[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 24: Điều tra Dumbledore
Những ngày sau đó, Tom không ngừng tìm đọc những ghi chép về sinh vật huyền bí trong biển sách. Có đôi khi hắn bắt gặp Harry và Hagrid vụng trộm vào khu sách cấm để nghiên cứu về Nhện Khổng lồ rồi hỏi bọn họ một số vấn đề liên quan đến sinh vật huyền bí.
Mà trong thời gian này, hắn không mạo hiểm đi xuống Phòng Chứa Bí Mật một lần nào nữa. Một phần là do hắn lo lắng tiếng thét chói tai đêm đó của Harry đã làm Dumbledore để ý đến nhà vệ sinh tầng ba, nóng vội tới đó nói không chừng sẽ bị lão già sắc sảo kia phát hiện. Một phần nguyên nhân nữa là, trước khi tìm hiểu được con rắn khổng lồ toàn thân màu xanh kia là loại rắn gì, hắn không muốn mang tính mạng mình ra mạo hiểm. Tom vẫn còn nhớ rõ cảm giác toàn thân cứng ngắc khi nhìn lướt qua đôi mắt vàng khè kia trước khi Harry thét lên.
Còn về phản ứng kỳ lạ của Harry, Tom đã bắt đầu nghi ngờ là vì nó muốn tránh cho hắn nhìn thẳng vào mắt của con rắn nên mới đột ngột thét lớn như vậy. Những hành động của Harry Potter có vẻ như là đang bảo vệ hắn, hoặc ít nhất, hiện tại thằng nhóc chưa muốn đối nghịch với hắn. Đây cũng là lý do vì sao sau khi suy xét lại mọi việc xảy ra đêm đó, Tom đã nghi ngờ Harry biết con rắn khổng lồ trong Phòng Chứa Bí Mật thuộc loại nào, nhưng không ép hỏi nó. Có thể thêm một người bạn thì tuyệt đối không tạo thêm một kẻ thù. Đặc biệt, Harry Potter lại là người khiến hắn không sao nhìn thấu.
Trong Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin, Tom ngồi một mình trong góc phòng đang chấm mực viết luận văn Lịch sử Pháp thuật. Ở phía sau, cách hắn không xa, đám học trò nhà Slytherin đang túm năm tụm ba thấp giọng bàn tán gì đó.
Lật sách tham khảo mượn được từ thư viện tra cứu những chi tiết có liên quan đến cuộc của nổi loạn của Yêu tinh ở niên đại trước, Tom lơ đãng liếc nhìn cửa vào Phòng Sinh Hoạt Chung, đúng lúc nhìn thấy cánh cửa đá mở ra, sau đó một dáng người cao lớn bước qua, lảo đảo đi tới chỗ hắn.
"Mulciber!" Tom thẳng lưng lên, ý nhắc nhở nam sinh đầy vẻ uể oải kia rằng y đang ở nơi nào, sau đó lại cúi đầu viết tiếp bài luận văn cần nộp vào hai hôm tới.
Mulciber nghe tiếng của Tom như được uống thuốc kích thích, lập tức lấy lại tinh thần. Y sửa sang lại áo chùng trên người, rồi mới vừa đuổi đám học trò năm dưới giải tán, vừa đi tới chỗ Tom.
"Thủ lĩnh!" Y ngồi xuống đối diện Tom, thấp giọng mà đầy hưng phấn nói, "Tôi làm được rồi!"
"Tốt lắm!" Tom không hề ngừng tay, bút lông chim vẫn sạt sạt trên giấy da dê, "Trên giá sách của giáo sư Dumbledore có thêm cuốn sách nào không?"
Mulciber hòa hoãn lại nhịp thở, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Chỉ thêm hai cuốn sách, là 'Những pháp thuật bị bỏ quên', và một cuốn sách nhìn có vẻ như là sách của Muggle, hình ảnh trên bìa sách không hề chuyển động, có tên là 'Romeo và Juliet'." Vẻ mặt y đầy vẻ chán ghét, "Quả nhiên là Chủ nhiệm của đám Gryffindor ngu xuẩn kia, rõ ràng có huyết thống cao quý, lại chỉ muốn gần gũi với đám Muggle hèn mọn không có tài cán gì..."
"Mulciber!" Tom ngắt lời Mulciber, ngẩng đầu lạnh lùng lườm y cảnh cáo: "Như lời cậu nói, ông ấy là Chủ nhiệm nhà Gryffindor, làm học trò, chúng ta không nên phán xét hành vi của ông ấy. Hơn nữa, dù thế nào, ông ấy cũng là một Pháp sư cường đại khiến người khác không dám xem thường."
"..." Mulciber trầm mặc một chút, sau đó mới gật đầu.
Mà Tom đã cúi đầu tiếp tục viết luận văn không hề để ý đến phản ứng này của y, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Trên giá sách, bàn làm việc và cả trong phòng của ông ấy chỉ có thêm hai quyển sách đó thôi sao?"
"Chỉ có thêm hai quyển sách đó, tôi có thể khẳng định." Thấy trong giọng nói của Tom không có ý trách cứ, thần kinh của Mulciber hơi run lên, "Trong lúc tôi bị cấm túc, Hiệu trưởng có chuyện tìm ông ấy, ông ấy phải rời đi một lát, tôi đã nhân cơ hội đó tìm kiếm tất cả những nơi ông ấy có thể cất sách..." Y chần chừ một lúc, sau đó hiếu kỳ hỏi, "Thủ lĩnh, vì sao...?"
Viết xong chữ xuối cùng, Tom ngồi thẳng lại, vặn cổ rồi nhìn Mulciber đang cố hết sức giấu đi vẻ hiếu kỳ trên mặt, nhếch khóe môi, "Đây là luận văn Lịch sử Pháp thuật mai phải nộp, còn cả luận văn Biến hình và Độc Dược." Hắn đẩy mấy tấm da dê tới trước mặt Mulciber, "Hai tuần nay cậu bị cấm túc, hẳn là không có thời gian làm bài tập. Trong đây tôi đã đánh dấu những chỗ quan trọng..."
Sau khi Mulciber nhận luận văn và sách tham khảo hắn đưa, Tom đứng lên, "Tôi còn phải đi tuần tra giúp giáo sư Slughorn, gặp lại sau."
Không cho Mulciber bất cứ cơ hội nào, Tom liền sải bước đi ngang qua trước mặt y mà rời đi, lướt qua đám học trò đang tán gẫu rôm rả, chỉ để lại cho Mulciber nhận ra mình đã quá nhiều lời một bóng lưng.
Đáng chết! Y nào phải ả Walburga lắm miệng kia, sao lại tò mò nhiều chuyện như vậy làm gì?
"Thủ..." Mulciber ôm trong mấy tấm giấy da dê trên tay, mở miệng định gọi Tom lại để nhận lỗi, nhưng khi nhìn cánh cửa Phòng Sinh Hoạt Chung bị đóng lại, y không còn dũng khí gọi thiếu niên xuất sắc đến mức làm y sùng bái kia lại nữa.
Thôi bỏ đi, từ trước đến giờ Thủ lĩnh cũng không thích nghe giải thích hay nhận lỗi gì.
Tom bước ra màn đêm lạnh như băng bên ngoài Phòng Sinh Hoạt Chung, không nhịn được nở nụ cười lạnh như băng. Muốn biết hắn đang làm gì? Lá gan Mulciber đúng là càng ngày càng lớn! Phải chăng có kẻ nào đứng đằng sau xúi giục y?
Không, khả năng này không lớn! Sở dĩ dù biết mất nhiều thời gian hơn nhưng vẫn giao chuyện này cho Mulciber là bởi vì hắn có thể khẳng định Mulciber tuyệt đối sẽ không phản bội hắn. Hắn biết từ năm nhất đến giờ, y vẫn luôn giữ vững lòng sùng bái một cách điên cuồng với hắn. Nếu vậy, vừa rồi, đơn giản chỉ là y tò mò mà thôi.
Sau khi suy ra được đáp án, Tom thở ra một hơi, nhìn hơi thở tụ lại thành một lớp khói, chậm rãi tan biến trong không khí rồi mới cất bước trở lại hầm.
Hiện tại hắn có hai vấn đề cấp thiết cần phải tìm hiểu.
Đầu tiên là, Dumbledore cất cuốn sách mà nửa đêm ông ta lén đến khu sách cấm lấy đi ở đâu? Rốt cuộc đó là cuốn sách nào, lại quan trọng đến mức ông ta phải đến vào lúc nửa đêm để tránh tầm mắt mọi người?
Vấn đề còn lại chính là, con rắn bị Slytherin nhốt trong Phòng Chứa Bí Mật hơn một nghìn năm nay rốt cuộc là loại rắn gì? Nếu như không làm rõ được điểm này, dù hắn có thể mở cửa Phòng Chứa Bí Mật cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được thứ Slytherin để lại.
"Harry, Harry, em tới rồi sao?"
Ngay khi Tom bắt đầu so sánh con rắn khổng lồ trong Phòng Chứa Bí Mật với những con rắn cổ huyền bí được miêu tả trong sách, chợt một giọng nói ồm ồm được hết sức hạ xuống thấp nhất theo gió lạnh truyền tới lỗ tai hắn.
"Nhỏ giọng một chút, anh Hagrid. Có thể giáo sư Slughorn vẫn chưa ngủ đâu, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể bị phát hiện đấy."
Nghe thấy giọng nói của Harry, Tom gần như ngay lập tức rẽ vào một góc hành lang tối mịt, sau đó liền nhìn thấy hai dáng người một lớn một nhỏ biến mất trong một phòng học trống.
Mà trong thời gian này, hắn không mạo hiểm đi xuống Phòng Chứa Bí Mật một lần nào nữa. Một phần là do hắn lo lắng tiếng thét chói tai đêm đó của Harry đã làm Dumbledore để ý đến nhà vệ sinh tầng ba, nóng vội tới đó nói không chừng sẽ bị lão già sắc sảo kia phát hiện. Một phần nguyên nhân nữa là, trước khi tìm hiểu được con rắn khổng lồ toàn thân màu xanh kia là loại rắn gì, hắn không muốn mang tính mạng mình ra mạo hiểm. Tom vẫn còn nhớ rõ cảm giác toàn thân cứng ngắc khi nhìn lướt qua đôi mắt vàng khè kia trước khi Harry thét lên.
Còn về phản ứng kỳ lạ của Harry, Tom đã bắt đầu nghi ngờ là vì nó muốn tránh cho hắn nhìn thẳng vào mắt của con rắn nên mới đột ngột thét lớn như vậy. Những hành động của Harry Potter có vẻ như là đang bảo vệ hắn, hoặc ít nhất, hiện tại thằng nhóc chưa muốn đối nghịch với hắn. Đây cũng là lý do vì sao sau khi suy xét lại mọi việc xảy ra đêm đó, Tom đã nghi ngờ Harry biết con rắn khổng lồ trong Phòng Chứa Bí Mật thuộc loại nào, nhưng không ép hỏi nó. Có thể thêm một người bạn thì tuyệt đối không tạo thêm một kẻ thù. Đặc biệt, Harry Potter lại là người khiến hắn không sao nhìn thấu.
Trong Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin, Tom ngồi một mình trong góc phòng đang chấm mực viết luận văn Lịch sử Pháp thuật. Ở phía sau, cách hắn không xa, đám học trò nhà Slytherin đang túm năm tụm ba thấp giọng bàn tán gì đó.
Lật sách tham khảo mượn được từ thư viện tra cứu những chi tiết có liên quan đến cuộc của nổi loạn của Yêu tinh ở niên đại trước, Tom lơ đãng liếc nhìn cửa vào Phòng Sinh Hoạt Chung, đúng lúc nhìn thấy cánh cửa đá mở ra, sau đó một dáng người cao lớn bước qua, lảo đảo đi tới chỗ hắn.
"Mulciber!" Tom thẳng lưng lên, ý nhắc nhở nam sinh đầy vẻ uể oải kia rằng y đang ở nơi nào, sau đó lại cúi đầu viết tiếp bài luận văn cần nộp vào hai hôm tới.
Mulciber nghe tiếng của Tom như được uống thuốc kích thích, lập tức lấy lại tinh thần. Y sửa sang lại áo chùng trên người, rồi mới vừa đuổi đám học trò năm dưới giải tán, vừa đi tới chỗ Tom.
"Thủ lĩnh!" Y ngồi xuống đối diện Tom, thấp giọng mà đầy hưng phấn nói, "Tôi làm được rồi!"
"Tốt lắm!" Tom không hề ngừng tay, bút lông chim vẫn sạt sạt trên giấy da dê, "Trên giá sách của giáo sư Dumbledore có thêm cuốn sách nào không?"
Mulciber hòa hoãn lại nhịp thở, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Chỉ thêm hai cuốn sách, là 'Những pháp thuật bị bỏ quên', và một cuốn sách nhìn có vẻ như là sách của Muggle, hình ảnh trên bìa sách không hề chuyển động, có tên là 'Romeo và Juliet'." Vẻ mặt y đầy vẻ chán ghét, "Quả nhiên là Chủ nhiệm của đám Gryffindor ngu xuẩn kia, rõ ràng có huyết thống cao quý, lại chỉ muốn gần gũi với đám Muggle hèn mọn không có tài cán gì..."
"Mulciber!" Tom ngắt lời Mulciber, ngẩng đầu lạnh lùng lườm y cảnh cáo: "Như lời cậu nói, ông ấy là Chủ nhiệm nhà Gryffindor, làm học trò, chúng ta không nên phán xét hành vi của ông ấy. Hơn nữa, dù thế nào, ông ấy cũng là một Pháp sư cường đại khiến người khác không dám xem thường."
"..." Mulciber trầm mặc một chút, sau đó mới gật đầu.
Mà Tom đã cúi đầu tiếp tục viết luận văn không hề để ý đến phản ứng này của y, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Trên giá sách, bàn làm việc và cả trong phòng của ông ấy chỉ có thêm hai quyển sách đó thôi sao?"
"Chỉ có thêm hai quyển sách đó, tôi có thể khẳng định." Thấy trong giọng nói của Tom không có ý trách cứ, thần kinh của Mulciber hơi run lên, "Trong lúc tôi bị cấm túc, Hiệu trưởng có chuyện tìm ông ấy, ông ấy phải rời đi một lát, tôi đã nhân cơ hội đó tìm kiếm tất cả những nơi ông ấy có thể cất sách..." Y chần chừ một lúc, sau đó hiếu kỳ hỏi, "Thủ lĩnh, vì sao...?"
Viết xong chữ xuối cùng, Tom ngồi thẳng lại, vặn cổ rồi nhìn Mulciber đang cố hết sức giấu đi vẻ hiếu kỳ trên mặt, nhếch khóe môi, "Đây là luận văn Lịch sử Pháp thuật mai phải nộp, còn cả luận văn Biến hình và Độc Dược." Hắn đẩy mấy tấm da dê tới trước mặt Mulciber, "Hai tuần nay cậu bị cấm túc, hẳn là không có thời gian làm bài tập. Trong đây tôi đã đánh dấu những chỗ quan trọng..."
Sau khi Mulciber nhận luận văn và sách tham khảo hắn đưa, Tom đứng lên, "Tôi còn phải đi tuần tra giúp giáo sư Slughorn, gặp lại sau."
Không cho Mulciber bất cứ cơ hội nào, Tom liền sải bước đi ngang qua trước mặt y mà rời đi, lướt qua đám học trò đang tán gẫu rôm rả, chỉ để lại cho Mulciber nhận ra mình đã quá nhiều lời một bóng lưng.
Đáng chết! Y nào phải ả Walburga lắm miệng kia, sao lại tò mò nhiều chuyện như vậy làm gì?
"Thủ..." Mulciber ôm trong mấy tấm giấy da dê trên tay, mở miệng định gọi Tom lại để nhận lỗi, nhưng khi nhìn cánh cửa Phòng Sinh Hoạt Chung bị đóng lại, y không còn dũng khí gọi thiếu niên xuất sắc đến mức làm y sùng bái kia lại nữa.
Thôi bỏ đi, từ trước đến giờ Thủ lĩnh cũng không thích nghe giải thích hay nhận lỗi gì.
Tom bước ra màn đêm lạnh như băng bên ngoài Phòng Sinh Hoạt Chung, không nhịn được nở nụ cười lạnh như băng. Muốn biết hắn đang làm gì? Lá gan Mulciber đúng là càng ngày càng lớn! Phải chăng có kẻ nào đứng đằng sau xúi giục y?
Không, khả năng này không lớn! Sở dĩ dù biết mất nhiều thời gian hơn nhưng vẫn giao chuyện này cho Mulciber là bởi vì hắn có thể khẳng định Mulciber tuyệt đối sẽ không phản bội hắn. Hắn biết từ năm nhất đến giờ, y vẫn luôn giữ vững lòng sùng bái một cách điên cuồng với hắn. Nếu vậy, vừa rồi, đơn giản chỉ là y tò mò mà thôi.
Sau khi suy ra được đáp án, Tom thở ra một hơi, nhìn hơi thở tụ lại thành một lớp khói, chậm rãi tan biến trong không khí rồi mới cất bước trở lại hầm.
Hiện tại hắn có hai vấn đề cấp thiết cần phải tìm hiểu.
Đầu tiên là, Dumbledore cất cuốn sách mà nửa đêm ông ta lén đến khu sách cấm lấy đi ở đâu? Rốt cuộc đó là cuốn sách nào, lại quan trọng đến mức ông ta phải đến vào lúc nửa đêm để tránh tầm mắt mọi người?
Vấn đề còn lại chính là, con rắn bị Slytherin nhốt trong Phòng Chứa Bí Mật hơn một nghìn năm nay rốt cuộc là loại rắn gì? Nếu như không làm rõ được điểm này, dù hắn có thể mở cửa Phòng Chứa Bí Mật cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được thứ Slytherin để lại.
"Harry, Harry, em tới rồi sao?"
Ngay khi Tom bắt đầu so sánh con rắn khổng lồ trong Phòng Chứa Bí Mật với những con rắn cổ huyền bí được miêu tả trong sách, chợt một giọng nói ồm ồm được hết sức hạ xuống thấp nhất theo gió lạnh truyền tới lỗ tai hắn.
"Nhỏ giọng một chút, anh Hagrid. Có thể giáo sư Slughorn vẫn chưa ngủ đâu, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể bị phát hiện đấy."
Nghe thấy giọng nói của Harry, Tom gần như ngay lập tức rẽ vào một góc hành lang tối mịt, sau đó liền nhìn thấy hai dáng người một lớn một nhỏ biến mất trong một phòng học trống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất