[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 78: Valentine
Tom liếc mắt nhìn Mulciber, không trả lời, mà lại hỏi: "Có thể không?"
Đám học trò nhà Slytherin ngồi quanh đều trầm mặc một lát, sau đó một học trò năm thứ năm hơi nhích nhích thân thể lên phía trước, "Thủ lĩnh, mấy ngày trước tôi tình cờ nhìn thấy giáo sư Slughorn nhận được một túi cỏ mang cá không biết từ đâu chuyển tới, nếu Thủ lĩnh cần, có thể..."
"Giáo sư Slughorn?" Hai mắt Tom nheo lại, liếc đám người ngồi xung quanh một lượt, rồi thả lỏng Harry đang cứng ngắc trong ngực ra, "Vậy, chuyện này giao cho các người." Nói xong, hắn đứng dậy kéo Harry rời khỏi Phòng Sinh Hoạt Chung.
"Cỏ mang cá thật sự có thể giải quyết được vấn đề hô hấp dưới nước sao?" Mặc dù biểu hiện vô cùng tự tin trước mặt người khác, nhưng một khi rời khỏi những tầm mắt kia, đối với người không quá tinh thông Thảo Dược học như Tom, không khỏi có chút hoài nghi tác dụng của cỏ mang cá, "Hay là ta dùng bùa chú Đầu bong bóng."
"Bùa chú kia, nếu chẳng may gặp tấn công lúc ở dưới nước sẽ mất đi tác dụng. Hơn nữa ở dưới Hồ Đen có rất nhiều Sinh vật huyền bí, đó cũng là một thử thách dành cho các Quán quân." Harry bình thản nói, một khi thoát khỏi tiếp xúc thân mật với Tom, nó liền khôi phục bình tĩnh. "Đương nhiên, nếu như anh không tin tôi..." Nó nhún vai, dừng bước trước cửa phòng ngủ, "Tôi muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp." Nói xong, nó đẩy cửa vào, nhanh chóng lách mình vào trong rồi đóng cửa lại.
Tom sững sờ nhìn cửa phòng vừa bị đóng lại trong chớp nhoáng, đứng ngây ở đó mấy giây, sau đó lắc đầu cười, đi về phòng ngủ của mình. Đâu cần phải làm vậy, nếu hắn muốn làm gì nó, nó có thể thoát nhanh như vậy sao? Ngẫm lại tiến triển hôm nay giữa hai người, tâm trạng Tom không tệ. Đặc biệt khi nhớ lại làn da trơn mượt, mịn màng của Harry, Tom liền cảm thấy bụng nóng lên, vội vàng đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Kỳ nghỉ Giáng Sinh kết thúc, Hogwarts một lần nữa náo nhiệt. Đến tuần giữa tháng một, Tom bắt tay vào luyện tập một số bùa tấn công không lời. Tới tháng Hai, đám học trò Hogwarts nhìn thấy Quán quân Durmstrang, James Lee và Quán quân Beauxbatons, Lucky Mark chia nhau tập luyện bơi trong Hồ Đen.
"Xem ra, bọn chúng đã biết nội dung so tài tiếp theo rồi." Tom nhàn nhã tựa lưng lên cây sồi mới nhú chồi, cười nói với Harry đang đọc báo Muggle được đúng giờ đưa tới, "Em nói xem ta có nên cũng xuống đó để thích ứng với nhiệt độ nước không, dù sao khí trời tháng hai vẫn còn rất lạnh."
"Nếu như cảm thấy cần thiết." Harry không ngẩng đầu lên trả lời, vẫn chăm chú đọc báo, "Nhưng trong sách có nói cỏ mang cá có thể giúp Pháp sư thích ứng được với nhiệt độ của nước giống như cá vậy."
"Vậy tức là không cần?" Tom giả cười quay đầu nhìn James đang luyện tập nhảy cầu, "Thời tiết lạnh như vậy, tên kia chỉ mặc mỗi áo tắm, nếu như cảm lạnh thì thật không tốt."
Lời này của hắn không chút thành ý mà đầy hả hê, thậm chí còn có chút chờ mong chuyện đó xảy ra thật.
Harry ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tom, đến khi cúi đầu lại nghe thấy tiếng Tom hỏi: "Vậy từ giờ đến khi trận đấu diễn ra còn hơn mười ngày, ta không làm gì sao?" Giọng điệu của Tom lộ vẻ vô tội và uất ức, "Thật quá nhàm chán mà! Ngày nào cũng luyện tập bùa chú không lời..." Nói xong, hắn khẽ vẩy đũa phép, mấy hòn đá trên bãi cỏ khô trước mặt liền bay lên lơ lửng trước mặt.
Harry mới đọc được một nửa tờ báo tháng Một, nghe vậy không nén nổi tiếng thở dài, gấp tờ báo lại, cất đi, rồi mới ngẩng đầu nhìn Tom. "Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Quan hệ hai người càng ngày càng thân mật, những ngày này, Harry cũng nhìn rõ thái độ của Tom đối với nó không giống như thái độ bề ngoài đối với người khác.
Nghe nó hỏi như thế, Tom lập tức ngồi thẳng người, thu lại bùa chú, cũng không quan tâm hòn đá không chịu tác động nữa liền bị rơi xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng, nghiêm túc nhìn Harry, "Chủ nhật tuần này em có kế hoạch gì chưa?"
Chủ nhật? Harry chớp chớp mắt, không hiểu nhìn Tom, đã bao nhiêu Chủ nhật trôi qua rồi, tại sao Chủ nhật tuần này lại quan trọng như vậy?
Đối diện với ánh mắt không hiểu của Harry, Tom chỉ còn thiếu điều trợn mắt để diễn tả tâm trạng của mình. "Ngày đó là Valentine!" Hắn khóc không ra nước mắt, không hiểu sao mình lại thích tên nhóc đôi khi nhạy cảm khiến người ta đau đầu, nhiều lúc lại ngờ nghệch đến khiến người ta muốn khóc thế này.
"A, là lễ Tình nhân..." Harry nói xong, mặt liền đỏ lên. "Tôi không có kế hoạch gì, anh muốn đi đâu sao?"
Tom nhìn Harry cúi đầu dùng mũi chân giày xéo đám cỏ xanh vừa mới nhú lên, trong lòng mừng rỡ. Harry nói như vậy chẳng khác nào đã chấp nhận mối quan hệ tình nhân giữa hai người bọn hắn rồi sao? Về điều kiện đoạt hay không đoạt Quán quân Cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật, coi như có thể bỏ qua.
"Ừ, tuần này cũng là tuần được đi tới làng Hogsmeade, ngày đó chúng ta sẽ cùng đi, ta dẫn em tới một nơi rất tuyệt."
Nơi rất tuyệt? Harry nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên tay, ngắm nhìn bầu trời hiếm khi trong xanh, nghĩ tới 'nơi rất tuyệt' mà Tom muốn dẫn nó tới. Nếu như nơi mà Tom nói là nơi đó... Harry nhớ lại cảnh tượng đáng sợ kia, toàn thân khẽ run, nó vội lắc mạnh đầu, cố gắng loại bỏ suy nghĩ kinh khủng kia ra khỏi đầu. Tom hẳn sẽ không có suy nghĩ như con gái như vậy chứ?
Tom hoàn toàn không hay biết những suy nghĩ kỳ quái của Harry, sau khi xác nhận được kế hoạch hẹn hò Valentine, hắn liền cúi đầu nhớ lại những thứ đọc được về Người du hành thời gian đọc được hôm qua, lo lắng về những quy định và hạn chế về việc du hành thời gian trong thời gian quá lâu. Ngược dòng quay về quá khứ, điều quan trọng nhất là không thể thay đổi lịch sử, bởi vì một khi lịch sử bị thay đổi, dù là một chút cũng sẽ gây ra sự hủy diệt không thể đo lường đối với tương lai, càng không nói đến chuyện một người đáng lẽ tồn tại lại không hề xuất hiện. Mà một khi sự xuất hiện của người đó bị thay đổi, chỉ sợ y không thể tồn tại ở một thời gian, không gian khác nữa.
Quay đầu nhìn Harry đang nằm trên thảm cỏ ngắm trời xanh, tâm trạng của Tom càng phức tạp. Hôm nay Harry còn đang bình an trước mặt hắn, có nghĩa là lịch sử đối với Harry không bị thay đổi, hoặc có thể sự thay đổi đó không uy hiếp đến sự tồn tại của Harry. Nhưng, rất rõ ràng, Harry quay về quá khứ chính là để thay đổi chuyện xảy ra ở đây. Mà nếu như thay đổi đó đủ lớn, vậy có khi nào Harry sẽ theo dòng chảy lịch sử mà biến mất khỏi thế giới của hắn? Hoặc có lẽ là hắn nghĩ sai, Harry quay về chỉ đơn giản là vì vấn đề thân phận của cậu ấy?
Mặc dù vẫn chưa tìm được bất cứ biện pháp hữu hiệu nào giải quyết vấn đề quay ngược thời gian của Harry, hơn nữa việc này cũng không thể mang đi hỏi Grindelwald và Dumbledore được, nhưng đến ngày Valentine, tâm trạng của Tom vẫn khá hơn rất nhiều.
Cùng Harry qua cổng Hogwarts, đến nửa đường bọn hắn liền ngoặt sang một lối khác, tách khỏi đám học trò cũng đang lũ lượt kéo đến Hogmeade, đến khi hai người đi vào một con hẻm nhỏ khác, trên đường đã không còn người nào khác.
"Ở đây, Harry." Tom cười, dẫn Harry đi tới cửa một quán rượu cũ kỹ, ngẩng đầu nhìn lên mảnh gỗ sứt sẹo, loang lổ nấm mốc. Harry cũng theo hắn ngẩng đầu lên, nhìn bức vẽ loang lổ vết máu trên miếng gỗ – có hình một chiếc đầu heo.
"Quán rượu Đầu Heo?" Giọng nói của Harry không tự chủ mà cao hơn một chút, nhưng Tom chỉ cho rằng nó quá mức kinh ngạc mà không nhận ra sự khác thường của nó.
"Ừ, quán Đầu Heo. Vào thôi, Harry. Ta sẽ giải thích tại sao ta đưa em tới nơi này khi vào bên trong." Tom nói xong liền đẩy cửa, sau đó làm như hoàn toàn không chú ý tới đám Pháp sư quần áo kỳ quái ngồi trong quán đang tò mò nhìn bọn hắn mà đi thẳng tới chỗ mà từ lần đầu tiên phát hiện ra quán rượu này vào năm học thứ tư hắn vẫn luôn ngồi mỗi lần tới Hogsmeade.
Harry lén hít sâu một hơi, rồi cũng ngồi xuống. Ông chủ quán rượu từ sau quầy đi ra, là một ông già cao gầy, tính khí có vẻ nóng nảy. Harry nghĩ phần lớn học trò Hogwarts nhìn ông hẳn sẽ đều có cảm giác đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
"Em cũng nhận ra?" Tom nhận ra ánh mắt chăm chú nhìn theo ông chủ quán đã quay vào trong chuẩn bị bia bơ cho bọn hắn của Harry, khóe môi chậm rãi cong lên, "Em liên tưởng tới ai?"
"Thầy Dumbledore!" Harry lạnh nhạt nói, chuyển tầm mắt, tức giận nhìn Tom, "Anh cố ý dẫn tôi tới đây là vì muốn xác nhận chuyện này?"
Tom buồn cười lắc đầu, "Đương nhiên không phải. Chuyện này ta đã xác định được từ khi ta tình cờ biết ông chủ quán rượu này cũng mang họ Dumbledore. Ta dẫn em tới đây chỉ là muốn giới thiệu em với ông ấy. Khả năng pháp thuật của ông ấy chẳng hề thua kém Dumbledore đâu."
"Tại sao?" Harry nhíu mày, "Đây cũng là một trong những bí mật của anh à?"
Tom vươn tay qua chiếc bàn cáu bẩn, xoa đến làm cho mái tóc rối bù của Harry càng thêm mất trật tự. "Ngốc, bốn tháng nữa ta tốt nghiệp rồi."
Hắn không nói hết, là hắn lo Harry không đối phó được với đám học trò Slytherin, đặc biệt là trong suốt ba năm qua hắn đã che chở nó như vậy. Có thể tưởng tượng ra, đến khi hắn rời Hogwarts, Harry có thể sẽ bị đám Slytherin đối xử thế nào.
Mặc dù Tom không nói ra những lo lắng này của hắn, nhưng Harry cũng không phải người ngốc. Nhưng nó không sợ những khiêu khích, cô lập hay thậm chí là tấn công kia. Nó đã phải chịu đựng những đối xử đó từ khi sinh ra rồi. Có điều, được Tom lo lắng thay mình lại là một chuyện khác. Ít nhất cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lòng không thể khiến nó tiếp tục lừa mình rằng nó không hề có tình cảm với thiếu niên ôn hòa trước mặt này. Nó thật sự quan tâm đến hắn, mà hắn cũng thật lòng quan tâm nó.
Đám học trò nhà Slytherin ngồi quanh đều trầm mặc một lát, sau đó một học trò năm thứ năm hơi nhích nhích thân thể lên phía trước, "Thủ lĩnh, mấy ngày trước tôi tình cờ nhìn thấy giáo sư Slughorn nhận được một túi cỏ mang cá không biết từ đâu chuyển tới, nếu Thủ lĩnh cần, có thể..."
"Giáo sư Slughorn?" Hai mắt Tom nheo lại, liếc đám người ngồi xung quanh một lượt, rồi thả lỏng Harry đang cứng ngắc trong ngực ra, "Vậy, chuyện này giao cho các người." Nói xong, hắn đứng dậy kéo Harry rời khỏi Phòng Sinh Hoạt Chung.
"Cỏ mang cá thật sự có thể giải quyết được vấn đề hô hấp dưới nước sao?" Mặc dù biểu hiện vô cùng tự tin trước mặt người khác, nhưng một khi rời khỏi những tầm mắt kia, đối với người không quá tinh thông Thảo Dược học như Tom, không khỏi có chút hoài nghi tác dụng của cỏ mang cá, "Hay là ta dùng bùa chú Đầu bong bóng."
"Bùa chú kia, nếu chẳng may gặp tấn công lúc ở dưới nước sẽ mất đi tác dụng. Hơn nữa ở dưới Hồ Đen có rất nhiều Sinh vật huyền bí, đó cũng là một thử thách dành cho các Quán quân." Harry bình thản nói, một khi thoát khỏi tiếp xúc thân mật với Tom, nó liền khôi phục bình tĩnh. "Đương nhiên, nếu như anh không tin tôi..." Nó nhún vai, dừng bước trước cửa phòng ngủ, "Tôi muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp." Nói xong, nó đẩy cửa vào, nhanh chóng lách mình vào trong rồi đóng cửa lại.
Tom sững sờ nhìn cửa phòng vừa bị đóng lại trong chớp nhoáng, đứng ngây ở đó mấy giây, sau đó lắc đầu cười, đi về phòng ngủ của mình. Đâu cần phải làm vậy, nếu hắn muốn làm gì nó, nó có thể thoát nhanh như vậy sao? Ngẫm lại tiến triển hôm nay giữa hai người, tâm trạng Tom không tệ. Đặc biệt khi nhớ lại làn da trơn mượt, mịn màng của Harry, Tom liền cảm thấy bụng nóng lên, vội vàng đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Kỳ nghỉ Giáng Sinh kết thúc, Hogwarts một lần nữa náo nhiệt. Đến tuần giữa tháng một, Tom bắt tay vào luyện tập một số bùa tấn công không lời. Tới tháng Hai, đám học trò Hogwarts nhìn thấy Quán quân Durmstrang, James Lee và Quán quân Beauxbatons, Lucky Mark chia nhau tập luyện bơi trong Hồ Đen.
"Xem ra, bọn chúng đã biết nội dung so tài tiếp theo rồi." Tom nhàn nhã tựa lưng lên cây sồi mới nhú chồi, cười nói với Harry đang đọc báo Muggle được đúng giờ đưa tới, "Em nói xem ta có nên cũng xuống đó để thích ứng với nhiệt độ nước không, dù sao khí trời tháng hai vẫn còn rất lạnh."
"Nếu như cảm thấy cần thiết." Harry không ngẩng đầu lên trả lời, vẫn chăm chú đọc báo, "Nhưng trong sách có nói cỏ mang cá có thể giúp Pháp sư thích ứng được với nhiệt độ của nước giống như cá vậy."
"Vậy tức là không cần?" Tom giả cười quay đầu nhìn James đang luyện tập nhảy cầu, "Thời tiết lạnh như vậy, tên kia chỉ mặc mỗi áo tắm, nếu như cảm lạnh thì thật không tốt."
Lời này của hắn không chút thành ý mà đầy hả hê, thậm chí còn có chút chờ mong chuyện đó xảy ra thật.
Harry ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tom, đến khi cúi đầu lại nghe thấy tiếng Tom hỏi: "Vậy từ giờ đến khi trận đấu diễn ra còn hơn mười ngày, ta không làm gì sao?" Giọng điệu của Tom lộ vẻ vô tội và uất ức, "Thật quá nhàm chán mà! Ngày nào cũng luyện tập bùa chú không lời..." Nói xong, hắn khẽ vẩy đũa phép, mấy hòn đá trên bãi cỏ khô trước mặt liền bay lên lơ lửng trước mặt.
Harry mới đọc được một nửa tờ báo tháng Một, nghe vậy không nén nổi tiếng thở dài, gấp tờ báo lại, cất đi, rồi mới ngẩng đầu nhìn Tom. "Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Quan hệ hai người càng ngày càng thân mật, những ngày này, Harry cũng nhìn rõ thái độ của Tom đối với nó không giống như thái độ bề ngoài đối với người khác.
Nghe nó hỏi như thế, Tom lập tức ngồi thẳng người, thu lại bùa chú, cũng không quan tâm hòn đá không chịu tác động nữa liền bị rơi xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng, nghiêm túc nhìn Harry, "Chủ nhật tuần này em có kế hoạch gì chưa?"
Chủ nhật? Harry chớp chớp mắt, không hiểu nhìn Tom, đã bao nhiêu Chủ nhật trôi qua rồi, tại sao Chủ nhật tuần này lại quan trọng như vậy?
Đối diện với ánh mắt không hiểu của Harry, Tom chỉ còn thiếu điều trợn mắt để diễn tả tâm trạng của mình. "Ngày đó là Valentine!" Hắn khóc không ra nước mắt, không hiểu sao mình lại thích tên nhóc đôi khi nhạy cảm khiến người ta đau đầu, nhiều lúc lại ngờ nghệch đến khiến người ta muốn khóc thế này.
"A, là lễ Tình nhân..." Harry nói xong, mặt liền đỏ lên. "Tôi không có kế hoạch gì, anh muốn đi đâu sao?"
Tom nhìn Harry cúi đầu dùng mũi chân giày xéo đám cỏ xanh vừa mới nhú lên, trong lòng mừng rỡ. Harry nói như vậy chẳng khác nào đã chấp nhận mối quan hệ tình nhân giữa hai người bọn hắn rồi sao? Về điều kiện đoạt hay không đoạt Quán quân Cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật, coi như có thể bỏ qua.
"Ừ, tuần này cũng là tuần được đi tới làng Hogsmeade, ngày đó chúng ta sẽ cùng đi, ta dẫn em tới một nơi rất tuyệt."
Nơi rất tuyệt? Harry nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên tay, ngắm nhìn bầu trời hiếm khi trong xanh, nghĩ tới 'nơi rất tuyệt' mà Tom muốn dẫn nó tới. Nếu như nơi mà Tom nói là nơi đó... Harry nhớ lại cảnh tượng đáng sợ kia, toàn thân khẽ run, nó vội lắc mạnh đầu, cố gắng loại bỏ suy nghĩ kinh khủng kia ra khỏi đầu. Tom hẳn sẽ không có suy nghĩ như con gái như vậy chứ?
Tom hoàn toàn không hay biết những suy nghĩ kỳ quái của Harry, sau khi xác nhận được kế hoạch hẹn hò Valentine, hắn liền cúi đầu nhớ lại những thứ đọc được về Người du hành thời gian đọc được hôm qua, lo lắng về những quy định và hạn chế về việc du hành thời gian trong thời gian quá lâu. Ngược dòng quay về quá khứ, điều quan trọng nhất là không thể thay đổi lịch sử, bởi vì một khi lịch sử bị thay đổi, dù là một chút cũng sẽ gây ra sự hủy diệt không thể đo lường đối với tương lai, càng không nói đến chuyện một người đáng lẽ tồn tại lại không hề xuất hiện. Mà một khi sự xuất hiện của người đó bị thay đổi, chỉ sợ y không thể tồn tại ở một thời gian, không gian khác nữa.
Quay đầu nhìn Harry đang nằm trên thảm cỏ ngắm trời xanh, tâm trạng của Tom càng phức tạp. Hôm nay Harry còn đang bình an trước mặt hắn, có nghĩa là lịch sử đối với Harry không bị thay đổi, hoặc có thể sự thay đổi đó không uy hiếp đến sự tồn tại của Harry. Nhưng, rất rõ ràng, Harry quay về quá khứ chính là để thay đổi chuyện xảy ra ở đây. Mà nếu như thay đổi đó đủ lớn, vậy có khi nào Harry sẽ theo dòng chảy lịch sử mà biến mất khỏi thế giới của hắn? Hoặc có lẽ là hắn nghĩ sai, Harry quay về chỉ đơn giản là vì vấn đề thân phận của cậu ấy?
Mặc dù vẫn chưa tìm được bất cứ biện pháp hữu hiệu nào giải quyết vấn đề quay ngược thời gian của Harry, hơn nữa việc này cũng không thể mang đi hỏi Grindelwald và Dumbledore được, nhưng đến ngày Valentine, tâm trạng của Tom vẫn khá hơn rất nhiều.
Cùng Harry qua cổng Hogwarts, đến nửa đường bọn hắn liền ngoặt sang một lối khác, tách khỏi đám học trò cũng đang lũ lượt kéo đến Hogmeade, đến khi hai người đi vào một con hẻm nhỏ khác, trên đường đã không còn người nào khác.
"Ở đây, Harry." Tom cười, dẫn Harry đi tới cửa một quán rượu cũ kỹ, ngẩng đầu nhìn lên mảnh gỗ sứt sẹo, loang lổ nấm mốc. Harry cũng theo hắn ngẩng đầu lên, nhìn bức vẽ loang lổ vết máu trên miếng gỗ – có hình một chiếc đầu heo.
"Quán rượu Đầu Heo?" Giọng nói của Harry không tự chủ mà cao hơn một chút, nhưng Tom chỉ cho rằng nó quá mức kinh ngạc mà không nhận ra sự khác thường của nó.
"Ừ, quán Đầu Heo. Vào thôi, Harry. Ta sẽ giải thích tại sao ta đưa em tới nơi này khi vào bên trong." Tom nói xong liền đẩy cửa, sau đó làm như hoàn toàn không chú ý tới đám Pháp sư quần áo kỳ quái ngồi trong quán đang tò mò nhìn bọn hắn mà đi thẳng tới chỗ mà từ lần đầu tiên phát hiện ra quán rượu này vào năm học thứ tư hắn vẫn luôn ngồi mỗi lần tới Hogsmeade.
Harry lén hít sâu một hơi, rồi cũng ngồi xuống. Ông chủ quán rượu từ sau quầy đi ra, là một ông già cao gầy, tính khí có vẻ nóng nảy. Harry nghĩ phần lớn học trò Hogwarts nhìn ông hẳn sẽ đều có cảm giác đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
"Em cũng nhận ra?" Tom nhận ra ánh mắt chăm chú nhìn theo ông chủ quán đã quay vào trong chuẩn bị bia bơ cho bọn hắn của Harry, khóe môi chậm rãi cong lên, "Em liên tưởng tới ai?"
"Thầy Dumbledore!" Harry lạnh nhạt nói, chuyển tầm mắt, tức giận nhìn Tom, "Anh cố ý dẫn tôi tới đây là vì muốn xác nhận chuyện này?"
Tom buồn cười lắc đầu, "Đương nhiên không phải. Chuyện này ta đã xác định được từ khi ta tình cờ biết ông chủ quán rượu này cũng mang họ Dumbledore. Ta dẫn em tới đây chỉ là muốn giới thiệu em với ông ấy. Khả năng pháp thuật của ông ấy chẳng hề thua kém Dumbledore đâu."
"Tại sao?" Harry nhíu mày, "Đây cũng là một trong những bí mật của anh à?"
Tom vươn tay qua chiếc bàn cáu bẩn, xoa đến làm cho mái tóc rối bù của Harry càng thêm mất trật tự. "Ngốc, bốn tháng nữa ta tốt nghiệp rồi."
Hắn không nói hết, là hắn lo Harry không đối phó được với đám học trò Slytherin, đặc biệt là trong suốt ba năm qua hắn đã che chở nó như vậy. Có thể tưởng tượng ra, đến khi hắn rời Hogwarts, Harry có thể sẽ bị đám Slytherin đối xử thế nào.
Mặc dù Tom không nói ra những lo lắng này của hắn, nhưng Harry cũng không phải người ngốc. Nhưng nó không sợ những khiêu khích, cô lập hay thậm chí là tấn công kia. Nó đã phải chịu đựng những đối xử đó từ khi sinh ra rồi. Có điều, được Tom lo lắng thay mình lại là một chuyện khác. Ít nhất cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lòng không thể khiến nó tiếp tục lừa mình rằng nó không hề có tình cảm với thiếu niên ôn hòa trước mặt này. Nó thật sự quan tâm đến hắn, mà hắn cũng thật lòng quan tâm nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất