[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 106: Gần đây sao ai cũng nói chuyện kết hôn?
"Tom, anh về rồi..." Harry mơ mơ màng màng mở mắt, màu xanh trong đôi mắt hiện vẻ uể oải, mê man.
Tom nhẹ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Harry, ôm lấy nó, nhỏ giọng nói: "Ta ôm em về phòng ngủ. Lần sau nếu ta về muộn, em đừng chờ nữa."
"Không được, hôm nay là sinh nhật anh!" Harry cười, nhìn đồng hồ, "Cũng may, chưa qua!" Nó nói xong nhanh tay cắm nến lên bánh sinh nhật, đốt lửa, sau đó quay đầu nhìn Tom, "Anh ước đi."
"Ta ước..." Tom nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thào, "...có thể mau chóng kết hôn với Harry."
"Cái... gì?" Harry kinh ngạc nhìn Tom.
Mà Tom mỉm cười một hơi thổi tắt tất cả ngọn nến, cầm lấy dao nĩa cắt miếng bánh có chữ 'Tom' đưa cho Harry, "Ăn đi."
"Ừ." Harry cười nhận lấy, hai người đều ăn một miếng bánh ngọt, rồi cùng ăn hết đồ trên bàn dù đã được ếm bùa giữ ấm, nhưng do để lâu nên có chút nguội lạnh.
"Tom." Ăn được một nửa, Harry mới ngẩng đầu nhìn Tom mở miệng, "Em ngửi thấy trên người anh có mùi thơm của con gái. Hơn nữa..." Tay nó vươn qua bàn, nhón một sợi tóc màu vàng trên bờ vai hắn, "...còn có cái này."
"Ta..." Tom hít một hơi thật sâu, "Ta không hề làm gì, Harry."
"Em biết." Harry bình tĩnh nói, thái độ dần trở nên nghiêm túc: "Không nên làm tổn thương một cô gái thích anh, Tom."
"Ta không lừa gạt cô ả bất cứ chuyện gì." Tom nhíu mày, "Cho tới bây giờ, ta chưa từng nói thích hay muốn kết hôn với cô ả. Tất cả đều do cô ả đơn phương mà thôi."
"Nhưng mà anh khiến cô ta hiểu lầm." Harry lập tức phát hiện hàm ý trong lời nói của Tom, "Chẳng lẽ anh không cảm thấy làm như vậy hơi quá đáng sao?" Khựng lại, Harry thở dài, "Được rồi, cho dù tất cả đều là cô ta tự nguyện, nhưng anh không sợ Huggers sẽ trả thù sao?"
"Nếu như đến lúc đó lão ta còn đủ năng lực trả thù." Tom giả cười, "Em không cho rằng người có thể ngồi vào vị trí Bộ trưởng Bộ Hợp tác quốc tế đều trong sạch đấy chứ?"
"Thời gian này anh bận rộn như vậy không phải chỉ bởi vì công việc?" Harry kinh ngạc, sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn, thậm chí nó đã đặt dao nĩa trong tay xuống, "Gần đây Abraxas cũng rất bận, chẳng lẽ hai người chuẩn bị..."
"Suỵt, chỉ là để đề phòng thôi." Tom ngăn Harry nói tiếp, rồi hắn nhổm người lên, nghiêng qua mặt bàn, một tay nâng cằm Harry lên, hôn môi nó. "Tin tưởng ta, tất cả đều chỉ vì cuộc sống sau này của chúng ta tốt hơn mà thôi."
"Nhưng mà, cách làm như vậy, em cảm thấy có chút..." Harry lắc đầu, không còn cảm thấy đói bụng nữa.
"Harry, chẳng lẽ em thương xót cho cả nhà Huggers?" Tom cười nhạt, "Chẳng lẽ em thực sự cho rằng ta sẽ vì quyền lực mà bất chấp tất cả? Ta vốn chuẩn bị tan ca sẽ cùng em trải qua đêm Giáng Sinh và kỳ nghỉ Giáng Sinh. Nhưng mà, Huggers lấy một cái thiệp mời uy hiếp ta... Nếu như có thể, hoặc nên nói nếu như cấp trên của ta không phải là Huggers thì hôm nay ta có thể cùng em chuẩn bị bữa tiệc Giáng Sinh, thậm chí cùng làm bánh sinh nhật, sau đó cùng nhau chúc mừng mà không phải ăn những thức ăn nguội lạnh này vào nửa đêm." Hơi dừng lại, Tom mới đưa ra một kết luận vô tình: "Nếu như em thương hại cô ả Huggers kia, thì nên trách cứ ba cô ta. Chính ba cô ả là người tạo ra cục diện này."
Tom ngang qua bàn, ôm lấy Harry. "Đôi khi, ta thật sự không có lựa chọn. Cho nên ta mới muốn quyền lực, một ngày nào đó ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào ép buộc ta phải làm gì nữa."
"Nhưng nếu như anh không ham muốn quyền lực thì anh đã sớm có cuộc sống mà anh muốn rồi." Harry lẩm bẩm, nó biết rất nhiều chuyện khác, chỉ có điều Tom không nói, nó cũng lười làm rõ, lại chỉ khiến cho quan hệ giữa bọn nó vì những chuyện đó mà chuyển xấu.
Vấn đề giữa bọn nó đủ nhiều rồi, nếu Tom đã có thể nhượng bộ, vậy sao nó không thể? Chỉ cần Tom không trở thành Voldemort điên cuồng muốn thống trị thế giới, nô dịch Muggle, chỉ cần hắn giữ vững lý trí và kiềm chế được bản thân, không trở thành Voldemort lạnh lùng, tàn nhẫn kia, thì nó sẽ lui một bước, chấp nhận dã tâm của Tom. Thậm chí tiếp nhận sự đấu tranh trong Bộ Pháp Thuật của hắn – đâu phải nó không hiểu những đấu đá ngầm trong Bộ Pháp Thuật.
Nhớ lại năm thứ năm, sau khi nhận được 'đãi ngộ' của Bộ Pháp Thuật, Harry đột nhiên cảm thấy những việc Tom làm đều không đáng là gì cả. Ít nhất, nhìn vào tình hình hiện tại, Tom là người rất có năng lực lại không ngại gian khó. So với đám người Bộ Pháp Thuật chỉ biết nói suông, khống chế báo chí, lợi dụng dư luận để lừa gạt người dân, Tom bây giờ thực là một người lãnh đạo đáng trông đợi.
Ngay cả cụ Dumbledore cũng từng nói, nếu như Tom muốn, hắn nhất định sẽ trở thành một Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật xuất sắc nhất trong lịch sử, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không điên rồ khuếch trương thế lực của mình ra toàn thế giới.
Hai người hôn nhau, bỏ mặc đồ ăn dang dở trên bàn, về phòng ngủ.
Tom biết, trong một vài vấn đề, hắn và Harry đã đạt thành thỏa thuận ngầm hai bên cùng lùi một bước.
Kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh cùng năm mới rất nhanh đã kết thúc, đến khi Tom và Harry trở lại Bộ Pháp Thuật làm việc, Abraxas tươi cười tới đưa thiệp mời cưới.
"Nhất định phải tới. Còn nữa, Tom, cậu là phù rể của tôi, đến lúc đó cậu không được thu hút hết sự chú ý của người khác đâu đấy." Abraxas nói đùa.
Mà Tom chỉ cúi đầu nhìn ngày tháng ghi trên thiệp mời, thấy quả nhiên là ngày lễ Tình nhân như hắn đoán mới ngẩng đầu lên, lười biếng hỏi: "Gần đây thế nào?" Giọng điệu lơ đãng, không chút đếm xỉa đến cô nàng trợ lý trẻ tuổi bên ngoài cánh cửa thỉnh thoảng lén liếc vào thăm dò.
"Vẫn thế, nhưng tìm được không ít thứ tốt." Abraxas đứng dậy, "Tôi về làm việc đây, nếu bị người ta bắt gặp đang lười biếng sẽ bị nhắc nhở đó."
"Đi đi." Tom phất phất tay, ném thiệp mời vào ngăn kéo, rồi cầm những giấy tờ trong mấy ngày nghỉ đã chất thành đống lên xem.
Abraxas nói tìm được không ít thứ tốt, như vậy có lẽ nên thực hiện bước tiếp theo rồi.
Ngày mười bốn tháng hai, lễ Tình nhân.
Bữa tiệc cưới của Abraxas đến gần nửa đêm mới kết thúc, Tom mặc lễ phục phù rể màu đen, mệt mỏi nằm trên ghế sofa trong phòng khách, say khướt, híp mắt thư giãn.
Kết hôn, ở một mặt nào đó là một chuyện rất phiền phức. Có lẽ hắn nên suy nghĩ lại về đề nghị của Harry, tổ chức một hôn lễ đơn giản và ấm áp. Có điều dựa theo tiêu chuẩn của gia tộc Malfoy, hôm nay vốn không đơn giản là một hôn lễ mà còn là liên minh chính trị.
Tom mơ mơ màng màng nghĩ, chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
"Ai?" Hắn ngọ nguậy ngồi thẳng dậy, đến lúc thấy là Harry mới giang cánh tay, chờ đối phương ngồi dựa vào lòng mình mới nhỏ giọng nói: "Harry, ta vừa nghĩ tới hôn lễ của chúng ta. Chúng ta kết hôn vào ngày sinh nhật em đi?" Tom cắn vành tai Harry, nói không rõ lời, tuy đang chếnh choáng say, nhưng hắn vẫn giữ được một chút lý trí, cảm thấy năm tháng chuẩn bị đủ để làm chuyện hắn và gia tộc Malfoy đang mưu tính.
Tháng tư, Thứ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật quốc tế lấy lý do tuổi đã cao mà từ chức, Huggers thăng cho Chủ nhiệm phân bộ nước Đức lên làm Thứ trưởng, sau đó điều Tom sang phân bộ nước Đức.
Tuần giữa tháng năm, Chủ nhiệm phân bộ nước Đức mới nhậm chức gom hết ngày nghỉ phép trong gần mười năm làm việc xin nghỉ, mà là Phó Chủ nhiệm, trong nửa tháng này, Tom xuất sắc đạt nhiều thành tích, trở thành đại diện Chủ nhiệm, hơn nữa còn dùng thủ đoạn thu phục được một vài pháp sư ỷ nhiều tuổi có kinh nghiệm mà không phục hắn trẻ tuổi, ngồi vững vàng trên vị trí người đứng đầu phân bộ nước Đức. Về phần những kẻ đắc tội với hắn, nếu không bị chuyển sang Bộ khác cũng bị cử đi điều tra. Cuối tháng sáu, khi thiệp mời hôn lễ của hắn và Harry được gửi đi, hắn đã nắm giữ phân bộ nước Đức, thậm chí điều khiển cả một phần công việc của phân bộ nước Pháp.
Đến khi Huggers, người cuối cùng biết chuyện Tom sắp kết hôn với Harry Potter, ông ta lập tức sai trợ lý gọi Tom vào phòng làm việc, chờ cánh cửa bị Tom đóng lại, lập tức 'bộp' một tiếng, ném thiệp mời lên mặt Tom: "Chuyện này là sao?"
Tom đứng thẳng lưng, "Ta muốn kết hôn, ngài Bộ trưởng Huggers ạ, trên thiệp mời không phải đã ghi rõ rồi sao?"
"Với Harry Potter? Một pháp sư không rõ thân thế?" Huggers giận quá thành cười, "Ta nghĩ cậu phải có con mắt tinh tường chứ, Tom Riddle."
"Mắt ta quả thật rất tinh tường, lựa chọn này là tốt nhất. Harry có huyết mạch của Slytherin vĩ đại lưu truyền từ hơn một ngàn năm trước giống như ta, hơn nữa cậu ấy còn là một pháp sư rất cường đại, rất xuất sắc! Ta lựa chọn cậu ấy là vô cùng chính xác."
"Cường đại, xuất sắc đến mức đi nghiên cứu những thứ như bộ cánh cửa hay quạt điện của dân Muggle?" Huggers giễu cợt.
"Đó là niềm yêu thích của cậu ấy." Tom lạnh lùng đáp trả. Hắn có thể có ý kiến về lựa chọn của Harry, có thể giễu cợt nó, nhưng người khác thì tuyệt đối không thể!
"Nói vậy, đối tượng kết hôn mà ngày trước cậu nói với con gái ta chính là Harry Potter?"
"Đúng vậy, thưa ngài." Tom giả cười gật đầu, nhẫn nhịn hơn mười tháng khiến hắn không tự chủ được muốn chọc tức lão già khốn kiếp dùng quyền thế ức hiếp người con trai của hắn, "Ngài thật sự rất thông minh, rốt cuộc đã hiểu ra được chuyện này."
"Tom Riddle!" Huggers lớn tiếng rít gào.
Tom vuốt vuốt vành tai, tiếp tục giả cười, "Ngài Bộ trưởng, ta nghe rõ. Nếu như ngài không còn chuyện gì, vậy ta có việc khác cần làm. Nên biết, công trạng của mỗi người trong Bộ này cuối cùng đều do ngài quyết định. Chuyện này vốn chẳng phải không ai biết."
"Ngươi! Chết tiệt..."
Tom không thèm để ý tới tiếng rít gào sau lưng, trước ánh mắt tò mò của những nhân viên bên ngoài mà đóng cửa lại, nở một nụ cười không rõ hàm nghĩa.
Chỉ cần Huggers không bị sự tức giận làm mất hết lý trí, sợ rằng từ giờ trở đi lão sẽ phải bận rộn che giấu việc lén cướp công trạng của những người khác trong Bộ, lau sạch cái ghế của mình, nào còn thời gian đi gây chuyện với Harry?
Tom nhẹ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Harry, ôm lấy nó, nhỏ giọng nói: "Ta ôm em về phòng ngủ. Lần sau nếu ta về muộn, em đừng chờ nữa."
"Không được, hôm nay là sinh nhật anh!" Harry cười, nhìn đồng hồ, "Cũng may, chưa qua!" Nó nói xong nhanh tay cắm nến lên bánh sinh nhật, đốt lửa, sau đó quay đầu nhìn Tom, "Anh ước đi."
"Ta ước..." Tom nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thào, "...có thể mau chóng kết hôn với Harry."
"Cái... gì?" Harry kinh ngạc nhìn Tom.
Mà Tom mỉm cười một hơi thổi tắt tất cả ngọn nến, cầm lấy dao nĩa cắt miếng bánh có chữ 'Tom' đưa cho Harry, "Ăn đi."
"Ừ." Harry cười nhận lấy, hai người đều ăn một miếng bánh ngọt, rồi cùng ăn hết đồ trên bàn dù đã được ếm bùa giữ ấm, nhưng do để lâu nên có chút nguội lạnh.
"Tom." Ăn được một nửa, Harry mới ngẩng đầu nhìn Tom mở miệng, "Em ngửi thấy trên người anh có mùi thơm của con gái. Hơn nữa..." Tay nó vươn qua bàn, nhón một sợi tóc màu vàng trên bờ vai hắn, "...còn có cái này."
"Ta..." Tom hít một hơi thật sâu, "Ta không hề làm gì, Harry."
"Em biết." Harry bình tĩnh nói, thái độ dần trở nên nghiêm túc: "Không nên làm tổn thương một cô gái thích anh, Tom."
"Ta không lừa gạt cô ả bất cứ chuyện gì." Tom nhíu mày, "Cho tới bây giờ, ta chưa từng nói thích hay muốn kết hôn với cô ả. Tất cả đều do cô ả đơn phương mà thôi."
"Nhưng mà anh khiến cô ta hiểu lầm." Harry lập tức phát hiện hàm ý trong lời nói của Tom, "Chẳng lẽ anh không cảm thấy làm như vậy hơi quá đáng sao?" Khựng lại, Harry thở dài, "Được rồi, cho dù tất cả đều là cô ta tự nguyện, nhưng anh không sợ Huggers sẽ trả thù sao?"
"Nếu như đến lúc đó lão ta còn đủ năng lực trả thù." Tom giả cười, "Em không cho rằng người có thể ngồi vào vị trí Bộ trưởng Bộ Hợp tác quốc tế đều trong sạch đấy chứ?"
"Thời gian này anh bận rộn như vậy không phải chỉ bởi vì công việc?" Harry kinh ngạc, sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn, thậm chí nó đã đặt dao nĩa trong tay xuống, "Gần đây Abraxas cũng rất bận, chẳng lẽ hai người chuẩn bị..."
"Suỵt, chỉ là để đề phòng thôi." Tom ngăn Harry nói tiếp, rồi hắn nhổm người lên, nghiêng qua mặt bàn, một tay nâng cằm Harry lên, hôn môi nó. "Tin tưởng ta, tất cả đều chỉ vì cuộc sống sau này của chúng ta tốt hơn mà thôi."
"Nhưng mà, cách làm như vậy, em cảm thấy có chút..." Harry lắc đầu, không còn cảm thấy đói bụng nữa.
"Harry, chẳng lẽ em thương xót cho cả nhà Huggers?" Tom cười nhạt, "Chẳng lẽ em thực sự cho rằng ta sẽ vì quyền lực mà bất chấp tất cả? Ta vốn chuẩn bị tan ca sẽ cùng em trải qua đêm Giáng Sinh và kỳ nghỉ Giáng Sinh. Nhưng mà, Huggers lấy một cái thiệp mời uy hiếp ta... Nếu như có thể, hoặc nên nói nếu như cấp trên của ta không phải là Huggers thì hôm nay ta có thể cùng em chuẩn bị bữa tiệc Giáng Sinh, thậm chí cùng làm bánh sinh nhật, sau đó cùng nhau chúc mừng mà không phải ăn những thức ăn nguội lạnh này vào nửa đêm." Hơi dừng lại, Tom mới đưa ra một kết luận vô tình: "Nếu như em thương hại cô ả Huggers kia, thì nên trách cứ ba cô ta. Chính ba cô ả là người tạo ra cục diện này."
Tom ngang qua bàn, ôm lấy Harry. "Đôi khi, ta thật sự không có lựa chọn. Cho nên ta mới muốn quyền lực, một ngày nào đó ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào ép buộc ta phải làm gì nữa."
"Nhưng nếu như anh không ham muốn quyền lực thì anh đã sớm có cuộc sống mà anh muốn rồi." Harry lẩm bẩm, nó biết rất nhiều chuyện khác, chỉ có điều Tom không nói, nó cũng lười làm rõ, lại chỉ khiến cho quan hệ giữa bọn nó vì những chuyện đó mà chuyển xấu.
Vấn đề giữa bọn nó đủ nhiều rồi, nếu Tom đã có thể nhượng bộ, vậy sao nó không thể? Chỉ cần Tom không trở thành Voldemort điên cuồng muốn thống trị thế giới, nô dịch Muggle, chỉ cần hắn giữ vững lý trí và kiềm chế được bản thân, không trở thành Voldemort lạnh lùng, tàn nhẫn kia, thì nó sẽ lui một bước, chấp nhận dã tâm của Tom. Thậm chí tiếp nhận sự đấu tranh trong Bộ Pháp Thuật của hắn – đâu phải nó không hiểu những đấu đá ngầm trong Bộ Pháp Thuật.
Nhớ lại năm thứ năm, sau khi nhận được 'đãi ngộ' của Bộ Pháp Thuật, Harry đột nhiên cảm thấy những việc Tom làm đều không đáng là gì cả. Ít nhất, nhìn vào tình hình hiện tại, Tom là người rất có năng lực lại không ngại gian khó. So với đám người Bộ Pháp Thuật chỉ biết nói suông, khống chế báo chí, lợi dụng dư luận để lừa gạt người dân, Tom bây giờ thực là một người lãnh đạo đáng trông đợi.
Ngay cả cụ Dumbledore cũng từng nói, nếu như Tom muốn, hắn nhất định sẽ trở thành một Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật xuất sắc nhất trong lịch sử, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không điên rồ khuếch trương thế lực của mình ra toàn thế giới.
Hai người hôn nhau, bỏ mặc đồ ăn dang dở trên bàn, về phòng ngủ.
Tom biết, trong một vài vấn đề, hắn và Harry đã đạt thành thỏa thuận ngầm hai bên cùng lùi một bước.
Kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh cùng năm mới rất nhanh đã kết thúc, đến khi Tom và Harry trở lại Bộ Pháp Thuật làm việc, Abraxas tươi cười tới đưa thiệp mời cưới.
"Nhất định phải tới. Còn nữa, Tom, cậu là phù rể của tôi, đến lúc đó cậu không được thu hút hết sự chú ý của người khác đâu đấy." Abraxas nói đùa.
Mà Tom chỉ cúi đầu nhìn ngày tháng ghi trên thiệp mời, thấy quả nhiên là ngày lễ Tình nhân như hắn đoán mới ngẩng đầu lên, lười biếng hỏi: "Gần đây thế nào?" Giọng điệu lơ đãng, không chút đếm xỉa đến cô nàng trợ lý trẻ tuổi bên ngoài cánh cửa thỉnh thoảng lén liếc vào thăm dò.
"Vẫn thế, nhưng tìm được không ít thứ tốt." Abraxas đứng dậy, "Tôi về làm việc đây, nếu bị người ta bắt gặp đang lười biếng sẽ bị nhắc nhở đó."
"Đi đi." Tom phất phất tay, ném thiệp mời vào ngăn kéo, rồi cầm những giấy tờ trong mấy ngày nghỉ đã chất thành đống lên xem.
Abraxas nói tìm được không ít thứ tốt, như vậy có lẽ nên thực hiện bước tiếp theo rồi.
Ngày mười bốn tháng hai, lễ Tình nhân.
Bữa tiệc cưới của Abraxas đến gần nửa đêm mới kết thúc, Tom mặc lễ phục phù rể màu đen, mệt mỏi nằm trên ghế sofa trong phòng khách, say khướt, híp mắt thư giãn.
Kết hôn, ở một mặt nào đó là một chuyện rất phiền phức. Có lẽ hắn nên suy nghĩ lại về đề nghị của Harry, tổ chức một hôn lễ đơn giản và ấm áp. Có điều dựa theo tiêu chuẩn của gia tộc Malfoy, hôm nay vốn không đơn giản là một hôn lễ mà còn là liên minh chính trị.
Tom mơ mơ màng màng nghĩ, chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
"Ai?" Hắn ngọ nguậy ngồi thẳng dậy, đến lúc thấy là Harry mới giang cánh tay, chờ đối phương ngồi dựa vào lòng mình mới nhỏ giọng nói: "Harry, ta vừa nghĩ tới hôn lễ của chúng ta. Chúng ta kết hôn vào ngày sinh nhật em đi?" Tom cắn vành tai Harry, nói không rõ lời, tuy đang chếnh choáng say, nhưng hắn vẫn giữ được một chút lý trí, cảm thấy năm tháng chuẩn bị đủ để làm chuyện hắn và gia tộc Malfoy đang mưu tính.
Tháng tư, Thứ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật quốc tế lấy lý do tuổi đã cao mà từ chức, Huggers thăng cho Chủ nhiệm phân bộ nước Đức lên làm Thứ trưởng, sau đó điều Tom sang phân bộ nước Đức.
Tuần giữa tháng năm, Chủ nhiệm phân bộ nước Đức mới nhậm chức gom hết ngày nghỉ phép trong gần mười năm làm việc xin nghỉ, mà là Phó Chủ nhiệm, trong nửa tháng này, Tom xuất sắc đạt nhiều thành tích, trở thành đại diện Chủ nhiệm, hơn nữa còn dùng thủ đoạn thu phục được một vài pháp sư ỷ nhiều tuổi có kinh nghiệm mà không phục hắn trẻ tuổi, ngồi vững vàng trên vị trí người đứng đầu phân bộ nước Đức. Về phần những kẻ đắc tội với hắn, nếu không bị chuyển sang Bộ khác cũng bị cử đi điều tra. Cuối tháng sáu, khi thiệp mời hôn lễ của hắn và Harry được gửi đi, hắn đã nắm giữ phân bộ nước Đức, thậm chí điều khiển cả một phần công việc của phân bộ nước Pháp.
Đến khi Huggers, người cuối cùng biết chuyện Tom sắp kết hôn với Harry Potter, ông ta lập tức sai trợ lý gọi Tom vào phòng làm việc, chờ cánh cửa bị Tom đóng lại, lập tức 'bộp' một tiếng, ném thiệp mời lên mặt Tom: "Chuyện này là sao?"
Tom đứng thẳng lưng, "Ta muốn kết hôn, ngài Bộ trưởng Huggers ạ, trên thiệp mời không phải đã ghi rõ rồi sao?"
"Với Harry Potter? Một pháp sư không rõ thân thế?" Huggers giận quá thành cười, "Ta nghĩ cậu phải có con mắt tinh tường chứ, Tom Riddle."
"Mắt ta quả thật rất tinh tường, lựa chọn này là tốt nhất. Harry có huyết mạch của Slytherin vĩ đại lưu truyền từ hơn một ngàn năm trước giống như ta, hơn nữa cậu ấy còn là một pháp sư rất cường đại, rất xuất sắc! Ta lựa chọn cậu ấy là vô cùng chính xác."
"Cường đại, xuất sắc đến mức đi nghiên cứu những thứ như bộ cánh cửa hay quạt điện của dân Muggle?" Huggers giễu cợt.
"Đó là niềm yêu thích của cậu ấy." Tom lạnh lùng đáp trả. Hắn có thể có ý kiến về lựa chọn của Harry, có thể giễu cợt nó, nhưng người khác thì tuyệt đối không thể!
"Nói vậy, đối tượng kết hôn mà ngày trước cậu nói với con gái ta chính là Harry Potter?"
"Đúng vậy, thưa ngài." Tom giả cười gật đầu, nhẫn nhịn hơn mười tháng khiến hắn không tự chủ được muốn chọc tức lão già khốn kiếp dùng quyền thế ức hiếp người con trai của hắn, "Ngài thật sự rất thông minh, rốt cuộc đã hiểu ra được chuyện này."
"Tom Riddle!" Huggers lớn tiếng rít gào.
Tom vuốt vuốt vành tai, tiếp tục giả cười, "Ngài Bộ trưởng, ta nghe rõ. Nếu như ngài không còn chuyện gì, vậy ta có việc khác cần làm. Nên biết, công trạng của mỗi người trong Bộ này cuối cùng đều do ngài quyết định. Chuyện này vốn chẳng phải không ai biết."
"Ngươi! Chết tiệt..."
Tom không thèm để ý tới tiếng rít gào sau lưng, trước ánh mắt tò mò của những nhân viên bên ngoài mà đóng cửa lại, nở một nụ cười không rõ hàm nghĩa.
Chỉ cần Huggers không bị sự tức giận làm mất hết lý trí, sợ rằng từ giờ trở đi lão sẽ phải bận rộn che giấu việc lén cướp công trạng của những người khác trong Bộ, lau sạch cái ghế của mình, nào còn thời gian đi gây chuyện với Harry?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất