[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 38: Giảng hòa?
Tom quay đầu nhìn người đàn ông đang khập khiễng đi về phía mình quát mắng, ánh mắt lạnh như băng khiến Frank ngay giữa trưa mùa hè nóng bức cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, nhưng ông không vì thế mà quên đi chức trách của mình: "Người nhà Riddle không phải người tốt gì, nếu như mi xông vào, họ sẽ đánh mi đó... Họ là quý tộc, có quyền..."
"Ông Frank, anh ấy tới tìm cháu đó!" Một giọng nói non nớt trong trẻo quen thuộc đột nhiên vang lên, "Đó là một Huynh trưởng ở trường học của cháu. Ông Frank canh chừng giúp cháu, cháu ra ngoài đó nói với anh ấy mấy câu."
"Hóa ra là tìm cháu. Đi đi! Dù sao lúc này nhà Riddle chắc vẫn đang ngủ trưa, chỉ cần cháu trở lại trước bốn giờ là được." Frank lập tức nở một nụ cười, có điều nụ cười này càng khiến khuôn mặt già nua chằng chịt sẹo của lão càng thêm dữ tợn.
Harry chạy lại vòi nước rửa sạch đôi tay dính đầy bùn đất, rồi đi tới chỗ Tom, "Chúng ta tới rừng cây bên kia nói chuyện đi."
Tom cúi đầu nhìn bàn tay vẫn đang nhỏ nước xuống mặt đường đầy bụi, nhẹ gật đầu.
Thật không ngờ, cậu ấy vẫn còn ở đây.
Lẳng lặng đi theo bóng người cao gầy đi tới rừng cây nhỏ gần trang viên, sau khi cảm nhận được không khí mát dịu, Tom mới thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán. "Potter, cậu không còn nơi nào khác để đi sao?" Hắn giả cười mở miệng, cố gắng lờ đi sự kích động khi nhìn thấy Harry.
"Còn!" Harry cười ngốc, không còn vẻ mặt lạnh như băng khi vừa nhìn thấy Tom như lúc cuối năm học Hogwarts nữa, "Nhưng những nơi khác không trả lương cao lại nuôi ăn như nhà Riddle." Hơi dừng lại, Harry hạ giọng thật thấp: "Hơn nữa, phần lớn người ta không dám sử dụng lao động vị thành niên, cho nên dù ông Riddle thường bắt tôi làm những công việc quá sức, tôi vẫn ở lại nơi này."
"Có vẻ như..." Tom giả cười dựa vào thân cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá xum xuê chiếu lên mặt hắn, "...lão Riddle không phải người tốt đẹp gì, sử dụng lao động vị thành niên, hơn nữa còn bắt cậu làm công việc quá sức." Ánh mắt của hắn mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta ngay giữa mùa hè oi bức cũng không nhịn được mà phát lạnh, "Lúc đến đây ta đã dò la về ông ta, còn cả chuyện của con trai nhà Riddle nữa..."
"Anh... là con cậu chủ thật sao?" Harry trợn tròn hai mắt, mà Tom lại nguy hiểm nheo mắt lại, không khí hòa hợp khó khăn mới khôi phục lại giữa hai người đột nhiên trở nên nặng nề.
"Ta tưởng lúc chúng ta gặp nhau một năm trước, cậu đã biết rồi chứ, cậu Potter?" Giọng điệu của Tom êm ái mà lạnh như băng, "Nếu như ở trường học, ta nghe thấy những chuyện không nên nghe..."
Harry giơ tay phải lên, "Anh quên rồi sao, Tom?" Bàn tay bị xước do cắt cỏ đung đưa trước mặt Tom, "Giữ bí mật của đối phương như chính bí mật của mình. Hơn nữa, tôi giống người nhiều chuyện lắm sao?"
"Cậu là người hay vô tình nói ra những chuyện quan trọng." Nhớ năm học trước, tất cả học trò Hogwarts đều hắn và Harry bằng ánh mắt mờ ám, Tom không nhịn được muốn điên lên.
Hắn là một Slytherin, một Slytherin chân chính, không phải Gryffindor có vấn đề về thẩm mỹ, sao hắn có thể thích Harry Potter chỉ riêng cách ăn mặc đã đủ trở thành nỗi sỉ nhục cho Slytherin?
Có điều...
Tom híp mắt nhìn Harry đang cúi đầu đá đá cỏ dưới chân, xuyên qua cặp kính cũ rích nhìn đôi con ngươi màu ngọc bích, cái mũi thẳng, cánh môi ửng hồng, chiếc cằm vì gầy gò mà hơi nhọn, nuốt nước bọt, sau đó hắng giọng.
"Ta muốn gặp con trai nhà Riddle..."
"Anh muốn làm gì?" Harry vốn đang bày ra dáng vẻ hối lỗi đột nhiên như bị người đấm cho một cú, nhìn Tom đầy cảnh giác.
"Gặp ông ta, hỏi một vài chuyện. Chuyện sau đó, ta chưa nghĩ xong." Tom chần chừ, sau đó nhún nhún vai rồi đứng thẳng người, một tay đưa tới nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Harry, thấy nó không tránh đi mới tiến sâu năm ngón tay vào mái tóc dính đầy mồ hôi của nó, nhẹ xoa xoa mấy cái. Bọn hắn... coi như giảng hòa rồi nhỉ?
Có lẽ, hắn đúng là có chút thích thằng nhóc lúc thì thông minh, lúc lại ngu ngốc, khi thì khiến người ta giật mình này? Ít nhất thì, hắn thích vẻ mặt hưởng thụ như mèo con này.
"Có thể giúp tôi gặp mặt con trai nhà Riddle không?" Hắn dùng giọng nói dịu dàng như một loại thuốc độc nói ra mục đích đến đây của mình. Mặc dù Harry ở nơi này là nằm ngoài dự tính của hắn, cho dù chuyện này sẽ gây một chút cản trở cho kế hoạch của hắn, nhưng so với tâm trạng khó chịu không sao hiểu nổi suốt kỳ nghỉ hè, hắn chấp nhận những cản trở kia. Hơn nữa, Harry còn có thể có ích với hắn.
"Tôi..." Harry cắn môi dưới, vẻ mặt rối rắm khiến người ta nhìn cũng cảm nhận được nó đang khó xử đến thế nào. "Tom, tôi có thể đi gặp cậu chủ Riddle với anh không?"
Tom lập tức từ chối, "Không thể!" Hắn sao có thể cho bất luận kẻ nào biết hắn bị chính ba má mình ruồng bỏ! Hắn đương nhiên không muốn bất kỳ người nào biết bí mật này, trừ phi...
*
Tom dùng tư thế nhàn hạ như chủ nhân ngồi trong phòng khách nhà Riddle, nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề không giấu nổi sự căng thẳng trước mặt, cố gắng lờ đi Harry Potter đang đứng trong góc.
"Mày chính là đứa trẻ kia, đúng không? Mày chính là nghiệt..."
"Câm miệng!" Tom âm trầm quát. Đối diện với người đàn ông mình hận thấu xương từ khi biết rõ thân thế của mình, hắn không sao đè nén được sự tàn ác trong mình, lạnh giọng quát con trai nhà Riddle – người ba ruột của hắn, "Ta tới đây không phải để nghe mi nói không mong chờ ta được sinh ra hay gì khác, ta không chút hứng thú với chuyện xưa của mi và người đàn bà kia."
"Vậy mày tới đây làm gì? Tao cảnh cáo mày, dù mày có là... có là..." Sắc mặt cậu con trai nhà Riddle hết trắng bệch lại tái nhợt, cuối cùng đỏ gay lên. Dáng vẻ này khiến Harry đứng một góc thấy vô cùng thích thú, hoàn toàn quên mất sự khó xử khi Tom ra điều kiện trước khi đồng ý cho nó đi gặp cậu chủ nhà Riddle cùng.
"Mày đừng mơ kiếm được một pen-ni(*) nào của nhà Riddle! Tao tuyệt đối không bao giờ thừa nhận đồ quái vật như mày!"
Không khí trong phòng nháy mắt đông cứng lại, Tom từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Riddle. Mà Harry cảm nhận được sự nguy hiểm cũng liền đề cao cảnh giác...
Editor chú thích:
Penny là một đồng xu hoặc một loại tiền tệ được sử dụng ở một số nước nói tiếng Anh. Nó thường là các mệnh giá nhỏ nhất trong một hệ thống tiền tệ.
"Ông Frank, anh ấy tới tìm cháu đó!" Một giọng nói non nớt trong trẻo quen thuộc đột nhiên vang lên, "Đó là một Huynh trưởng ở trường học của cháu. Ông Frank canh chừng giúp cháu, cháu ra ngoài đó nói với anh ấy mấy câu."
"Hóa ra là tìm cháu. Đi đi! Dù sao lúc này nhà Riddle chắc vẫn đang ngủ trưa, chỉ cần cháu trở lại trước bốn giờ là được." Frank lập tức nở một nụ cười, có điều nụ cười này càng khiến khuôn mặt già nua chằng chịt sẹo của lão càng thêm dữ tợn.
Harry chạy lại vòi nước rửa sạch đôi tay dính đầy bùn đất, rồi đi tới chỗ Tom, "Chúng ta tới rừng cây bên kia nói chuyện đi."
Tom cúi đầu nhìn bàn tay vẫn đang nhỏ nước xuống mặt đường đầy bụi, nhẹ gật đầu.
Thật không ngờ, cậu ấy vẫn còn ở đây.
Lẳng lặng đi theo bóng người cao gầy đi tới rừng cây nhỏ gần trang viên, sau khi cảm nhận được không khí mát dịu, Tom mới thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán. "Potter, cậu không còn nơi nào khác để đi sao?" Hắn giả cười mở miệng, cố gắng lờ đi sự kích động khi nhìn thấy Harry.
"Còn!" Harry cười ngốc, không còn vẻ mặt lạnh như băng khi vừa nhìn thấy Tom như lúc cuối năm học Hogwarts nữa, "Nhưng những nơi khác không trả lương cao lại nuôi ăn như nhà Riddle." Hơi dừng lại, Harry hạ giọng thật thấp: "Hơn nữa, phần lớn người ta không dám sử dụng lao động vị thành niên, cho nên dù ông Riddle thường bắt tôi làm những công việc quá sức, tôi vẫn ở lại nơi này."
"Có vẻ như..." Tom giả cười dựa vào thân cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá xum xuê chiếu lên mặt hắn, "...lão Riddle không phải người tốt đẹp gì, sử dụng lao động vị thành niên, hơn nữa còn bắt cậu làm công việc quá sức." Ánh mắt của hắn mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta ngay giữa mùa hè oi bức cũng không nhịn được mà phát lạnh, "Lúc đến đây ta đã dò la về ông ta, còn cả chuyện của con trai nhà Riddle nữa..."
"Anh... là con cậu chủ thật sao?" Harry trợn tròn hai mắt, mà Tom lại nguy hiểm nheo mắt lại, không khí hòa hợp khó khăn mới khôi phục lại giữa hai người đột nhiên trở nên nặng nề.
"Ta tưởng lúc chúng ta gặp nhau một năm trước, cậu đã biết rồi chứ, cậu Potter?" Giọng điệu của Tom êm ái mà lạnh như băng, "Nếu như ở trường học, ta nghe thấy những chuyện không nên nghe..."
Harry giơ tay phải lên, "Anh quên rồi sao, Tom?" Bàn tay bị xước do cắt cỏ đung đưa trước mặt Tom, "Giữ bí mật của đối phương như chính bí mật của mình. Hơn nữa, tôi giống người nhiều chuyện lắm sao?"
"Cậu là người hay vô tình nói ra những chuyện quan trọng." Nhớ năm học trước, tất cả học trò Hogwarts đều hắn và Harry bằng ánh mắt mờ ám, Tom không nhịn được muốn điên lên.
Hắn là một Slytherin, một Slytherin chân chính, không phải Gryffindor có vấn đề về thẩm mỹ, sao hắn có thể thích Harry Potter chỉ riêng cách ăn mặc đã đủ trở thành nỗi sỉ nhục cho Slytherin?
Có điều...
Tom híp mắt nhìn Harry đang cúi đầu đá đá cỏ dưới chân, xuyên qua cặp kính cũ rích nhìn đôi con ngươi màu ngọc bích, cái mũi thẳng, cánh môi ửng hồng, chiếc cằm vì gầy gò mà hơi nhọn, nuốt nước bọt, sau đó hắng giọng.
"Ta muốn gặp con trai nhà Riddle..."
"Anh muốn làm gì?" Harry vốn đang bày ra dáng vẻ hối lỗi đột nhiên như bị người đấm cho một cú, nhìn Tom đầy cảnh giác.
"Gặp ông ta, hỏi một vài chuyện. Chuyện sau đó, ta chưa nghĩ xong." Tom chần chừ, sau đó nhún nhún vai rồi đứng thẳng người, một tay đưa tới nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Harry, thấy nó không tránh đi mới tiến sâu năm ngón tay vào mái tóc dính đầy mồ hôi của nó, nhẹ xoa xoa mấy cái. Bọn hắn... coi như giảng hòa rồi nhỉ?
Có lẽ, hắn đúng là có chút thích thằng nhóc lúc thì thông minh, lúc lại ngu ngốc, khi thì khiến người ta giật mình này? Ít nhất thì, hắn thích vẻ mặt hưởng thụ như mèo con này.
"Có thể giúp tôi gặp mặt con trai nhà Riddle không?" Hắn dùng giọng nói dịu dàng như một loại thuốc độc nói ra mục đích đến đây của mình. Mặc dù Harry ở nơi này là nằm ngoài dự tính của hắn, cho dù chuyện này sẽ gây một chút cản trở cho kế hoạch của hắn, nhưng so với tâm trạng khó chịu không sao hiểu nổi suốt kỳ nghỉ hè, hắn chấp nhận những cản trở kia. Hơn nữa, Harry còn có thể có ích với hắn.
"Tôi..." Harry cắn môi dưới, vẻ mặt rối rắm khiến người ta nhìn cũng cảm nhận được nó đang khó xử đến thế nào. "Tom, tôi có thể đi gặp cậu chủ Riddle với anh không?"
Tom lập tức từ chối, "Không thể!" Hắn sao có thể cho bất luận kẻ nào biết hắn bị chính ba má mình ruồng bỏ! Hắn đương nhiên không muốn bất kỳ người nào biết bí mật này, trừ phi...
*
Tom dùng tư thế nhàn hạ như chủ nhân ngồi trong phòng khách nhà Riddle, nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề không giấu nổi sự căng thẳng trước mặt, cố gắng lờ đi Harry Potter đang đứng trong góc.
"Mày chính là đứa trẻ kia, đúng không? Mày chính là nghiệt..."
"Câm miệng!" Tom âm trầm quát. Đối diện với người đàn ông mình hận thấu xương từ khi biết rõ thân thế của mình, hắn không sao đè nén được sự tàn ác trong mình, lạnh giọng quát con trai nhà Riddle – người ba ruột của hắn, "Ta tới đây không phải để nghe mi nói không mong chờ ta được sinh ra hay gì khác, ta không chút hứng thú với chuyện xưa của mi và người đàn bà kia."
"Vậy mày tới đây làm gì? Tao cảnh cáo mày, dù mày có là... có là..." Sắc mặt cậu con trai nhà Riddle hết trắng bệch lại tái nhợt, cuối cùng đỏ gay lên. Dáng vẻ này khiến Harry đứng một góc thấy vô cùng thích thú, hoàn toàn quên mất sự khó xử khi Tom ra điều kiện trước khi đồng ý cho nó đi gặp cậu chủ nhà Riddle cùng.
"Mày đừng mơ kiếm được một pen-ni(*) nào của nhà Riddle! Tao tuyệt đối không bao giờ thừa nhận đồ quái vật như mày!"
Không khí trong phòng nháy mắt đông cứng lại, Tom từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Riddle. Mà Harry cảm nhận được sự nguy hiểm cũng liền đề cao cảnh giác...
Editor chú thích:
Penny là một đồng xu hoặc một loại tiền tệ được sử dụng ở một số nước nói tiếng Anh. Nó thường là các mệnh giá nhỏ nhất trong một hệ thống tiền tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất