Chương 54: Khách Quý
Tất cả học trò đều đã tập hợp dưới tiền sảnh sau khi kết thúc tiết học trước nửa tiếng. Harry đi theo chân học viện Ravenclaw.
Thầy Flitwick gào to với thân hình thấp bé:" Tập hợp, năm nhất đi trước theo tôi." Thầy gào đỏ cả cổ, cái mắt kính một bên cũng rung rinh sắp rớt xuống. Thầy dùng phép bay lên cao một chút để cho mình không quá khó nhìn thấy.
Học trò năm nhất cứ tò mò tọc mạch nhìn thầy, do chúng mới vào gần đầy nên vẫn còn mới lạ với ngoại hình nhỏ nhắn của thầy Flitwick. Tất nhiên, thầy không có yêu thích bị người khác nói hay nghĩ gì tới chiều cao khiêm tốn của thầy rồi.
Nhìn qua thì chỉ có học viện nhà Slytherin khá là ngoan ngoãn và im ắng, thầy Snape lại càng khỏi phải nói. Thầy không có tính tình gào hét cổ họng. Thay vì đó, thầy thì nhìn từng đứa mà nhắc nhở.
Còn về cô Mcgonagall cũng không thua kém thầy Flitwick phải rầy từng đứa để đề phòng tụi nó làm mất mặt.
Mãi một hồi loay hoay với tiếng ồn ào, chấn chỉnh. Cả lũ mới đi theo dọc cầu thang ra phía bên ngoài hướng Rừng Cấm. Harry nhìn khu rừng xào xoạt theo tiếng gió, sương lạnh đọng lại trong màn đêm.
Thầy Snape đứng ở phía bìa, đưa mắt đen nhìn sang dãy Ravenclaw. Nó biết thầy đang tìm nó. Nó vừa nhìn ông là ông đã tìm thấy mặt nó trong đống học trò đang tụ một đống. Nó còn cong mắt cười. Ông chỉ chớp mắt vài cái, khoé môi hơi cong lên.
Vài giây sau đó, cái xe ngựa kéo khổng lồ bay trên đầu ngọn cây Rừng Cấm. Chúng bay ngang qua đầu bọn họ. Cái nhà xe được kéo bởi chục con ngựa vàng, có cánh và to bằng con voi. Còn cái nhà thì có màu xanh lợ, to bằng cái nhà lớn.
Đứa nào cũng há hốc mồm khi nhìn cái cảnh tượng đó. Harry vốn đã nhìn thấy cảnh này mấy lần, riếc cũng quen.
Chiếc xe cũng kéo ầm ầm, hạ cánh đáp xuống với mặt đất với tốc độ nhanh kinh hoàng. Làm cho mấy đứa đứng đằng trước thụt chân lùi lại mau. Mấy cái móng ngựa đặt xuống mặt đất, đầu ngựa lắc lư đảo mắt. Mắt của chúng là nguyên một màu đỏ, dữ tợn.
Nó nhìn cánh cửa của hộp xe kéo, có huy hiệu hai cây đũa chéo, trên đầu mỗi cây có ba ngôi sao. Cánh cửa mở ra bởi một thằng nhóc với áo khoác ngoài màu xanh da trời. Cậu ta tìm cái gì đó dưới sàn xe, rồi mở ra cái lốc bậc thang bằng vàng.
Cái giày đen lấp lánh, to đùng thò ra. Người đàn bà to lớn đi ra từ trong xe, làm mấy học trò ngỡ ngàng vì sự to tướng của bà. Bà to hơn cả bác Hagrid, khi bà bước vào vùng sáng trải loang từ Tiền sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp, với làn da màu trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay đầy mo của bà.
Cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay chào mừng bà, mấy đứa học trò khác thấy vậy cũng đi theo mà vỗ. Bà ấy nở nụ cười hoà nhã đi tới chỗ cụ, chìa bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore nghiêng thân mình hôn lên bàn tay bà rồi nói:" Bà Maxime thân mến, chào mừng bà đến Hogwarts."
Nó chớp chớp mắt nhìn bà Maxime cùng cụ Dumbledore dong dài một hồi. Phía sau bà là mấy cô cậu thanh niên chừng 16,17.
Nó nhân dịp bọn họ không để ý, mấy thầy cô chủ nhiệm cũng đang nhìn về hướng cụ Dumbledore nói chuyện cùng bà Maxime. Nó lọt tỏng qua phía thầy Snape, dọt trong đám đông đang lùa nhau qua lại.
Bàn tay dày và dịu dàng sờ lên đầu Harry khi nó còn đang cố đến chỗ thầy Snape. Còn ai ngoài ông nữa. Ông không thấy bóng dáng của Harry nên loay hoay mắt đen tìm. Ai ngờ vật nhỏ còn bận chui rủi trong đám đông tọt qua được tới dãy Slytherin.
Nó ríu rít cười, kéo tay thầy Snape xuống nắm chặt, đan những ngón tay của mình vào tay thầy. Che trong cái áo chùng đen khổng lồ để không ai nhìn thấy.
Ông ngước mắt nhìn lũ học trò đang tách đường làm hai bên cho bà Maxime cùng học trò của bà đi vào trong. Ngón tay cái của ông vuốt vuốt tay Harry. Làm mặt nó đỏ bừng, trái tim thình thịch hồi hợp.
Nó trừng sang ông, ông không nhìn nó. Trời có chút lạnh, nhờ hồi hợp mà lưng, trán nó bắt đầu thấm ra mồi hôi. Lòng bàn tay nó còn ẩm ẩm. Nó có chút lo rằng ông sẽ chê nó dơ. Ông vẫn nắm chặt tay nó, ánh mắt ông dịu lại rõ ràng.
Bà Maxime vừa vào trong thì bờ hồ bắt đầu rung chuyển. Con tàu xinh đẹp chui từ đáy hồ chồi lên. Cùng lũ học trò với đồng phục lạ là, khoác mấy cái áo ngoài như thảm lông.
Người đàn ông đi đầu là Karkaroff. Ông ta cũng cao gầy như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ta ngắn ngủn, chòm râu thì được cột lại thành từng chởm nhỏ. Ông ta trò chuyện gì đó với cụ Dumbledore rồi cười thật ranh mãnh, xảo quyệt.
"Nếu em không thoải mái có thể đến hầm ngồi." Thầy Snape thì thầm bên tai Harry. Ông có hơi nghiêng đầu để nó có thể nghe được. Vì chủ yếu ông cao tận 1 mét 9 còn Harry thấp tọt, tới chừng ngực ông thôi.
"Dạ" Nó ngoan ngoãn trả lời ngọt sớt. Trong khi ông không để ý, bên góc mặt, nó nhón chân lên hôn một cái thật lẹ để không bị người khác nhìn thấy. May là giờ ai cũng lo để ý tới mấy người ngoại quốc mới tới. Nên không nhìn thấy hành động thân mật của nó với thầy Snape.
Lỗ tai thầy Snape đỏ lên như tới mùa chín. Môi thì mím chặt lại. Tuy bình thường, với gương mặt này của thầy thì đáng lẽ ra sẽ làm người khác có cảm giác giống như toả ra khí lạnh. Nhưng bây giờ, Draco có nhìn sang cũng chỉ thấy nguyên một dãy hoa cùng khung cảnh màu hồng ngọt ngào trên đầu ông.
Draco từ lúc Harry mò sang, cũng đã để ý tới hành động của hai người họ. Hắn chẳng những kinh ngạc lác cá mắt, ngáo cả đầu mà còn phải cố mà che che giếm giếm cho hai người không bị người khác nhìn thấy.
Nhìn thấy thầy Snape giống như có pháo hoa nở rộ trên đầu làm cho Draco chua sót. Cha đỡ đầu của hắn xưa giờ, ai chẳng biết là có tính tình cứng rắn, chua chát, khắc nghiệt. Ai đời, vì một thằng oắt mà biến cả thế giới xung quanh thành màu hồng.
Nói ra, ai tin?
Draco tuyệt đối không thừa nhận là bản thân ganh tỵ vì không còn được là học trò cưng thiên vị nhất của thầy Snape. Tuyệt đối không!
Một lát sau khi tốp ba, tốp bốn đi vào trong. Thầy Snape nắm tay nó kéo ra khỏi đám đông mà đi ngỏ khác về hầm. Thầy biết nó cũng không ham thích gì với những người ngoại quốc, hay tò mò gì đó. Hơn nữa, vốn mấy năm trước, cụ Dumbledore luôn để gia tinh làm nhiều món ăn ngoại quốc.
Thầy cũng sợ Harry bé bỏng của thầy ăn không quen. Thầy sẽ không nói là thầy đau lòng người yêu không ăn uống đầy đủ mà sinh bệnh.
Thầy Snape nhìn sang góc nghiêng trên khuôn mặt của Harry, những bước chân đi chầm chậm nhịp nhàng. Thầy nhìn những ngón tay nó đan kẽ tay thầy, lại nhìn nụ cười cong tít mắt của nó.
Trong màn đêm chỉ còn lại tiếng bước chân nhỏ nhẹ, dần đi xa khỏi khỏi nơi đông người...
Ngày hôm sau là ngày thứ bảy, Harry như thường lệ, sớm sáng 5 giờ là đã thức. Nhưng đêm qua, nó đến hầm cùng thầy Snape. Do là trời tối khá muộn, thầy để nó ngủ lại trên giường. Còn thầy thì ngủ ở ghế sô pha.
Nó ụp mặt lên gối, ngửi lấy ngửi để mùi độc dược hoà lẫn mùi bạc hà thơm ngào ngạt trên gối. Tựa như đêm hôm thầy say sỉn. May là thầy vẫn chưa thức để mà bắt quả tang nó. Nếu thầy nhìn thầy, nó e rằng thầy sẽ nghĩ nó là đứa biến thái mất.
"Thơm quá." Nó lẩm nhẩm, lăn lộn chừng 15 phút mới chịu ngồi dậy. Vừa quay mặt lại thì thấy thầy Snape đã đứng ngay cửa nhìn nó. Nếu nó không lầm thì thầy đang đơ ra như tượng đá. Thiếu điều há mồm tròn mắt làm ra biểu tượng ngạc nhiên.
Mặt nó nhanh chóng đỏ lên từ dưới cổ, sắp bốc cả khói ra ngoài. Nó lắp bắp nói:" E-em, t-thầy.."
Ông thở một hơi, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ màu đen lòng thòng. Điệu bộ của ông khá hài hước nhìn Harry, muốn xem nó định giải thích thế nào.
Nó lắp bắp một hồi, thấy thầy Snape còn đầy ý cười trong mắt nhìn nó. Nó xấu hổ nói:" Thầy còn cười em, em giận thầy đấy."
"Ngoan, sao lại mắc cỡ." Ông bước tới kéo nó nhào qua người ông. Ông hôn lên trán nó mấy cái dịu dàng:" Tôi đâu nói em không được ngửi mùi hương của tôi."
"Nhưng em có thể ngửi trên người tôi thay vì đồ vật." Ông nói xong lại hôn tiếp lên hai mắt nó, ngón tay thon dài vuốt vuốt chân mày nó.
Nó nhắm mắt xong lại mở mắt, tròn xoe nhìn ông. Ông lại hôn lên chân mày rồi gò má nhợt nhạt của nó. Nó tỏ ra ghét bỏ nói:" Mới sáng sớm đã hun người ta tới tấp rồi. Hun không có khác gì hun em bé hết trơn á."
Ông để Harry đẩy đẩy ra, lại lấn tới hôn lên môi nó mấy cái. Thiếu điều muốn ná thở.
"Thầy không có khác gì là ba em hết trơn." Nó nói khi ông vẫn còn tiếp tục hôn lên má rồi trán nó.
"Hừm." Ông ngừng lại nhìn nó, ông vuốt vuốt gò má nó bảo:" Đúng là tôi bằng tuổi ba em."
Ông vuốt gò má nó xong lại vuốt lên mái tóc nó nói tiếp:" Tôi già, nhưng tôi đủ thời gian để yêu em."
Đôi mắt đen của ông dịu dàng lắm, chứa những điều cũ kĩ như con người ông. Ông thật mềm mại nhưng cũng cứng nhắc. Thứ ràng buộc ông chính là kỉ niệm cũ, chúng bào lấy từng thứ mới mẻ của cuộc đời ông.
Bởi thế, ông luôn mang bên người một màu đen thuần tuý. Bao bọc lấy những thứ cũ kĩ, bao lấy con người đã già nua trước tuổi.
Ông là thế, thích giữ mình với những thứ xa xưa kia. Đè nén mình ở trong chúng để rồi sống cuộc đời tối tăm vô vọng.
Tựa như lời nhận xét từ cái nhìn đầu tiên Harry Potter gặp lại Severus Snape. Rằng ông, một người đàn ông cũ.
Và ông vẫn đang chờ đợi, tìm kiếm tình yêu đời mình. Một cách lặng lẽ từ sâu tận đáy lòng ông.
Tựa như một bài hát ngân nga bất tận, dịu dàng và sâu lắng.
Thầy Flitwick gào to với thân hình thấp bé:" Tập hợp, năm nhất đi trước theo tôi." Thầy gào đỏ cả cổ, cái mắt kính một bên cũng rung rinh sắp rớt xuống. Thầy dùng phép bay lên cao một chút để cho mình không quá khó nhìn thấy.
Học trò năm nhất cứ tò mò tọc mạch nhìn thầy, do chúng mới vào gần đầy nên vẫn còn mới lạ với ngoại hình nhỏ nhắn của thầy Flitwick. Tất nhiên, thầy không có yêu thích bị người khác nói hay nghĩ gì tới chiều cao khiêm tốn của thầy rồi.
Nhìn qua thì chỉ có học viện nhà Slytherin khá là ngoan ngoãn và im ắng, thầy Snape lại càng khỏi phải nói. Thầy không có tính tình gào hét cổ họng. Thay vì đó, thầy thì nhìn từng đứa mà nhắc nhở.
Còn về cô Mcgonagall cũng không thua kém thầy Flitwick phải rầy từng đứa để đề phòng tụi nó làm mất mặt.
Mãi một hồi loay hoay với tiếng ồn ào, chấn chỉnh. Cả lũ mới đi theo dọc cầu thang ra phía bên ngoài hướng Rừng Cấm. Harry nhìn khu rừng xào xoạt theo tiếng gió, sương lạnh đọng lại trong màn đêm.
Thầy Snape đứng ở phía bìa, đưa mắt đen nhìn sang dãy Ravenclaw. Nó biết thầy đang tìm nó. Nó vừa nhìn ông là ông đã tìm thấy mặt nó trong đống học trò đang tụ một đống. Nó còn cong mắt cười. Ông chỉ chớp mắt vài cái, khoé môi hơi cong lên.
Vài giây sau đó, cái xe ngựa kéo khổng lồ bay trên đầu ngọn cây Rừng Cấm. Chúng bay ngang qua đầu bọn họ. Cái nhà xe được kéo bởi chục con ngựa vàng, có cánh và to bằng con voi. Còn cái nhà thì có màu xanh lợ, to bằng cái nhà lớn.
Đứa nào cũng há hốc mồm khi nhìn cái cảnh tượng đó. Harry vốn đã nhìn thấy cảnh này mấy lần, riếc cũng quen.
Chiếc xe cũng kéo ầm ầm, hạ cánh đáp xuống với mặt đất với tốc độ nhanh kinh hoàng. Làm cho mấy đứa đứng đằng trước thụt chân lùi lại mau. Mấy cái móng ngựa đặt xuống mặt đất, đầu ngựa lắc lư đảo mắt. Mắt của chúng là nguyên một màu đỏ, dữ tợn.
Nó nhìn cánh cửa của hộp xe kéo, có huy hiệu hai cây đũa chéo, trên đầu mỗi cây có ba ngôi sao. Cánh cửa mở ra bởi một thằng nhóc với áo khoác ngoài màu xanh da trời. Cậu ta tìm cái gì đó dưới sàn xe, rồi mở ra cái lốc bậc thang bằng vàng.
Cái giày đen lấp lánh, to đùng thò ra. Người đàn bà to lớn đi ra từ trong xe, làm mấy học trò ngỡ ngàng vì sự to tướng của bà. Bà to hơn cả bác Hagrid, khi bà bước vào vùng sáng trải loang từ Tiền sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp, với làn da màu trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay đầy mo của bà.
Cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay chào mừng bà, mấy đứa học trò khác thấy vậy cũng đi theo mà vỗ. Bà ấy nở nụ cười hoà nhã đi tới chỗ cụ, chìa bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore nghiêng thân mình hôn lên bàn tay bà rồi nói:" Bà Maxime thân mến, chào mừng bà đến Hogwarts."
Nó chớp chớp mắt nhìn bà Maxime cùng cụ Dumbledore dong dài một hồi. Phía sau bà là mấy cô cậu thanh niên chừng 16,17.
Nó nhân dịp bọn họ không để ý, mấy thầy cô chủ nhiệm cũng đang nhìn về hướng cụ Dumbledore nói chuyện cùng bà Maxime. Nó lọt tỏng qua phía thầy Snape, dọt trong đám đông đang lùa nhau qua lại.
Bàn tay dày và dịu dàng sờ lên đầu Harry khi nó còn đang cố đến chỗ thầy Snape. Còn ai ngoài ông nữa. Ông không thấy bóng dáng của Harry nên loay hoay mắt đen tìm. Ai ngờ vật nhỏ còn bận chui rủi trong đám đông tọt qua được tới dãy Slytherin.
Nó ríu rít cười, kéo tay thầy Snape xuống nắm chặt, đan những ngón tay của mình vào tay thầy. Che trong cái áo chùng đen khổng lồ để không ai nhìn thấy.
Ông ngước mắt nhìn lũ học trò đang tách đường làm hai bên cho bà Maxime cùng học trò của bà đi vào trong. Ngón tay cái của ông vuốt vuốt tay Harry. Làm mặt nó đỏ bừng, trái tim thình thịch hồi hợp.
Nó trừng sang ông, ông không nhìn nó. Trời có chút lạnh, nhờ hồi hợp mà lưng, trán nó bắt đầu thấm ra mồi hôi. Lòng bàn tay nó còn ẩm ẩm. Nó có chút lo rằng ông sẽ chê nó dơ. Ông vẫn nắm chặt tay nó, ánh mắt ông dịu lại rõ ràng.
Bà Maxime vừa vào trong thì bờ hồ bắt đầu rung chuyển. Con tàu xinh đẹp chui từ đáy hồ chồi lên. Cùng lũ học trò với đồng phục lạ là, khoác mấy cái áo ngoài như thảm lông.
Người đàn ông đi đầu là Karkaroff. Ông ta cũng cao gầy như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ta ngắn ngủn, chòm râu thì được cột lại thành từng chởm nhỏ. Ông ta trò chuyện gì đó với cụ Dumbledore rồi cười thật ranh mãnh, xảo quyệt.
"Nếu em không thoải mái có thể đến hầm ngồi." Thầy Snape thì thầm bên tai Harry. Ông có hơi nghiêng đầu để nó có thể nghe được. Vì chủ yếu ông cao tận 1 mét 9 còn Harry thấp tọt, tới chừng ngực ông thôi.
"Dạ" Nó ngoan ngoãn trả lời ngọt sớt. Trong khi ông không để ý, bên góc mặt, nó nhón chân lên hôn một cái thật lẹ để không bị người khác nhìn thấy. May là giờ ai cũng lo để ý tới mấy người ngoại quốc mới tới. Nên không nhìn thấy hành động thân mật của nó với thầy Snape.
Lỗ tai thầy Snape đỏ lên như tới mùa chín. Môi thì mím chặt lại. Tuy bình thường, với gương mặt này của thầy thì đáng lẽ ra sẽ làm người khác có cảm giác giống như toả ra khí lạnh. Nhưng bây giờ, Draco có nhìn sang cũng chỉ thấy nguyên một dãy hoa cùng khung cảnh màu hồng ngọt ngào trên đầu ông.
Draco từ lúc Harry mò sang, cũng đã để ý tới hành động của hai người họ. Hắn chẳng những kinh ngạc lác cá mắt, ngáo cả đầu mà còn phải cố mà che che giếm giếm cho hai người không bị người khác nhìn thấy.
Nhìn thấy thầy Snape giống như có pháo hoa nở rộ trên đầu làm cho Draco chua sót. Cha đỡ đầu của hắn xưa giờ, ai chẳng biết là có tính tình cứng rắn, chua chát, khắc nghiệt. Ai đời, vì một thằng oắt mà biến cả thế giới xung quanh thành màu hồng.
Nói ra, ai tin?
Draco tuyệt đối không thừa nhận là bản thân ganh tỵ vì không còn được là học trò cưng thiên vị nhất của thầy Snape. Tuyệt đối không!
Một lát sau khi tốp ba, tốp bốn đi vào trong. Thầy Snape nắm tay nó kéo ra khỏi đám đông mà đi ngỏ khác về hầm. Thầy biết nó cũng không ham thích gì với những người ngoại quốc, hay tò mò gì đó. Hơn nữa, vốn mấy năm trước, cụ Dumbledore luôn để gia tinh làm nhiều món ăn ngoại quốc.
Thầy cũng sợ Harry bé bỏng của thầy ăn không quen. Thầy sẽ không nói là thầy đau lòng người yêu không ăn uống đầy đủ mà sinh bệnh.
Thầy Snape nhìn sang góc nghiêng trên khuôn mặt của Harry, những bước chân đi chầm chậm nhịp nhàng. Thầy nhìn những ngón tay nó đan kẽ tay thầy, lại nhìn nụ cười cong tít mắt của nó.
Trong màn đêm chỉ còn lại tiếng bước chân nhỏ nhẹ, dần đi xa khỏi khỏi nơi đông người...
Ngày hôm sau là ngày thứ bảy, Harry như thường lệ, sớm sáng 5 giờ là đã thức. Nhưng đêm qua, nó đến hầm cùng thầy Snape. Do là trời tối khá muộn, thầy để nó ngủ lại trên giường. Còn thầy thì ngủ ở ghế sô pha.
Nó ụp mặt lên gối, ngửi lấy ngửi để mùi độc dược hoà lẫn mùi bạc hà thơm ngào ngạt trên gối. Tựa như đêm hôm thầy say sỉn. May là thầy vẫn chưa thức để mà bắt quả tang nó. Nếu thầy nhìn thầy, nó e rằng thầy sẽ nghĩ nó là đứa biến thái mất.
"Thơm quá." Nó lẩm nhẩm, lăn lộn chừng 15 phút mới chịu ngồi dậy. Vừa quay mặt lại thì thấy thầy Snape đã đứng ngay cửa nhìn nó. Nếu nó không lầm thì thầy đang đơ ra như tượng đá. Thiếu điều há mồm tròn mắt làm ra biểu tượng ngạc nhiên.
Mặt nó nhanh chóng đỏ lên từ dưới cổ, sắp bốc cả khói ra ngoài. Nó lắp bắp nói:" E-em, t-thầy.."
Ông thở một hơi, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ màu đen lòng thòng. Điệu bộ của ông khá hài hước nhìn Harry, muốn xem nó định giải thích thế nào.
Nó lắp bắp một hồi, thấy thầy Snape còn đầy ý cười trong mắt nhìn nó. Nó xấu hổ nói:" Thầy còn cười em, em giận thầy đấy."
"Ngoan, sao lại mắc cỡ." Ông bước tới kéo nó nhào qua người ông. Ông hôn lên trán nó mấy cái dịu dàng:" Tôi đâu nói em không được ngửi mùi hương của tôi."
"Nhưng em có thể ngửi trên người tôi thay vì đồ vật." Ông nói xong lại hôn tiếp lên hai mắt nó, ngón tay thon dài vuốt vuốt chân mày nó.
Nó nhắm mắt xong lại mở mắt, tròn xoe nhìn ông. Ông lại hôn lên chân mày rồi gò má nhợt nhạt của nó. Nó tỏ ra ghét bỏ nói:" Mới sáng sớm đã hun người ta tới tấp rồi. Hun không có khác gì hun em bé hết trơn á."
Ông để Harry đẩy đẩy ra, lại lấn tới hôn lên môi nó mấy cái. Thiếu điều muốn ná thở.
"Thầy không có khác gì là ba em hết trơn." Nó nói khi ông vẫn còn tiếp tục hôn lên má rồi trán nó.
"Hừm." Ông ngừng lại nhìn nó, ông vuốt vuốt gò má nó bảo:" Đúng là tôi bằng tuổi ba em."
Ông vuốt gò má nó xong lại vuốt lên mái tóc nó nói tiếp:" Tôi già, nhưng tôi đủ thời gian để yêu em."
Đôi mắt đen của ông dịu dàng lắm, chứa những điều cũ kĩ như con người ông. Ông thật mềm mại nhưng cũng cứng nhắc. Thứ ràng buộc ông chính là kỉ niệm cũ, chúng bào lấy từng thứ mới mẻ của cuộc đời ông.
Bởi thế, ông luôn mang bên người một màu đen thuần tuý. Bao bọc lấy những thứ cũ kĩ, bao lấy con người đã già nua trước tuổi.
Ông là thế, thích giữ mình với những thứ xa xưa kia. Đè nén mình ở trong chúng để rồi sống cuộc đời tối tăm vô vọng.
Tựa như lời nhận xét từ cái nhìn đầu tiên Harry Potter gặp lại Severus Snape. Rằng ông, một người đàn ông cũ.
Và ông vẫn đang chờ đợi, tìm kiếm tình yêu đời mình. Một cách lặng lẽ từ sâu tận đáy lòng ông.
Tựa như một bài hát ngân nga bất tận, dịu dàng và sâu lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất