[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 73: Bài thi đầu tiên(2)
Theo giáo sư Slughorn đi vào Rừng Cấm, nhìn thấy ba sinh vật thần kỳ không dễ đối phó kia, Tom không khỏi có chút choáng váng. Hắn từng nghiên cứu về ba sinh vật đang bị nhốt trong lồng, nhưng hắn không ngờ được rằng Bộ Pháp Thuật và trường học lại thật sự sẽ đưa những sinh vật nguy hiểm đến cả Pháp sư trưởng thành cũng không đối phó ra làm đạo cụ trong Cuộc thi đấu. Nếu trong lúc tranh tài chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba con thú hoang kia không được kiềm chế, không riêng gì các tuyển thủ, chỉ sợ đến cả học trò trên khán đài cũng đều bị tấn công.
Lúc về đến hầm Slytherin, Tom nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ có thể nhún vai, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì hay không cũng chỉ có thể nhờ cậy vận may của bản thân. Nhưng nếu hắn đấu với Nhện Khổng lồ tám mắt... Nghĩ đến con Tử Xà Jerry và Bông Thoa Lùn đang bị nhốt trong Phòng Chứa Bí Mật, Tom nhếch môi cười. Có lẽ đến lúc đó hắn chỉ cần thả Jerry ra là được.
Nghĩ như vậy, hắn liền lướt qua Phòng Sinh Hoạt Chung đầy nhóc học trò túm năm tụm ba nằm úp mặt trên bàn làm bài tập, đi về phòng ngủ của mình. Từ xa đã nhìn thấy một bóng người đang dựa lên cửa phòng hắn buồn chán đá đá chân.
"Harry, chờ ta sao?" Tom đi lại, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Harry, liền mở cửa cho nó vào phòng mình trước rồi mới hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Bài thi đấu đầu tiên, Nhện Khổng lồ tám mắt, Thú Chimaera, Thú đầu người mình sư tử đuôi bò cạp." Harry nói xong liền vươn tay định mở cửa.
"Khoan đã!" Tom lập tức gọi, kéo Harry lại, nhíu mày nhìn nó: "Sao em biết?" Hắn dám khẳng định Harry không lén đi theo hắn, nếu không cũng không đến đây nói cho hắn biết tin tức này. Mà Harry cũng không phải Quán quân tham dự Tam Pháp Thuật, sao lại có người tới nói cho nó biết nội dung bài thi? Lông mày của Tom nhíu lại càng chặt, "Có phải tên James Lee lại tới tìm em?" Càng nghĩ chuyện này càng có khả năng. Quán quân Beauxbatons vốn chưa từng tiếp xúc với Harry, chắc chắn sẽ không đến tìm Harry để nói những chuyện thế này. Ngoại trừ tên nhãi James lớn mật kia, còn có thể là người nào khác đây?
Harry bật cười hì hì, làm như không nhận ra Tom trước mặt mình càng lúc càng không che giấu được cảm xúc: "Anh ta nói ai thắng bài thi thứ nhất, tôi sẽ làm bạn nhảy với người đó trong vũ hội Giáng Sinh." Nói xong, nó kéo cửa, thoát khỏi tay Tom, đi ra ngoài. "Ngủ ngon, Tom."
Tom đứng phòng nhìn Harry đang cười xán lạn với mình, thoáng sửng sốt, rồi cười theo. "Ngủ ngon, Harry. Em cứ chờ làm bạn nhảy của ta đi."
Một tuần lễ trôi qua rất nhanh, mặc dù đã nghiên cứu rất kỹ về ba sinh vật kia, cũng biết Bộ Pháp Thuật và trường học cùng lắm chỉ muốn bọn hắn qua mặt chúng, chứ không bắt phải đấu với những con dã thú đến cả mấy Pháp sư trưởng thành liên thủ cũng chưa chắc đã làm được. Nhưng dù nghĩ như vậy, nhưng từ sáng sớm ngày hai mươi bốn tháng mười một, nụ cười giả trên mặt Tom chưa từng biến mất. Người khác không nhận ra hắn căng thẳng, nhưng Harry có thể nhìn không ra sao?
Mặc dù, do liên quan đến chuyện tình cảm, Harry không mong Tom thắng cuộc, sẽ bị rất nhiều người chú ý, nhưng do dự mấy lần, cuối cùng Harry, dưới dãy bàn dài, lần đầu tiên chủ động cầm tay Tom.
"Tin tưởng chính mình, sẽ không có việc gì."
Cảm nhận hơi ấm truyền qua mu bàn tay, Tom có chút bất ngờ, nụ cười giả trên mặt cũng thu lại. Hắn quay đầu nhìn Harry đang bình thản cầm ly nước bí rợ lên uống, hít sâu mấy hơi, mới nở nụ cười tự nhiên: "Ta đã chuẩn bị rất kỹ càng, bây giờ chỉ muốn đấu với chúng một trận mà thôi."
"Ha ha." Harry nhỏ giọng cười, thấy Tom thư giãn hơn mới thấp giọng nói: "Anh nghĩ như vậy là được. Ít nhất bọn họ không bắt anh trộm trứng trước mặt mấy con rồng." Nói xong nó liền định thu tay của mình về.
Hiếm khi được Harry chủ động thân mật như thế, sao Tom có thể để nó thu tay về? Ngay khi tay Harry vừa rời ra, hắn lập tức nắm lấy tay nó, còn dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ sát vết chai trong lòng bàn tay nó.
"Cùng ta ra ngoài đi dạo được không?" Tom mặc kệ Harry giãy ra thế nào cũng không buông tay, đẩy đĩa đồ ăn trước mặt mình đi, hất hất đầu ra hiệu mời Harry cùng đi ra ngoài.
"Anh còn phải tham gia thi đấu..." Harry nhíu mày, "...ăn như vậy sao đủ?"
"Đồ ăn không hợp khẩu vị. Hơn nữa, nếu ta giành vị trí thứ nhất, hết trận đấu đi ăn cũng không muộn." Tom trẻ con mà cong miệng, "Nếu như ta thắng James, em cùng ta đến phòng bếp nhé?"
Harry chăm chú nhìn Tom mấy giây, sau đó gật đầu.
"Đi thôi!" Tom mừng rỡ, trước mặt mọi người kéo tay Harry đứng dậy, đi ra bên ngoài, nhìn James Lee thấy bọn hắn lôi kéo như vậy mà mặt đỏ lên, hắn cười càng thêm đắc ý.
"Anh không thể thôi chọc tức anh ta được sao?" Vừa ra khỏi Đại Sảnh Đường Hogwarts, Harry không nhịn được nắm lại tay Tom, "Vui lắm à?"
"Đương nhiên. Em cảm thấy dáng vẻ sắc mặt còn đỏ hơn cả mái tóc của nó rất buồn cười sao?" Tom cười hì hì nói, xoa xoa tay Harry, "Không phải em có cảm tình với nó đấy chứ?"
Harry khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngoài dự liệu đắc ý của Tom mà nhẹ gật đầu, "Đúng vậy. Tôi cảm thấy anh ta không tệ."
Không tệ? Chân Tom loạng choạng, suýt chút nữa kéo Harry ngã xuống. Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Harry, không biết nó nhìn thấy tên James Lee không tệ ở chỗ nào?
"Vậy ta thì thế nào?" Vừa hỏi Tom vừa kéo Harry ngồi xuống một gốc cây sồi.
"Anh?" Harry nhướn mày, ngắm nghía Tom một hồi, sau đó đưa ra kết luận: "Dáng người đẹp hơn anh ta!"
Dáng người đẹp hơn James Lee? Chỉ thế thôi! Harry nhìn hắn lâu như vậy lại đưa ra một đáp án khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười? Rõ ràng hắn không hỏi về phương diện này... Khoan đã! Tom hơi siết tay Harry, "Có phải em định nói tên James Lee chúng ta biết chưa được hai tháng tốt hơn?"
"Ha ha..." Harry cười ngây ngô, chậm rãi rút tay mình về, "Tôi không nói như vậy nha." Ý là, anh nghĩ như vậy, không phải lỗi của tôi.
Tom thắng người, đưa tay làm bộ sẽ đánh lên lưng Harry. "Tên nhóc này! Ta có chỗ nào không bằng nó?"
"Tôi có nói thế đâu..." Harry cười hì hì đáp, đùa giỡn với Tom thêm một lúc, rồi mới đứng dậy, xoay người nhìn về phía tòa lâu đài. "Bọn họ đang đi ra, sắp đến giờ thi đấu rồi. Anh cảm thấy thế nào?"
Tom lại ngạc nhiên, sau đó mới nhận ra Harry đột nhiên thay đổi cách nói chuyện với hắn như vậy là vì cố ý giúp hắn thả lỏng tinh thần.
"Em đó..." Hắn đứng dậy vuốt vuốt tóc Harry, càng thêm xác định điều kiện hẹn hò 'chịu thua trong cuộc thi đấu' Harry nói trước kia chỉ là lời nói mát.
"Yên tâm đi, dù thế nào ta cũng là người thừa kế của Slytherin, sẽ không vô dụng đến bị một con thú hoang dọa đâu. Huống chi ta còn có vũ khí bí mật." Trong lúc nói, nụ cười trên mặt Tom càng thêm mờ ám, thừa dịp không người nhìn thấy, hắn cúi đầu thưởng ngậm lấy môi Harry, đến lúc thở hổn hển mới nhả đôi môi sưng đỏ của nó ra, nhỏ giọng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không để cho em trở thành bạn nhảy của kẻ khác đâu."
Nói xong, hắn buông Harry ra, xoay người đi về căn lều dành riêng cho các Quán quân được dựng riêng trên một mảnh đất rộng lớn bên rìa Rừng Cấm.
Harry ngẩn người đứng đó một lúc lâu, sau đó mới nhớ ra từ đầu đến cuối nó chưa từng đồng ý với Tom hay James là sẽ trở thành bạn nhảy của người chiến thắng bài thi thứ nhất cả. Nhìn đám học trò đang hối hả chạy tới nơi thi đấu, Harry chỉ đành tức giận mắng thầm hai câu, rồi đi tới chỗ Hagrid và Alphard cách đó không xa, kéo hai người họ ngồi xuống vị trí tốt nhất tìm được, nghe tất cả mọi người sôi nổi bàn luận nội dung của Bài thi đầu tiên là gì, nó chỉ cười không nói gì.
"Harry, chẳng lẽ bồ thật sự không có chút hiếu kỳ nào sao? Đây là Cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật đó! Ba năm nữa, nếu có cơ hội, mình nhất định phải tham gia!" Alphard nắm tay hứa hẹn, sau đó lại ủ rũ nhìn Harry, "Nhưng lần này có anh Riddle tham gia rồi, lần tiếp theo, nếu không có chuyện gì phát sinh, hẳn Quán quân Hogwarts sẽ là bồ..."
"Mình?" Harry sửng sốt, "Ai biết lần tiếp theo tổ chức sẽ là khi nào chứ." Sau đó nó liền quay sang đố Hagrid thứ ở dưới sân thi đấu đang bị che kia là thứ gì.
Mà ngồi trong lều Quán quân, Tom lại không có được tâm trạng tốt như vậy. Mặc dù được Harry khích lệ giúp hắn thoải mái không ít, nhưng vừa nhìn thấy ba vị Hiệu trưởng của ba trường, còn cả quan viên Bộ Pháp Thuật đi tới, hắn liền căng thẳng, suýt chút nữa còn nhảy dựng lên như cô ả Lucky Mark bên kia.
Hít sâu thở ra mấy hơi, Tom mới thong thả đứng lên nghênh đón vị quan viên Bộ Pháp Thuật cầm theo một cái túi đi vào trong lều, nói hắn cùng hai Quán quân còn lại lần lượt bốc thăm thứ mà mình phải đối mặt.
Khi thấy nữ Quán quân duy nhất rút được mô hình Thú Chimaera có đánh số hai, Tom suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười. Mặc dù trong sách không đề cập đến, nhưng giáo sư Kettleburn đã từng nói riêng với hắn, loại sinh vật kia rất háo sắc, mà Mark nhìn thế nào cũng có huyết thông Tiên nữ.
Mong Merlin phù hộ ngươi, tốt nhất đừng để cảnh tượng ngươi bị một con thú hoang cường bạo diễn ra ngay trên đấu trường, Amen.
Tom không chút thành ý nghĩ, sau đó thấy James rút ra mô hình thú đầu người mình sư tử đuôi bò cạp, là người thứ ba thi đấu.
Sự trùng hợp này thật khiến Tom không tin được đến trợn tròn hai mắt, nhưng hắn vẫn không hề biểu lộ gì, chỉ có ảnh mắt đảo qua mô hình trong tay hai người kia một lượt rồi mới đưa tay lấy mô hình Nhện Khổng lồ tám mắt còn lại trong túi ra.
Cúi đầu nhìn con nhện mô hình đang bò lên tay áo của mình, nụ cười trên mặt Tom càng xán lạn. Chỉ trách vận may của mi không tốt, lại gặp phải thiên địch, không phải lỗi của ta đâu nha. Trên đời này đôi lúc lại xảy ra chuyện trùng hợp đến vậy, hắn có một con Tử Xà có thể khiến bất cứ con Nhện Khổng lồ nào cũng phải tránh xa, mà sinh vật huyền bí duy nhất còn lại sau khi hai người kia bốc thăm trước lại vừa đúng là một con nhện.
Tom liếc mắt nhìn James đang khẽ run mà chuẩn bị cho cuộc thi đấu của mình. Ngay cả ông trời cũng không giúp ngươi, xem ra vũ hội Giáng Sinh này, ngươi phải vất vả đi tìm bạn nhảy rồi!
Kế tiếp, cả học trò lẫn giáo sư Hogwarts, thậm chí cả học trò lẫn Hiệu trưởng của hai trường kia, cả vị trọng tài được Bộ Pháp Thuật phái tới được chứng kiến một màn thi đấu vừa khó hiểu lại khiến người ta sợ hãi.
Tom vừa bước đến cửa vào đấu trường, trông có vẻ như bị việc đối diện với một con Nhện Khổng lồ tám mắt cao gấp hai, ba lần hắn làm cho sợ đến ngây người. Sau đó, hắn chỉ đũa phép lên trời, lớn tiếng triệu hồi cặp sách bay tới, sau đó núp sau một khối đá, chờ đến khi một chiếc cặp sách cũ kỹ phá không bay tới, hắn liền bắt lấy, rồi nhàn nhã đi tới chỗ con Nhện Khổng lồ tám mắt đang canh giữ.
Tất cả mọi người thấy vậy đều kêu lớn, ngay cả Hagrid cũng chạy tới trước lan can gầm lên: "Mau dừng lại, Tom Riddle, con nhện kia rất nguy hiểm! Anh mau dừng lại! Mau dừng lại! Con nhện kia rất thông minh, bây giờ nó còn chưa tấn công là vì muốn chờ anh đến gần đó! Harry!" Hagrid vội túm lấy vai Harry, "Em mau bảo Tom dừng lại đi, con nhện kia là Nhện Khổng lồ tám mắt đó!"
Harry đau khổ liếc nhìn vai mình, hoài nghi lát nữa nhất định sẽ bị bầm tím.
"Hagrid, anh buông em ra trước đã." Nó vừa nói vừa vỗ vỗ tay Hagrid, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Anh yên tâm, Tom sẽ không sao đâu. Anh ấy đã lấy được thiên địch của con Nhện Khổng lồ tám mắt kia. Không tin anh nhìn xem, có phải là Tom bước tới chỗ nó một bước, nó lại vội lùi hai bước không?"
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, Tom nhất định đã lấy Tử Xà Jerry từ Phòng Chứa Bí Mật ra. Mặc dù cơ hội chọn trúng Nhện Khổng lồ tám mắt chỉ có một phần ba, nhưng Tom là người rất cẩn thận, hắn không chuẩn bị trước mới là lạ. Chỉ có điều, nó không ngờ, hắn không mang theo Jerry tới, mà thu nhỏ Jerry vào cặp sách rồi triệu hồi tới đây.
Cũng đúng, nếu như mang theo Jerry thì bất kỳ lại chọn trúng Nhện Khổng lồ tám mắt sẽ đều được lợi. Tom làm sao có thể làm chuyện lợi người hại mình như vậy.
Trong lúc Harry nghĩ, Tom đã dễ dàng đi tới địa phận mà Nhện Khổng lồ tám mắt canh giữ. Không cần nhìn phía sau, con nhện cũng nhận ra nơi này không còn chỗ chạy trốn, nó liền ngoan ngoãn dâng mục tiêu tìm kiếm của Tom lên.
Mấy giây sau, Tom giơ cao quả trứng vàng chói mắt cho tất cả mọi người nhìn thấy.
Khán giả mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể làm cho Nhện Khổng lồ tám mắt sợ hãi đến vậy, Tom đã rất xứng đáng nhận được những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ngoại trừ chảy chút mồ hôi, Tom không hề bị thương chỗ nào, vừa ra khỏi đấu trường, hắn liền chạy đi tìm Harry, để Jerry quấn lên cánh tay nó, sau đó đút vào trong túi sách một số thảo dược và độc dược mà Nhện Khổng lồ thường không thích. Đến khi trọng tài tuyên bố hắn được 47 điểm, Hagrid và Alphard cũng chạy tới.
Hagrid sau khi được Tom cho phép liền tò mò tìm hiểu chiếc cặp sách mà hắn triệu hồi tới, còn Alphard thì hồi báo Tom tình huống cụ thể.
"Vậy là Hiệu trưởng trường Durmstrang cho ta tám phần, Hiệu trưởng trường Beauxbatons cho ta chín phần, những trọng tài còn lại đều cho ta điểm tối đa?" Tom dùng đũa phép cọ cọ cằm, tay còn lại nắm chặt tay Harry không buông, "Lý do là gì?"
"Hả?" Alphard chần chừ, sau mới dè dặt nói, "Nghe nói, bọn họ nói cuộc thi đấu không được đặc sắc cho lắm nên trừ điểm."
Lúc về đến hầm Slytherin, Tom nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ có thể nhún vai, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì hay không cũng chỉ có thể nhờ cậy vận may của bản thân. Nhưng nếu hắn đấu với Nhện Khổng lồ tám mắt... Nghĩ đến con Tử Xà Jerry và Bông Thoa Lùn đang bị nhốt trong Phòng Chứa Bí Mật, Tom nhếch môi cười. Có lẽ đến lúc đó hắn chỉ cần thả Jerry ra là được.
Nghĩ như vậy, hắn liền lướt qua Phòng Sinh Hoạt Chung đầy nhóc học trò túm năm tụm ba nằm úp mặt trên bàn làm bài tập, đi về phòng ngủ của mình. Từ xa đã nhìn thấy một bóng người đang dựa lên cửa phòng hắn buồn chán đá đá chân.
"Harry, chờ ta sao?" Tom đi lại, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Harry, liền mở cửa cho nó vào phòng mình trước rồi mới hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Bài thi đấu đầu tiên, Nhện Khổng lồ tám mắt, Thú Chimaera, Thú đầu người mình sư tử đuôi bò cạp." Harry nói xong liền vươn tay định mở cửa.
"Khoan đã!" Tom lập tức gọi, kéo Harry lại, nhíu mày nhìn nó: "Sao em biết?" Hắn dám khẳng định Harry không lén đi theo hắn, nếu không cũng không đến đây nói cho hắn biết tin tức này. Mà Harry cũng không phải Quán quân tham dự Tam Pháp Thuật, sao lại có người tới nói cho nó biết nội dung bài thi? Lông mày của Tom nhíu lại càng chặt, "Có phải tên James Lee lại tới tìm em?" Càng nghĩ chuyện này càng có khả năng. Quán quân Beauxbatons vốn chưa từng tiếp xúc với Harry, chắc chắn sẽ không đến tìm Harry để nói những chuyện thế này. Ngoại trừ tên nhãi James lớn mật kia, còn có thể là người nào khác đây?
Harry bật cười hì hì, làm như không nhận ra Tom trước mặt mình càng lúc càng không che giấu được cảm xúc: "Anh ta nói ai thắng bài thi thứ nhất, tôi sẽ làm bạn nhảy với người đó trong vũ hội Giáng Sinh." Nói xong, nó kéo cửa, thoát khỏi tay Tom, đi ra ngoài. "Ngủ ngon, Tom."
Tom đứng phòng nhìn Harry đang cười xán lạn với mình, thoáng sửng sốt, rồi cười theo. "Ngủ ngon, Harry. Em cứ chờ làm bạn nhảy của ta đi."
Một tuần lễ trôi qua rất nhanh, mặc dù đã nghiên cứu rất kỹ về ba sinh vật kia, cũng biết Bộ Pháp Thuật và trường học cùng lắm chỉ muốn bọn hắn qua mặt chúng, chứ không bắt phải đấu với những con dã thú đến cả mấy Pháp sư trưởng thành liên thủ cũng chưa chắc đã làm được. Nhưng dù nghĩ như vậy, nhưng từ sáng sớm ngày hai mươi bốn tháng mười một, nụ cười giả trên mặt Tom chưa từng biến mất. Người khác không nhận ra hắn căng thẳng, nhưng Harry có thể nhìn không ra sao?
Mặc dù, do liên quan đến chuyện tình cảm, Harry không mong Tom thắng cuộc, sẽ bị rất nhiều người chú ý, nhưng do dự mấy lần, cuối cùng Harry, dưới dãy bàn dài, lần đầu tiên chủ động cầm tay Tom.
"Tin tưởng chính mình, sẽ không có việc gì."
Cảm nhận hơi ấm truyền qua mu bàn tay, Tom có chút bất ngờ, nụ cười giả trên mặt cũng thu lại. Hắn quay đầu nhìn Harry đang bình thản cầm ly nước bí rợ lên uống, hít sâu mấy hơi, mới nở nụ cười tự nhiên: "Ta đã chuẩn bị rất kỹ càng, bây giờ chỉ muốn đấu với chúng một trận mà thôi."
"Ha ha." Harry nhỏ giọng cười, thấy Tom thư giãn hơn mới thấp giọng nói: "Anh nghĩ như vậy là được. Ít nhất bọn họ không bắt anh trộm trứng trước mặt mấy con rồng." Nói xong nó liền định thu tay của mình về.
Hiếm khi được Harry chủ động thân mật như thế, sao Tom có thể để nó thu tay về? Ngay khi tay Harry vừa rời ra, hắn lập tức nắm lấy tay nó, còn dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ sát vết chai trong lòng bàn tay nó.
"Cùng ta ra ngoài đi dạo được không?" Tom mặc kệ Harry giãy ra thế nào cũng không buông tay, đẩy đĩa đồ ăn trước mặt mình đi, hất hất đầu ra hiệu mời Harry cùng đi ra ngoài.
"Anh còn phải tham gia thi đấu..." Harry nhíu mày, "...ăn như vậy sao đủ?"
"Đồ ăn không hợp khẩu vị. Hơn nữa, nếu ta giành vị trí thứ nhất, hết trận đấu đi ăn cũng không muộn." Tom trẻ con mà cong miệng, "Nếu như ta thắng James, em cùng ta đến phòng bếp nhé?"
Harry chăm chú nhìn Tom mấy giây, sau đó gật đầu.
"Đi thôi!" Tom mừng rỡ, trước mặt mọi người kéo tay Harry đứng dậy, đi ra bên ngoài, nhìn James Lee thấy bọn hắn lôi kéo như vậy mà mặt đỏ lên, hắn cười càng thêm đắc ý.
"Anh không thể thôi chọc tức anh ta được sao?" Vừa ra khỏi Đại Sảnh Đường Hogwarts, Harry không nhịn được nắm lại tay Tom, "Vui lắm à?"
"Đương nhiên. Em cảm thấy dáng vẻ sắc mặt còn đỏ hơn cả mái tóc của nó rất buồn cười sao?" Tom cười hì hì nói, xoa xoa tay Harry, "Không phải em có cảm tình với nó đấy chứ?"
Harry khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngoài dự liệu đắc ý của Tom mà nhẹ gật đầu, "Đúng vậy. Tôi cảm thấy anh ta không tệ."
Không tệ? Chân Tom loạng choạng, suýt chút nữa kéo Harry ngã xuống. Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Harry, không biết nó nhìn thấy tên James Lee không tệ ở chỗ nào?
"Vậy ta thì thế nào?" Vừa hỏi Tom vừa kéo Harry ngồi xuống một gốc cây sồi.
"Anh?" Harry nhướn mày, ngắm nghía Tom một hồi, sau đó đưa ra kết luận: "Dáng người đẹp hơn anh ta!"
Dáng người đẹp hơn James Lee? Chỉ thế thôi! Harry nhìn hắn lâu như vậy lại đưa ra một đáp án khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười? Rõ ràng hắn không hỏi về phương diện này... Khoan đã! Tom hơi siết tay Harry, "Có phải em định nói tên James Lee chúng ta biết chưa được hai tháng tốt hơn?"
"Ha ha..." Harry cười ngây ngô, chậm rãi rút tay mình về, "Tôi không nói như vậy nha." Ý là, anh nghĩ như vậy, không phải lỗi của tôi.
Tom thắng người, đưa tay làm bộ sẽ đánh lên lưng Harry. "Tên nhóc này! Ta có chỗ nào không bằng nó?"
"Tôi có nói thế đâu..." Harry cười hì hì đáp, đùa giỡn với Tom thêm một lúc, rồi mới đứng dậy, xoay người nhìn về phía tòa lâu đài. "Bọn họ đang đi ra, sắp đến giờ thi đấu rồi. Anh cảm thấy thế nào?"
Tom lại ngạc nhiên, sau đó mới nhận ra Harry đột nhiên thay đổi cách nói chuyện với hắn như vậy là vì cố ý giúp hắn thả lỏng tinh thần.
"Em đó..." Hắn đứng dậy vuốt vuốt tóc Harry, càng thêm xác định điều kiện hẹn hò 'chịu thua trong cuộc thi đấu' Harry nói trước kia chỉ là lời nói mát.
"Yên tâm đi, dù thế nào ta cũng là người thừa kế của Slytherin, sẽ không vô dụng đến bị một con thú hoang dọa đâu. Huống chi ta còn có vũ khí bí mật." Trong lúc nói, nụ cười trên mặt Tom càng thêm mờ ám, thừa dịp không người nhìn thấy, hắn cúi đầu thưởng ngậm lấy môi Harry, đến lúc thở hổn hển mới nhả đôi môi sưng đỏ của nó ra, nhỏ giọng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không để cho em trở thành bạn nhảy của kẻ khác đâu."
Nói xong, hắn buông Harry ra, xoay người đi về căn lều dành riêng cho các Quán quân được dựng riêng trên một mảnh đất rộng lớn bên rìa Rừng Cấm.
Harry ngẩn người đứng đó một lúc lâu, sau đó mới nhớ ra từ đầu đến cuối nó chưa từng đồng ý với Tom hay James là sẽ trở thành bạn nhảy của người chiến thắng bài thi thứ nhất cả. Nhìn đám học trò đang hối hả chạy tới nơi thi đấu, Harry chỉ đành tức giận mắng thầm hai câu, rồi đi tới chỗ Hagrid và Alphard cách đó không xa, kéo hai người họ ngồi xuống vị trí tốt nhất tìm được, nghe tất cả mọi người sôi nổi bàn luận nội dung của Bài thi đầu tiên là gì, nó chỉ cười không nói gì.
"Harry, chẳng lẽ bồ thật sự không có chút hiếu kỳ nào sao? Đây là Cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật đó! Ba năm nữa, nếu có cơ hội, mình nhất định phải tham gia!" Alphard nắm tay hứa hẹn, sau đó lại ủ rũ nhìn Harry, "Nhưng lần này có anh Riddle tham gia rồi, lần tiếp theo, nếu không có chuyện gì phát sinh, hẳn Quán quân Hogwarts sẽ là bồ..."
"Mình?" Harry sửng sốt, "Ai biết lần tiếp theo tổ chức sẽ là khi nào chứ." Sau đó nó liền quay sang đố Hagrid thứ ở dưới sân thi đấu đang bị che kia là thứ gì.
Mà ngồi trong lều Quán quân, Tom lại không có được tâm trạng tốt như vậy. Mặc dù được Harry khích lệ giúp hắn thoải mái không ít, nhưng vừa nhìn thấy ba vị Hiệu trưởng của ba trường, còn cả quan viên Bộ Pháp Thuật đi tới, hắn liền căng thẳng, suýt chút nữa còn nhảy dựng lên như cô ả Lucky Mark bên kia.
Hít sâu thở ra mấy hơi, Tom mới thong thả đứng lên nghênh đón vị quan viên Bộ Pháp Thuật cầm theo một cái túi đi vào trong lều, nói hắn cùng hai Quán quân còn lại lần lượt bốc thăm thứ mà mình phải đối mặt.
Khi thấy nữ Quán quân duy nhất rút được mô hình Thú Chimaera có đánh số hai, Tom suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười. Mặc dù trong sách không đề cập đến, nhưng giáo sư Kettleburn đã từng nói riêng với hắn, loại sinh vật kia rất háo sắc, mà Mark nhìn thế nào cũng có huyết thông Tiên nữ.
Mong Merlin phù hộ ngươi, tốt nhất đừng để cảnh tượng ngươi bị một con thú hoang cường bạo diễn ra ngay trên đấu trường, Amen.
Tom không chút thành ý nghĩ, sau đó thấy James rút ra mô hình thú đầu người mình sư tử đuôi bò cạp, là người thứ ba thi đấu.
Sự trùng hợp này thật khiến Tom không tin được đến trợn tròn hai mắt, nhưng hắn vẫn không hề biểu lộ gì, chỉ có ảnh mắt đảo qua mô hình trong tay hai người kia một lượt rồi mới đưa tay lấy mô hình Nhện Khổng lồ tám mắt còn lại trong túi ra.
Cúi đầu nhìn con nhện mô hình đang bò lên tay áo của mình, nụ cười trên mặt Tom càng xán lạn. Chỉ trách vận may của mi không tốt, lại gặp phải thiên địch, không phải lỗi của ta đâu nha. Trên đời này đôi lúc lại xảy ra chuyện trùng hợp đến vậy, hắn có một con Tử Xà có thể khiến bất cứ con Nhện Khổng lồ nào cũng phải tránh xa, mà sinh vật huyền bí duy nhất còn lại sau khi hai người kia bốc thăm trước lại vừa đúng là một con nhện.
Tom liếc mắt nhìn James đang khẽ run mà chuẩn bị cho cuộc thi đấu của mình. Ngay cả ông trời cũng không giúp ngươi, xem ra vũ hội Giáng Sinh này, ngươi phải vất vả đi tìm bạn nhảy rồi!
Kế tiếp, cả học trò lẫn giáo sư Hogwarts, thậm chí cả học trò lẫn Hiệu trưởng của hai trường kia, cả vị trọng tài được Bộ Pháp Thuật phái tới được chứng kiến một màn thi đấu vừa khó hiểu lại khiến người ta sợ hãi.
Tom vừa bước đến cửa vào đấu trường, trông có vẻ như bị việc đối diện với một con Nhện Khổng lồ tám mắt cao gấp hai, ba lần hắn làm cho sợ đến ngây người. Sau đó, hắn chỉ đũa phép lên trời, lớn tiếng triệu hồi cặp sách bay tới, sau đó núp sau một khối đá, chờ đến khi một chiếc cặp sách cũ kỹ phá không bay tới, hắn liền bắt lấy, rồi nhàn nhã đi tới chỗ con Nhện Khổng lồ tám mắt đang canh giữ.
Tất cả mọi người thấy vậy đều kêu lớn, ngay cả Hagrid cũng chạy tới trước lan can gầm lên: "Mau dừng lại, Tom Riddle, con nhện kia rất nguy hiểm! Anh mau dừng lại! Mau dừng lại! Con nhện kia rất thông minh, bây giờ nó còn chưa tấn công là vì muốn chờ anh đến gần đó! Harry!" Hagrid vội túm lấy vai Harry, "Em mau bảo Tom dừng lại đi, con nhện kia là Nhện Khổng lồ tám mắt đó!"
Harry đau khổ liếc nhìn vai mình, hoài nghi lát nữa nhất định sẽ bị bầm tím.
"Hagrid, anh buông em ra trước đã." Nó vừa nói vừa vỗ vỗ tay Hagrid, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Anh yên tâm, Tom sẽ không sao đâu. Anh ấy đã lấy được thiên địch của con Nhện Khổng lồ tám mắt kia. Không tin anh nhìn xem, có phải là Tom bước tới chỗ nó một bước, nó lại vội lùi hai bước không?"
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, Tom nhất định đã lấy Tử Xà Jerry từ Phòng Chứa Bí Mật ra. Mặc dù cơ hội chọn trúng Nhện Khổng lồ tám mắt chỉ có một phần ba, nhưng Tom là người rất cẩn thận, hắn không chuẩn bị trước mới là lạ. Chỉ có điều, nó không ngờ, hắn không mang theo Jerry tới, mà thu nhỏ Jerry vào cặp sách rồi triệu hồi tới đây.
Cũng đúng, nếu như mang theo Jerry thì bất kỳ lại chọn trúng Nhện Khổng lồ tám mắt sẽ đều được lợi. Tom làm sao có thể làm chuyện lợi người hại mình như vậy.
Trong lúc Harry nghĩ, Tom đã dễ dàng đi tới địa phận mà Nhện Khổng lồ tám mắt canh giữ. Không cần nhìn phía sau, con nhện cũng nhận ra nơi này không còn chỗ chạy trốn, nó liền ngoan ngoãn dâng mục tiêu tìm kiếm của Tom lên.
Mấy giây sau, Tom giơ cao quả trứng vàng chói mắt cho tất cả mọi người nhìn thấy.
Khán giả mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể làm cho Nhện Khổng lồ tám mắt sợ hãi đến vậy, Tom đã rất xứng đáng nhận được những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ngoại trừ chảy chút mồ hôi, Tom không hề bị thương chỗ nào, vừa ra khỏi đấu trường, hắn liền chạy đi tìm Harry, để Jerry quấn lên cánh tay nó, sau đó đút vào trong túi sách một số thảo dược và độc dược mà Nhện Khổng lồ thường không thích. Đến khi trọng tài tuyên bố hắn được 47 điểm, Hagrid và Alphard cũng chạy tới.
Hagrid sau khi được Tom cho phép liền tò mò tìm hiểu chiếc cặp sách mà hắn triệu hồi tới, còn Alphard thì hồi báo Tom tình huống cụ thể.
"Vậy là Hiệu trưởng trường Durmstrang cho ta tám phần, Hiệu trưởng trường Beauxbatons cho ta chín phần, những trọng tài còn lại đều cho ta điểm tối đa?" Tom dùng đũa phép cọ cọ cằm, tay còn lại nắm chặt tay Harry không buông, "Lý do là gì?"
"Hả?" Alphard chần chừ, sau mới dè dặt nói, "Nghe nói, bọn họ nói cuộc thi đấu không được đặc sắc cho lắm nên trừ điểm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất