[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 51: Bỏ đá xuống giếng
Nhận được câu trả lời của Harry, Tom nhíu mày, chuyện này hắn có thể suy đoán ra được. "Rốt cuộc là vì sao?"
"Tôi..." Harry lại do dự, "Tôi đã đồng ý với giáo sư Dumbledore là sẽ không nói cho bất kỳ ai." Nó đã đồng ý với người thầy đã chết.
Theo bản năng chống cự Lời Nguyền Độc Đoán?
Tom sửng sốt, sau khi khống chế cho giọng nói của mình trở nên mềm mỏng mới chậm rãi nói tiếp: "Giáo sư Dumbledore cũng đã đồng ý để cậu nói cho ta biết. Harry, nói cho ta biết tại sao Ariana lại muốn ngăn cản giáo sư Dumbledore và Grindelwald ở bên nhau?"
"Cô ấy..." Vẻ mặt trống rỗng, ngu độn của Harry cho Tom thấy, rõ ràng nó vẫn còn nằm trong tầm khống chế của hắn, nhưng lời Harry nói ra sau đó làm cho Tom muốn phát điên, "Cô ấy chết."
Một người chết có thể ngăn cản hai Pháp sư cường đại ở bên nhau được sao? Được sao? Được sao?
Tom gần như muốn túm lấy vai Harry mà dùng sức lắc, xem có thể làm văng từ trong đầu nó ra vật gì khác thường không. Thế nhưng, cuối cùng hắn chỉ hít một hơi thật sâu, sau đó mới giơ đũa phép lên chuẩn bị hóa giải bùa chú. Bởi vì hắn phát hiện, dù đã bị khống chế hay những lúc bình thường, Harry chưa bao giờ nói đúng trọng điểm hắn muốn.
Ngay khi đũa phép phát ra tia sáng, Tom đột nhiên mở miệng, hỏi một câu khiến cho Harry vốn không hề bị Lời Nguyền Độc Đoán khống chế không kịp chuẩn bị.
"Cậu cho ta là người thế nào?"
"So với Grindelwald, càng thêm..." Harry đột nhiên ngậm miệng lại, mà cùng thời gian đó, bùa chú của Tom cũng đã đánh trúng người Harry.
Tom không để ý đến việc nó đột nhiên ngừng lại, chỉ cho là phản ứng bình thường khi hóa giải Lời Nguyền Độc Đoán mà thôi. Hắn chỉ chú ý là Harry đã coi hắn ngang bằng với Chúa Tể Hắc Ám nước Đức Grindelwald mà thôi. Về phần so với Grindelwald càng thêm gì, không quan trọng, mà hắn cũng không muốn nghe.
"Harry, cậu không sao chứ?"
"Tôi làm sao vậy?"
Tom thầm thở ra một hơi, mặt không đổi sắc trả lời: "Cậu ngủ quên mất. Nếu mệt thì mau về nghỉ ngơi sớm đi. Về chuyện của Dumbledore, ta chỉ đang hoài nghi, lần này Grindelwald đến đây chủ yếu hẳn là muốn tìm Dumbledore mới phải."
Nhìn theo bóng lưng Harry, lúc này Tom mới thư giãn nằm xuống thảm sàn, cởi đôi vớ hơi dày ra khỏi chân, nhìn con Bông Thoa Lùn đang nhảy nhót trên người hắn.
Dùng Lời Nguyền Độc Đoán với Harry, nói thực trong lòng hắn cũng không thoải mái. Hơn một năm nay, chỉ có duy nhất một người không đơn thuần chỉ là mục tiêu cho hắn lợi dụng...
Tom siết chặt nắm tay, khớp xương vì bị dùng sức mà chuyển sang màu tím, hơn nữa còn phát ra những tiếng răng rắc.
Lợi ích của mình mới là quan trọng nhất! Hơn nữa, chỉ cần nắm chắc tất cả, không để cho Harry biết chuyện đã xảy ra tối nay, hết thảy sẽ giống như trước đây.
Có điều, Tom vốn không hề ngờ được rằng, Harry lại dễ dàng chống cự lại được Lời Nguyền Độc Đoán của hắn.
Mặc dù từ khi bắt đầu quen biết, Tom vẫn luôn nhắc nhở chính mình không nên xem thường Harry, hơn nữa Harry càng ngày càng tỏ ra nó là một nhân vật nguy hiểm, vậy mà, cuối cùng hắn vẫn xem thường nó.
Harry vừa về tới ký túc xá, Alphard vẫn chưa ngủ liền phát hiện vẻ mặt của nó có gì đó khác thường. Alphard lập tức nhảy từ trên giường xuống, đi đến chỗ Harry sau khi đóng cửa lại liền đứng thừ người trước cửa, bất an nhỏ giọng gọi: "Harry?"
Harry lúc này mới hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Alphard.
Vừa nhìn liền hoảng hốt, Alphard hoảng sợ đến suýt chút nữa hô lên một tiếng... Harry từ trước đến giờ luôn lạc quan vui vẻ, dù có bị các giáo sư trừ điểm, phạt cấm túc cũng đều luôn cười, lúc này lại đang khóc!
Lần trước Harry khóc, cậu không nhìn thấy, cho tới bây giờ cũng không biết. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Harry rơi lệ, Alphard thoáng suy đoán Harry có phải vừa mất người thân thiết nào không, nhưng mà ngẫm lại, cậu nhớ ra, Harry đã từng nói mình là cô nhi.
"Harry, đã xảy ra chuyện gì? Có phải có học sinh lớp lớn nào bắt nạt cậu không? Nếu như cậu không đánh lại được bọn họ, mình sẽ giúp..." Alphard nói, ánh mắt sáng lên, "Đúng rồi, chúng ta còn có thể đi tìm Huynh trưởng Riddle, anh ấy quan tâm cậu như vậy, nhất định giúp cậu hả giận... A..."
Sắc mặt Harry đã bớt bi thương hơn lúc mới ngẩng đầu lên, nhưng vừa nghe thấy cái tên Riddle, sắc mặt nó lập tức tái nhợt, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
"Đừng nhắc đến người đó trước mặt mình!" Harry nhỏ giọng gầm lên, không để ý đến Alphard nữa mà xông thẳng vào phòng vệ sinh.
Nó cần yên tĩnh một mình suy nghĩ xem sau này nên dùng thái độ gì để đối mặt với Riddle.
Giả bộ không biết gì sao?
Harry cắn môi, thầy Dumbledore nói rất đúng, bất kể là Voldemort hay là Tom Riddle, đều không thể hiểu được tình yêu. Bất kể là tình thân, tình bạn, tình yêu, hắn đều không thể hiểu được!
*
Mãi cho đến trước ngày Valentine, không một ai phát hiện ra được sự khác thường giữa Tom và Harry. Trong mắt những học trò khác, hai người bọn nó vẫn ngồi ăn cùng nhau, nói chuyện với nhau vẫn mang nụ cười giả thường thấy. Chỉ có điều Harry hình như bị cấm túc nhiều hơn, nhiều đến mức đôi khi đến giờ ăn vẫn còn chưa thấy bóng dáng của nó, chứ đừng nói chi đến thời gian sau giờ học. Thậm chí Mulciber còn nghe nói, có mấy giáo sư còn tranh nhau thời gian cấm túc của Harry nữa.
E rằng, chỉ có Alphard đã nhìn thấy Harry khóc, còn nghe được tiếng gầm nhẹ như dã thú bị thương của Harry từ trong nhà vệ sinh truyền ra đêm đó mới mơ hồ hoài nghi phải chăng giữa Harry và Tom đã xảy ra xích mích gì đó hay không. Có điều, hai người kia lại rất giỏi che giấu.
"Thủ lĩnh..." Nuốt một miệng đầy đồ ăn, Mulciber ngồi cách Tom một vị trí nhích mông tới gần, nhỏ giọng nói: "Tin tức vừa mới nhận được, thằng nhãi Potter đang ở trong Nhà Kính thay chậu cho Nhân sâm."
"Biết nguyên nhân không?" Tom cúi đầu cắt thịt sườn dê trong đĩa, dùng dĩa lấy một miếng nhỏ, chấm nước sốt rồi đưa lên miệng.
Nếu như mấy ngày đầu hắn còn chưa nhận ra, thì qua mười mấy ngày nay quan sát, hắn đã có thể khẳng định, Harry cố tình tránh hắn. Là vì 'cảm giác nguy hiểm' Harry thường nói, hay là nó đã biết được chuyện hắn làm đêm đó?
"Nghe nói là bởi vì cuối tiết Thảo Dược Học, nó suýt chút nữa bị một cây Bẫy Quỷ(*) quấn lấy. Mặc dù cuối cùng được cứu, cũng không bị thương nặng, nhưng làm cho Nhà Kính bị tổn thất không nhỏ..."
(*) Bẫy Qủy (còn gọi là Tấm lưới Sa tăng) là 1 loại thảo dược thần bí có khả năng siết chặt hoặc thắt cổ bất kì vật nào rơi vào khoảng không gian xung quanh nó hoặc vật gì chạm vào nó. Nó được miêu tả như là những cái tua quấn giống như dây nho bung rộng rãi các phía và quấn chặt bất cứ cái gì trong tầm với của nó. Bẫy Qủy ưa ẩm ướt và tối tăm, nó sẽ chết nếu có ánh sáng hoặc sức nóng ngọn lửa (ngọn chuông xanh) và giải thoát cho nạn nhân (chẳng may đang bị nó quấn).
"Ta biết rồi." Tom đặt dao nĩa xuống, không nhìn đến một nửa miếng thịt sườn dê còn trên đĩa, nhỏ giọng nói, "Cứ để cậu ta ở đó đi chịu phạt đi. Người ngay cả mạng của mình cũng không để ý, không ăn một bữa trưa cũng chẳng sao cả."
"Thủ lĩnh không tới đó nhìn nó sao?" Mulciber theo bản năng hỏi, sau đó liền nhận được một ánh mắt lạnh như băng của Tom.
Mulciber đi ra ngoài cùng Tom, nhìn hắn đi theo hướng đến thư viện, y hơi chần chừ một chút, sau đó đột nhiên trừng mắt xoay người đi ra phía ngoài tòa lâu đài, đến Nhà Kính.
Nếu Tom đã không còn quan tâm đến thằng nhãi Potter kia nữa, việc gì y không tìm chút việc vui để làm?
"Tôi..." Harry lại do dự, "Tôi đã đồng ý với giáo sư Dumbledore là sẽ không nói cho bất kỳ ai." Nó đã đồng ý với người thầy đã chết.
Theo bản năng chống cự Lời Nguyền Độc Đoán?
Tom sửng sốt, sau khi khống chế cho giọng nói của mình trở nên mềm mỏng mới chậm rãi nói tiếp: "Giáo sư Dumbledore cũng đã đồng ý để cậu nói cho ta biết. Harry, nói cho ta biết tại sao Ariana lại muốn ngăn cản giáo sư Dumbledore và Grindelwald ở bên nhau?"
"Cô ấy..." Vẻ mặt trống rỗng, ngu độn của Harry cho Tom thấy, rõ ràng nó vẫn còn nằm trong tầm khống chế của hắn, nhưng lời Harry nói ra sau đó làm cho Tom muốn phát điên, "Cô ấy chết."
Một người chết có thể ngăn cản hai Pháp sư cường đại ở bên nhau được sao? Được sao? Được sao?
Tom gần như muốn túm lấy vai Harry mà dùng sức lắc, xem có thể làm văng từ trong đầu nó ra vật gì khác thường không. Thế nhưng, cuối cùng hắn chỉ hít một hơi thật sâu, sau đó mới giơ đũa phép lên chuẩn bị hóa giải bùa chú. Bởi vì hắn phát hiện, dù đã bị khống chế hay những lúc bình thường, Harry chưa bao giờ nói đúng trọng điểm hắn muốn.
Ngay khi đũa phép phát ra tia sáng, Tom đột nhiên mở miệng, hỏi một câu khiến cho Harry vốn không hề bị Lời Nguyền Độc Đoán khống chế không kịp chuẩn bị.
"Cậu cho ta là người thế nào?"
"So với Grindelwald, càng thêm..." Harry đột nhiên ngậm miệng lại, mà cùng thời gian đó, bùa chú của Tom cũng đã đánh trúng người Harry.
Tom không để ý đến việc nó đột nhiên ngừng lại, chỉ cho là phản ứng bình thường khi hóa giải Lời Nguyền Độc Đoán mà thôi. Hắn chỉ chú ý là Harry đã coi hắn ngang bằng với Chúa Tể Hắc Ám nước Đức Grindelwald mà thôi. Về phần so với Grindelwald càng thêm gì, không quan trọng, mà hắn cũng không muốn nghe.
"Harry, cậu không sao chứ?"
"Tôi làm sao vậy?"
Tom thầm thở ra một hơi, mặt không đổi sắc trả lời: "Cậu ngủ quên mất. Nếu mệt thì mau về nghỉ ngơi sớm đi. Về chuyện của Dumbledore, ta chỉ đang hoài nghi, lần này Grindelwald đến đây chủ yếu hẳn là muốn tìm Dumbledore mới phải."
Nhìn theo bóng lưng Harry, lúc này Tom mới thư giãn nằm xuống thảm sàn, cởi đôi vớ hơi dày ra khỏi chân, nhìn con Bông Thoa Lùn đang nhảy nhót trên người hắn.
Dùng Lời Nguyền Độc Đoán với Harry, nói thực trong lòng hắn cũng không thoải mái. Hơn một năm nay, chỉ có duy nhất một người không đơn thuần chỉ là mục tiêu cho hắn lợi dụng...
Tom siết chặt nắm tay, khớp xương vì bị dùng sức mà chuyển sang màu tím, hơn nữa còn phát ra những tiếng răng rắc.
Lợi ích của mình mới là quan trọng nhất! Hơn nữa, chỉ cần nắm chắc tất cả, không để cho Harry biết chuyện đã xảy ra tối nay, hết thảy sẽ giống như trước đây.
Có điều, Tom vốn không hề ngờ được rằng, Harry lại dễ dàng chống cự lại được Lời Nguyền Độc Đoán của hắn.
Mặc dù từ khi bắt đầu quen biết, Tom vẫn luôn nhắc nhở chính mình không nên xem thường Harry, hơn nữa Harry càng ngày càng tỏ ra nó là một nhân vật nguy hiểm, vậy mà, cuối cùng hắn vẫn xem thường nó.
Harry vừa về tới ký túc xá, Alphard vẫn chưa ngủ liền phát hiện vẻ mặt của nó có gì đó khác thường. Alphard lập tức nhảy từ trên giường xuống, đi đến chỗ Harry sau khi đóng cửa lại liền đứng thừ người trước cửa, bất an nhỏ giọng gọi: "Harry?"
Harry lúc này mới hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Alphard.
Vừa nhìn liền hoảng hốt, Alphard hoảng sợ đến suýt chút nữa hô lên một tiếng... Harry từ trước đến giờ luôn lạc quan vui vẻ, dù có bị các giáo sư trừ điểm, phạt cấm túc cũng đều luôn cười, lúc này lại đang khóc!
Lần trước Harry khóc, cậu không nhìn thấy, cho tới bây giờ cũng không biết. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Harry rơi lệ, Alphard thoáng suy đoán Harry có phải vừa mất người thân thiết nào không, nhưng mà ngẫm lại, cậu nhớ ra, Harry đã từng nói mình là cô nhi.
"Harry, đã xảy ra chuyện gì? Có phải có học sinh lớp lớn nào bắt nạt cậu không? Nếu như cậu không đánh lại được bọn họ, mình sẽ giúp..." Alphard nói, ánh mắt sáng lên, "Đúng rồi, chúng ta còn có thể đi tìm Huynh trưởng Riddle, anh ấy quan tâm cậu như vậy, nhất định giúp cậu hả giận... A..."
Sắc mặt Harry đã bớt bi thương hơn lúc mới ngẩng đầu lên, nhưng vừa nghe thấy cái tên Riddle, sắc mặt nó lập tức tái nhợt, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
"Đừng nhắc đến người đó trước mặt mình!" Harry nhỏ giọng gầm lên, không để ý đến Alphard nữa mà xông thẳng vào phòng vệ sinh.
Nó cần yên tĩnh một mình suy nghĩ xem sau này nên dùng thái độ gì để đối mặt với Riddle.
Giả bộ không biết gì sao?
Harry cắn môi, thầy Dumbledore nói rất đúng, bất kể là Voldemort hay là Tom Riddle, đều không thể hiểu được tình yêu. Bất kể là tình thân, tình bạn, tình yêu, hắn đều không thể hiểu được!
*
Mãi cho đến trước ngày Valentine, không một ai phát hiện ra được sự khác thường giữa Tom và Harry. Trong mắt những học trò khác, hai người bọn nó vẫn ngồi ăn cùng nhau, nói chuyện với nhau vẫn mang nụ cười giả thường thấy. Chỉ có điều Harry hình như bị cấm túc nhiều hơn, nhiều đến mức đôi khi đến giờ ăn vẫn còn chưa thấy bóng dáng của nó, chứ đừng nói chi đến thời gian sau giờ học. Thậm chí Mulciber còn nghe nói, có mấy giáo sư còn tranh nhau thời gian cấm túc của Harry nữa.
E rằng, chỉ có Alphard đã nhìn thấy Harry khóc, còn nghe được tiếng gầm nhẹ như dã thú bị thương của Harry từ trong nhà vệ sinh truyền ra đêm đó mới mơ hồ hoài nghi phải chăng giữa Harry và Tom đã xảy ra xích mích gì đó hay không. Có điều, hai người kia lại rất giỏi che giấu.
"Thủ lĩnh..." Nuốt một miệng đầy đồ ăn, Mulciber ngồi cách Tom một vị trí nhích mông tới gần, nhỏ giọng nói: "Tin tức vừa mới nhận được, thằng nhãi Potter đang ở trong Nhà Kính thay chậu cho Nhân sâm."
"Biết nguyên nhân không?" Tom cúi đầu cắt thịt sườn dê trong đĩa, dùng dĩa lấy một miếng nhỏ, chấm nước sốt rồi đưa lên miệng.
Nếu như mấy ngày đầu hắn còn chưa nhận ra, thì qua mười mấy ngày nay quan sát, hắn đã có thể khẳng định, Harry cố tình tránh hắn. Là vì 'cảm giác nguy hiểm' Harry thường nói, hay là nó đã biết được chuyện hắn làm đêm đó?
"Nghe nói là bởi vì cuối tiết Thảo Dược Học, nó suýt chút nữa bị một cây Bẫy Quỷ(*) quấn lấy. Mặc dù cuối cùng được cứu, cũng không bị thương nặng, nhưng làm cho Nhà Kính bị tổn thất không nhỏ..."
(*) Bẫy Qủy (còn gọi là Tấm lưới Sa tăng) là 1 loại thảo dược thần bí có khả năng siết chặt hoặc thắt cổ bất kì vật nào rơi vào khoảng không gian xung quanh nó hoặc vật gì chạm vào nó. Nó được miêu tả như là những cái tua quấn giống như dây nho bung rộng rãi các phía và quấn chặt bất cứ cái gì trong tầm với của nó. Bẫy Qủy ưa ẩm ướt và tối tăm, nó sẽ chết nếu có ánh sáng hoặc sức nóng ngọn lửa (ngọn chuông xanh) và giải thoát cho nạn nhân (chẳng may đang bị nó quấn).
"Ta biết rồi." Tom đặt dao nĩa xuống, không nhìn đến một nửa miếng thịt sườn dê còn trên đĩa, nhỏ giọng nói, "Cứ để cậu ta ở đó đi chịu phạt đi. Người ngay cả mạng của mình cũng không để ý, không ăn một bữa trưa cũng chẳng sao cả."
"Thủ lĩnh không tới đó nhìn nó sao?" Mulciber theo bản năng hỏi, sau đó liền nhận được một ánh mắt lạnh như băng của Tom.
Mulciber đi ra ngoài cùng Tom, nhìn hắn đi theo hướng đến thư viện, y hơi chần chừ một chút, sau đó đột nhiên trừng mắt xoay người đi ra phía ngoài tòa lâu đài, đến Nhà Kính.
Nếu Tom đã không còn quan tâm đến thằng nhãi Potter kia nữa, việc gì y không tìm chút việc vui để làm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất