Chương 71: Câu chuyện của Pomfrey
Trong suốt khoảng thời gian đi dạy học ở Hogwarts. Bà có một bí mật luôn cất giấu ở sâu trong lòng bà.
Về cô học trò nhỏ tên là Hamila Rolleber. Vốn dĩ, ban đầu, bà luôn cảm thấy cô bé rất yếu ớt, rất đáng yêu. Cô bé ấy có thể khiến bà cảm nhận được cảm giác ấm áp đến từ người dưng, cảm giác đơn sơ, cảm giác thoải mái, thật hào phóng và luôn luôn chơi hết mình.
Không phải như Gryffindor, đó là một thứ chỉ thuộc về nhỏ mà bà không thể cảm nhận được từ trên người ai khác. Bà luôn tưởng tượng về cái bóng của nhỏ, người con gái tựa như chim đại bàng bị bẻ cánh và nhốt trong cái lồng sắt to tướng. Bà mường tượng rằng cái lồng sắt đó chính là sự tồn tại của nhỏ trên đời này, hoặc là sự hiện diện của thế giới này.
Trong mắt bà, thế giới này luôn chứa đựng ngàn vạn bí mật, cũng đầy những kẻ lạc lõng. Riêng, Hamila là đứa trẻ duy nhất mà bà thật để tới trong suốt khoảng thời gian bà theo nghề tại Hogwarts. Với bà, Hamila là một đứa thích sống trong thế giới của chính bản thân mình, luôn yêu những thứ không hề thuộc về thế giới thực tại. Nhỏ luôn có niềm khao khát được sống, được bay cao xuyên toạc qua những tầng mây trắng thật dày.
Nhưng Hamila cũng là đứa bé chẳng còn chút tha thiết tồn tại trên cõi đời này, việc được sống với nhỏ tựa như là đang ép nhỏ phải chịu cực hình to lớn hơn bao giờ hết. Như một gông xích nặng cả tấn, uốn quanh cổ nhỏ rồi ép nhỏ phải sống như một nô lệ của sự sống.
Đôi khi, so với việc tiếp tục còn sống, thì với Hamila, bà chắc chắn con bé luôn muốn chết quách đi chính là sự an ủi vô bờ bến. Bà biết con bé khao khát được nằm trên nền đất ấm cằn cõi, hay là nơi mọc những ngọn cỏ thành từng chụm. Để hơi thở biến mất, để thể xác được đi về dưới lòng đất mẹ. Nơi chỉ có bình yên và cô đơn bất tận kéo dài. Đến khi chẳng còn ai nhớ tới có người như thế từng sống trên đời.
Bà cho rằng, nếu như, khóc- làm cho con bé khuây khỏa, bà sẽ luôn cho phép nhỏ được khóc thoải mái, khóc như chưa từng được khóc. Mà bà biết, Hamila sẽ không bao giờ khóc cho nhẹ lòng được. Vì mục đích đến của con bé, luôn là ở thế giới bên kia, nơi dành cho những người đã khuất, nơi chỉ có những mảnh đời ra đi, nơi thuộc về những linh hồn không còn suy nghĩ.
"Con lại tự sát.."
Bà cố nín nhịn cái cục đắng ở cổ họng sau nhiều lần bà đã năn nỉ ỉ ôi hay dùng mọi cách an ủi con bé tiếp tục sống. Tại ngôi trường này, nơi có đầy hi vọng, mục tiêu, ai cũng khao khát sống kể khi hoàn cảnh của họ thật tồi tệ. Chỉ riêng đứa trẻ đang nằm trên giường, đã tìm cách tự tử 5 lần kể từ khi năm 3. Lần nào con bé cũng đến trạm với tình trạng bê bết, đầy máu và trong miệng còn sủi bọt. Mỗi lần là một cách tự tử khác nhau, con bé dường như vì tự sát mà chẳng từ thủ đoạn nào trên đời.
Bà nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu hai mí thật đẹp, đẹp đến khiến người cảm thấy ganh tỵ. Sau nhiều lần bà gặp lại Hamila, con bé lại già rồi lại già đi. Bà không thể cảm nhận được sự sống đến từ gương mặt xanh xao sắp chết lặng của con bé. Bà cũng chẳng đành mở giọng quát nạt hay mắng nhỏ một câu, bà biết, thứ con bé cần là ấm áp, là sự an ủi vỗ về.
Bà đặt bàn tay chai sần hơi đen ở phần trên lên đỉnh đầu đỏ âu sắp úa của nhỏ. Bà dùng mọi tình cảm như tất cả phần thương yêu nhìn nhỏ. Bà thật hi vọng nhỏ có thể sống như một người bình thường đến nhường nào.
"Con mệt lắm, con không biết mình phải làm gì nữa, con không thuộc về nơi này. Con..con không muốn tự sát đâu cô."
Nhỏ khóc làm bà đau lòng, tội nghiệp thay nhỏ, nhỏ cứ muốn che đi mấy dòng nước mắt cứ như điều đó đáng xấu hổ lắm. Bà vội ôm nhỏ, muốn xoa dịu những thứ làm nhỏ phiền lòng.
Sau cái bữa bà cố khuyến khích nhỏ chỉ cần tập trung vào học tập. Bà đã có thể nhìn thấy được ánh sáng ngờ ngợ trong đôi mắt xanh lục bảo của nhỏ. Một đôi mắt xinh đẹp, làm bà khắc sâu. Ít nhất, bà vẫn có ấn tượng với những người có đôi mắt xanh. Nhưng chẳng người nào có đôi mắt xanh lục mà có màu tối sậm ở sâu trong mắt cả. Trông đẹp và huyền bí hơn hẳn. Dù chúng chẳng phải là màu đen.
Sau vài tháng, nhỏ đã không hề mang đến cho bà những tin tức tự sát. Thay vào đó, bà nhìn thấy được gương mặt vốn xinh đẹp ngây ngốc của Hamila, đã có thể dịu dàng mềm mại, lại tràn trề sức sống vốn có. Một loại sức sống thuộc về chính bản thân nhỏ mà không một ai có thể so sánh được với nhỏ cả, bà chưa từng nhìn thấy có thể có cái dáng vẻ đặc biệt như nhỏ đâu, thích làm trò khác biệt mà chẳng ai làm hết. Nhưng cũng điều đó làm nên cái chất của riêng nhỏ, bà mới cảm thấy được, à thật hiển nhiên, nhỏ vốn là như thế.
Nhỏ thường mang hoa tulip trắng đến cho bà rồi trở thành một cái đuôi lẽo đẽo theo sau. Bà cặm cụi cắm chúng vào trong lọ. Bà nhìn chúng lại nhớ tới cái dáng vẻ một cô bé tóc đỏ luôn yêu những điều kì lạ. Những điều ở nước Anh mà bà chưa từng nhìn thấy.
Hamila tuy mang trong mình dòng máu quý tộc như bà, nhưng bà chưa từng nhìn thấy cái giá quý tộc trên người nhỏ. Như một người quá dỗi bình thường ở Hogwarts. Bình thường đến nỗi chẳng thể tầm thường.
"Cô ơi, cô hãy gọi con là An, cái An có được không?" Nhỏ rủ rê bà đến đại sảnh ăn tối, trên đường đi, nhỏ hỏi bà một câu thật kì lạ.
"Ca.. An?" Bà líu lưỡi khi đọc cái từ "cái".
Vậy mà trông nhỏ vui ra mặt, nhỏ cười cong tít cả mắt như thể đó là điều tuyệt vời nhất trên đời này vậy.
"Có cái tên thôi mà con đã vui đến vậy à?" Bà thắc mắc, đưa tay vồ đầu nhỏ.
Nhỏ vẫn cười khúc khích đáp lời bà:"Dạ phải đấy cô, cô là người duy nhất được kêu cái tên này của con đó. Không ai được phép kêu nữa đâu."
Bà chỉ nhìn thấy mỗi con ngươi đang chứa thật nhiều ánh sao nhìn bà. Bà cũng hiền lành, không muốn làm nhỏ mất đi niềm vui. Chuyện gọi tên cũng chỉ là một chuyện bình thường chẳng to tát, thế nên, chẳng lí nào bà lại không đồng ý với nhỏ cả.
"Cô hãy luôn gọi con là An nhé, là Ngọc An. Chúng có ý nghĩa lắm đó, mốt cô rảnh, cô thử tìm hiểu xem sao."
"Quỷ nhỏ, con thích tìm việc cho ta quá nhỉ, ta đã quá bận với hàng tá học trò ở trường Hogwarts. Tất nhiên, ta sẽ không làm con mất hứng nên đợi khi hè, ta sẽ tìm hiểu cho con vui nhé." Bà búng trán nhỏ một cái yêu thương:"Tất nhiên, ta sẽ làm điều đó nếu con có thể có được trọn bản điểm từ A trở lên."
Nhỏ tròn mắt nhìn bà, lại thật vui vẻ chứ chẳng hề tỏ ra buồn bực. Nhỏ thật tự tin về sức lực học tập của chính mình. Nhiều khi, bà không biết, có phải là kể từ khi đó mà mọi thứ đang bắt đầu đâm chòi nảy mầm từ trái tim lên, thứ cảm xúc giữa hai con người. Đến từ cái dưng xa lạ thành người thân quen, biết về nhau từng chút từng chút một, như là một sự quen biết từ thật xa xôi.
Khoảng thời gian mà nhỏ học năm 4, dần dà, bà cũng nhận ra một chuyện. Thật ra, không phải là nhỏ đặt tất cả vào học tập. Mà là vào bà. Bà không muốn nhỏ sẽ vì bà, bà hi vọng nhỏ vì chính bản thân nhỏ mà sống thế thối. Nhưng rồi, bà chẳng đành lòng trách phạt gì, bà chỉ im lặng, chấp nhận bao dung cái thói của nhỏ.
Nhỏ là một người rất tinh tế, nhỏ luôn mang đến cho bà những bó hoa Tulip xinh đẹp, thường thích cùng bà đi ăn. Lại luôn giúp bà trong những lần công tác chữa trị cho các học trò ở trạm.
"Cô Pomfrey, bạn Rolleber có vẻ thích cô lắm ha." Một đứa học trò nữ hỏi bà, khi đứa bé vừa uống xong mấy chai độc dược do nhỏ đưa cho.
"Hamila rất đáng yêu." Bà hơi chột dạ, chẳng vì lí do gì. Tự nhiên lại có cảm giác chột dạ mà thôi, điều đó làm cho bà giống người làm chuyện gì sai hay là bà đang giếm đi thứ gì.
"Thiệt sao?" đứa bé hỏi bà bằng cái giọng thảnh thơi, hay là lại là đang hoài niệm gì đó:"Có một số chuyện, cô sẽ không thể làm lại từ đầu đâu."
"Sybill" Giọng của Hamila gay gắt bên tai làm bà giật mình.
"Em đã khỏe rồi nên hãy về phòng đi."
"À vâng, chị Hamila."Cô bé nhạt nhẽo cười, lắc cái tay đeo đầy vòng. Mái tóc nâu xoăn dài bồng bềnh y hệt tính cách của cô bé. Cô bé lầm bầm:"Người không được yêu, đều sẽ phải chết."
"Cô Pomfrey, cô không cần quá để ý Sybill, con bé hay nói chuyện một mình ấy. Dù sao do con bé cũng là Trelawney." Hamila nhìn bà đầy lúng túng, đôi mắt xanh của nhỏ đảo qua đảo lại không biết phải làm sao.
Nhỏ làm như bà đáng sợ lắm, sẽ giận dỗi hay ghét bất kì người nào chỉ vì như thế. Bà đè bàn tay của mình lên mái tóc của nhỏ như mọi khi, bà an ủi:"Không sao đâu."
Tuy là thế, nhưng trái tim bà nhảy cẫng lên với nhịp đập nguy hiểm vừa đi qua trong một cái chớp mắt. Bà làm lơ đi cái cảm xúc thất thường ấy trong tim mình. Có lẽ là, một điềm báo trước, khi bà đang cố dung túng cho cái hạt giống nảy mầm từ dưới đáy lòng. Khi chẳng ai để ý tới, nó sẽ đâm chòi như một cái cây cổ thụ mấy trăm năm ở giới Muggle, hay là như cái cây Liễu ở sân trường Hogwarts: dai dẳng, bền bỉ, dữ tợn và mạnh mẽ.
Nhỏ lên năm 7, cao hơn, làn da thì vẫn nhợt nhạt, hễ cứ ra nắng một chút là đã đỏ như trái cà. Mấy cái gân của nhỏ cũng hiện rõ ràng vì nhỏ quá trắng. Nhỏ vẫn có chiều cao khiêm tốn với những đứa trẻ khác, nhỏ chỉ cao tới mét 6 khoảng chừng chứ chẳng cao hơn được nữa.
Mỗi khi bà nhìn thấy có nhiều người hơn, theo sau lưng nhỏ, thích nhỏ. Bà đã biết, nhỏ đã không còn là cô bé nhỏ năm ấy nữa. Nhỏ đã 18, đã là một người thiếu nữ trưởng thành với những đôi giày cao gót. Nhỏ hiền, nên đàn ông con trai khoái nhỏ lắm. Ai cũng nghĩ cưới nhỏ về là sẽ cưới được vợ hiền.
Quý tộc cũng theo đuổi rất nhiều, nhỏ tốt tính, cũng giỏi giang, bà còn nghe tụi học trò đồn: Hamila giỏi giang biết cả Bạch ma pháp lẫn Hắc Ma Pháp. Hơn cả thế, nhỏ cũng thuộc dòng dõi thuần khiết. Người theo nhỏ đếm từ đại sảnh ra tới tận đầu ngõ rừng cũng chưa hết. Hầu như, chỉ cần là giống đực thì sẽ tình cảm với nhỏ.
Bà thừa biết rằng nhỏ tươi sáng, đẹp đẽ như thế. Nhiều người theo cũng là thường tình.
Sau khi nhỏ tốt nghiệp, nhỏ đã mang cái bảng điểm toàn O đến tìm bà. Bà chỉ có cảm giác tự hào không kể hết. Bà biết nhỏ thật xuất sắc, nhỏ chứng minh trừ cái vẻ đẹp của nhỏ ra, nhỏ không phải là cái bình hoa, nhỏ đa tài đa sắc.
Có lẽ, đẹp và xuất sắc cũng là một lời nguyền.
Người ta thường nói, hồng nhan thường bạc phận.
Bà chăm chú nhìn gương mặt của nhỏ, cảm nhận nơi con tim thứ cảm xúc cồn cào. Năm nhỏ 18 tuổi, lần đầu tiên bà phải tự nhìn nhận lại thứ cảm xúc của chính mình dành cho nhỏ. Đã đi xa ra khỏi ranh giới an toàn đến nhường nào. Như một con chó dại xổng chuồng chạy tán loạn khắp nơi, một con mãnh thú được thả ra khỏi rạp xiếc về với thiên nhiên và cố gào rống trong sự vui mừng.
"Cô Pomfrey, con thích cô."
Nhỏ tỏ tình với bà sau khi mới tốt nghiệp tức thì. Nhưng bà đâu đồng ý, bà còn chẳng biết liệu cảm xúc nơi trái tim có phải là yêu hay không. Bà chưa từng và không hề nghĩ, chuyện tình cảm giữa hai người nữ với nhau. Nhất là khi, bà đã thiệt già, còn nhỏ lại quá trẻ, chỉ mới có 18 tuổi xuân thì.
"Ta biết con thích ta như một người giáo viên, một người dẫn đường."
Bà còn chẳng dám nhìn mặt nhỏ, bà đang cố trốn tránh khỏi thứ tình cảm ấy. Bà không thừa nhận được tình cảm bà dành cho nhỏ. Bà chỉ nhìn chân mà không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nhỏ. Bà có cảm giác như thể, nhỏ đang sắp lật được cái lớp choàng bao bọc lấy hộp gỗ đựng những món đồ bí mật sẽ không ai có thể biết có những gì trong đó. Đến cả bà, người chủ nhân của thứ đó cũng chẳng thể hình dung được tất cả bí mật trong trỏng.
"Phải, con rất là thích cô, như người dẫn đường." Nhỏ nói, bà ngược mặt lên kinh ngạc rồi nhìn thấy khuôn mặt đang cười dịu dàng, nhỏ để đôi bàn tay nắm chặt lấy bó hoa tulip trắng. Nhỏ ngắm nghía bà thật lâu như lần cuối cùng vậy.
Bà đã cho rằng nếu như, bà để nhỏ đi, bà sẽ không bao giờ gặp lại nhỏ thêm lần nào nữa. Nhưng lí trí níu giữ bà, kéo bà về cái khuôn khổ. Bà là Slytherin chứ chẳng phải Gryffindor. Bà chẳng hề có nhiều dũng cảm, bộc phát hay mạnh mẽ như sư tử. Bà vẫn chẳng có đủ thời gian mà đối mặt với nhỏ. Dù cho, dưới đáy lòng của bà, vẫn có sự tan nát từ mảnh bé tí. Đúng thật, đáng lẽ bà nên ngăn cản nhỏ rời đi.
Bà chẳng hề nghe tin tức gì cho đến khi nhỏ lên 20, cái tin nhỏ chết làm bà phải đau đớn. Cả con đường ở nơi nhỏ ở, chẳng có một ai sống sót. Chỉ trừ đứa bé tên Liva, con của Lily cùng James. Tin tức nói, nhỏ chết cùng đứa con trai duy nhất tên Harry. Để lại Liva, đứa được nhỏ bế đến chơi cùng.
Nhỏ là mẹ đơn thân, đó là tin thứ hai bà biết từ cụ Dumbledore, sau nhiều lần bà cố đe dọa cụ. Phải cho bà biết mọi tin về nhỏ.
Bà hận. Hận lây cả Liva, vì sao đứa bé ấy còn sống mà nhỏ phải chết. Cái An của bà phải chết khi còn quá trẻ. Mà bà phải trở thành kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh. Dù có phải hỏi chính mình thêm bao nhiêu lần về cái câu:"Nếu như, năm đó chấp nhận tình cảm của An, liệu tất cả có khác đi không?"
Nhỏ đã không hề hạnh phúc khi rời xa bà. Nhỏ sống như thế nào, bà chưa từng hỏi. Mang theo cái suy nghĩ nhỏ sẽ luôn ổn. Rồi mọi thứ, những cái ước mơ, lời cầu nguyện mong rằng nhỏ sẽ hạnh phúc bên một ai đó. Tất cả đều vỡ tung, rơi nặng từng hạt trong cái đồng hồ cát không có điểm dừng thời gian.
Bà không biết bao nhiêu lần phải tự dằn vặt bản thân, sau những đêm dài. Bà phải nhận ra rằng nhỏ đã chết đi rồi. Nhỏ đã không còn sống, nhỏ đã chỉ còn là một cái xác rỗng, đã được thực hiện ước mơ, nằm lặng lẽ trong nền đất. Sau những đêm thức giấc, bà lại mơ về nụ cười của nhỏ. Khiến sự chua sót tràn lan trong lòng, ướt nhẹm cả mắt.
Bà lúc nào không tự hỏi, cái An của bà đã chịu đau đớn thế nào khi trúng phải cái lời nguyền độc ác đó. Bà hận Voldemort, hận Liva. Bà hận tại sao Liva đến nhà nhỏ rồi để cho nhỏ phải chịu cái chuyện đáng lẽ mà nhỏ không cần phải chịu. Bà căm ghét gia đình Potter. Có những người chỉ mang đến sự tuyệt vọng cho nhỏ. Bà hận cả James, người đã khiến nhỏ phải chịu thiệt thòi suốt những năm học về sự tự phụ và lòng tự trọng, cho rằng mình biết tỏng mọi thứ của cậu ta. Cho rằng nhỏ làm mọi thứ chỉ vì thích cậu ta.
Bà muốn hét vào mặt cậu ta một điều:"Hamila thích ta, chỉ thích ta chứ không phải anh đâu, Potter à."
Nhưng dù có làm vậy, Hamila của bà đã chẳng thể quay về được nữa. Cái An của bà đã chết rồi.
Bà dù sống trong mơ hay thực tại, bà vẫn luôn nói với nhỏ một điều mà bà chưa từng nói. Điều mà bà trốn tránh khi đã muộn màng. Bà muốn nhỏ biết đến nhường nào.
"Thật ra, ta cũng yêu cái An. Là tình yêu như nam nữ. Không phải là yêu trong người dẫn đường."
Trễ rồi a trễ rồi... người đã chết, sao có thể quay về.
Quân chưa sinh, ta đã sinh
Quân sinh rồi, ta đã lão
Hẹn kiếp sau, lại tương phùng
Ta, quân, sinh tử không rời
Về cô học trò nhỏ tên là Hamila Rolleber. Vốn dĩ, ban đầu, bà luôn cảm thấy cô bé rất yếu ớt, rất đáng yêu. Cô bé ấy có thể khiến bà cảm nhận được cảm giác ấm áp đến từ người dưng, cảm giác đơn sơ, cảm giác thoải mái, thật hào phóng và luôn luôn chơi hết mình.
Không phải như Gryffindor, đó là một thứ chỉ thuộc về nhỏ mà bà không thể cảm nhận được từ trên người ai khác. Bà luôn tưởng tượng về cái bóng của nhỏ, người con gái tựa như chim đại bàng bị bẻ cánh và nhốt trong cái lồng sắt to tướng. Bà mường tượng rằng cái lồng sắt đó chính là sự tồn tại của nhỏ trên đời này, hoặc là sự hiện diện của thế giới này.
Trong mắt bà, thế giới này luôn chứa đựng ngàn vạn bí mật, cũng đầy những kẻ lạc lõng. Riêng, Hamila là đứa trẻ duy nhất mà bà thật để tới trong suốt khoảng thời gian bà theo nghề tại Hogwarts. Với bà, Hamila là một đứa thích sống trong thế giới của chính bản thân mình, luôn yêu những thứ không hề thuộc về thế giới thực tại. Nhỏ luôn có niềm khao khát được sống, được bay cao xuyên toạc qua những tầng mây trắng thật dày.
Nhưng Hamila cũng là đứa bé chẳng còn chút tha thiết tồn tại trên cõi đời này, việc được sống với nhỏ tựa như là đang ép nhỏ phải chịu cực hình to lớn hơn bao giờ hết. Như một gông xích nặng cả tấn, uốn quanh cổ nhỏ rồi ép nhỏ phải sống như một nô lệ của sự sống.
Đôi khi, so với việc tiếp tục còn sống, thì với Hamila, bà chắc chắn con bé luôn muốn chết quách đi chính là sự an ủi vô bờ bến. Bà biết con bé khao khát được nằm trên nền đất ấm cằn cõi, hay là nơi mọc những ngọn cỏ thành từng chụm. Để hơi thở biến mất, để thể xác được đi về dưới lòng đất mẹ. Nơi chỉ có bình yên và cô đơn bất tận kéo dài. Đến khi chẳng còn ai nhớ tới có người như thế từng sống trên đời.
Bà cho rằng, nếu như, khóc- làm cho con bé khuây khỏa, bà sẽ luôn cho phép nhỏ được khóc thoải mái, khóc như chưa từng được khóc. Mà bà biết, Hamila sẽ không bao giờ khóc cho nhẹ lòng được. Vì mục đích đến của con bé, luôn là ở thế giới bên kia, nơi dành cho những người đã khuất, nơi chỉ có những mảnh đời ra đi, nơi thuộc về những linh hồn không còn suy nghĩ.
"Con lại tự sát.."
Bà cố nín nhịn cái cục đắng ở cổ họng sau nhiều lần bà đã năn nỉ ỉ ôi hay dùng mọi cách an ủi con bé tiếp tục sống. Tại ngôi trường này, nơi có đầy hi vọng, mục tiêu, ai cũng khao khát sống kể khi hoàn cảnh của họ thật tồi tệ. Chỉ riêng đứa trẻ đang nằm trên giường, đã tìm cách tự tử 5 lần kể từ khi năm 3. Lần nào con bé cũng đến trạm với tình trạng bê bết, đầy máu và trong miệng còn sủi bọt. Mỗi lần là một cách tự tử khác nhau, con bé dường như vì tự sát mà chẳng từ thủ đoạn nào trên đời.
Bà nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu hai mí thật đẹp, đẹp đến khiến người cảm thấy ganh tỵ. Sau nhiều lần bà gặp lại Hamila, con bé lại già rồi lại già đi. Bà không thể cảm nhận được sự sống đến từ gương mặt xanh xao sắp chết lặng của con bé. Bà cũng chẳng đành mở giọng quát nạt hay mắng nhỏ một câu, bà biết, thứ con bé cần là ấm áp, là sự an ủi vỗ về.
Bà đặt bàn tay chai sần hơi đen ở phần trên lên đỉnh đầu đỏ âu sắp úa của nhỏ. Bà dùng mọi tình cảm như tất cả phần thương yêu nhìn nhỏ. Bà thật hi vọng nhỏ có thể sống như một người bình thường đến nhường nào.
"Con mệt lắm, con không biết mình phải làm gì nữa, con không thuộc về nơi này. Con..con không muốn tự sát đâu cô."
Nhỏ khóc làm bà đau lòng, tội nghiệp thay nhỏ, nhỏ cứ muốn che đi mấy dòng nước mắt cứ như điều đó đáng xấu hổ lắm. Bà vội ôm nhỏ, muốn xoa dịu những thứ làm nhỏ phiền lòng.
Sau cái bữa bà cố khuyến khích nhỏ chỉ cần tập trung vào học tập. Bà đã có thể nhìn thấy được ánh sáng ngờ ngợ trong đôi mắt xanh lục bảo của nhỏ. Một đôi mắt xinh đẹp, làm bà khắc sâu. Ít nhất, bà vẫn có ấn tượng với những người có đôi mắt xanh. Nhưng chẳng người nào có đôi mắt xanh lục mà có màu tối sậm ở sâu trong mắt cả. Trông đẹp và huyền bí hơn hẳn. Dù chúng chẳng phải là màu đen.
Sau vài tháng, nhỏ đã không hề mang đến cho bà những tin tức tự sát. Thay vào đó, bà nhìn thấy được gương mặt vốn xinh đẹp ngây ngốc của Hamila, đã có thể dịu dàng mềm mại, lại tràn trề sức sống vốn có. Một loại sức sống thuộc về chính bản thân nhỏ mà không một ai có thể so sánh được với nhỏ cả, bà chưa từng nhìn thấy có thể có cái dáng vẻ đặc biệt như nhỏ đâu, thích làm trò khác biệt mà chẳng ai làm hết. Nhưng cũng điều đó làm nên cái chất của riêng nhỏ, bà mới cảm thấy được, à thật hiển nhiên, nhỏ vốn là như thế.
Nhỏ thường mang hoa tulip trắng đến cho bà rồi trở thành một cái đuôi lẽo đẽo theo sau. Bà cặm cụi cắm chúng vào trong lọ. Bà nhìn chúng lại nhớ tới cái dáng vẻ một cô bé tóc đỏ luôn yêu những điều kì lạ. Những điều ở nước Anh mà bà chưa từng nhìn thấy.
Hamila tuy mang trong mình dòng máu quý tộc như bà, nhưng bà chưa từng nhìn thấy cái giá quý tộc trên người nhỏ. Như một người quá dỗi bình thường ở Hogwarts. Bình thường đến nỗi chẳng thể tầm thường.
"Cô ơi, cô hãy gọi con là An, cái An có được không?" Nhỏ rủ rê bà đến đại sảnh ăn tối, trên đường đi, nhỏ hỏi bà một câu thật kì lạ.
"Ca.. An?" Bà líu lưỡi khi đọc cái từ "cái".
Vậy mà trông nhỏ vui ra mặt, nhỏ cười cong tít cả mắt như thể đó là điều tuyệt vời nhất trên đời này vậy.
"Có cái tên thôi mà con đã vui đến vậy à?" Bà thắc mắc, đưa tay vồ đầu nhỏ.
Nhỏ vẫn cười khúc khích đáp lời bà:"Dạ phải đấy cô, cô là người duy nhất được kêu cái tên này của con đó. Không ai được phép kêu nữa đâu."
Bà chỉ nhìn thấy mỗi con ngươi đang chứa thật nhiều ánh sao nhìn bà. Bà cũng hiền lành, không muốn làm nhỏ mất đi niềm vui. Chuyện gọi tên cũng chỉ là một chuyện bình thường chẳng to tát, thế nên, chẳng lí nào bà lại không đồng ý với nhỏ cả.
"Cô hãy luôn gọi con là An nhé, là Ngọc An. Chúng có ý nghĩa lắm đó, mốt cô rảnh, cô thử tìm hiểu xem sao."
"Quỷ nhỏ, con thích tìm việc cho ta quá nhỉ, ta đã quá bận với hàng tá học trò ở trường Hogwarts. Tất nhiên, ta sẽ không làm con mất hứng nên đợi khi hè, ta sẽ tìm hiểu cho con vui nhé." Bà búng trán nhỏ một cái yêu thương:"Tất nhiên, ta sẽ làm điều đó nếu con có thể có được trọn bản điểm từ A trở lên."
Nhỏ tròn mắt nhìn bà, lại thật vui vẻ chứ chẳng hề tỏ ra buồn bực. Nhỏ thật tự tin về sức lực học tập của chính mình. Nhiều khi, bà không biết, có phải là kể từ khi đó mà mọi thứ đang bắt đầu đâm chòi nảy mầm từ trái tim lên, thứ cảm xúc giữa hai con người. Đến từ cái dưng xa lạ thành người thân quen, biết về nhau từng chút từng chút một, như là một sự quen biết từ thật xa xôi.
Khoảng thời gian mà nhỏ học năm 4, dần dà, bà cũng nhận ra một chuyện. Thật ra, không phải là nhỏ đặt tất cả vào học tập. Mà là vào bà. Bà không muốn nhỏ sẽ vì bà, bà hi vọng nhỏ vì chính bản thân nhỏ mà sống thế thối. Nhưng rồi, bà chẳng đành lòng trách phạt gì, bà chỉ im lặng, chấp nhận bao dung cái thói của nhỏ.
Nhỏ là một người rất tinh tế, nhỏ luôn mang đến cho bà những bó hoa Tulip xinh đẹp, thường thích cùng bà đi ăn. Lại luôn giúp bà trong những lần công tác chữa trị cho các học trò ở trạm.
"Cô Pomfrey, bạn Rolleber có vẻ thích cô lắm ha." Một đứa học trò nữ hỏi bà, khi đứa bé vừa uống xong mấy chai độc dược do nhỏ đưa cho.
"Hamila rất đáng yêu." Bà hơi chột dạ, chẳng vì lí do gì. Tự nhiên lại có cảm giác chột dạ mà thôi, điều đó làm cho bà giống người làm chuyện gì sai hay là bà đang giếm đi thứ gì.
"Thiệt sao?" đứa bé hỏi bà bằng cái giọng thảnh thơi, hay là lại là đang hoài niệm gì đó:"Có một số chuyện, cô sẽ không thể làm lại từ đầu đâu."
"Sybill" Giọng của Hamila gay gắt bên tai làm bà giật mình.
"Em đã khỏe rồi nên hãy về phòng đi."
"À vâng, chị Hamila."Cô bé nhạt nhẽo cười, lắc cái tay đeo đầy vòng. Mái tóc nâu xoăn dài bồng bềnh y hệt tính cách của cô bé. Cô bé lầm bầm:"Người không được yêu, đều sẽ phải chết."
"Cô Pomfrey, cô không cần quá để ý Sybill, con bé hay nói chuyện một mình ấy. Dù sao do con bé cũng là Trelawney." Hamila nhìn bà đầy lúng túng, đôi mắt xanh của nhỏ đảo qua đảo lại không biết phải làm sao.
Nhỏ làm như bà đáng sợ lắm, sẽ giận dỗi hay ghét bất kì người nào chỉ vì như thế. Bà đè bàn tay của mình lên mái tóc của nhỏ như mọi khi, bà an ủi:"Không sao đâu."
Tuy là thế, nhưng trái tim bà nhảy cẫng lên với nhịp đập nguy hiểm vừa đi qua trong một cái chớp mắt. Bà làm lơ đi cái cảm xúc thất thường ấy trong tim mình. Có lẽ là, một điềm báo trước, khi bà đang cố dung túng cho cái hạt giống nảy mầm từ dưới đáy lòng. Khi chẳng ai để ý tới, nó sẽ đâm chòi như một cái cây cổ thụ mấy trăm năm ở giới Muggle, hay là như cái cây Liễu ở sân trường Hogwarts: dai dẳng, bền bỉ, dữ tợn và mạnh mẽ.
Nhỏ lên năm 7, cao hơn, làn da thì vẫn nhợt nhạt, hễ cứ ra nắng một chút là đã đỏ như trái cà. Mấy cái gân của nhỏ cũng hiện rõ ràng vì nhỏ quá trắng. Nhỏ vẫn có chiều cao khiêm tốn với những đứa trẻ khác, nhỏ chỉ cao tới mét 6 khoảng chừng chứ chẳng cao hơn được nữa.
Mỗi khi bà nhìn thấy có nhiều người hơn, theo sau lưng nhỏ, thích nhỏ. Bà đã biết, nhỏ đã không còn là cô bé nhỏ năm ấy nữa. Nhỏ đã 18, đã là một người thiếu nữ trưởng thành với những đôi giày cao gót. Nhỏ hiền, nên đàn ông con trai khoái nhỏ lắm. Ai cũng nghĩ cưới nhỏ về là sẽ cưới được vợ hiền.
Quý tộc cũng theo đuổi rất nhiều, nhỏ tốt tính, cũng giỏi giang, bà còn nghe tụi học trò đồn: Hamila giỏi giang biết cả Bạch ma pháp lẫn Hắc Ma Pháp. Hơn cả thế, nhỏ cũng thuộc dòng dõi thuần khiết. Người theo nhỏ đếm từ đại sảnh ra tới tận đầu ngõ rừng cũng chưa hết. Hầu như, chỉ cần là giống đực thì sẽ tình cảm với nhỏ.
Bà thừa biết rằng nhỏ tươi sáng, đẹp đẽ như thế. Nhiều người theo cũng là thường tình.
Sau khi nhỏ tốt nghiệp, nhỏ đã mang cái bảng điểm toàn O đến tìm bà. Bà chỉ có cảm giác tự hào không kể hết. Bà biết nhỏ thật xuất sắc, nhỏ chứng minh trừ cái vẻ đẹp của nhỏ ra, nhỏ không phải là cái bình hoa, nhỏ đa tài đa sắc.
Có lẽ, đẹp và xuất sắc cũng là một lời nguyền.
Người ta thường nói, hồng nhan thường bạc phận.
Bà chăm chú nhìn gương mặt của nhỏ, cảm nhận nơi con tim thứ cảm xúc cồn cào. Năm nhỏ 18 tuổi, lần đầu tiên bà phải tự nhìn nhận lại thứ cảm xúc của chính mình dành cho nhỏ. Đã đi xa ra khỏi ranh giới an toàn đến nhường nào. Như một con chó dại xổng chuồng chạy tán loạn khắp nơi, một con mãnh thú được thả ra khỏi rạp xiếc về với thiên nhiên và cố gào rống trong sự vui mừng.
"Cô Pomfrey, con thích cô."
Nhỏ tỏ tình với bà sau khi mới tốt nghiệp tức thì. Nhưng bà đâu đồng ý, bà còn chẳng biết liệu cảm xúc nơi trái tim có phải là yêu hay không. Bà chưa từng và không hề nghĩ, chuyện tình cảm giữa hai người nữ với nhau. Nhất là khi, bà đã thiệt già, còn nhỏ lại quá trẻ, chỉ mới có 18 tuổi xuân thì.
"Ta biết con thích ta như một người giáo viên, một người dẫn đường."
Bà còn chẳng dám nhìn mặt nhỏ, bà đang cố trốn tránh khỏi thứ tình cảm ấy. Bà không thừa nhận được tình cảm bà dành cho nhỏ. Bà chỉ nhìn chân mà không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nhỏ. Bà có cảm giác như thể, nhỏ đang sắp lật được cái lớp choàng bao bọc lấy hộp gỗ đựng những món đồ bí mật sẽ không ai có thể biết có những gì trong đó. Đến cả bà, người chủ nhân của thứ đó cũng chẳng thể hình dung được tất cả bí mật trong trỏng.
"Phải, con rất là thích cô, như người dẫn đường." Nhỏ nói, bà ngược mặt lên kinh ngạc rồi nhìn thấy khuôn mặt đang cười dịu dàng, nhỏ để đôi bàn tay nắm chặt lấy bó hoa tulip trắng. Nhỏ ngắm nghía bà thật lâu như lần cuối cùng vậy.
Bà đã cho rằng nếu như, bà để nhỏ đi, bà sẽ không bao giờ gặp lại nhỏ thêm lần nào nữa. Nhưng lí trí níu giữ bà, kéo bà về cái khuôn khổ. Bà là Slytherin chứ chẳng phải Gryffindor. Bà chẳng hề có nhiều dũng cảm, bộc phát hay mạnh mẽ như sư tử. Bà vẫn chẳng có đủ thời gian mà đối mặt với nhỏ. Dù cho, dưới đáy lòng của bà, vẫn có sự tan nát từ mảnh bé tí. Đúng thật, đáng lẽ bà nên ngăn cản nhỏ rời đi.
Bà chẳng hề nghe tin tức gì cho đến khi nhỏ lên 20, cái tin nhỏ chết làm bà phải đau đớn. Cả con đường ở nơi nhỏ ở, chẳng có một ai sống sót. Chỉ trừ đứa bé tên Liva, con của Lily cùng James. Tin tức nói, nhỏ chết cùng đứa con trai duy nhất tên Harry. Để lại Liva, đứa được nhỏ bế đến chơi cùng.
Nhỏ là mẹ đơn thân, đó là tin thứ hai bà biết từ cụ Dumbledore, sau nhiều lần bà cố đe dọa cụ. Phải cho bà biết mọi tin về nhỏ.
Bà hận. Hận lây cả Liva, vì sao đứa bé ấy còn sống mà nhỏ phải chết. Cái An của bà phải chết khi còn quá trẻ. Mà bà phải trở thành kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh. Dù có phải hỏi chính mình thêm bao nhiêu lần về cái câu:"Nếu như, năm đó chấp nhận tình cảm của An, liệu tất cả có khác đi không?"
Nhỏ đã không hề hạnh phúc khi rời xa bà. Nhỏ sống như thế nào, bà chưa từng hỏi. Mang theo cái suy nghĩ nhỏ sẽ luôn ổn. Rồi mọi thứ, những cái ước mơ, lời cầu nguyện mong rằng nhỏ sẽ hạnh phúc bên một ai đó. Tất cả đều vỡ tung, rơi nặng từng hạt trong cái đồng hồ cát không có điểm dừng thời gian.
Bà không biết bao nhiêu lần phải tự dằn vặt bản thân, sau những đêm dài. Bà phải nhận ra rằng nhỏ đã chết đi rồi. Nhỏ đã không còn sống, nhỏ đã chỉ còn là một cái xác rỗng, đã được thực hiện ước mơ, nằm lặng lẽ trong nền đất. Sau những đêm thức giấc, bà lại mơ về nụ cười của nhỏ. Khiến sự chua sót tràn lan trong lòng, ướt nhẹm cả mắt.
Bà lúc nào không tự hỏi, cái An của bà đã chịu đau đớn thế nào khi trúng phải cái lời nguyền độc ác đó. Bà hận Voldemort, hận Liva. Bà hận tại sao Liva đến nhà nhỏ rồi để cho nhỏ phải chịu cái chuyện đáng lẽ mà nhỏ không cần phải chịu. Bà căm ghét gia đình Potter. Có những người chỉ mang đến sự tuyệt vọng cho nhỏ. Bà hận cả James, người đã khiến nhỏ phải chịu thiệt thòi suốt những năm học về sự tự phụ và lòng tự trọng, cho rằng mình biết tỏng mọi thứ của cậu ta. Cho rằng nhỏ làm mọi thứ chỉ vì thích cậu ta.
Bà muốn hét vào mặt cậu ta một điều:"Hamila thích ta, chỉ thích ta chứ không phải anh đâu, Potter à."
Nhưng dù có làm vậy, Hamila của bà đã chẳng thể quay về được nữa. Cái An của bà đã chết rồi.
Bà dù sống trong mơ hay thực tại, bà vẫn luôn nói với nhỏ một điều mà bà chưa từng nói. Điều mà bà trốn tránh khi đã muộn màng. Bà muốn nhỏ biết đến nhường nào.
"Thật ra, ta cũng yêu cái An. Là tình yêu như nam nữ. Không phải là yêu trong người dẫn đường."
Trễ rồi a trễ rồi... người đã chết, sao có thể quay về.
Quân chưa sinh, ta đã sinh
Quân sinh rồi, ta đã lão
Hẹn kiếp sau, lại tương phùng
Ta, quân, sinh tử không rời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất