[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 126: Nội chiến giữa nhóm nghiên cứu viên

Trước Sau
"Ngài đương nhiên hiểu tôi không thể nào dễ dàng dành toàn bộ lợi thế nghiêng về phía một người." Thomas tinh ranh nhìn Tom, "Là một chính khách, lý thuyết không trút trứng vào một rổ e rằng ngài còn hiểu rõ hơn tôi, Tom. Nếu ngài tức giận vì điều này thì tôi thật sự khó hiểu đấy."

Tom thu hồi vẻ mặt lạnh như băng, giả cười: "Ồ, Thomas, nghe anh nói vậy, ta cảm thấy anh còn giống một chính khách hơn cả ta đấy. Giảo hoạt mà không lộ ra lá bài tẩy của bản thân. Đương nhiên, anh nói rất đúng, ta thừa nhận, ta không nên tức giận."

"Tôi đã tiết lộ lá bài tẩy của tôi rồi, còn phải xem ngài có bắt được hay không mà thôi." Nụ cười trên mặt Thomas càng thêm giảo hoạt, "Về phần tin tức của người kia, tôi có chỉ có thể dần tiết lộ với ngài sau khi nhận được quyền lợi nào đó."

Y dừng lại một chút, mà biểu hiện trên mặt Tom lúc này không nhận ra hỉ nộ, chỉ có nụ cười ôn hòa không gợn sóng.

Đối mặt với một Tom như thế này, Thomas thật sự bất lực, chỉ đành nương theo tính cách của Tom mà y đánh giá được từ mười mấy năm trước để lựa lời nói chuyện.

Thực ra, trong đêm căn cứ bí mật gặp chuyện, lúc chưa thể đào thoát ra ngoài, Thomas đã lên kế hoạch sau khi thuận lợi thoát ra thì đi cầu cứu ai rồi.

Tom không phải lựa chọn đầu tiên y nghĩ đến nhưng lại là lựa chọn thích hợp nhất.

Y biết Tom có dã tâm, vào thời điểm mấu chốt cũng rất quyết đoán, có thể giữ cái đầu lạnh mà so sánh được mất, không để thù hận che mờ lý trí. Nếu như không phải như vậy, e rằng năm đó y nhất thời sơ sót thả Tom ra đã bị hắn giết chết rồi.

Thực lực của Douglas quả thật là rất mạnh, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của một Tom điên cuồng. Douglas có thể ngăn Tom giết y, nguyên nhân phần lớn là khi đó Tom có đủ lý trí để khắc chế chính mình.

Mà đây cũng là nguyên nhân y lựa chọn Tom trong số năm, sáu lựa chọn mà y cân nhắc. Quan trọng là, y tin nhất định Tom sẽ suy đoán ra được ở nước Đức rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng nhất định sẽ không bỏ qua những thành quả nghiên cứu bao người si mê trong căn cứ bí mật.

Nhưng, lý do này cũng không chứng minh rằng, trừ Tom ra, Thomas y không còn con đường sống nào nữa.

Một khi phát hiện Tom có ý định gây nguy hiểm cho mình, y có thể lập tức mang thế lực mà y gây dựng suốt mấy chục năm trong căn cứ bí mật rời đi. Rất có thể sẽ phải trả một cái giá lớn, nhưng Thomas tin tưởng y có thể sống sốt được.

"Nếu như của lợi thế của anh không đủ..." Tom chậm rãi nói, đôi mắt đỏ rực nhìn Thomas khiến y có cảm giác bị vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật trẻ hơn y vài tuổi này nhìn thấu, "Ta nhất định sẽ khiến anh phải trả một cái giá cực đắt – cái giá cho kẻ có can đảm lừa gạt ta."

Nói xong Tom đứng dậy, "Cuối tuần gặp lại, ta tin anh đã có một tuần lễ để suy nghĩ kỹ xem nên hợp tác với ta thế nào." Nói xong hắn nở nụ cười mê người, thậm chí còn đưa tay ra để bắt tay Thomas, vô cùng khí khái rời đi.

Vừa ra khỏi căn nhà, Tom lập tức Độn thổ đến căn cứ bí mật Tử Thần Thực Tử thường tụ họp để gặp Alphard đã chờ sẵn ở đó, "Tăng thêm người giám sát căn nhà kia, đồng thời lén phái hai con Gia tinh đáng tin cậy tới, phải đảm bảo rằng trừ đồng loại của chúng, tuyệt đối không được để Pháp sư nào trông thấy."

"Tất cả Gia tinh đều rất đáng tin cậy." Alphard theo bản năng trả lời, sau đó mới nhỏ giọng nói tiếp: "Thuộc hạ sẽ phái Gia tinh trung thành nhất của gia tộc Black, chúng đã phục vụ cho gia tộc Black từ mấy trăm năm trước."

"Rất tốt!" Tom cười vang, thay đổi tư thế ngồi, ra dấu Alphard ngồi xuống, rồi mới nói tiếp: "Chuyện khác ta giao cho cậu làm đến đâu rồi?"

Alphard ngồi trên ghế vẫn luôn giữ lưng thẳng tắp, "Thời gian này thuộc hạ đều tự mình giám thị James Lee, nhưng không phát hiện cậu ta có bất cứ hành vi bất thường nào. Ban ngày cậu ta bận bịu trong tiệm chổi tên Sky, nếu không thì ở cửa hàng khác của mình trong Hẻm Xéo sắp xếp hàng hóa, chuẩn bị lễ khai trương vào hai tuần tới."

"Một chút bất thường cũng không có?" Tom nhíu mày, nhưng mà Alphard sớm không còn dáng vẻ sợ sệt như thời học sinh nữa, hiện tại phần nhiều là tôn sùng.

Cậu thẳng lưng nhìn thẳng vào ánh mắt hoài nghi của Tom, kiên định trả lời: "Đúng vậy, không có một chút bất thường nào." Nói xong câu này, Alphard chần chờ nhìn Tom, mặc dù không nói nhưng ánh mắt đã biểu lộ rõ ràng ý của cậu. 'Bởi vì James Lee có ý đồ với Harry nên ngài mới nghi ngờ y như vậy?'

"Alphard, ta cảm thấy mấy năm nay cậu trưởng thành hơn rất nhiều." Tom bình tĩnh nói: "Nhưng mà, cậu vẫn làm ta thất vọng rồi."

"Anh Riddle?" Alphard kinh hoảng bất giác hô một tiếng.

Nhưng Tom chỉ mỉm cười, "Chẳng lẽ cậu không thấy hành động hàng ngày của James Lee bình thường đến bất thường hay sao?"

"Bình thường đến bất thường?" Alphard sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, "Ý ngài muốn nói, cậu ta bày ra lịch trình sinh hoạt hàng ngày quá mức bình thường để che giấu chỗ bất thường, hay đúng hơn là cậu ta đã phát hiện ra mình bị theo dõi cho nên mới cố ý diễn kịch để khiến chúng ta buông lỏng cảnh giác?"

Tom nhẹ gật đầu, "Ta đoán y đã nghi ngờ có người theo dõi mình, chỉ là chưa phát hiện ra mà thôi."



"Vậy thuộc hạ sẽ tiếp tục phái thêm người giám sát cậu ta. Nếu như cậu ta chỉ đang muốn che giấu, một ngày nào đó nhất định sẽ bị lộ sơ hở." Mặt Alphard hơi đỏ lên, cậu vốn tưởng Tom vì ghen nên mới phái cậu giám sát James Lee, còn cho rằng Tom chuyện bé xé ra to.

Nhưng nghe xong mấy lời phân tích của Tom, cậu mới nhận ra, so với đàn anh Hogwarts ưu tú đến chói mắt này, cậu vẫn còn kém xa.

"Ừ, phái người thay phiên nhau, tuyệt đối không được rời mắt. Ngoài ra, cậu không cần phải ngày ngày để ý đến y. Ta chỉ phái cậu thực hiện, cậu nên sai bảo thuộc hạ, để chúng đi làm những chuyện mà chúng có thể đảm đương. Về phần cậu, rảnh rỗi nên giao lưu, kết bạn."

Nói xong Tom đứng lên bước lại, đưa tay vỗ nhẹ bờ vai Alphard, "Bao giờ muốn vào Bộ Pháp Thuật làm việc thì nói với ta một tiếng, ta sẽ sắp xếp cho cậu. Gần đây chị của cậu hay phàn nàn cậu không làm việc đàng hoàng."

"Thuộc hạ không có hứng thú với quyền lực." Alphard bĩu môi, "Chị Walburga cũng thật là. Đối với một vài chuyện chị ấy..."

"Ta cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi." Tom nhẹ giọng cười, "Đừng quên lời đề nghị vừa rồi của ta."

Alphard gật đầu, đưa mắt nhìn Tom rời đi rồi mới ngã người xuống ghế sofa.

Dù thế nào, Tom vẫn luôn mang lại cho cậu cảm giác áp lực như thời đi học. Mà lời nói vừa rồi của Tom, thật ra chính là ám hiệu cậu đến trò chuyện với Harry.

Chỉ có điều, đó lại là Harry. Cậu thật sự lo sợ tiếp xúc quá gần sẽ không thể khống chế được một vài chuyện.

*

"Hôm nay Alphard đến, còn mang súp hành tây đặc biệt của nhà Black nữa. Đã rất lâu rồi em không được thưởng thức tay nghề của Kreacher, thật là nhớ."

Tom ngồi trong phòng khách xử lý tài liệu mang về nhà, nghe Harry vừa dọn dẹp lại phòng khách bị ba thằng quỷ James, Sirius và Severus làm loạn vừa cảm thán, không nhịn được mà nở nụ cười.

Hắn ngẩng đầu nhìn Harry, "Harry, em nói vậy có phải là muốn ta tới nhà Black học hỏi cách nấu súp của con Gia tinh kia?"

"Chuyện này..." Harry dừng tay, vô tội nhìn Tom, nháy mắt, "Nếu như anh muốn, em không có bất cứ ý kiến gì."

Tom nghiến răng, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Học một con Gia tinh cách nấu súp? Sao có thể!

Nhưng 'nhờ' Alphard đến chơi với Harry trong lúc hắn đi làm thật sự là một quyết định chính xác, cảm xúc của Harry tựa như đang khôi phục, không còn thỉnh thoảng thất thần hay buồn bã nữa.

Tom vui vẻ ký tên lên tài liệu rồi để sang một bên, đến khi nhìn thấy một tấm thiệp mời thếp vàng kẹp trong đống tài liệu, hắn không khỏi sửng sốt.

Xem ra, trợ trý hiện tại của hắn đã muốn rời đi, nhường vị trí cho một người khác rồi.

Tom cười lạnh một tiếng rồi mới mở tấm thiệp mời ra.

Vài phút sau, hắn lên tiếng: "Harry, tiệm đồ cổ của James Lee sắp khai trương, em muốn đi không?"

Harry đang ở trong bếp pha cà phê cho Tom liền thò đầu ra: "Khi nào?"

Tom cúi đầu nhìn thời gian ghi trên thiệp mời, đáp: "Ba ngày nữa, vừa đúng Chủ nhật."

"Cũng tốt, dù sao em cũng định đi Hẻm Xéo mua chút dược liệu." Harry gật đầu, trở vào trong bếp. Chưa tới một phút sau, khi Tom vừa ném tấm thiệp mời lên bàn thì đã ngửi thấy mùi cà phê thơm nồng, mà lẫn trong mùi cà phê còn ngửi thấy được mùi Whisky thoang thoảng.

"Cà phê Ireland, anh thử xem?" Harry cầm ly cà phê đặt trước mặt Tom, "Hôm nay em học của Alphard, lúc cậu ấy rời đi đã uống một bụng đầy cà phê."



Tom nhìn vẻ mặt áy náy không chân thật trên mặt Harry, cười rộ lên. Bưng ly cà phê lên, không vội uống mà nhỏ giọng nói: "Hi vọng Alphard có một cái dạ dày tốt."

Chậm rãi thưởng thức cà phê mùi vị không tệ, sau đó lại phát hiện càng uống càng ngon, Tom mới thả lỏng các dây thần kinh bị kéo căng, nhớ lại lời nói trước đó của Harry.

"Em nói muốn đi Hẻm Xéo mua dược liệu?"

*

Ba ngày sau, Hẻm Xéo

Tom bất lực nhìn Harry đang quay sang mình vô tội chớp mắt, sau đó nhìn Severus dáng người càng thêm nhỏ gầy trong ánh sáng mờ mờ của tiệm dược liệu.

"Đây là việc mua dược liệu mà em nói?"

"Severus rất có thiên phú về lĩnh vực này, nên mua loại tốt nhất." Harry không thể không biết sử dụng lao động trẻ em là không đúng, nhưng giọng điệu nói chuyện hết sức đương nhiên, "Huống chi những dược liệu này phần lớn là để thằng bé dùng, để thằng bé lựa chọn thì có gì không được?"

"Severus dùng..." Tom cảm thấy sắp không thở nổi, "Thằng bé mới bảy tuổi, em không để nó học..."

"Chào buổi sáng, ngài Riddle." Một tiếng nói cắt ngang lời Tom, hắn quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, sau đó lộ ra nụ cười vừa sáng lạn vừa thận trọng, "Hóa ra là Nicole, ta tới nơi kia mấy lần nhưng lại chưa từng nhìn thấy cô."

Nicole cũng là một nghiên cứu viên trong căn cứ bí mật chạy trốn cùng Thomas, cũng là người tham gia tổ nghiên cứu của Douglas cùng thời điểm với Tom, là người duy nhất trong tổ còn sống sót, không kể hắn.

Nicole lộ một nụ cười đáng yêu, thậm chí còn le lưỡi.

"Lần nào anh đến cũng đều vội càng, sao có thể nhìn thấy tôi!" Nicole nói xong thì đi vào góc trưng bày đủ loại bộ phận của các loại động vật, "Nói thật, nhìn anh bây giờ, tôi thực sự cảm thấy hối hận. Ngày trước tôi nên học anh, sớm rời khỏi nơi quỷ quái kia, sau đó làm một giáo sư, nói không chừng bây giờ tôi cũng là một nhân viên trong Bộ Pháp Thuật nước Pháp, chứ không phải hèn kém xin tị nạn rồi."

"Cô đang chê cười ta đấy hả, Nicole?" Tom giả cười, "Ta có thể cảm nhận được thực lực của cô lớn mạnh không ít. Chẳng lẽ cô chấp nhận từ bỏ thực lực cường đại này sao?"

"Đương nhiên là không! Chuyện này đối với tôi chẳng khác nào bị giết chết cả, giống như bắt cầu thủ Quidditch rời cán chổi vậy!" Nicole khoa trương lắc đầu.

Tom nhân cơ hội giới thiệu cô gái xinh đẹp, vui vẻ nhiệt tình trước mặt cho Harry, hơn nữa còn ám hiệu sự nguy hiểm của cô ả.

Nicole đương nhiên nghe được lời giới thiệu ám chỉ của Tom.

"Tom, lời của anh thật khiến tôi tổn thương đó." Sau khi nắm tay Harry một cái, cô ả khoa trương ôm ngực, "Dù thế nào chúng ta cũng là bạn bè cũ, hơn nữa tôi vẫn còn là bạn bè của anh đó!"

Lời của Nicole...

Nụ cười trên mặt Tom không thay đổi, nhưng hắn nhận ra được ẩn ý trong lời nói của Nicole.

'Hơn nữa, vẫn còn là bạn bè của anh đó!'. Lời này như một lời bày tỏ ẩn dụ, cô ả muốn đối đầu với Thomas sao? Nhưng mà Thomas giống như mới kẻ cầm đầu đám nghiên cứu viên, lý do gì khiến Nicole muốn phản bội gã?

Nhưng Nicole cũng không cho Tom nhiều thời gian suy đoán vấn đề này, cô ả quay đầu về phía cô gái đứng ven đường nãy giờ bị mọi người ngó lơ, "Đến đây đi, Mary."

Tom ngạc nhiên nhìn cô gái kia chậm rãi bước đến bên cạnh Nicole, quay đầu nhìn Harry, thấy nét mặt Harry cũng hiện vẻ kinh ngạc.

"Ta còn tưởng rằng các người sẽ bảo vệ cô bé chặt chẽ chứ không phải đưa đến những nơi ẩn chứa nhiều nguy cơ thế này để dạo phố." Tom cộc cằn đưa ra ý kiến của mình. Ngoại trừ tiếp tục giả vờ giật mình, còn dám khẳng định giữa Thomas và Nicole nhất định là có mâu thuẫn, đồng thời hắn cũng lập tức nhận ra chuyện này hoàn toàn có lợi cho hắn.

"Có lẽ chúng ta nên có một cuộc chuyện." Tay Nicole nhẹ nhàng đặt lên vai Mary, cười nhìn Tom, sau đó quay sang Harry, "Tôi mượn chồng của cậu một lát, cậu không ngại chứ, cậu Harry thân mến?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau