kỳ vọng đối với tương lai, "Chúng ta có thể dạy con bé rất nhiều thứ, anh có thể dạy con bé Độc dược học, con gái văn tĩnh một chút tương đối khá. Nếu như là con trai, em có thể dẫn thằng bé đi đánh Quidditch..."
Snape nhìn Harry một bộ dáng vẻ hăng hái bừng bừng phác hoạ bản kế hoạch sinh hoạt trong thời gian tới, trái tim như được ngâm ở suối nước nóng ấm áp vậy. Khóe miệng y không tự chủ hơi nâng lên, nét mặt thoải mái, vùng xung quanh lông mày quanh năm nhíu chặt buông lỏng, trở nên thoải mái hơn.
"Mấy ngày nữa chờ tuần lễ Hogsmeade, chúng ta có thể cùng đi mua giường em bé, lần trước em xem một chủ đề bầu trời sao cảm giác rất tốt, chẳng qua một chủ đề minh tinh Quidditch khác cũng không tồi, nếu không chúng ta mua trước một cái, một cái khác để cho Malfoy làm quà sinh nhật bị trễ bồi thường cho em." Harry nói một tràng, hiển nhiên ở trên lần theo bạn tốt của Ginny hỗ trợ chọn quà tặng Harry cũng mang theo tâm tư nho nhỏ của mình, nhớ kỹ không ít đồ vật anh cảm giác hứng thú.
"Đám bạn kia của em thực sự là đáng thương." Snape dối trá mà nói.
"Ai bảo bọn họ muốn hãm hại em? Đây chính là sinh nhật 20 tuổi duy nhất trong cuộc đời em!" Harry làm ra một bộ dáng vẻ sinh nhật anh thì anh là lớn nhất anh thậm chí học bộ dạng nhẹ nâng cằm của Malfoy, làm ra thần thái ngạo mạn, nhưng này cũng không thích hợp với anh, trái lại có vẻ có chút dễ thương?
"Ngụy biện." Snape nói.
Harry giang hai cánh tay vòng ở cổ của Snape, anh hướng về phía Snape lộ ra một nụ cười rực rỡ: "Anh chẳng lẽ không vì em khó được lanh trí, cho em một cái hôn sao?" Harry đang nói đến lúc hôn, đột nhiên thoáng cảm thấy một chút ngượng ngùng, màu đỏ dính vào hai gò má anh.
Mũi Harry khẽ chạm mũi ưng thật to của Snape, anh lưu luyến mà cọ cọ. Anh chờ đợi Snape tới gần, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, chỉ cần thoáng nghiêng đi phía trước, là có thể chạm tới môi của nhau.
Khoảng chừng qua nửa phút Snape nghiêng người ở trên môi Harry đụng một cái, sau đó một tay vòng ở hông Harry, kéo anh gần dính sát vào trên thân thể của chính mình, một tay nâng sau ót anh, thay đổi một vị trí làm Harry cảm thấy thoải mái, một lần nữa cho anh một cái hôn mà anh tràn đầy mong đợi.
Nhiệt độ từ vải thật mỏng xuyên thấu qua, dù cho cách vải vóc của quần áo, ở dưới sự cọ xát, da thịt rất nhanh liền trở nên nóng hổi.
Harry chuyên chú với nụ hôn này, anh mút mút môi của Snape, cùng đầu lưỡi y dây dưa, anh chủ động câu dẫn Snape, thậm chí anh vòng tay xuống phía dưới cái cổ của Snape, cách quần áo trong vuốt ve lồng ngực y.
"Ô." Harry đột nhiên dừng động tác lại, đẩy Snape ra, mắt màu xanh biếc ướt át của anh hiện lên ảo não.
"Em có khỏe không?" Snape nắm tay của Harry, quan tâm hiếm thấy toát ra. Y không nên bị dụ dỗ, Harry hiện tại cũng không thể tiếp thu tất cả. Snape phỉ nhổ dục vọng của mình.
"Em muốn đi phòng tắm." Harry áy náy liếc nhìn Snape, khuôn mặt khó chịu, anh một tay ở trước ngực đấm đấm, vội vội vàng vàng hướng về phòng tắm đi đến, lúc rời đi anh thậm chí bắt đầu nôn khan.
Snape nhìn Harry vừa vào phòng tắm liền ôm bồn cầu bắt đầu nôn nước chua, trên mặt bình tĩnh hiện lên vẻ đắc ý. Thời điểm Khi y thu được yêu cầu đi nghiên cứu độc dược sinh con, y liền phát hiện phía sau có cái bóng của Harry, thế nhưng y không biết Harry đến tột cùng sẽ ở nơi nào dùng đến cái này, cho nên y một mực đợi thời điểm Harry mở miệng đòi, nhưng luôn luôn không có chờ được, thậm chí y hoài nghi mình nghĩ lầm rồi. Cho nên y đem bình dược tề màu vàng đặt vị trí mà y dễ thấy nhất ở tủ cất giữ, có thể để cho y nhìn một cái là có thể thấy, như vậy y còn có thể ôm chút mong đợi.
Ngày thứ hai đuổi Harry đi, y mỗi ngày trở lại đường Bàn Xoay chờ đợi Harry về nhà, sự thực chứng minh hai năm thời gian qua cũng không phải dằn vặt công dã tràng, cuối cùng y vẫn chờ đến lúc cái bé khốn nạn này trở về, cũng không bao giờ rời đi nữa.
"Đây thật là niềm vui bất ngờ tốt nhất." Khóe miệng Snape phác hoạ vui vẻ nhợt nhạt, y nhìn về phía phòng tắm, chỗ đó truyền đến thanh âm giật nước bồn cầu.
"Ta nghĩ con bé có thể không phải là rất thích anh." Harry xoa dạ dày lên men của bản thân từ phòng tắm đi ra.
"Con bé sẽ, bởi vì ta là cha của con bé." Mắt đen kịt của Snape chuyên chú nhìn Harry cùng bụng anh, ánh mắt nhu hòa, y đối với lần này vững tin.
Harry không có nói cho Snape, kỳ nghỉ đông của anh chỉ có thể nghỉ đủ hai tháng, nói cách khác, tháng thứ tư anh sẽ khôi phục công việc bình thường.
Mang theo bụng hơi nhô lên đi bắt đào phạm gì, không phải là rèn luyện rất tốt sao? Harry đối với chút cơ trí của mình khen ngợi, sau đó đem đào phạm vừa bắt được dùng bùa chú trói gông buộc chặt giao cho đồng sự phía sau, thu hoạch một đống ánh mắt kính sợ.
Cậu ấy nhất định không phải là mang thai thực sự! Đây là kiến thức trong tiếng lòng của các đồng nghiệp của Harry khi biết thân là một cái nhân sĩ mang thai còn có thể dũng mãnh như thế mà xông lên phía trước nhất bắt đào phạm.
Hay là nói, thật không hỗ là cứu thế chủ thế giới pháp thuật sao?
"Harry, cậu không cần công tác cố gắng như vậy, chúng ta có thể thông cảm cậu..." Cục trưởng lau cái trán bị dọa đến toát ra mồ hôi, hắn kính nể mà liếc mắt nhìn bụng hơi nhô lên của Harry, "Harry, cậu thực sự không có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên, tôi rất tốt!" Harry nhéo nhéo vai có chút không còn chút sức lực nào của mình, tuy rằng bởi vì mang thai, thân thể anh không mạnh mẽ bằng trước kia nữa, cơ thể đều có chút như nhũn ra, thế nhưng cũng không ảnh hưởng hiệu suất công việc của anh. Anh cần vận động, Joanna của sở Thần Sáng mang thai đều có thể kiên trì công tác đến trước một ngày sinh sản, anh đương nhiên cũng được!
Thế nhưng Harry hoàn toàn bỏ quên, phụ nữ có thai cũng không phải là làm công tác nguy hiểm như Thần Sáng này, cái loại mà có thể tiêu hao ma lực cùng thể lực như vậy.
"Tôi đã thông báo cho chồng cậu." Sau khi Cục trưởng đang nói hết câu này, kinh ngạc nhìn Harry đưa chổi tới.
Thế nhưng ngay lúc Harry chuẩn bị cưỡi chổi thoát đi, cửa ban công Thần Sáng chợt bị đẩy ra, Snape đỉnh đầu mây đen âm trầm nhìn chằm chằm cái bé khốn nạn chuẩn bị chuồn kia.
Phía sau một nhóm Thần Sáng dự định xem kịch vui muốn dựa vào gần lại không dám tới gần, bọn họ thậm chí lấy ra bút lông chim thu hình lại, dựa vào ở trong góc an toàn vây xem.
"Harry Potter!" Snape cắn răng mà nhớ kỹ tên của Harry, y vung đũa phép, cửa sổ rộng mở chợt đóng lại, âm thanh to lớn để cho Harry run run một chút.
"A, Severus, anh tới rồi?" Harry vẻ mặt bình tĩnh từ trên chổi leo xuống, hướng về phía Snape thân thiết nụ cười, tựa như anh thật ngoan, chưa bao giờ ra ngoài truy đuổi đào phạm.
Đường nhìn của Snape quét từ trên xuống dưới của Harry một vòng, ở sau khi phát hiện cái bé khốn nạn này không có việc gì, y hừ một tiếng, nhưng thần tình không có căng chặt như trước nữa.
"Ta nghĩ Harry cần nghỉ ngơi một tuần." Snape nhìn về phía cục trưởng, bỏ lại một câu nói, tiến lên vòng ở hông Harry, buộc chặt cánh tay, sau đó mang theo bé khốn nạn về nhà. Y cũng không muốn lưu lại cho đám Thần Sáng ngốc nghếch kia tăng thêm trò cười.
"Severus, y sư nói làm nhiều chút vận động hữu ích với phát dục của đứa nhỏ, huống chi hiện tại em không phải là không có chuyện gì sao?" Sau khi về đến nhà, Harry buồn bực bắt đầu lại một lần nữa thuyết phục, cố hòng thuyết phục Snape, để cho anh quay về công tác.
"Vận động? Ở trong mắt của em nguy hiểm cùng kích thích đều so ra kém em và khối thịt trên bụng kia của em!" Snape trực tiếp mắng, y hiểu rõ Harry, biết chỉ có nói thẳng, Harry còn có thể nghe vào một chút.
"Em có cẩn thận bảo vệ bụng, đứa nhỏ rất an toàn." Harry ngượng ngùng giải thích, thấy Snape lo lắng như vậy, trong lòng tràn đầy áy náy, nhưng anh lại yêu chết quan tâm của Snape đối với anh, anh có thể cảm giác yêu của Snape với anh, giống như nước ấm áp chảy làm dịu tim anh.
"Harry, đổi một công tác đi." Mặt Snape lộ vẻ uể oải, y không muốn sống ở trong thấp thỏm, cái này ảnh hưởng đến sinh hoạt thông thường của y, cuối cùng cũng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bọn họ.
"Em sẽ để cho cục trưởng đổi cho em công tác làm việc văn phòng." Harry nhún vai, anh cũng biết Snape sẽ lo lắng, cho nên anh đã đưa lên đơn xin thuyên chuyển công tác.
"Đừng nghĩ những thứ kia, y sư nói sau ba tháng liền có thể khôi phục sinh hoạt tình dục, mà em có một tuần tiếp theo đều trống không, Severus." Harry cho Snape một cái ánh mắt tính ám chỉ, anh lè lưỡi liếm liếm môi phát khô của mình.
Hầu kết Snape chuyển động, đây quả thật là rất có mê hoặc, thế nhưng đối với thân thể Harry lo lắng khiến cho y rất nhanh tỉnh táo lại, đè vai của Harry xuống để cho anh ngồi trên ghế sa lon thả lỏng ra.
"Ta đi chế tác dược tề thư giãn, em đợi ở chỗ này, đừng có chạy lung tung." Snape cảnh cáo mà liếc nhìn Harry, trong tủ dự trữ độc dược không đủ, y chỉ có thể hiện tại đi làm, lưu cái người có chứng tăng động này chỉ có một người đợi, y một chút cũng không thể lơ là.
Harry ghé vào trên lưng sô pha hướng Snape vẫy vẫy tay: "Đi nhanh về nhanh."
Snape quay đầu lại ngắm nhìn Harry, đạt được nụ cười xán lạn của bé khốn nạn này sau đó cắn chặt hàm răng lên phòng chế tác độc dược.
← Chương trước: Chương 10←
→Chương sau: Chương 12: PHIÊN NGOẠI 01→
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất