[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 27: Cuộc trò chuyện có ý nghĩa lịch sử (2)
Harry là một kẻ đi ngược lý thuyết huyết thống!
Ghi nhớ điểm ấy, Tom tiếp tục nghe Harry hiếm khi thao thao bất tuyệt.
"Cho nên, từ lúc đầu tôi đã cảm thấy rất tò mò về anh. Sau đó, không nhịn được mà lén theo dõi anh, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc anh là người như thế nào."
Chỉ đơn giản như vậy?
Tom dùng ánh mắt không chút che dấu hoài nghi nhìn Harry, cảm thấy lời của nó không hoàn toàn là nói dối, nhưng cũng tuyệt đối không phải lời nói thật. Nhưng, trước mắt, Tom cảm thấy hắn có thể tạm thời chấp nhận lời giải thích này.
Hít sâu một hơi, hắn lại mở miệng hỏi: "Chính vì vậy, cậu đã biết ta giấu sách trong thư viện, hơn nữa còn đợi ta rời đi lén lật ra xem, thậm chí còn cố ý để lại dấu vết để..." Hắn dừng lại một chút, "...ngầm 'cảnh cáo' ta, rằng hành động của ta đã bị cậu biết?" Không cho Harry cơ hội giải thích, Tom híp mắt lại, giọng nói càng lúc càng êm ái cũng càng nguy hiểm. "Nói cho ta, làm sao cậu biết được ta đọc nội dung gì trong sách?"
"Tôi chỉ tò mò mà thôi, cho nên tìm được cuốn sách kia, tôi vừa lật gáy sách để xem rốt cuộc quyển sách nào lại khiến anh xem mà căng thẳng như vậy vừa ăn bánh bí đỏ. Còn về cái gọi là 'cảnh cáo', tôi không hề có ý này, chỉ là vô tình... Tôi không dám dùng thần chú Vệ sinh xóa vết bánh, sợ sẽ xóa luôn cả chữ..." Ôm hai chân ngồi trên thảm trải sàn, giọng điệu của Harry đầy uất ức, đồng thời trong bụng cũng vang lên mấy tiếng ọc ọc.
Tom liếc mắt nhìn Harry ngượng ngùng vò mái đầu rối bù của mình, đột nhiên nở nụ cười gần như cưng chiều. "Ở bên ngoài đến giờ, đói bụng không?" Hắn nói xong cầm khay thức ăn với bánh và nước bí đỏ đặt trên bàn mà trước khi trở về ký túc xá hắn đã xuống bếp lấy, còn ếm thêm một bùa Giữ ấm – từ sau khi vào phòng Harry đã lén liếc nhìn không dưới mười lần – ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Harry nói tiếp, "Ăn đi!" Hắn xong hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc còn hơi ẩm, thái độ cực kỳ dịu dàng yêu chiều.
Harry nhận cái khay, dùng ánh mắt rối rắm hết nhìn đồ ăn trên khay lại nhìn Tom không biết bao nhiêu lần. Đến khi Tom hoài nghi phải chăng cổ của nó bị làm sao, nó mới đột nhiên mở miệng: "Tôi không ăn đâu!"
"Ồ?" Tom nhướn lông mày, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kiên định của Harry.
Hai người nhìn nhau như vậy đến một phút đồng hồ, hắn mới hạ mày, gật đầu. Harry Potter không phát hiện ra hắn đã lén cho Chân Dược vào trong đồ ăn chứ? Thuốc này hắn chỉ trộm ba giọt từ trong hòm thuốc của Slughorn, hơn nữa còn không màu không vị. Có lẽ chỉ là trùng hợp?
"Không ăn thì không ăn." Hắn lấy lại khay đồ ăn từ trong tay Harry tùy ý đặt xuống thảm trải sàn, thậm chí còn bày ra tư thế tùy ý mà vẫn rất ưu nhã cùng ngồi xuống thảm. "Vậy cậu có thể nói cho ta biết, có phải Dumbledore đã cố ý giấu quyển sách nào đó ở khu sách cấm không?"
Harry gật đầu, lại lắc đầu.
Tom nhíu mày: "Ý là của cậu là gì? Không phải Dumbledore?"
"Người giấu cuốn sách viết về Pháp Thuật Hắc Ám Trường Sinh Linh Giá không phải Chủ nhiệm nhà Gryffindor, giáo sư lớp Biến hình." Harry nhỏ giọng nói, "Hơn nữa..." Nó chỉ quyển sách 'Trường Sinh Linh Giá' vẫn còn đang để mở trên bàn của Tom, "Quyển sách kia tôi từng đọc rồi."
Tom sửng sốt, đầu tiên là phẫn nộ vì bí mật của mình bị người khác vạch trần, sau đó hắn phát hiện ra một điểm. Có lẽ nào trước đó Harry nhìn lên bàn của hắn hơn mười lần vốn không phải là nhìn đồ ăn mà nó đã từ chối, mà là nhìn quyển sách kia? Nếu như vậy, có lẽ nó không phải là một người cuồng bí đỏ như nó thể hiện từ trước đến giờ? Đó chẳng qua chỉ là đóng kịch thôi?
Một người từ đầu đến chân toàn là bí mật. Hắn không tra ra được nó có bất cứ quan hệ nào với gia tộc Potter, mặc dù nó cũng mang họ Potter, cũng có mái tóc rối bù đặc trưng của nhà Potter – Tom đã thấy mái tóc rối bù của Harlus, dù cậu ta đã nuôi tóc dài chạm vai nhưng vẫn vô cùng lộn xộn.
Harry Potter, thật sự là một người bất cứ lúc nào cũng khiến người cảm thấy 'bất ngờ'!
Mà người nào đó không hề hay biết hoặc có lẽ là đang cố ý tiếp tục tạo ra 'bất ngờ'.
"Theo những gì tôi biết về Trường Sinh Linh Giá, những gì viết trong quyển sách kia còn thiếu mất một nửa, không được đầy đủ..."
Bàn tay Tom đột ngột vươn lên, không kiềm chế được mà túm lấy cổ áo len của Harry, kéo mái đầu lộn xộn tới sát mặt mình, lúc mở miệng nói, thậm chí có đôi lần môi hắn quét qua làn da trơn mịn của nó, "Ngươi biết Trường Sinh Linh Giá?"
Trong phòng im lặng đến vài phút, sau đó Harry mới chậm rãi có phản ứng, từ từ gỡ bàn tay đã nổi đầy gân xanh của Tom ra khỏi cổ áo mình, "Tôi biết, bởi vì kẻ thù..."
"Kẻ thù linh hồn không hoàn chỉnh tự hủy dung mạo của ngươi!" Tom tiếp lời Harry, sau đó giễu cợt: "Lần đầu tiên ta biết, thì ra có một kẻ thù cường đại có thể bồi dưỡng ra được một pháp sư thiên tài cơ đấy! Harry Potter, còn có gì ngươi không biết không? Hành lang bí mật của Hogwarts, thần chú Vệ sinh vô cùng hiệu quả dọn dẹp sạch sẽ Phòng Chứa Bí Mật, những luận cứ trong bài luận văn, những lời nguyền không được học ở Hogwarts, còn cả Trường Sinh Linh Giá chỉ thoáng được nhắc đến trong rất ít cuốn sách! Potter, ta thật sự rất bội phục kẻ thù vĩ đại kia của ngươi đấy!"
Khóe môi Harry giật giật giống như Tom trước đó.
"Ha ha, anh bội phục hắn, chuyện này đúng là..." Đương nhiên! Là đang tự kỷ! "Thật ra, có rất nhiều điều trong giới Pháp thuật tôi không biết. Chỉ là trước kia tôi sống trong hoàn cảnh tương đối đặc biệt, khác với mọi người cho nên tôi mới biết một vài chuyện ít người biết mà thôi."
"Nếu vậy..." Tom tựa người vào chân ghế, cẩn thận lựa chọn câu từ để hỏi, hơn nữa thầm quyết định bất cứ khi nào cuộc trò chuyện xảy ra vấn đề, hắn sẽ dùng bùa Quên lãng để thay đổi trí nhớ của Harry, "Cậu hiểu biết những gì về 'Trường Sinh Linh Giá'?"
"Thật ra những gì tôi biết không nhiều lắm." Harry vừa nhỏ giọng vừa nhìn trộm Tom.
Mà Tom lại coi như không nhìn thấy hành động này của nó, chỉ hừ lạnh: "Tiếp tục đi!"
"Đó là một đồ vật hắc ám vô cùng nguy hiểm. Nếu như không biết cách sử dụng có thể dẫn đến phân cắt linh hồn..."
"Khoan đã!" Tom hơi điều chỉnh tư thế ngồi của mình – chân ghế thật cứng, sau đó mới trầm ngâm hỏi: "Không phải Trường Sinh Linh Giá vốn để cất giữ linh hồn con người sao?"
"Tôi không rõ lắm, người nói cho tôi biết, tôi có thể khẳng định người đó đã chết rồi, cho nên lời người đó nói có thể tin cậy. Hắn nói thứ Trường Sinh Linh Giá phân cắt thật ra không phải linh hồn mà là tình cảm."
Tom nhìn Harry hiếm khi lộ vẻ trầm tư hồi tưởng trước mắt, suy xét lời nó vừa nói có bao nhiêu chân thật – có lẽ đã lên tới cao trào lịch sử trong cuộc trò chuyện của hai người bọn hắn?
"Tôi mới chỉ gặp một người thành công chế tạo ra Trường Sinh Linh Giá, có điều người đó đã chết rồi."
Ghi nhớ điểm ấy, Tom tiếp tục nghe Harry hiếm khi thao thao bất tuyệt.
"Cho nên, từ lúc đầu tôi đã cảm thấy rất tò mò về anh. Sau đó, không nhịn được mà lén theo dõi anh, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc anh là người như thế nào."
Chỉ đơn giản như vậy?
Tom dùng ánh mắt không chút che dấu hoài nghi nhìn Harry, cảm thấy lời của nó không hoàn toàn là nói dối, nhưng cũng tuyệt đối không phải lời nói thật. Nhưng, trước mắt, Tom cảm thấy hắn có thể tạm thời chấp nhận lời giải thích này.
Hít sâu một hơi, hắn lại mở miệng hỏi: "Chính vì vậy, cậu đã biết ta giấu sách trong thư viện, hơn nữa còn đợi ta rời đi lén lật ra xem, thậm chí còn cố ý để lại dấu vết để..." Hắn dừng lại một chút, "...ngầm 'cảnh cáo' ta, rằng hành động của ta đã bị cậu biết?" Không cho Harry cơ hội giải thích, Tom híp mắt lại, giọng nói càng lúc càng êm ái cũng càng nguy hiểm. "Nói cho ta, làm sao cậu biết được ta đọc nội dung gì trong sách?"
"Tôi chỉ tò mò mà thôi, cho nên tìm được cuốn sách kia, tôi vừa lật gáy sách để xem rốt cuộc quyển sách nào lại khiến anh xem mà căng thẳng như vậy vừa ăn bánh bí đỏ. Còn về cái gọi là 'cảnh cáo', tôi không hề có ý này, chỉ là vô tình... Tôi không dám dùng thần chú Vệ sinh xóa vết bánh, sợ sẽ xóa luôn cả chữ..." Ôm hai chân ngồi trên thảm trải sàn, giọng điệu của Harry đầy uất ức, đồng thời trong bụng cũng vang lên mấy tiếng ọc ọc.
Tom liếc mắt nhìn Harry ngượng ngùng vò mái đầu rối bù của mình, đột nhiên nở nụ cười gần như cưng chiều. "Ở bên ngoài đến giờ, đói bụng không?" Hắn nói xong cầm khay thức ăn với bánh và nước bí đỏ đặt trên bàn mà trước khi trở về ký túc xá hắn đã xuống bếp lấy, còn ếm thêm một bùa Giữ ấm – từ sau khi vào phòng Harry đã lén liếc nhìn không dưới mười lần – ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Harry nói tiếp, "Ăn đi!" Hắn xong hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc còn hơi ẩm, thái độ cực kỳ dịu dàng yêu chiều.
Harry nhận cái khay, dùng ánh mắt rối rắm hết nhìn đồ ăn trên khay lại nhìn Tom không biết bao nhiêu lần. Đến khi Tom hoài nghi phải chăng cổ của nó bị làm sao, nó mới đột nhiên mở miệng: "Tôi không ăn đâu!"
"Ồ?" Tom nhướn lông mày, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kiên định của Harry.
Hai người nhìn nhau như vậy đến một phút đồng hồ, hắn mới hạ mày, gật đầu. Harry Potter không phát hiện ra hắn đã lén cho Chân Dược vào trong đồ ăn chứ? Thuốc này hắn chỉ trộm ba giọt từ trong hòm thuốc của Slughorn, hơn nữa còn không màu không vị. Có lẽ chỉ là trùng hợp?
"Không ăn thì không ăn." Hắn lấy lại khay đồ ăn từ trong tay Harry tùy ý đặt xuống thảm trải sàn, thậm chí còn bày ra tư thế tùy ý mà vẫn rất ưu nhã cùng ngồi xuống thảm. "Vậy cậu có thể nói cho ta biết, có phải Dumbledore đã cố ý giấu quyển sách nào đó ở khu sách cấm không?"
Harry gật đầu, lại lắc đầu.
Tom nhíu mày: "Ý là của cậu là gì? Không phải Dumbledore?"
"Người giấu cuốn sách viết về Pháp Thuật Hắc Ám Trường Sinh Linh Giá không phải Chủ nhiệm nhà Gryffindor, giáo sư lớp Biến hình." Harry nhỏ giọng nói, "Hơn nữa..." Nó chỉ quyển sách 'Trường Sinh Linh Giá' vẫn còn đang để mở trên bàn của Tom, "Quyển sách kia tôi từng đọc rồi."
Tom sửng sốt, đầu tiên là phẫn nộ vì bí mật của mình bị người khác vạch trần, sau đó hắn phát hiện ra một điểm. Có lẽ nào trước đó Harry nhìn lên bàn của hắn hơn mười lần vốn không phải là nhìn đồ ăn mà nó đã từ chối, mà là nhìn quyển sách kia? Nếu như vậy, có lẽ nó không phải là một người cuồng bí đỏ như nó thể hiện từ trước đến giờ? Đó chẳng qua chỉ là đóng kịch thôi?
Một người từ đầu đến chân toàn là bí mật. Hắn không tra ra được nó có bất cứ quan hệ nào với gia tộc Potter, mặc dù nó cũng mang họ Potter, cũng có mái tóc rối bù đặc trưng của nhà Potter – Tom đã thấy mái tóc rối bù của Harlus, dù cậu ta đã nuôi tóc dài chạm vai nhưng vẫn vô cùng lộn xộn.
Harry Potter, thật sự là một người bất cứ lúc nào cũng khiến người cảm thấy 'bất ngờ'!
Mà người nào đó không hề hay biết hoặc có lẽ là đang cố ý tiếp tục tạo ra 'bất ngờ'.
"Theo những gì tôi biết về Trường Sinh Linh Giá, những gì viết trong quyển sách kia còn thiếu mất một nửa, không được đầy đủ..."
Bàn tay Tom đột ngột vươn lên, không kiềm chế được mà túm lấy cổ áo len của Harry, kéo mái đầu lộn xộn tới sát mặt mình, lúc mở miệng nói, thậm chí có đôi lần môi hắn quét qua làn da trơn mịn của nó, "Ngươi biết Trường Sinh Linh Giá?"
Trong phòng im lặng đến vài phút, sau đó Harry mới chậm rãi có phản ứng, từ từ gỡ bàn tay đã nổi đầy gân xanh của Tom ra khỏi cổ áo mình, "Tôi biết, bởi vì kẻ thù..."
"Kẻ thù linh hồn không hoàn chỉnh tự hủy dung mạo của ngươi!" Tom tiếp lời Harry, sau đó giễu cợt: "Lần đầu tiên ta biết, thì ra có một kẻ thù cường đại có thể bồi dưỡng ra được một pháp sư thiên tài cơ đấy! Harry Potter, còn có gì ngươi không biết không? Hành lang bí mật của Hogwarts, thần chú Vệ sinh vô cùng hiệu quả dọn dẹp sạch sẽ Phòng Chứa Bí Mật, những luận cứ trong bài luận văn, những lời nguyền không được học ở Hogwarts, còn cả Trường Sinh Linh Giá chỉ thoáng được nhắc đến trong rất ít cuốn sách! Potter, ta thật sự rất bội phục kẻ thù vĩ đại kia của ngươi đấy!"
Khóe môi Harry giật giật giống như Tom trước đó.
"Ha ha, anh bội phục hắn, chuyện này đúng là..." Đương nhiên! Là đang tự kỷ! "Thật ra, có rất nhiều điều trong giới Pháp thuật tôi không biết. Chỉ là trước kia tôi sống trong hoàn cảnh tương đối đặc biệt, khác với mọi người cho nên tôi mới biết một vài chuyện ít người biết mà thôi."
"Nếu vậy..." Tom tựa người vào chân ghế, cẩn thận lựa chọn câu từ để hỏi, hơn nữa thầm quyết định bất cứ khi nào cuộc trò chuyện xảy ra vấn đề, hắn sẽ dùng bùa Quên lãng để thay đổi trí nhớ của Harry, "Cậu hiểu biết những gì về 'Trường Sinh Linh Giá'?"
"Thật ra những gì tôi biết không nhiều lắm." Harry vừa nhỏ giọng vừa nhìn trộm Tom.
Mà Tom lại coi như không nhìn thấy hành động này của nó, chỉ hừ lạnh: "Tiếp tục đi!"
"Đó là một đồ vật hắc ám vô cùng nguy hiểm. Nếu như không biết cách sử dụng có thể dẫn đến phân cắt linh hồn..."
"Khoan đã!" Tom hơi điều chỉnh tư thế ngồi của mình – chân ghế thật cứng, sau đó mới trầm ngâm hỏi: "Không phải Trường Sinh Linh Giá vốn để cất giữ linh hồn con người sao?"
"Tôi không rõ lắm, người nói cho tôi biết, tôi có thể khẳng định người đó đã chết rồi, cho nên lời người đó nói có thể tin cậy. Hắn nói thứ Trường Sinh Linh Giá phân cắt thật ra không phải linh hồn mà là tình cảm."
Tom nhìn Harry hiếm khi lộ vẻ trầm tư hồi tưởng trước mắt, suy xét lời nó vừa nói có bao nhiêu chân thật – có lẽ đã lên tới cao trào lịch sử trong cuộc trò chuyện của hai người bọn hắn?
"Tôi mới chỉ gặp một người thành công chế tạo ra Trường Sinh Linh Giá, có điều người đó đã chết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất