[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 11: Cuộc nói chuyện không đâu vào đâu

Trước Sau
"Harry Potter, Rubeus Hagrid, hai trò đang làm gì thế?" Tom lên tiếng thu hút sự chú ý của người hai vốn không hề phác giác ra sự xuất hiện của hắn. Hắn nhanh chân bước tới, cầm lấy cuốn Nguồn gốc sinh vật huyền bí trên tay Harry, cúi đầu đọc lướt nội dung trong đó.

Trên trang sách đang mở là hình vẽ một con Nhện Khổng lồ, bên dưới là dòng ghi chú: 'Nhện Khổng lồ – đến khi trưởng thành sẽ nói được tiếng người, sức mạnh lớn, nọc độc của nó có thể giết chết một con rồng trong vòng năm phút (chú thích: Nếu như có thể xuyên qua được vảy rồng), thích nơi tối tăm, thường ở trong hang sâu.'

Tom cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, sau đó mới ngẩng đầu cười như không cười nhìn hai người đang căng thẳng trước mặt.

"Theo ta được biết, nơi này vẫn là khu sách cấm với học trò năm thứ ba." Hắn 'bộp' một tiếng gập quyển sách trên tay lại, thuận tay nhét lại lên giá. "Trừ Gryffindor và Slytherin năm điểm. Ngoài ra, Hagrid sẽ theo thầy Giám thị Pringle lao động công ích. Còn Potter..." Tom liếc mắt nhìn Harry, "Đi theo ta!"

Lợi dụng đám học trò năm nhất để dò xét Harry thật sự một ý tưởng ngu ngốc, thằng nhóc này rõ ràng không phải người mà đám học trò năm nhất có thể ứng phó được. Xem ra muốn biết rốt cuộc Harry Potter là hạng người gì, hắn tự làm vẫn hơn.

Xoay người bước thẳng ra khỏi thư viện, Tom nghiêm mặt dẫn Harry vào một phòng học trống. Khẽ vẫy đũa phép làm sạch hai cái ghế, ra hiệu cho Harry ngồi xuống, xong xuôi Tom mới lên tiếng.

"Ta nghe nói trong giờ học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, cậu đã phản bác lời của giáo sư Merrythought?"

"Tôi phát hiện lúc ăn cơm, anh đều không ăn một miếng bánh bí đỏ nào, anh không thích sao?"

Hai người đồng thời lên tiếng. Tom nghe thấy Harry hỏi, thoáng sửng sốt, sau đó theo bản năng trả lời: "Lúc nhỏ ta phải ăn quá nhiều thứ làm từ bí đỏ, cho nên..." Đáng chết! Tại sao hắn phải trả lời câu hỏi vớ vẩn đó chứ?

"Cậu nói trước tất cả học sinh năm nhất của Gryffindor và Slytherin, rằng Pháp sư nên học tập đám Muggle ti tiện kia?" Hắn có chút lúng túng thay đổi dáng ngồi, một lần nữa nhìn Harry đang trưng ra vẻ mặt vô tội, "Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Thật ra thì..." Harry chớp chớp mắt, đôi mắt màu ngọc bích như ẩn như hiện đằng sau cặp kính cũ rích không hiểu sao lại khiến Tom đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, "Hơn một nghìn năm qua, Pháp sư đã học hỏi không ít từ giới Muggle rồi."

Giọng điệu của Harry nhẹ nhàng đến làm Tom phải nhíu mày, "Ví dụ?"



"Kiến trúc, vật dụng hàng ngày, ví dụ như mắt kính của tôi. Còn cả quần áo, đồ ăn thức uống, ví dụ như: cất rượu, hay một số đồ uống khác nữa. Tôi rất thích kem dùng Pháp thuật làm ra, rất giống với hương vị của Muggle, chỉ có điều thơm hương sữa hơn!"

Két!

Phòng học yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cọ xát rất nhỏ, Tom gắng hết sức dằn cơn tức giận xuống... Hắn biết mà, hắn biết ngay mà! Thằng nhóc trước mắt thích kem y như lão Dumbledore thích đồ ngọt vậy, luôn ở đủ hoàn cảnh không thích hợp mà bày tỏ sở thích của mình!

"...Thật ra hương chocolate thêm quả mâm xôi, còn cả loại nhân dâu và đậu phộng (đây là hương kem bác Hagrid đã mua cho Harry trong lần đầu tiên nó đến Hẻm Xéo) hương vị thật sự rất tuyệt! Hôm đó anh lại không chịu thử, thật đáng tiếc!"

"Potter!" Tom áp chế cơn giận, êm ái mở miệng, "Ta nhớ ta đã từng nói với cậu, ta không thích đồ ngọt, đặc biệt là kem."

"Thật đáng tiếc!" Vẻ mặt chân thành mà tiếc hận của Harry giống như Tom đã bỏ lỡ gì cao lương mỹ vị gì vậy, "Kem thật sự rất tuyệt. Có điều, tôi nghe nói, kem ở Muggle còn thêm cả mứt trái cây, ăn rất ngon. Chờ đến khi nghỉ hè, tôi nhất định phải đi nếm thử."

"Potter..." Tom giả cười gọi một tiếng.

Harry đang không ngừng lảm nhảm nói kem vị mứt trái cây thơm ngon như thế nào theo bản năng ngẩng đầu, sau đó quan tâm hỏi thăm: "Tom, anh đau răng sao?" Không đợi Tom phản ứng, tiếng nói của Harry đã như của lão ong mật ong ong bên tai hắn. "Không đúng, tôi thấy anh đâu có thích đồ ngọt, làm sao đau răng được?"

Một, hai, ba!

Tom hít một hơi thật sâu, tích góp chút kiên nhẫn còn sót lại rồi mới mở mắt ra, "Pot... À, Harry," Hắn quyết định thỏa hiệp, đầu tiên là thay đổi cách xưng hô. "Harry, cậu nói cho tôi biết, tại sao cậu lại nói những lời đó? Còn nữa, cậu tham gia chiến tranh khi nào mà lại hiểu rõ về chiến tranh như vậy?"

"Hiểu rõ?" Harry mở lớn hai mắt, "Ý anh muốn nói những lời tôi đã nói trong lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám hả? Đó chỉ là những lời tôi đọc được trong sách mà thôi."

"Sách gì mà lại nói vể chiến tranh như vậy?" Tom nhíu mày, "Tôi chưa từng thấy quyển sách như thế trong thư viện bao giờ. Chẳng lẽ..." Hắn nhớ khi nãy là Harry đang ở khu vực sách cấm đối với học trò dưới năm ba, "Chẳng lẽ cậu lén vào khu sách cấm đọc những cuốn sách chưa được phép đọc?"

Đối với một Slytherin không quan tâm quá trình, chỉ để ý kết quả mà nói, Tom thực sự không để tâm chuyện Harry lén lút vào khu vực sách cấm. Điều hắn quan tâm chỉ có, Harry làm cách nào tránh được tai mắt của Dumbledore mà vào được nơi đó.



Ở Hogwarts, không có chuyện gì là Dumbledore không biết! Những lời này có lẽ là nói hơi quá, nhưng có thể khẳng định, những chuyện xảy ra trong Hogwarts, rất ít chuyện Dumbledore không biết. Mà hiện tại, hắn rất muốn biết cách tránh được tai mắt của Dumbledore. Bởi vì, chuyện hắn không muốn Dumbledore biết thực sự rất nhiều.

Thế nhưng, biểu hiện của Harry lại làm hắn thất vọng rồi.

"Khu sách cấm?" Thằng nhóc kia dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn thẳng đôi mắt đang nhìn chằm chằm dò xét nó, "Huynh trưởng, Huynh trưởng Riddle, Tom à, chúng ta quen biết thì quen biết, nhưng anh không chứng cứ nói tôi tự ý vào khu sách cấm, tôi sẽ kiện anh tội vu khống đấy!"

Khóe môi của Tom chậm rãi nhếch lên, "Chẳng phải lúc nãy tôi đã bắt gặp cậu và thằng nhãi lai Khổng lồ kia ở khu sách cấm đó sao, cậu giải thích thế nào đây?"

"Đó là khu sách cấm sao?"

Nhìn Harry trước mặt mắt như sắp rớt ra khỏi tròng, ánh mắt Tom càng thêm giễu cợt, "Cậu không cảm thấy giả ngu trước một Slytherin là hành động rất ngu ngốc sao? Đừng nói với tôi, khai giảng lâu như vậy rồi, ngay cả khu sách cấm của thư viện mà cậu cũng không biết?"

Hắn phát hiện, ngay khi hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Harry càng thêm vô tội, mà trong vẻ vô tội dường như còn có chút thẹn thùng.

"Chuyện này..." Harry cười gượng gãi gãi đầu tóc rối bù, "Thật ra, hôm nay là lần đầu tiên tôi vào thư viện, cho nên, tôi thật sự không biết khu sách cấm của thư viện ở đâu. Tôi tình cờ quen Hagrid, sau đó muốn giúp anh ấy tìm chút tài liệu..."

Thấy Harry lỡ miệng lộ ra sự bất an, Tom lạnh nhạt mở miệng: "Nhện Khổng lồ, theo tôi biết chính là Sinh vật huyền bí có mức độ nguy hiểm cao bị cấm giao dịch."

Quan trọng nhất là... Tom thầm nghĩ, hắn có thể từ chuyện vốn cần phải giữ bí mật này mà thu được lợi lộc gì đó!

Editor lảm nhảm:

Lúc edit chương này với chương tiếp sau, ta không ngừng cười được. Tom ơi là Tom, anh bị người ta dắt mũi mà không biết.:v:v:v

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau