[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 122: Nghi ngờ của Tom

Trước Sau
Nghe được lời của Tom, vẻ mặt Harry trở nên căng thẳng, rồi nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, nói là đã tắm cùng Severus rồi.

Nhãi con chết tiệt!

Tom thầm mắng một tiếng, sau đó mới nhận thấy Harry đã đưa đồ ngủ của hắn đến gần phòng tắm, đến lúc hắn đi ra, Harry đã ngủ. Mà mất đi sự che dấu có ý thức, trên khuôn mặt đang ngủ kia lại hiện lên vẻ bất an và khủng hoảng.

Tom khẽ khàng nghiêng người xuống bên cạnh Harry, vén chăn, nằm xuống, rồi đưa tay nhẹ vỗ vỗ người Harry, để anh thư giãn.

Suốt một tuần lễ này hắn đều làm như vậy. Mặc dù mệt, nhưng khi thấy lông mày nhíu chặt của Harry dần giãn ra, nét mặt cũng chậm rãi an ổn trở lại, Tom ngoài ngoài cảm thấy mừng rỡ, lo lắng cũng càng ngày càng sâu. Hơn nữa nhớ tới hoài nghi lần trước, trong lòng mơ hồ bất an. Có lẽ, sau khi làm xong chuyện ở bên nước Đức, hắn vẫn nên tới gặp lão già Dumbledore lần nữa.

Tom hít một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra, lúc này mới dùng đũa phép tắt ánh sáng trong phòng, vòng tay ôm hông Harry, nhắm mắt chậm rãi ngủ.

Bởi vì là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật xuất ngoại thăm hỏi nước bạn, vì để tránh ảnh hưởng đến những công việc tại nước Anh nên thời gian thăm hỏi không được quá dài, mà Tom cố gắng hết mức kéo dài cuộc đàm phán với nước Đức trong phạm vi thời gian cho phép. Mãi đến một tuần sau, hắn nhận được tin tức Noth bí mật đưa tới, ngày hôm sau trên bàn đàm phán mới hạ thấp điều kiện, đạt thành hiệp nghị với nước Đức, đương nhiên là vẫn dành được lợi ích như dự đoán.

Ở lại nước Đức thêm một ngày, đi thăm thú vài nơi, Tom mới mở miệng nói sáng hôm sau về nước.

Nước Đức đương nhiên là theo lễ nghĩa mà giữ khách, đến khi Tom nhất quyết từ chối mới nói tối hôm đó có tổ chức một buổi tiệc giữa các quý tộc thuần huyết nước Đức, Tom nhất định phải đến tham gia.

Về chuyện này thì Tom lại thoải mái đồng ý, dù sao quý tộc thuần huyết dù ở quốc gia nào cũng có ảnh hưởng không tầm thường, hôm nay kết giao, nói không chừng ngày nào đó có thể dùng tới.

Chỉ có điều, ở trong bữa tiệc, nhìn thấy kẻ nào đó, Tom liền cảm thấy quyết định này của hắn là sai lầm, đặc biệt khi kẻ kia thừa dịp hắn bị người khác vây lấy mà kéo Harry vào sàn nhảy.

James Lee chết tiệt, thật không ngờ bữa tiệc của xã hội thượng lưu của nước Đức, y cũng có tư cách tham gia!

Tom siết chặt ly rượu, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, không lộ ra chút thay đổi cảm xúc nào, bởi vì người đứng trước mặt hắn lúc này rất không tầm thường – chính là kẻ ở căn cứ bí mật năm đó suýt chút nữa bị hắn giết chết, Thomas!

"...Thật không ngờ, mấy năm không gặp, tôi tưởng cậu vẫn ở Beauxbatons dạy những tiểu thư xinh đẹp kia chứ."

Tom khẽ cười, giống như người đối diện, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn hắn mới nghe thấy được: "Còn ta thì nghĩ mi đã sớm chết ở chỗ đó rồi chứ." Giọng điệu của Tom êm ái mà ác độc, mang theo chút giễu cợt, "Đáng tiếc, xem ra nơi đó mấy năm gần đây không có người nào có bản lĩnh cả, nếu không sao mi có thể còn sống sót?"

"Tôi cố ý tới tham gia bữa tiệc này không phải vì muốn đấu khẩu với cậu về viện nghiên cứu số 0254." Thomas nở nụ cười lạnh lùng, tầm mắt hai người vốn không hề giao nhau, ngược lại đều chỉ nhìn những người đang khiêu vũ trong sàn nhảy, "Nói chuyện ngoài lề một chút, bạn đời của cậu khiêu vũ không tệ."

"Giẫm lên chân tên James Lee kia đến lần thứ ba rồi cũng coi là không tệ?" Tom nhướng mày giả cười: "Cũng may phần lớn có buổi vũ hội ta đều có bạn gái cố định, nếu không sợ rằng khi bữa tiệc kết thúc, ngay cả đi đường cũng đi không nổi."

"Cậu ta hình như là cố ý?" Thomas thuận miệng nói, "Cậu nói xem, nếu như Bộ Pháp Thuật nước Đức biết cậu tới nước Đức là vì muốn chiếm đoạt tài liệu bên trong căn cứ bí mật thì sẽ thế nào?"

Tom vẫn không quay đầu, đang quan sát Harry lần nữa áy náy nhìn bàn chân bị giẫm của James Lee mà xin lỗi, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn.

"Vậy mi nói xem, Phillips có thể vì lợi ích của ta mà lén ra tay khiến mi biến mất không?" Tom thờ ơ trả lời Thomas.

Đến lúc này, sắc mặt Thomas mới hơi đổi: "Tôi chỉ nói bừa thôi."

Tom không nhìn Harry giẫm chân James Lee nữa, quay đầu tỏ vẻ hứng thú nhìn Thomas, "Ta cũng chỉ tùy tiện trả lời mà thôi."

Thomas gần như ngừng thở, lúc này mới phát hiện trong lúc hai người nói chuyện, y đã bất tri bất giác bị Tom nắm trong tay. Nhưng mà rất nhanh y đã lấy lại vẻ tự nhiên, cười rộ lên. Bởi vì y tin tưởng, Tom sẽ cảm thấy hứng thú với lợi ích trong tay mình.



"Là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nước Anh, tôi đoán cậu nhất định đã biết đến tin tức kia." Thomas vững vàng nói: "Có điều, tôi không rõ cậu có biết ba mươi hai người trong căn cứ bí mật đó đã trốn thoát, trong đó chỉ bốn, năm người là đối tượng thí nghiệm, còn lại đều là nghiên cứu viên." Dừng lại một chút rồi y mới nói tiếp: "Tôi đoán bọn họ đã trốn ra được trước khi chính phủ các nước bí mật khống chế nơi đó."

Tom có chút giật mình, hắn vốn cho rằng dù có người sống sót từ căn cứ đó cũng đã sớm bị chính phủ nước Đức bắt được. Dù sao những người hắn sắp xếp thâm nhập ở nước Đức không bắt được bất cứ ai hết. Nhưng bây giờ nghe Thomas nói như vậy...

Nhìn có vẻ đối phương không phải tìm đến hắn để kiếm chuyện mà đến để đàm phán, thậm chí có thể nói là muốn gia nhập hàng ngũ của hắn.

Ý thức được điểm ấy, Tom thầm ra quyết định, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa. Hắn tiện tay đặt ly rượu trong tay lên khay mà nhân viên phục vụ đúng lúc đi ngang qua, lại lấy xuống hai ly rượu, đưa một ly tới trước mặt Thomas.

"Ta rất thích một câu nói..." Hắn nhìn Thomas, đợi đối phương nhận rượu trong tay hắn rồi mới tiếp tục lạnh nhạt mở miệng: "Trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn."

Thomas sửng sốt một chút, rồi nâng ly cụng vào ly của Tom, nhẹ nhấp một ngụm rượu, lúc này mới như trút được gánh nặng mà mở miệng: "Đúng vậy, chỉ có lợi ích vĩnh viễn."

Tom gật đầu, "Ngày mai ta phải rời nước Đức, nhưng một vài người bạn cần mua sắm chút đồ nên vẫn nán lại."

"Ta sẽ giúp." Thomas cười, lần nữa chạm ly với Tom, sau đó xoay người rời đi.

Tom đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn Thomas tựa như vô ý mà đi vòng quanh, sau đó rời khỏi đại sảnh, lúc này mới nghiền ngẫm mà chậm rãi cong khóe môi.

"Severus, con biết vừa rồi chúng ta nói gì không?" Quay đầu nhìn Severus vẫn luôn im lặng đứng cách bọn hắn ba, bốn bước, cầm một đĩa bánh ăn, Tom hứng thú mở miệng.

Severus lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

"Nghĩa là sao?" Tom thấy phản ứng của cậu bé kỳ quái như thế, vốn chỉ vì nhìn thấy Severus đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó là lên tiếng hỏi, bây giờ hắn lại thực sự lưu ý.

"Chú Tom không thích người kia." Severus nhỏ giọng nói, "Nhưng mà cuối cùng hình như lại đồng ý với đề nghị của y."

"Con nghe hiểu lời chúng ta nói?" Tom nhíu mày, không dám tin nhóc con mới bảy tuổi trước mặt lại thông minh như vậy.

Severus lắc đầu, "Con không nghe thấy hai người đang nói gì, nhưng nhìn nét mặt thì có thể đoán ra." Nói đến đây cậu ngập ngừng.

"Sao thế?" Tom nhận ra điểm này, hắn ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Severus, "Con có thể nói thẳng với ta."

"Người kia nhìn có vẻ... cũng không thích chú Tom." Severus nói xong gật đầu, "Giữ y lại bên cạnh rất nguy hiểm."

Tom nghe thấy câu này liền sửng sốt, hắn biết Severus là đứa trẻ rất thông minh, nhưng khả năng quan sát của cậu bé đạt đến mức độ này thật sự khiến hắn không khỏi bất ngờ. Thậm chí hắn mơ hồ nhớ lại bản thân lúc nhỏ, chỉ cần có ai đó nảy sinh ác ý với hắn, hắn đều có thể nhận ra.

Lúc này Harry dìu James Lee đi tới, suốt quãng đường ngắn ngủi, Tom nghe được anh không ngừng lắp bắp nói xin lỗi.

"Xin lỗi, mình... mình không giỏi khiêu vũ, cho nên..."

"Không sao, không sao..." James Lee giật giật khóe môi cười khổ. Ai bảo y không chịu từ bỏ, rõ ràng Harry đã có bạn đời, còn nhất quyết đến mời khiêu vũ. Nhưng, khiến James Lee buồn bực nhất là, rốt cuộc y đã hiểu tại sao Tom lại không khiêu vũ với Harry rồi.

Hai người đến gần, Harry mới phát hiện ra sắc mặt của Tom và Severus đều có chút khác thường. "Sao thế?" Anh lập tức đi tới bên cạnh Severus, nhìn Tom.

Tom đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Harry, giễu cợt nhìn James, sau đó mới mở miệng: "Không biết cậu Lee lúc nào về nước?"



"Rời nhà một, hai năm, tôi cũng muốn quay về rồi. Nhưng, ngày mai tôi còn có việc đến Luân Đôn." James Lee như không nhận ra vẻ địch ý của Tom, cười híp mắt nhìn Harry, "Mình định mở một cửa hàng chổi thần ở Luân Đôn. Harry, cậu có hứng thú thì đến xem nhé, thích cái nào mình sẽ tặng cậu cái đó."

"Chúng ta tự mua được." Tom giả cười, duỗi bàn tay còn lại về phía Severus, "Cậu Lee, tạm biệt."

Mặc dù đã đạt được hiệp ước về việc thu thuế giao thương với nước Đức, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc tăng thuế đối với cửa hàng chổi thần tại Luân Đôn, dù sao đây cũng chính là một món lợi kếch sù.

Lấy lý do ngày mai về nước, nên nghỉ ngơi sớm, Tom khách khí tạm biệt người làm chủ buổi tiệc, cũng chính là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nước Đức, sau đó dẫn cả gia đình rời khỏi đại sảnh, trở lại căn phòng trong khách sạn mà nước Đức đã bố trí cho họ.

Chờ Harry ngủ, Tom mới khẽ khàng đứng dậy, ngồi ở cạnh giường liên hệ với những Tử Thần Thực Tử có sở trường tạo quan hệ tiếp xúc với những người nhập cư trái phép, đồng thời phát một người cẩn thận tiếp cận Thomas. Nếu như thuận lợi thì đưa tất cả đám người nhập cư trái phép đó đến nước Anh, sắp xếp cho bọn họ.

Mặc kệ Thomas có tâm tư gì với hắn, đối với Tom, thu gom những nghiên cứu viên kia về tay mới là chuyện quan trọng nhất. Năm đó mặc dù hắn chịu thiệt dưới tay Thomas, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ ngã ở cùng một chỗ đến hai lần.

Năm đó, hắn muốn quyền thế lại không có quyền thế, cần giúp đỡ cũng không có giúp đỡ. Nhưng bây giờ đã khác, hắn đang đứng trên đỉnh cao quyền lực của nước Anh, đối phó với một Thomas thậm chí không cần hắn tự mình ra tay.

Sáng hôm sau, đội ngũ công tác của Tom từ Sở Ngoại giao nước Đức rời đi, không một ai để ý trong ba lô đeo sau lưng của Severus nhiều đồ hơn. Ngoại trừ đồ chơi, còn có thêm một gói lớn, trong gói đó toàn bộ đều là tài liệu được thu nhỏ.

Vừa về tới Bộ Pháp Thuật ở Luân Đôn, Tom lập tức phân phó những người trong đội ngũ đến nước Đức xử lý tất cả những hiệp ước đã ký với nước Đức, sửa đổi những chi tiết liên quan đến ngoại giao với nước Đức, bố trí xong xuôi hắn mới thở ra một hơi, nhìn Harry đang ngồi trên bàn tiếp khách trong phòng làm việc của hắn và Severus nằm ngủ bên cạnh.

"Chúng ta về nhà thôi." Tom bước tới, nhẹ giọng gọi Harry đang cúi đầu đọc sách một tiếng. Harry nhìn sang Severus đang ngủ say, nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Severus vừa mới ngủ, hay là chúng ta ra ngoài ăn, như vậy cũng sẽ không làm chậm trễ việc của anh."

Tom nghĩ, cũng biết thời gian hắn rời nước Anh chắc chắn chồng chất không ít văn kiện chờ hắn xử lý, lúc này mới gật đầu, sai trợ lý đưa một cái chăn tới, đắp lên người Severus, rồi cùng Harry rời Bộ Pháp Thuật, đến một quán ăn Muggle gần đó.

Nhưng mà, hắn thật sự không ngờ lại gặp Abraxas ở chỗ này.

Trưởng gia tộc Malfoy và... Tom nhíu mày, ngăn Harry lại, mỉm cười kéo anh tới một bàn ăn trong góc khuất.

Abraxas và một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đang ngồi cạnh nhau, chuyện này mặc dù mọi người đều đã biết nhưng cũng không tiện đi tới nói chuyện, tránh cho cả hai bên đều cảm thấy ngượng ngùng.

"Đó không phải là..." Ngay lúc bọn họ xoay người, Harry chợt nhìn thấy mái tóc bạch kim đặc biệt của Abraxas, khựng lại một chút rồi lập tức hiểu ra ý của Tom, không có nói nữa. Chỉ có điều lúc nhìn thấy bóng lưng của thanh niên trẻ tuổi ngồi cùng Abraxas, anh không nhịn được mà nhíu mày: "Người kia..."

"Sao thế?" Tom theo bản năng quay đầu, nhưng không nhận ra có gì bất thường cả.

Harry mờ mịt lắc đầu, "Có thể là em nhìn nhầm."

Bóng lưng tóc vàng kia nhìn kiểu gì cũng không thể là Lockhart, dựa theo tuổi tác, Lockhart hẳn còn ít tuổi hơn Severus mới phải chứ? Nhất định là anh nhìn nhầm rồi!

Mà Tom cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhỏ giọng gọi hai phần bò bít tết, trong lúc ăn, hắn ngẩng đầu nhìn Harry, vừa ăn vừa nhỏ giọng kể một vài câu chuyện vui, đôi khi Harry sẽ nhỏ giọng cười phụ họa. Cũng may chỗ bọn hắn chọn khá yên tĩnh, cũng tách biệt với những bàn khác, nên tiếng cười của họ không làm những người khác chú ý.

Chỉ có điều, Tom nhận thấy lúc Harry cười, trong mắt vẫn mang theo nét ưu sầu không tan, không khỏi thầm thở dài.

Sáng hôm sau, Tom nhận được lời mời của Abraxas, một bữa tiệc riêng tư, xem như chúc mừng hắn tìm được Harry. Ám thị trong lời mời, Tom biết ngày đó hẳn là Abraxas đã nhìn thấy hắn và Harry, cho nên chỉ cười mà không nói gì thêm. Dù sao, loại chuyện thế này cũng thường gặp trong những gia đình quý tộc thuần huyết. Kẻ có tiền thường nuôi thêm tình nhân bên ngoài, thậm chí là tìm đến Muggle. Chỉ là vui đùa một chút mà thôi, cũng không phải thật sự nghiêm túc.

Đến Chủ nhật, Tom theo lời hẹn trước đó với Grindelwald, một mình tới nhà Dumbledore. Sau một hồi nói mấy lời khách khí, rồi bị ép buộc ăn một chút bánh ngọt xong, hắn mới ngẩng đầu nhìn Dumbledore, hỏi một vấn đề mà không ai ngờ tới.

"Giáo sư Dumbledore, Trường Sinh Linh Giá chỉ có thể dùng vật vô tri để làm vật chứa hay còn có thể ký thác vào một linh hồn sống?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau