Chương 55: Quán Quân Thứ Tư
Ngày hôm sau, cũng là ngày Cái Cốc Lửa được dựng lên tại ghế mà hay dùng để đặt mũ phân viện. Hiện tại là đặt Cái Cốc, bốc lên ngọn lửa hừng hực cùng vòng viền ngoài bảo vệ.
Nó nhìn cả lũ học trò tụ năm tụ bảy, đang thi nhau bỏ tên vào chiếc cốc. Còn có Fred và George. Hai đứa uống thuốc lão hoá, còn có Lee. Fred nhảy vào trong vòng trước, trong tay còn cầm tờ giấy ghi tên Fred Wealsy - Hogwarts bỏ vào trong Cốc.
Lúc anh đã nghĩ mình sắp thắng, George nhảy vào cũng bỏ tên trong Cốc. Chỉ vài giây sau, hai anh đã bị đá văng ra khỏi cái vòng màu vàng. Cộng thêm một món quà là chòm râu dê dài thòn lòn y như nhau. Hai đứa văng ra ba mét, lăn lốc trên sàn đá lạnh băng.
Nguyên lũ phá lên cười, nó cũng không ngoại lệ, buồn cười nhìn hai ảnh. Hai ảnh nhìn nhau cười như được mùa chứ chẳng có vẻ gì là xấu hổ.
"Thầy đã nói rồi mà.." Giọng trầm trầm, vui vẻ cất lên. Cụ Dumbledore đi từ đại sảnh cất bước đi ra. Cụ ngắm nghía Fred cùng George rồi bảo:"Thầy đề nghị hai đứa nên tới chỗ bà Pomfrey. Bà ấy cũng đang chăm sóc "cô" Fawcett nhà Ravenclaw, và "ông" Summers nhà Hufflepuff, cả hai cũng đều quyết định làm già mình đi một chút. Tuy nhiên, thầy phải nói, không có râu đứa nào đẹp bằng râu của hai đứa con đâu."
Fred và George chạy nhanh đi đến trạm sau khi được cụ phân phó. Cụ ngước mắt nhìn sang nhóm Liva, Eirry cùng với Ron, Neville. Cụ chỉ nhìn vài giây thôi, rồi cụ lại nhìn Harry. Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nó, cũng chỉ có vài giây. Vì hình như cụ không muốn gây sự chú ý vào lúc này.
Hermione đứng sau lưng Liva cũng đang cố nhón chân nhìn phía nó. Nó nghiêng đầu không biết lại có chuyện gì.
Luna kéo tay nó từ phía bên trái. Con bé đã khoẻ lại từ lâu, sau khi tỉnh đã bị cô Pomfrey rầy la mấy tiếng. Nhóc thì thầm:" Anh coi chừng chị Hermione đấy."
"Ừ." Nó gật đầu, lơ đi ánh mắt lấp lánh đầy khẩn cầu của Hermione. Nó đã cho nàng cơ hội lựa chọn rồi mà. Là nàng chọn đi về hướng của họ.
Thật ra, nó cũng không quá để trong lòng. Nếu như nàng chịu nhún nhường và xin lỗi nó đủ thành khẩn. Cho nó thời gian, có lẽ nó sẽ chậm chạp tha thứ cho nàng. Dù sao, nàng cũng chỉ là chơi cùng cô em gái song sinh của nó ngay từ đầu.
Trường Beauxbatons từ bên ngoài đang đi ngang qua cửa trước, bọn họ tụ lại theo bà Maxime. Một đứa học trò trong đám đó nói to:" Mấy đứa đang tụ tập xung quanh Chiếc Cốc mau lùi lại cho tụi này đi qua."
Bà Maxime đứng cạnh chiếc cốc rồi để cho từng đứa học trò trường Beauxbatons đưa tờ giấy thả tên mình vào trong. Chúng bước vào cái vòng màu vàng rất bình tĩnh, không hề có sự cố như học trò trường Hogwarts.
Cụ Dumbledore lại đảo mắt nhìn nó, cụ nháy mắt vài cái. Rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng bà Maxime.
Một ngày Hallowen không mấy ý nghĩa. Đến khi qua đêm tiếp theo, vẫn là đêm Hallowen, diễn ra dài hơn mọi năm.
Thầy Snape ngồi trên dãy bàn giáo viên với vẻ mặt không có chút kiên nhẫn nào. Thầy không hề có hứng thú với chuyện quán quân sẽ ai. Thầy cứ nhìn chằm chằm cụ Dumbledore với vẻ cụ ăn mau lên rồi dứt cái chuyện ồn ào quỷ quái này.
Lũ học trò ở dưới đã sắp chịu hết nổi khi cụ cứ từ từ chậm chạp. Bên dãy Gryffindor thì ồn ào khỏi phải nói. Chúng nhốn nháo nhìn cái dĩa trên bàn cụ có sạch sẽ hay chưa.
Một hồi, cụ mới đứng lên, mấy cái dĩa, nĩa đều sạch sẽ tươm tất. Mấy giáo sư nhìn xuống các dãy bàn nhìn học trò. Cả trường im re để cố lắng cái tai lên nghe cụ phát biểu. Bà Maxime, ông Karkaroff dường như nín thở chờ cụ. Ông Ludo Bagman nháy mắt với rất nhiều đứa còn ông Crouch lại trông chán chường, thiếu sức sống hơn hẳn.
"Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đồ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp..." rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư: "...đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên."
Cụ dùng đũa phép bắn ra một tia phép dài, làm ngọn lửa trong Cốc từ màu xanh trắng hoá thành màu đỏ, sáng rực chói chang. Mãi đến đúng một phút, một tờ giấy mới từ trong Cốc bay ra, vào tay cụ. Cụ đọc bằng giọng to, khoẻ và rõ ràng:"Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!"
Lúc này, ngọn lửa xanh đã trở lại thành màu đỏ.
Krum từ ra từ dãy bàn Slytherin, gù gù đi vào cánh cửa sau dãy giáo viên đến khi mất hút. Tiếng đàn ông to đùng vang rõ:" Hoan hô. Viktor, ta biết thế nào con cũng được chọn.!" Từ Karkaroff
Khi tiếng vỗ tay ắng dần, từ trong Cái Cốc, lại bắn ra thêm một tờ giấy. Cụ Dumbledore đọc to: "Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!"
Một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ, yêu kiều hất mái tóc vàng óng. Đi từ giữa hai dãy bàn Ravenclaw và Hufflepuff đến chỗ cánh cửa. Mấy đứa học trò còn lại của trường Beauxbatons thì nức nở và thất vọng khi không được chọn.
Sau đó là Cedric Diggory, dãy bàn Hufflepuff tung hô thiếu điều sập cả nóc trường. Riêng Harry lại đăm đăm nhìn Chiếc Cốc. Nó lo sợ về một cái tên mới lại bắn ra. Một cách không ai có thể ngờ tới.
Cedirc chỉ mới đi vào sau cửa, ngọn lửa màu xanh trắng lại hoá thành đỏ. Bắn ra một mẩu giấy khét lẹt. Bay vào tay cụ Dumbledore. Mặt mày cụ không mấy vui và có một chút căm giận rõ ràng. Cụ hắng giọng đọc to:" Liva Potter."
Trăm ngàn con mắt đổ dồn về phía nàng ta. Nàng ta nghênh ngang đứng lên thật tự tin, mặc cho nhiều đứa nhìn chòng chọc nàng với vẻ nàng ta đã làm ra chuyện tày trời. Nàng ta hô to và rõ:" Con không hề bỏ tên mình vào Cái Cốc."
Khác hẳn với khung cảnh ngày đó của nó, tự ti và ngờ nghệch, không thể tin nổi. Liva khác nó, nàng ta tự tin hơn, dũng cảm hơn. Khi nàng ta lại tiếp tục nói:" Con sẽ tham gia nếu bắt buộc phải như thế. Còn không thì thầy hãy loại bỏ tên con ra. Vì không công bằng với những trường khác. Và nó cũng có thể trò đùa dai của bất kì ai nhằm vào con và vị trí con đứng."
Vài câu nói của nàng ta đã khiến chính nàng ta loại bỏ được sự nghi ngờ. Và cảm xúc khác thường từ những học viện khác. Cả sảnh đường im ru, không có một tiếng hoan hô, vỗ tay nào.
"Hãy ra sau cửa đi, Liva." Cụ nói thật nghiêm túc:" Dù sao Cái Cốc đã lựa chọn con."
Nàng ta đi từng bước đến cửa, lại nhìn về phía em trai, Eirry Potter. Khi Harry nhìn sang, Eirry, thằng bé cười tươi tắn và dịu dàng với chị gái của thằng bé. Dù lòng nó ngờ ngợ về ánh mắt của Liva,
Eirry, là đứa em trai, nó dành cho sự chú ý ít ỏi nhất. Cũng là đứa em nó thiệt thòi hơn. Vì thằng bé mất đi người mẹ ruột của thằng bé.
Nó lắc đầu cười cợt bản thân, nó cũng tự thiếu bản thân một mái ấm, một gia đình. Ít ra bây giờ, nó vẫn có một người sẵn lòng chờ nó về. Dang tay đón nó dù nó ở nơi đâu.
Nó nhìn lên dãy giáo sư. Thầy Snape vừa lúc cũng chạm mắt nó, thầy nhìn nó cong môi nhè nhẹ thích ý. Đợi sau khi bên ngoài tan ra, nó vội vàng chạy đi tìm Severus Snape.
Xuống dưới hầm, ngoài ông, còn có cụ Dumbledore đứng đó. Cụ lẩm bẩm nói gì đó với ông, làm ông xanh mét mặt mày. Cụ nghe tiếng mở cửa, nhìn thấy nó. Mặt cụ sáng lên, nụ cười tới mắt. Cười không khác bông cúc.
"Harry, con đây rồi." Cụ nói:" ta cho rằng con biết chuyện gì đang xảy ra."
"Phải đó cụ, Voldemort muốn gặp Liva. Karkaroff là Tử Thần Thực Tử đã chạy trốn. Moody mắt điên có thể đã bị thay thế bởi một người khác. Bà điên Bellatrix Lestrange cũng đang lẩn quẩn ở khu Rừng Cấm. Cụ muốn nghe tin nào?" Nó nổ ra một loạt tin tức khiến mặt cụ đang tươi rối trở nên ủ dột và hoá thành vô lực.
Cụ vuốt hàm râu dài của cụ. Gương mặt thầy Snape cũng không vui vẻ mấy nhìn nó. Ông thiếu điều muốn lôi nó vào một góc và dò hỏi rằng tại sao nó biết chuyện đó mà không hề cho ông biết.
Nó không hề muốn lôi thầy Snape vào mớ nguy hiểm của bản thân nó được. Nó đã cố tình đưa ông ra khỏi vòng gián điệp rồi mà. Sao có thể lại để ông dấn thân vào trong chuyện đầy âm mưu của Voldemort.
"Xem ra cậu Harry đây hiểu rất rõ về Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy nhỉ?" Thầy Snape mở giọng âm u trong góc hầm tối. Trông thầy như hồn ma trò chuyện giữa đêm, lầm nhầm nhỏ lại trầm thấp giọng, cùng với trời lạnh giá thấu rét xương.
"Ít ra cậu nên biết, ta vẫn sẽ tham gia vào chiến tranh như một kẻ thuộc về hội Phượng Hoàng." Thầy Snape liếc mắt đen nhìn nó, nhếch môi cười đầy mỉa mai.
Cụ Dumbledore xen mồm vào nói:" Hiện giờ anh cần lo là vấn đề an toàn của Liva."
Nó cúi gầm mặt, che đi cảm xúc buồn tủi trên mặt. Nó biết ông cũng giận nó nhưng bản tính cố chấp của nó không cho phép nó để ông chịu nguy hiểm.
"Ông ấy đã hứa với con là sẽ không đụng tới bất kì người nào trong gia đình con." Harry nói, kể cả mặt mũi nhìn xuống sàn:" Sự kiêu ngạo, khắc kỉ, ông ấy sẽ không làm điều gì trái lời ông ấy nói."
"Tôi nên khen ngợi trò và cộng thêm 10 điểm cho học viện Ravenclaw cùng Hufflepuff vì sự tin người của trò ư?" Snape giở giọng ngắt lời:" Trò kiêu ngạo tới mức cho rằng trò quan trọng với gã tới mức ấy sao? Trò là gì của gã? Tình nhân của gã sao? Hay trò đã khuất phục sau khi lên giường cùng gã?"
"Thôi đi, Severus. Anh đừng như thế, thằng bé còn nhỏ và nó đang cố giúp đỡ chúng ta." Cụ nhìn ông, lạnh lùng:" Anh đã và đang xúc phạm thằng bé quá mức, Severus à. Chúng ta ở đây để đoàn kết, cùng chiến đấu chứ không phải chỉ trích lẫn nhau."
Nó ngẩng đầu lên, há miệng, thở không ra hơi. Mọi thứ đang nghẹn lại xuống dưới đáy lòng nó. Trái tim đè ép bị thiếu đi oxy. Nó nín thở đến mức sắp chết ngạt. Nó còn chẳng cảm tưởng được thêm thứ cảm xúc gì trừ tủi thân, thất vọng và xấu hổ.
Lời ông nói như vết dao cứa sắc bén, cắt thẳng qua cổ nó. Phán định nó cái bản án tử hình to lớn. Về suy nghĩ của ông, nó chẳng khác gì một con điếm dùng thân đổi lấy thứ khác. Xấu xí và đáng kinh tởm không khác gì dòi bọ dưới lòng đất. Mặc cho chúng có ích cũng không ai công nhận hay buồn cho chúng. Kể cả khi chúng chết đi rồi hoà tan mình vào trong lòng đất cứng cỏi êm dịu. Không một ai cả...
Nó nhìn cả lũ học trò tụ năm tụ bảy, đang thi nhau bỏ tên vào chiếc cốc. Còn có Fred và George. Hai đứa uống thuốc lão hoá, còn có Lee. Fred nhảy vào trong vòng trước, trong tay còn cầm tờ giấy ghi tên Fred Wealsy - Hogwarts bỏ vào trong Cốc.
Lúc anh đã nghĩ mình sắp thắng, George nhảy vào cũng bỏ tên trong Cốc. Chỉ vài giây sau, hai anh đã bị đá văng ra khỏi cái vòng màu vàng. Cộng thêm một món quà là chòm râu dê dài thòn lòn y như nhau. Hai đứa văng ra ba mét, lăn lốc trên sàn đá lạnh băng.
Nguyên lũ phá lên cười, nó cũng không ngoại lệ, buồn cười nhìn hai ảnh. Hai ảnh nhìn nhau cười như được mùa chứ chẳng có vẻ gì là xấu hổ.
"Thầy đã nói rồi mà.." Giọng trầm trầm, vui vẻ cất lên. Cụ Dumbledore đi từ đại sảnh cất bước đi ra. Cụ ngắm nghía Fred cùng George rồi bảo:"Thầy đề nghị hai đứa nên tới chỗ bà Pomfrey. Bà ấy cũng đang chăm sóc "cô" Fawcett nhà Ravenclaw, và "ông" Summers nhà Hufflepuff, cả hai cũng đều quyết định làm già mình đi một chút. Tuy nhiên, thầy phải nói, không có râu đứa nào đẹp bằng râu của hai đứa con đâu."
Fred và George chạy nhanh đi đến trạm sau khi được cụ phân phó. Cụ ngước mắt nhìn sang nhóm Liva, Eirry cùng với Ron, Neville. Cụ chỉ nhìn vài giây thôi, rồi cụ lại nhìn Harry. Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nó, cũng chỉ có vài giây. Vì hình như cụ không muốn gây sự chú ý vào lúc này.
Hermione đứng sau lưng Liva cũng đang cố nhón chân nhìn phía nó. Nó nghiêng đầu không biết lại có chuyện gì.
Luna kéo tay nó từ phía bên trái. Con bé đã khoẻ lại từ lâu, sau khi tỉnh đã bị cô Pomfrey rầy la mấy tiếng. Nhóc thì thầm:" Anh coi chừng chị Hermione đấy."
"Ừ." Nó gật đầu, lơ đi ánh mắt lấp lánh đầy khẩn cầu của Hermione. Nó đã cho nàng cơ hội lựa chọn rồi mà. Là nàng chọn đi về hướng của họ.
Thật ra, nó cũng không quá để trong lòng. Nếu như nàng chịu nhún nhường và xin lỗi nó đủ thành khẩn. Cho nó thời gian, có lẽ nó sẽ chậm chạp tha thứ cho nàng. Dù sao, nàng cũng chỉ là chơi cùng cô em gái song sinh của nó ngay từ đầu.
Trường Beauxbatons từ bên ngoài đang đi ngang qua cửa trước, bọn họ tụ lại theo bà Maxime. Một đứa học trò trong đám đó nói to:" Mấy đứa đang tụ tập xung quanh Chiếc Cốc mau lùi lại cho tụi này đi qua."
Bà Maxime đứng cạnh chiếc cốc rồi để cho từng đứa học trò trường Beauxbatons đưa tờ giấy thả tên mình vào trong. Chúng bước vào cái vòng màu vàng rất bình tĩnh, không hề có sự cố như học trò trường Hogwarts.
Cụ Dumbledore lại đảo mắt nhìn nó, cụ nháy mắt vài cái. Rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng bà Maxime.
Một ngày Hallowen không mấy ý nghĩa. Đến khi qua đêm tiếp theo, vẫn là đêm Hallowen, diễn ra dài hơn mọi năm.
Thầy Snape ngồi trên dãy bàn giáo viên với vẻ mặt không có chút kiên nhẫn nào. Thầy không hề có hứng thú với chuyện quán quân sẽ ai. Thầy cứ nhìn chằm chằm cụ Dumbledore với vẻ cụ ăn mau lên rồi dứt cái chuyện ồn ào quỷ quái này.
Lũ học trò ở dưới đã sắp chịu hết nổi khi cụ cứ từ từ chậm chạp. Bên dãy Gryffindor thì ồn ào khỏi phải nói. Chúng nhốn nháo nhìn cái dĩa trên bàn cụ có sạch sẽ hay chưa.
Một hồi, cụ mới đứng lên, mấy cái dĩa, nĩa đều sạch sẽ tươm tất. Mấy giáo sư nhìn xuống các dãy bàn nhìn học trò. Cả trường im re để cố lắng cái tai lên nghe cụ phát biểu. Bà Maxime, ông Karkaroff dường như nín thở chờ cụ. Ông Ludo Bagman nháy mắt với rất nhiều đứa còn ông Crouch lại trông chán chường, thiếu sức sống hơn hẳn.
"Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đồ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp..." rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư: "...đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên."
Cụ dùng đũa phép bắn ra một tia phép dài, làm ngọn lửa trong Cốc từ màu xanh trắng hoá thành màu đỏ, sáng rực chói chang. Mãi đến đúng một phút, một tờ giấy mới từ trong Cốc bay ra, vào tay cụ. Cụ đọc bằng giọng to, khoẻ và rõ ràng:"Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!"
Lúc này, ngọn lửa xanh đã trở lại thành màu đỏ.
Krum từ ra từ dãy bàn Slytherin, gù gù đi vào cánh cửa sau dãy giáo viên đến khi mất hút. Tiếng đàn ông to đùng vang rõ:" Hoan hô. Viktor, ta biết thế nào con cũng được chọn.!" Từ Karkaroff
Khi tiếng vỗ tay ắng dần, từ trong Cái Cốc, lại bắn ra thêm một tờ giấy. Cụ Dumbledore đọc to: "Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!"
Một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ, yêu kiều hất mái tóc vàng óng. Đi từ giữa hai dãy bàn Ravenclaw và Hufflepuff đến chỗ cánh cửa. Mấy đứa học trò còn lại của trường Beauxbatons thì nức nở và thất vọng khi không được chọn.
Sau đó là Cedric Diggory, dãy bàn Hufflepuff tung hô thiếu điều sập cả nóc trường. Riêng Harry lại đăm đăm nhìn Chiếc Cốc. Nó lo sợ về một cái tên mới lại bắn ra. Một cách không ai có thể ngờ tới.
Cedirc chỉ mới đi vào sau cửa, ngọn lửa màu xanh trắng lại hoá thành đỏ. Bắn ra một mẩu giấy khét lẹt. Bay vào tay cụ Dumbledore. Mặt mày cụ không mấy vui và có một chút căm giận rõ ràng. Cụ hắng giọng đọc to:" Liva Potter."
Trăm ngàn con mắt đổ dồn về phía nàng ta. Nàng ta nghênh ngang đứng lên thật tự tin, mặc cho nhiều đứa nhìn chòng chọc nàng với vẻ nàng ta đã làm ra chuyện tày trời. Nàng ta hô to và rõ:" Con không hề bỏ tên mình vào Cái Cốc."
Khác hẳn với khung cảnh ngày đó của nó, tự ti và ngờ nghệch, không thể tin nổi. Liva khác nó, nàng ta tự tin hơn, dũng cảm hơn. Khi nàng ta lại tiếp tục nói:" Con sẽ tham gia nếu bắt buộc phải như thế. Còn không thì thầy hãy loại bỏ tên con ra. Vì không công bằng với những trường khác. Và nó cũng có thể trò đùa dai của bất kì ai nhằm vào con và vị trí con đứng."
Vài câu nói của nàng ta đã khiến chính nàng ta loại bỏ được sự nghi ngờ. Và cảm xúc khác thường từ những học viện khác. Cả sảnh đường im ru, không có một tiếng hoan hô, vỗ tay nào.
"Hãy ra sau cửa đi, Liva." Cụ nói thật nghiêm túc:" Dù sao Cái Cốc đã lựa chọn con."
Nàng ta đi từng bước đến cửa, lại nhìn về phía em trai, Eirry Potter. Khi Harry nhìn sang, Eirry, thằng bé cười tươi tắn và dịu dàng với chị gái của thằng bé. Dù lòng nó ngờ ngợ về ánh mắt của Liva,
Eirry, là đứa em trai, nó dành cho sự chú ý ít ỏi nhất. Cũng là đứa em nó thiệt thòi hơn. Vì thằng bé mất đi người mẹ ruột của thằng bé.
Nó lắc đầu cười cợt bản thân, nó cũng tự thiếu bản thân một mái ấm, một gia đình. Ít ra bây giờ, nó vẫn có một người sẵn lòng chờ nó về. Dang tay đón nó dù nó ở nơi đâu.
Nó nhìn lên dãy giáo sư. Thầy Snape vừa lúc cũng chạm mắt nó, thầy nhìn nó cong môi nhè nhẹ thích ý. Đợi sau khi bên ngoài tan ra, nó vội vàng chạy đi tìm Severus Snape.
Xuống dưới hầm, ngoài ông, còn có cụ Dumbledore đứng đó. Cụ lẩm bẩm nói gì đó với ông, làm ông xanh mét mặt mày. Cụ nghe tiếng mở cửa, nhìn thấy nó. Mặt cụ sáng lên, nụ cười tới mắt. Cười không khác bông cúc.
"Harry, con đây rồi." Cụ nói:" ta cho rằng con biết chuyện gì đang xảy ra."
"Phải đó cụ, Voldemort muốn gặp Liva. Karkaroff là Tử Thần Thực Tử đã chạy trốn. Moody mắt điên có thể đã bị thay thế bởi một người khác. Bà điên Bellatrix Lestrange cũng đang lẩn quẩn ở khu Rừng Cấm. Cụ muốn nghe tin nào?" Nó nổ ra một loạt tin tức khiến mặt cụ đang tươi rối trở nên ủ dột và hoá thành vô lực.
Cụ vuốt hàm râu dài của cụ. Gương mặt thầy Snape cũng không vui vẻ mấy nhìn nó. Ông thiếu điều muốn lôi nó vào một góc và dò hỏi rằng tại sao nó biết chuyện đó mà không hề cho ông biết.
Nó không hề muốn lôi thầy Snape vào mớ nguy hiểm của bản thân nó được. Nó đã cố tình đưa ông ra khỏi vòng gián điệp rồi mà. Sao có thể lại để ông dấn thân vào trong chuyện đầy âm mưu của Voldemort.
"Xem ra cậu Harry đây hiểu rất rõ về Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy nhỉ?" Thầy Snape mở giọng âm u trong góc hầm tối. Trông thầy như hồn ma trò chuyện giữa đêm, lầm nhầm nhỏ lại trầm thấp giọng, cùng với trời lạnh giá thấu rét xương.
"Ít ra cậu nên biết, ta vẫn sẽ tham gia vào chiến tranh như một kẻ thuộc về hội Phượng Hoàng." Thầy Snape liếc mắt đen nhìn nó, nhếch môi cười đầy mỉa mai.
Cụ Dumbledore xen mồm vào nói:" Hiện giờ anh cần lo là vấn đề an toàn của Liva."
Nó cúi gầm mặt, che đi cảm xúc buồn tủi trên mặt. Nó biết ông cũng giận nó nhưng bản tính cố chấp của nó không cho phép nó để ông chịu nguy hiểm.
"Ông ấy đã hứa với con là sẽ không đụng tới bất kì người nào trong gia đình con." Harry nói, kể cả mặt mũi nhìn xuống sàn:" Sự kiêu ngạo, khắc kỉ, ông ấy sẽ không làm điều gì trái lời ông ấy nói."
"Tôi nên khen ngợi trò và cộng thêm 10 điểm cho học viện Ravenclaw cùng Hufflepuff vì sự tin người của trò ư?" Snape giở giọng ngắt lời:" Trò kiêu ngạo tới mức cho rằng trò quan trọng với gã tới mức ấy sao? Trò là gì của gã? Tình nhân của gã sao? Hay trò đã khuất phục sau khi lên giường cùng gã?"
"Thôi đi, Severus. Anh đừng như thế, thằng bé còn nhỏ và nó đang cố giúp đỡ chúng ta." Cụ nhìn ông, lạnh lùng:" Anh đã và đang xúc phạm thằng bé quá mức, Severus à. Chúng ta ở đây để đoàn kết, cùng chiến đấu chứ không phải chỉ trích lẫn nhau."
Nó ngẩng đầu lên, há miệng, thở không ra hơi. Mọi thứ đang nghẹn lại xuống dưới đáy lòng nó. Trái tim đè ép bị thiếu đi oxy. Nó nín thở đến mức sắp chết ngạt. Nó còn chẳng cảm tưởng được thêm thứ cảm xúc gì trừ tủi thân, thất vọng và xấu hổ.
Lời ông nói như vết dao cứa sắc bén, cắt thẳng qua cổ nó. Phán định nó cái bản án tử hình to lớn. Về suy nghĩ của ông, nó chẳng khác gì một con điếm dùng thân đổi lấy thứ khác. Xấu xí và đáng kinh tởm không khác gì dòi bọ dưới lòng đất. Mặc cho chúng có ích cũng không ai công nhận hay buồn cho chúng. Kể cả khi chúng chết đi rồi hoà tan mình vào trong lòng đất cứng cỏi êm dịu. Không một ai cả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất