[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 34: Tại sao anh vẫn đi tìm?

Trước Sau
"Tom..." Phía sau Tom, Harry băn khoăn nhìn bóng lưng hắn, "Chúng tôi không biết thứ này là gì, anh..."

Tom quay đầu liếc nhìn Harry, lúc ánh mắt lạnh lùng lướt qua Hagrid thì hơi dừng lại, sau đó ngoắc tay với Harry, "Potter, tới đây! Còn trò, trò Hagrid, mặc dù trò là học sinh nhà Gryffindor, nhưng trò lén lút vào Rừng Cấm, là Huynh trưởng ta có quyền phạt trò. Trò đứng đó canh chừng, không được để bất cứ sinh vật có sức uy hiếp nào đến gần bọn ta!"

"Anh Riddle, chuyện này không thể trách Harry, là tôi bắt em ấy đi cùng. Em ấy vốn không muốn..."

"Không cần giải thích, trò Hagrid." Tom dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Harry, "Chỉ cần chú ý xung quanh là được rồi. Về hình thức phạt trò, Chủ nhiệm Nhà của trò sẽ quyết định."

Harry bất đắc dĩ đi về phía Tom, chấp nhận trở thành trò tiêu khiển của hắn. Khuôn mặt đanh lại của Tom hơi giãn ra, hắn túm cánh tay Harry, dùng âm lượng Hagrid không nghe được nói: "Lại gần đây! Lát nữa, dù gặp sinh vật gì cũng không được hoảng hốt, trong thời gian ngắn nhất thu thập hết những nhúm lông kia."

"Cái... gì?"

"Không có thời gian giải thích, Potter!" Tom nói nhanh hơn, bàn tay còn lại cũng đã mò tới một vật thể ấm áp, cảm xúc trơn mượt của lông da càng khiến tim Tom đập nhanh hơn. Quả nhiên hắn không đoán sai! Không ngờ trong Rừng Cấm này không chỉ có Bạch kỳ mã, mà còn có cả loài sinh vật tàng hình gần như chỉ nghe thấy trong truyền thuyết này.

Ra hiệu cho Harry lập tức hành động, tay Tom vẫn không hề ngừng lại. Mặc dù không thể lấy lông của thú tàng hình (*) bằng pháp thuật, hơn nữa dù bị ếm một bùa Hóa đá, nhưng thời gian hóa đá cũng chỉ có hạn. Nhưng Tom tin, hắn và Harry đồng lòng nhất định có thể thu được đủ lông.

Nhẩm tính thời gian, Tom đang ngồi xổm đột nhiên dừng tay, nhét nhúm lông màu thủy ngân trong tay vào trong cặp xách, rồi kéo Harry đi lại chỗ Hagrid, "Thời gian không đủ, mau về thôi." Đi ngang qua sinh vật màu xanh bị hóa đá, hắn chần chừ một chút rồi rút đũa phép chỉ vào khiến nó trôi nổi giữa không trung, theo bọn hắn rời Rừng Cấm.

Khi ba người hổn hển ra đến bìa Rừng Cấm mới nghe thấy tiếng gầm đầy phẫn nộ từ trong Rừng Cấm truyền ra: "Gừm... Gừm... Gừm...!"

Tom nhìn nơi cây rừng xao động dữ dội và chim chóc tán loạn bay lên, ghi nhớ vị trí, đồng thời thầm nhắc nhở mình, nếu không phải không còn cách nào khác, hắn tuyệt đối không mạo hiểm trở lại nơi nguy hiểm đó.

Mặc dù thú tàng hình là một sinh vật rất ôn hòa, nhưng dù sao hắn... ừm... và Harry vừa mới bứt sạch lông của nó... Nghĩ tới đây, dù là người trước giờ luôn quan niệm lợi ích là trên hết, Tom cũng cảm thấy có chút bất an. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn Harry, phát hiện Harry đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.



"Đừng quên liên hệ giữa chúng ta. Sau khi trở về ta sẽ nói cho cậu biết nguyên nhân." Tom hắng giọng, bất chấp gã Lai Khổng lồ ngu ngốc đang đi bên cạnh cũng không ngăn được ánh mắt mờ ám giữa hắn và Harry. Sau đó hắn xoay người, nghiêm mặt nhìn về hướng lâu đài Hogwarts, "Các giáo sư hẳn đã bị tiếng gầm trong Rừng Cấm vừa rồi thu hút. Nếu như hai người các trò không muốn bị đuổi..." Hắn hơi dừng lại, sau đó nói bằng giọng đầy uy hiếp, "Thì nói ta vào Rừng Cấm để kéo các trò ra. Còn về những chuyện xảy ra trong Rừng Cấm, trò..." Tom liếc nhìn Hagrid rồi đổi giọng: "Tốt nhất hai trò nói là không có chuyện gì cả." Nói xong, hắn thu nhỏ sinh vật màu xanh bị hóa đá lại rồi nhét vào trong cặp sách của mình, sau đó dẫn Harry và Hagrid đi tới hướng các giáo sư đang chạy tới.

Đối với Tom – dù trên phương diện học tập hay sinh hoạt đều biểu hiện xuất sắc – các giáo sư Hogwarts rất tin tưởng hắn. Sau khi Gryffindor và Slytherin đều bị trừ hai mươi điểm, Hagrid bị Dumbledore phạt giúp đỡ giáo sư Kettleburn (Kettleburn, giáo sư Chăm sóc Sinh vật huyền bí) chăm sóc những cục cưng bé nhỏ của thầy ấy, Harry thì bị giáo sư Slughorn phạt xử lý dược liệu, Tom có trách nhiệm đưa hai đứa học trò vi phạm nội quy về tòa lâu đài.

Lúc đi qua cửa chính, Tom không nhịn được lại liếc mắt nhìn bóng người màu lam chỉ còn loáng thoáng của Dumbledore đang đi vào Rừng Cấm, mới chào tạm biệt các giáo sư cùng hắn trở về tòa lâu đài rồi đi về phía tháp Gryffindor.

"Trò Hagrid, ta biết lý do trò và Harry vào Rừng Cấm." Xung quanh không còn người nào khác, Tom mới lạnh lùng mở miệng: "Lén nuôi Nhện Khổng lồ, không chỉ vi phạm nội quy trường học, mà nếu như để Bộ Pháp Thuật biết, trò chắc chắn sẽ bị đưa vào Azkaban."

"Tôi..." Hagrid trộm liếc nhìn Harry, Harry lắc đầu ý bảo mình không nói chuyện này cho Tom, "Aragog không hề nguy hiểm, nó chỉ là một con thú đáng yêu, sao...?"

"Đó là vì nhận thức về nguy hiểm của trò với các Pháp sư khác nhau." Tom lạnh lùng ngắt lời Hagrid, "Ta biết trò và Harry là bạn bè, nhưng trò đã bao giờ nghĩ cho bạn mình chưa?"

"Anh có ý gì?" Nghe câu hỏi đầy ngờ vực, Hagrid vốn đang chột dạ lập tức không chút sợ hãi mà trừng mắt hung dữ nhìn Tom: "Tôi đương nhiên coi Harry là người bạn thân thiết nhất của mình, chỉ có em ấy mới không chút thành kiến mà đối tốt với tôi."

"Thế mà trò lại đẩy cậu ta vào tình cảnh nguy hiểm! Đó là Rừng Cấm, đừng nói hai Phù thủy chưa học đến nơi đến chốn như hai trò, ngay cả một Pháp sư trưởng thành cũng không dám tùy tiện đi vào, nhất là còn vào ban đêm. Nếu không có năng lực như giáo sư Dumbledore và giáo sư Slughorn, đi vào Rừng Cấm gần như không khác nào đi tìm cái chết. Mà trò lại chỉ vì một con nhện mà dẫn Harry tới một nơi nguy hiểm như vậy, trò còn không biết xấu hổ nói mình coi Harry là người bạn thân thiết nhất?"

Tom cười lạnh nhìn khuôn mặt của gã Lai Khổng lồ vốn đang ửng đỏ, theo từng lời chỉ trích không chút nương tình của hắn mà càng lúc càng tái nhợt, lúc này mới thở một hơi buồn bực bị đè nén trong ngực ra.

"Tom, anh phải biết là..."

"Câm miệng, Potter!" Tom trừng mắt lườm Harry, sau khi áp lực xung quanh không còn, hắn gần như không khống chế được sự nóng nảy của mình, "Dù Hagrid không biết Rừng Cấm nguy hiểm, chẳng lẽ cậu cũng không biết? Trong đó không chỉ có Người Sói, Nhân mã chưa được Bộ Pháp Thuật thuần hóa, nói không chừng còn rất nhiều sinh vật nguy hiểm khác, cậu chỉ là một thằng nhãi học trò năm nhất lại cả gan đi vào, không phải muốn chết thì là gì?"



Hài lòng nhìn Harry cúi cái đầu trước giờ luôn quật cường xuống, Tom mới thu lại vẻ mặt giả cười mà đầy hung dữ lại, đưa Hagrid tới trước bức tranh Bà Béo, "Tốt nhất trò nên ngoan ngoãn ở trong ký túc xá. Với lại, nếu lần sau có muốn làm chuyện mạo hiểm gì đó nên suy nghĩ kỹ càng, dù trò không sợ chết cũng đừng lôi người khác đi chết cùng."

Hagrid gật đầu, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhìn Harry lí nhí nói một câu xin lỗi, rồi xoay người đi vào trong tháp Gryffindor.

"Gryffindor ngu ngốc!" Tom nhỏ giọng mắng, sau đó chợt nghe thấy giọng nói non nớt vang lên bên cạnh.

"Tom, tôi không hiểu, tại sao anh biết Rừng Cấm nguy hiểm như vậy lại vẫn đi vào tìm tôi?"

Editor chú thích:

(*) Thú tàng hình: tên tiếng Anh: Demiguise, phân loại của Bộ Pháp Thuật: XXXX. Là một sinh vật ăn thực vật rất hiền lành đến từ vùng Viễn Đông. Chúng có khả năng biến mình trở nên vô hình và đoán trước được tương lai, rất khó có thể bắt được chúng, vì vậy cách duy nhất có thể bắt được chúng là làm một điều gì đó hoàn toàn kỳ lạ, không thể đoán trước được, nhử chúng tò mò đến gần xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chỉ có những Phù thủy và Pháp sư chuyên nghiệp được huấn luyện để tìm bắt loài này mới có thể phát hiện ra Demiguise được. Bề ngoài, trông chúng y hệt loài khỉ không đuôi, với đôi mắt đen lớn và bộ lông dài mượt. Toàn bộ cơ thể được bao phủ trong bộ lông mịn mượt màu bạc

Tấm da của loài Demiguise được đánh giá rất cao, vì lông của chúng có thể được dệt thành Áo Khoác Tàng Hình. Tuy nhiên, qua thời gian, những chiếc áo được dệt từ lông của loài này dần trở nên mờ đục, và mất đi khả năng gây tàng hình của mình.

Demiguise có con mắt quan sát rất nhạy bén, lại có khả năng tiên đoán tương lai.



Ta muốn nói:

– Loài vật Demiguise này đúng là chết vì hóng:))

– Tom hẳn là ăn may mới túm được nó

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau