Chương 66: Bellatrix chết
Đến trận chiến thứ ba, trận chiến cuối cùng của cuộc tranh bá Chiếc Cốc Lửa. Nó không dám chắc gì về tin tức của Voldemort. Dường như cái tin gã khẳng định sẽ không làm hại bất kì người nào, gã còn nói khéo léo, chuyện gã muốn thông báo cho toàn thể giới phép thuật biết được rằng gã đã quay trở lại là bức thư cuối cùng gã gửi cho nó.
Nó đi dọc hành lang trước khi cuộc thi diễn ra vài ngày, không khí trong trường được bao trùm một màu xám u ám. Nó chẳng hề cảm nhận được thêm một thứ gì trừ cảm giác nặng nề đang báu víu ngôi trường thân yêu của nó. Bão tố ở nơi xa xôi nào đấy đang kéo đến dữ dỗi, muốn cuốn bay luôn cả ngôi trường.
Nó không biết liệu rằng cái nền móng mà trường được tạo ra, có vững vàng tới mức chịu nổi hai đợt bão khổng lồ hay không. Nhưng nó biết, dù chịu được hay không, nó cũng phải là người đi đầu trước tiên. Nó lo lắm về những gì mà cụ Dumbledore đã nói với nó trước khi cuộc thi được diễn ra.
Nó thật sự muốn đùn đẩy cái trách nhiệm đáng lẽ thuộc về em nó. Nhưng giờ, biết làm sao được. Em nó đang có ý định trở thành một kẻ Ma Vương đời thứ ba. Nó còn có thể làm gì bằng cách đứng lên được chứ? Chỉ có thể cản trở sự ra đời một cách vô vọng.
Ba má nó đã bị nàng ta cùng Eirry thuyết phục về chuyện liên quan tới Hắc Giáo Đoàn, rồi họ cùng đến phòng Hiệu Trưởng gặp cụ Dumbledore để dẫn chứng, thuyết phục cụ rằng bọn họ không hề giết người hay làm việc ác. Chỉ là một đám trẻ con tụ tập, chơi phép, đam mê thứ mới mẻ. Chỉ vậy mà thôi.
Cụ Dumbledore nào tin gia đình bọn họ được, cụ ngỏ ý muốn để Geller Grindelwald đến gặp cụ. Eirry thì một mặt từ chối, gia đình Potter phủ nhận về sự hiện diện của lão.
Rõ ràng, cái tin tức mà Voldemort biết, không lẽ cụ Dumbledore chẳng rõ. Cái lũ Thánh Giáo Đồ tụ năm tụ bảy ở dưới chân đồi nhà của Potter. họ nói thế thì ai tin nổi họ chẳng dính dáng gì tới cái đám Thánh Giáo Đồ hay lão Geller.
Khi nó đi vào trong kí ức của cụ, nó chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Eirry, sâu trong mắt của cậu ta, đầy nhạo báng. Cậu ta che giấu cái điệu nhạo báng đó bằng cách cười mỉa. Còn Liva thì yên tĩnh đứng một bên quan sát cụ. Có vẻ như thái độ thích nhiệt huyết, vội vàng và luôn thích nhún nhảy của nàng ta. Bất ngờ biến mất tăm trong bữa đó.
Nó đi dạo một hồi, bỗng, có một tia sáng đánh tới tấn công về phía nó. Nó nhanh chân né một phát một. Cái ánh sáng của Crucio vẫn rõ ràng trong màn đêm. Nó phòng hời nhìn xung quanh. Cái bóng yểu điệu từ sau lớp mành che hiện rõ trước mặt nó. Ả đi ra từ Rừng Cấm, mái tóc quăn bồng bềnh cùng gò má cao hóp vô. Đôi mắt xám với quần thâm đen xì.
"BELLATRIX LESTRANGE" Nó hét to cái tên của ả.
Ả cười nói:"Thiệt là vinh hạnh quá." Dáng đi tha thướt, với ba vòng rõ ràng trong màn đêm. Ả nói bằng cái giọng như thầm thì:"Tao đến đây để lấy mạng mày đấy, thằng oắt."
"Avada Kedarva"
"Phản chú."
Hai tia sáng đối chọi song song với nhau, y hệt cái cảnh tượng hồi trước nó đấu với Voldemort. Nhưng ả nào bằng Chúa Tể của ả. Ả mạnh thật, hơn hẳn cái mấy cái tên quý tộc chỉ biết mỗi thuần khiết. Cách ả chiến đầu lúc nào cũng điên và tàn nhẫn.
Nó biết, ả thật sự muốn giết nó chứ không phải giao nó cho Voldemort nữa. Điều gì đã khiến ả phải nổi điên làm trái ý của gã vậy?
Nó phản chú thành công rồi cái chú Avada đâm thẳng vào cơ thể ả. Ả đơ người, cái vòng cổ trên cổ ả vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Nó nhìn ra đó chính là trang sức của Slytherin. Tại sao thứ đó lại nằm trên cổ ả? Chẳng lẽ là Chúa Tể Hắc Ám muốn bảo vệ ả hay sao?
"Bà.." Nó định nói gì, đi đến trước cái xác của ả. Ả còn hơi thở, nhưng rất mỏng manh, gần như sắp đứt.
Giọng ả nghẹn ngào sắp chết đi, cố nói cái gì đó, gần như chẳng thể nói ra nổi. Ả cố dồn hết tất cả hơi thở lên cổ họng, mới nói ra được vài từ:"Bánh..qu.y.. ong.. tước.."
Ả đưa tay lên, không phải là muốn cố gắng giết chết nó. Ả ngơ ngác nhìn nó, há miệng, nói theo khẩu miệng. Chứ giọng ả chẳng còn sức thốt thành lời được nữa. Đến khi đôi mắt xám của ả vô hồn, bàn tay đang đưa lên muốn kéo lấy nó đã ngã xuống trên nền đất lạnh bằng. Ả chết một cách thật dễ dàng và tầm thường. Nhưng nó vẫn phải nghĩ ngợi, về cái bánh quy mật ong mà ả nói tới là gì.
"Cúng cho tôi, cảm ơn... cảm ơn.." Cái giọng nói gần như là ảo giác quanh quẩn bên tai nó, cho đến khi biến mất theo cơn gió cùng bầu trời đen tối mịt.
"Là linh hồn của bà sao?" Nó thủ thỉ một mình, ả chết một cách dễ dàng tới nổi, nó chỉ cảm thấy, ả chỉ đang tìm tới nó mà chết quách đi. Như một cách tự sát.
"Điều bà tiếc nuối chỉ là một cái bánh quy ong tước thôi ư?" Nó mịt mờ tự hỏi chính bản thân mình, dù bên nó chỉ có cái xác của Bellatrix, một cái xác trống rỗng, lạnh toát.
Lại thêm lần nữa, có thêm một thứ gì đó, nặng nề như tảng đá to lớn, đè từng cục từng cục lên trái tim nó. Càng lúc càng nhiều hơn, đến mức sắp không thể thở nổi. Nó đâu biết, chuyện gì đang xảy ra trên đời. Nó chỉ cố lắm, cứu mấy cái mạng của người thân thương của nó. Ai biết, bây giờ mọi thứ làm nó cảm thấy ong ong cả đầu.
Nó chẳng thể phân biệt được thiệt giả được nữa. Lại từng cái từng cái bí mật xếp chồng lên nhau như một tập hồ sơ dài. Nó mò mãi chẳng tìm ra được một cái đáp án phù hợp cho riêng chúng. Phải chăng, nó đang không thể hiểu nổi chính mình nữa rồi không? Tất cả mọi thứ tựa như một bàn cờ to lớn. Nó cũng chỉ nằm trên bàn cờ lạ hoắc nào đó mà nó chẳng biết nó có phải là con tốt thí hay không. Điều đó làm nó lo lắng, một chút sợ hãi.
Vì mấy chuyện nó biết, chẳng chuyện nào được diễn ra như bình thường. Làm mấy thứ nó biết chỉ như một trò cười ngu ngốc.
Nó thu nhỏ cái xác của Bellatrix, mang theo những mảnh vỡ, vốn dĩ đầy mùi của Hắc Ma Pháp, giờ chỉ còn cái mùi tanh tưởi. Nó mang theo ả đi đến cái phòng của Dinell Rolleber. Cái món nợ của nó, nó thiếu Dinell một số chuyện. Nó chỉ mang xác ả đến, rồi cút lẹ khỏi nơi này, mang ả đi mai táng ở góc xó nào đó cũng được.
Nhưng không hiểu sao nó không đành lòng làm như thế. Ả là kẻ thù của nó, nó phải tàn nhẫn hơn nữa.
"Mày.." Dinell mở cửa nhìn thấy khuôn mặt nó, cậu ta định miệng chửi cái gì đó. Lại nhìn cái thân xác nhỏ xíu nằm trên tay của Harry. Mặt cậu ta đỏ lên rồi tím tái, chỉ trỏ vào mặt nó hét to:"Sao.. sao mày có cái xác, này là.. mày.."
"Tôi đã trả thù giúp cậu, còn lại, tôi và cậu không ai nợ ai." Nó nói xong, mang cái xác bỏ vào trong cái tay áo, nhằm che đi ả rồi mang ả đến ngọn đồi nào đó chôn cất.
"Khoan.. khoan đã." Dinell nhanh tay kéo cái áo chùng của Harry lại. Cậu ta thậm chí còn quỳ thẳng xuống sàn đá cứng nhắc, nài nỉ:"Tôi xin cậu.. làm ơn, hãy cho tôi cái xác của ả ta đi."
"Không được, tôi muốn bà ấy đi mai táng." Nó cực kì kiên quyết:"Có thể lúc còn sống, bà ta có thể làm nhiều khiến người ta ghét và hận bả lắm. Nhưng, bả đã chết rồi, tôi muốn dành sự tôn trọng cuối cùng cho người đã khuất, chứ không phải đưa cho cậu bằm xác."
Ánh mắt cậu ta như người đã chết, cậu ta buông lỏng bàn tay đang nắm chặt áo gió của Harry. Cúi gằm mặt, quỳ im lịm như tạc tượng.
"Tôi trả thù như thế cho cậu là đủ rồi."
"Không, cậu không hiểu, không hiểu nỗi khổ của tôi." Cậu ta nghẹn ngào giọng, thân hình ốm teo gầy bệnh lên bệnh xuống của cậu, như sắp được thổi bay.
"Tôi khao khát được trả thù ả lắm Harry ơi. Ả mang đến cho tôi chỉ toàn khốn khổ, mang đứa em trai bé bỏng, mang đi ba mẹ tôi. Tôi đâu còn gì trên đời? Đến cả sức khỏe của tôi, cũng chẳng đủ mạnh khỏe để có thể ra tay giết ả nữa mà."
"Xin lỗi.. nhưng tôi không thể làm theo lời cậu được." Harry vẫn lắc đầu dù cho cậu ta van xin, khóc lóc trước mặt nó.
"Hay cậu mang xác ả đi cùng tôi đến một nơi thôi, có được không Harry. Chỉ cần có năm phút thôi, tôi đã mãn nguyện rồi." Cậu ta vẫn cố nói bằng cái giọng khàn khàn đang bể. Gò má hốc hác gầy ghê gớm. Làm nó chỉ cảm thấy đáng thương. truyện ngôn tình
"Thôi.. được rồi.." Harry mềm lòng đồng ý với cậu ta.
Cậu ta có cái chìa khóa cảng về đến phủ Rolleber. Đó là một cái phủ vắng lặng, không có dấu hiệu của sự sống nào. Lạnh lẽo như đang đứng ở nghĩa địa, gần như ngang ngửa lúc Harry đứng ở phủ Gaunt hồi đợt hè.
Cái xác bay lơi lửng của Bellatrix, được Dinell đặt trước ba ngôi mộ. Cậu ta quỳ xuống, đập đầu mạnh ba cái, đến mức trán cậu ta phải bị bầm tím, máu chảy ra từ vết trầy. Rõ ràng mấy cái tiếng đập inh ỏi mà nó còn phải thấy đau thay cho.
Cậu ta vừa đập đầu vừa nói:"ba mẹ, em ơi, con đã trả được thù rồi, ả đã chết, đã chết rồi. Con mang xác ả đến cho ba người đây. Con xin lỗi, là con bất hiếu, con xin lỗi, con xin lỗi nhiều lắm. Con còn không đủ khả năng bảo vệ em con. Xin lỗi.. thật sự xin lỗi..."
"Con đã chờ 5 năm, tròn 5 năm. Con xin lỗi..."
Harry nhắm tịt mắt chẳng nhìn, nó thấy cảnh này đau lòng quá. Nó chẳng đủ sắt đá mà nhìn nổi. Nó chỉ có thể mong sao, Dinell buông bỏ đi hận thù của chính mình. Nó đã hiểu tại sao, cậu ta lại hận Bellatrix đến vậy.
Sau khi, đập đầu, nói nhiều lời nữa, cũng nói không nổi. Cậu ta đứng lên, lại quỳ đập đầu với Harry. Nó mới hoảng hồn, vội kéo cậu ta lên. Cậu ta cứng người, lì bì dưới đất.
"Harry, dù cậu có muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ làm cho cậu. Thậm chí là muốn tôi chết, tôi cũng sẽ chết. Tôi đã không còn gì tiếc nuối nữa.."
"Đừng có như thế, tôi không cần cái chết của cậu. Nên là đứng lên đi, tôi chỉ đang trả hết phần tôi thiếu cậu.."
Cậu ta run rẩy, nức nở nói:"Đáng lẽ ra, tôi không nên làm như thế, là tôi, tôi sai rồi."
"Đi về trường thôi." Harry không có đáp lại lời của cậu ta, mà nói nhẹ nhàng một câu khác. Thật ấm áp và dịu dàng, một cái nhìn đầy yêu thương.
"... ừm" Cậu ta cũng chịu đứng lên, những bước chân đi khập khiễng. Nhưng nhìn sao, cũng thấy, cái gánh vác nặng nề đau đớn trên người cậu ta đã bay đi mất. Chỉ còn lại cái xác hao gầy, một linh hồn trẻ, mang lòng hận thù suốt thời thơ ấu.
- -------
Đôi lời: Đau đớn quá aaaa, thấy thương cho Dinell thiệt sự.
Nó đi dọc hành lang trước khi cuộc thi diễn ra vài ngày, không khí trong trường được bao trùm một màu xám u ám. Nó chẳng hề cảm nhận được thêm một thứ gì trừ cảm giác nặng nề đang báu víu ngôi trường thân yêu của nó. Bão tố ở nơi xa xôi nào đấy đang kéo đến dữ dỗi, muốn cuốn bay luôn cả ngôi trường.
Nó không biết liệu rằng cái nền móng mà trường được tạo ra, có vững vàng tới mức chịu nổi hai đợt bão khổng lồ hay không. Nhưng nó biết, dù chịu được hay không, nó cũng phải là người đi đầu trước tiên. Nó lo lắm về những gì mà cụ Dumbledore đã nói với nó trước khi cuộc thi được diễn ra.
Nó thật sự muốn đùn đẩy cái trách nhiệm đáng lẽ thuộc về em nó. Nhưng giờ, biết làm sao được. Em nó đang có ý định trở thành một kẻ Ma Vương đời thứ ba. Nó còn có thể làm gì bằng cách đứng lên được chứ? Chỉ có thể cản trở sự ra đời một cách vô vọng.
Ba má nó đã bị nàng ta cùng Eirry thuyết phục về chuyện liên quan tới Hắc Giáo Đoàn, rồi họ cùng đến phòng Hiệu Trưởng gặp cụ Dumbledore để dẫn chứng, thuyết phục cụ rằng bọn họ không hề giết người hay làm việc ác. Chỉ là một đám trẻ con tụ tập, chơi phép, đam mê thứ mới mẻ. Chỉ vậy mà thôi.
Cụ Dumbledore nào tin gia đình bọn họ được, cụ ngỏ ý muốn để Geller Grindelwald đến gặp cụ. Eirry thì một mặt từ chối, gia đình Potter phủ nhận về sự hiện diện của lão.
Rõ ràng, cái tin tức mà Voldemort biết, không lẽ cụ Dumbledore chẳng rõ. Cái lũ Thánh Giáo Đồ tụ năm tụ bảy ở dưới chân đồi nhà của Potter. họ nói thế thì ai tin nổi họ chẳng dính dáng gì tới cái đám Thánh Giáo Đồ hay lão Geller.
Khi nó đi vào trong kí ức của cụ, nó chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Eirry, sâu trong mắt của cậu ta, đầy nhạo báng. Cậu ta che giấu cái điệu nhạo báng đó bằng cách cười mỉa. Còn Liva thì yên tĩnh đứng một bên quan sát cụ. Có vẻ như thái độ thích nhiệt huyết, vội vàng và luôn thích nhún nhảy của nàng ta. Bất ngờ biến mất tăm trong bữa đó.
Nó đi dạo một hồi, bỗng, có một tia sáng đánh tới tấn công về phía nó. Nó nhanh chân né một phát một. Cái ánh sáng của Crucio vẫn rõ ràng trong màn đêm. Nó phòng hời nhìn xung quanh. Cái bóng yểu điệu từ sau lớp mành che hiện rõ trước mặt nó. Ả đi ra từ Rừng Cấm, mái tóc quăn bồng bềnh cùng gò má cao hóp vô. Đôi mắt xám với quần thâm đen xì.
"BELLATRIX LESTRANGE" Nó hét to cái tên của ả.
Ả cười nói:"Thiệt là vinh hạnh quá." Dáng đi tha thướt, với ba vòng rõ ràng trong màn đêm. Ả nói bằng cái giọng như thầm thì:"Tao đến đây để lấy mạng mày đấy, thằng oắt."
"Avada Kedarva"
"Phản chú."
Hai tia sáng đối chọi song song với nhau, y hệt cái cảnh tượng hồi trước nó đấu với Voldemort. Nhưng ả nào bằng Chúa Tể của ả. Ả mạnh thật, hơn hẳn cái mấy cái tên quý tộc chỉ biết mỗi thuần khiết. Cách ả chiến đầu lúc nào cũng điên và tàn nhẫn.
Nó biết, ả thật sự muốn giết nó chứ không phải giao nó cho Voldemort nữa. Điều gì đã khiến ả phải nổi điên làm trái ý của gã vậy?
Nó phản chú thành công rồi cái chú Avada đâm thẳng vào cơ thể ả. Ả đơ người, cái vòng cổ trên cổ ả vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Nó nhìn ra đó chính là trang sức của Slytherin. Tại sao thứ đó lại nằm trên cổ ả? Chẳng lẽ là Chúa Tể Hắc Ám muốn bảo vệ ả hay sao?
"Bà.." Nó định nói gì, đi đến trước cái xác của ả. Ả còn hơi thở, nhưng rất mỏng manh, gần như sắp đứt.
Giọng ả nghẹn ngào sắp chết đi, cố nói cái gì đó, gần như chẳng thể nói ra nổi. Ả cố dồn hết tất cả hơi thở lên cổ họng, mới nói ra được vài từ:"Bánh..qu.y.. ong.. tước.."
Ả đưa tay lên, không phải là muốn cố gắng giết chết nó. Ả ngơ ngác nhìn nó, há miệng, nói theo khẩu miệng. Chứ giọng ả chẳng còn sức thốt thành lời được nữa. Đến khi đôi mắt xám của ả vô hồn, bàn tay đang đưa lên muốn kéo lấy nó đã ngã xuống trên nền đất lạnh bằng. Ả chết một cách thật dễ dàng và tầm thường. Nhưng nó vẫn phải nghĩ ngợi, về cái bánh quy mật ong mà ả nói tới là gì.
"Cúng cho tôi, cảm ơn... cảm ơn.." Cái giọng nói gần như là ảo giác quanh quẩn bên tai nó, cho đến khi biến mất theo cơn gió cùng bầu trời đen tối mịt.
"Là linh hồn của bà sao?" Nó thủ thỉ một mình, ả chết một cách dễ dàng tới nổi, nó chỉ cảm thấy, ả chỉ đang tìm tới nó mà chết quách đi. Như một cách tự sát.
"Điều bà tiếc nuối chỉ là một cái bánh quy ong tước thôi ư?" Nó mịt mờ tự hỏi chính bản thân mình, dù bên nó chỉ có cái xác của Bellatrix, một cái xác trống rỗng, lạnh toát.
Lại thêm lần nữa, có thêm một thứ gì đó, nặng nề như tảng đá to lớn, đè từng cục từng cục lên trái tim nó. Càng lúc càng nhiều hơn, đến mức sắp không thể thở nổi. Nó đâu biết, chuyện gì đang xảy ra trên đời. Nó chỉ cố lắm, cứu mấy cái mạng của người thân thương của nó. Ai biết, bây giờ mọi thứ làm nó cảm thấy ong ong cả đầu.
Nó chẳng thể phân biệt được thiệt giả được nữa. Lại từng cái từng cái bí mật xếp chồng lên nhau như một tập hồ sơ dài. Nó mò mãi chẳng tìm ra được một cái đáp án phù hợp cho riêng chúng. Phải chăng, nó đang không thể hiểu nổi chính mình nữa rồi không? Tất cả mọi thứ tựa như một bàn cờ to lớn. Nó cũng chỉ nằm trên bàn cờ lạ hoắc nào đó mà nó chẳng biết nó có phải là con tốt thí hay không. Điều đó làm nó lo lắng, một chút sợ hãi.
Vì mấy chuyện nó biết, chẳng chuyện nào được diễn ra như bình thường. Làm mấy thứ nó biết chỉ như một trò cười ngu ngốc.
Nó thu nhỏ cái xác của Bellatrix, mang theo những mảnh vỡ, vốn dĩ đầy mùi của Hắc Ma Pháp, giờ chỉ còn cái mùi tanh tưởi. Nó mang theo ả đi đến cái phòng của Dinell Rolleber. Cái món nợ của nó, nó thiếu Dinell một số chuyện. Nó chỉ mang xác ả đến, rồi cút lẹ khỏi nơi này, mang ả đi mai táng ở góc xó nào đó cũng được.
Nhưng không hiểu sao nó không đành lòng làm như thế. Ả là kẻ thù của nó, nó phải tàn nhẫn hơn nữa.
"Mày.." Dinell mở cửa nhìn thấy khuôn mặt nó, cậu ta định miệng chửi cái gì đó. Lại nhìn cái thân xác nhỏ xíu nằm trên tay của Harry. Mặt cậu ta đỏ lên rồi tím tái, chỉ trỏ vào mặt nó hét to:"Sao.. sao mày có cái xác, này là.. mày.."
"Tôi đã trả thù giúp cậu, còn lại, tôi và cậu không ai nợ ai." Nó nói xong, mang cái xác bỏ vào trong cái tay áo, nhằm che đi ả rồi mang ả đến ngọn đồi nào đó chôn cất.
"Khoan.. khoan đã." Dinell nhanh tay kéo cái áo chùng của Harry lại. Cậu ta thậm chí còn quỳ thẳng xuống sàn đá cứng nhắc, nài nỉ:"Tôi xin cậu.. làm ơn, hãy cho tôi cái xác của ả ta đi."
"Không được, tôi muốn bà ấy đi mai táng." Nó cực kì kiên quyết:"Có thể lúc còn sống, bà ta có thể làm nhiều khiến người ta ghét và hận bả lắm. Nhưng, bả đã chết rồi, tôi muốn dành sự tôn trọng cuối cùng cho người đã khuất, chứ không phải đưa cho cậu bằm xác."
Ánh mắt cậu ta như người đã chết, cậu ta buông lỏng bàn tay đang nắm chặt áo gió của Harry. Cúi gằm mặt, quỳ im lịm như tạc tượng.
"Tôi trả thù như thế cho cậu là đủ rồi."
"Không, cậu không hiểu, không hiểu nỗi khổ của tôi." Cậu ta nghẹn ngào giọng, thân hình ốm teo gầy bệnh lên bệnh xuống của cậu, như sắp được thổi bay.
"Tôi khao khát được trả thù ả lắm Harry ơi. Ả mang đến cho tôi chỉ toàn khốn khổ, mang đứa em trai bé bỏng, mang đi ba mẹ tôi. Tôi đâu còn gì trên đời? Đến cả sức khỏe của tôi, cũng chẳng đủ mạnh khỏe để có thể ra tay giết ả nữa mà."
"Xin lỗi.. nhưng tôi không thể làm theo lời cậu được." Harry vẫn lắc đầu dù cho cậu ta van xin, khóc lóc trước mặt nó.
"Hay cậu mang xác ả đi cùng tôi đến một nơi thôi, có được không Harry. Chỉ cần có năm phút thôi, tôi đã mãn nguyện rồi." Cậu ta vẫn cố nói bằng cái giọng khàn khàn đang bể. Gò má hốc hác gầy ghê gớm. Làm nó chỉ cảm thấy đáng thương. truyện ngôn tình
"Thôi.. được rồi.." Harry mềm lòng đồng ý với cậu ta.
Cậu ta có cái chìa khóa cảng về đến phủ Rolleber. Đó là một cái phủ vắng lặng, không có dấu hiệu của sự sống nào. Lạnh lẽo như đang đứng ở nghĩa địa, gần như ngang ngửa lúc Harry đứng ở phủ Gaunt hồi đợt hè.
Cái xác bay lơi lửng của Bellatrix, được Dinell đặt trước ba ngôi mộ. Cậu ta quỳ xuống, đập đầu mạnh ba cái, đến mức trán cậu ta phải bị bầm tím, máu chảy ra từ vết trầy. Rõ ràng mấy cái tiếng đập inh ỏi mà nó còn phải thấy đau thay cho.
Cậu ta vừa đập đầu vừa nói:"ba mẹ, em ơi, con đã trả được thù rồi, ả đã chết, đã chết rồi. Con mang xác ả đến cho ba người đây. Con xin lỗi, là con bất hiếu, con xin lỗi, con xin lỗi nhiều lắm. Con còn không đủ khả năng bảo vệ em con. Xin lỗi.. thật sự xin lỗi..."
"Con đã chờ 5 năm, tròn 5 năm. Con xin lỗi..."
Harry nhắm tịt mắt chẳng nhìn, nó thấy cảnh này đau lòng quá. Nó chẳng đủ sắt đá mà nhìn nổi. Nó chỉ có thể mong sao, Dinell buông bỏ đi hận thù của chính mình. Nó đã hiểu tại sao, cậu ta lại hận Bellatrix đến vậy.
Sau khi, đập đầu, nói nhiều lời nữa, cũng nói không nổi. Cậu ta đứng lên, lại quỳ đập đầu với Harry. Nó mới hoảng hồn, vội kéo cậu ta lên. Cậu ta cứng người, lì bì dưới đất.
"Harry, dù cậu có muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ làm cho cậu. Thậm chí là muốn tôi chết, tôi cũng sẽ chết. Tôi đã không còn gì tiếc nuối nữa.."
"Đừng có như thế, tôi không cần cái chết của cậu. Nên là đứng lên đi, tôi chỉ đang trả hết phần tôi thiếu cậu.."
Cậu ta run rẩy, nức nở nói:"Đáng lẽ ra, tôi không nên làm như thế, là tôi, tôi sai rồi."
"Đi về trường thôi." Harry không có đáp lại lời của cậu ta, mà nói nhẹ nhàng một câu khác. Thật ấm áp và dịu dàng, một cái nhìn đầy yêu thương.
"... ừm" Cậu ta cũng chịu đứng lên, những bước chân đi khập khiễng. Nhưng nhìn sao, cũng thấy, cái gánh vác nặng nề đau đớn trên người cậu ta đã bay đi mất. Chỉ còn lại cái xác hao gầy, một linh hồn trẻ, mang lòng hận thù suốt thời thơ ấu.
- -------
Đôi lời: Đau đớn quá aaaa, thấy thương cho Dinell thiệt sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất