[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 89: Căn cứ thần bí

Trước Sau
Harry không được tự nhiên ngồi trong căn phòng có chút quen thuộc, quay đầu nhìn ra cảnh đêm phía ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn Jerry đang nhìn mình cười, "Đây là nhà của em sao?"

Thật trùng hợp! Đây cũng chính là căn nhà số 4 của gia đình Dursley bốn mươi năm sau.

Jerry gật mạnh đầu, mà mẹ cậu bên cạnh yêu thương vuốt ve mái tóc của cậu, sau đó đẩy đồ ăn tới phía Harry, "Cháu còn chưa ăn tối đúng không? Cùng ăn nhé?"

Harry cúi đầu nhìn những món ăn đơn giản trên bàn, không khách khí gật đầu, cầm dao dĩa lên.

Mà lúc này, tại một đất nước khác, Tom cũng cầm dao dĩa lên chuẩn bị ăn tối, chỉ khác là hắn đang ngồi ở phần đuôi của một chiếc bàn dài.

"Tom, cảm thấy thế nào?" Cain – người mời hắn tới đây nhỏ giọng hỏi thăm, "Chúng ta còn một ngày có thể sắp xếp công việc, tối mai sẽ tới cơ sở nghiên cứu, cậu có cần chuẩn bị thêm gì không?"

"Vật dụng cá nhân hàng ngày không phải sẽ được nhóm nghiên cứu cấp phát sao?" Tom không có khẩu vị lấy chút đồ ăn trên bàn, miễn cưỡng ăn hai miếng rồi đặt dao dĩa xuống.

Hắn hối hận, hối hận khi đồng ý tới đây. Quãng thời gian bận rộn di chuyển kết thúc, Tom phát hiện hắn gần như không thể khống chế được mà luôn nhớ Harry. Lúc này không giống một tháng xa nhau kia, lúc đó hắn tin chắc một tháng sau có thể gặp lại Harry, mà bây giờ, chính hắn cũng không biết được đến bao giờ hắn mới có thể rời nơi này. Cho dù sau này có được vinh quang hay thực lực tăng lên thì thế nào?

Đáng tiếc, giờ nói hắn rời khỏi nơi này, hắn cũng có chút không nỡ. Bởi vì trong lúc tiếp xúc với người được gọi là giáo sư Douglas chiều nay, Tom đã có thể đoán ra được phương hướng phát triển của nghiên cứu mà hắn sắp tham gia. Ảnh hưởng của linh hồn, cảm xúc tới pháp lực – đây là giải thích của giáo sư Douglas với chính phủ. Nhưng dựa theo những lời hàm ý của y khi nói với Tom, nghiên cứu này gần giống với Trường Sinh Linh Giá, tuy nhiên mức độ nguy hiểm có thể nói là cao hơn.

Nếu như hắn có thể nhờ vào nghiên cứu của Douglas mà giải quyết được vấn đề của Trường Sinh Linh Giá, vậy thì hắn có thể mãi mãi ở bên Harry rồi. Bọn hắn sẽ có nhiều thời gian bên nhau, yêu nhau hơn.

Hắn không khống chế được ham muốn bất tử của mình, bởi vì chỉ có sống, tất cả những thứ trong tay mới chân chính là của hắn. Một khi chết đi, sẽ không có gì cả.

Khoảng chín giờ tối, bữa tối im lặng mới kết thúc. Tom trở về phòng ký túc tạm thời được phân, rửa mặt, thay đồ ngủ, rồi im lặng nằm trên giường. Mà người cùng phòng với hắn mãi ba giờ sáng mới tha thân xác đầy mùi rượu và mùi thuốc lá lảo đảo đẩy cửa ký túc xá ra.

"Kẻ nào?" Tom vốn đang nghĩ đến Harry giờ này đang làm gì nên chưa ngủ lập tức ngồi bật dậy, đũa phép chỉ thẳng kẻ mới xông vào, quanh thân tỏa ra sát khí.

"Đánh thức cậu sao?" Thanh niên kia hồn nhiên đẩy đũa phép của Tom đang chĩa vào mình ra, ợ ra một hơi nồng nặc mùi rượu, cười hì hì nói: "Xin lỗi, tôi tưởng mình vẫn ở một mình. Nhưng mà..." Y vừa nói vừa ngồi luôn xuống giường của Tom.

Tom vốn ưa sạch sẽ nhíu mày, đang định ném tên cùng phòng say bét nhè này ra ngoài, đột nhiên thay đổi, thu đũa phép, nhìn thanh niên tóc nâu, hỏi lại: "Nhưng mà cái gì cơ, anh Thomas?" Hắn nhẹ giọng hỏi, chịu đựng mùi rượu gay mũi bốc ra từ người được hắn gọi là Thomas.

Thomas dường như không chú ý tới cái nhìn thù ghét lóe lên rồi chợt biến mất của Tom, cười mờ ám, thân thiết khoác vai Tom, "Người anh em, cả nhóm nghiên cứu đều biết tối nay là đêm cuối cùng được tự do thoải mái, muốn làm gì thì làm, từ tối mai tất cả chúng ta sẽ bị nhốt trong căn phòng được gọi là căn cứ nghiên cứu pháp thuật, chẳng lẽ cậu không muốn ra ngoài tìm lấy một cô gái, thậm chí là nhiều cô gái để trò chuyện vui vẻ sao? Dù sao những ngày sắp tới sẽ cực kỳ gian khổ đấy."



Lúc này Tom thật sự không nhịn được nữa mà nhíu mày, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, hắn mới trưng ra nụ cười giả mà Harry gọi là 'nụ cười đau răng', "Tôi không biết chuyện này." Hắn lạnh nhạt nói, "Nhưng nghe anh nói, hình như anh đã tham gia vào nhóm nghiên cứu này được một thời gian rồi hả?"

Thomas nhìn có vẻ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi gì đó, nhưng dựa theo vị trí của y trong bữa tối, giáo sư Douglas hẳn là rất xem trọng nghiên cứu viên này. Nếu như có thể moi được chút thông tin từ Thomas đang say bí tỷ thật không còn gì tốt hơn.

"Trước kia anh từng theo giáo sư Douglas làm nghiên cứu sao?"

"Lão già Douglas ấy hả?" Thomas kéo Tom nằm xuống.

Tom nhướng mày, không chút do dự ếm một thần chú thư giãn vô thanh lên Thomas đang như bùn nhão, sau đó mới quay đầu nhìn người đang nằm trên giường mình, "Chính là ông ấy, giáo sư Douglas. Tôi cảm thấy ông ấy có một vài quan điểm rất khác lạ, rất sáng tạo."

"Có lẽ vậy. Trước kia tôi từng giao tiếp với lão ta vài lần, nghe nói lão ta gia nhập nhóm nghiên cứu này từ ba mươi năm trước, đã nghiên cứu đủ thứ, về linh hồn, cảm xúc, còn cả pháp thuật gì đó chưa có kết quả..." Thomas nhỏ giọng lẩm bẩm, mà Tom thì hai mắt sáng ngời, xem ra hắn đã bắt được một vài từ ngữ mấu chốt từ những lời vừa rồi của Thomas.

Y nói 'chưa có kết quả' hàm nghĩa là y đã ít nhiều biết tác dụng của những pháp thuật đó? "Có thể nói cho tôi đó là pháp thuật gì không? Đây là lần đầu tiên tôi được tham gia một nhóm nghiên cứu..." Tom cười hòa nhã, cực kỳ giống học trò mới tốt nghiệp trong sáng, không chút dã tâm.

Mà Thomas đang mơ mơ màng màng bị kỹ xảo của Tom lừa phỉnh liền nói ra tất cả như bị uống Chân Dược. Douglas từng nghiên cứu Chiết Tâm Trí Thuật, Chậu Tưởng ký, pháp thuật trong những bức tranh di động, thậm chí còn nghiên cứu cả những thứ liên quan khác. Tom đã nghiên cứu chút ít liền có thể đoán ra được, toàn bộ đều chỉ hướng đến một thứ – Trường Sinh Linh Giá.

Một pháp sư từ ba mươi năm trước đã nghiên cứu về thứ này, Douglas là cố ý, hay vô tình?

Nếu như chỉ là vô ý, vậy thì quá tốt, chuyện này chính là giúp Tom một việc lớn. Nhưng nếu là cố ý, cộng thêm việc đột nhiên mời một thanh niên ngoài việc từng thi đấu Tam Pháp Thuật, chứ chưa hề có chút thanh danh gì ở nước Đức như hắn, điều này khiến Tom có chút bất an.

Hắn nghĩ tới Trường Sinh Linh Giá của Dumbledore. Nhưng hắn không muốn từ bỏ. Nếu như hắn có thể giải quyết được vấn đề của Trường Sinh Linh Giá thì sao? Năm đó Dumbledore không thể làm được, không có nghĩa hắn cũng không thể làm được! Hắn là Tom Riddle, là Chúa tể Voldemort, là người thừa kế của Slytherin!

Nếu như Douglas chính là Trường Sinh Linh Giá của Dumbledore chạy trốn từ Hogwarts sang đây thì... Tom nhìn Thomas đã ngủ say trên giường của mình, khóe môi không chút che giấu để lộ nụ cười lạnh. Có lẽ giờ hắn nên gửi cho Grindelwald và Dumbledore một bức thư, tin chắc hai người đó sẽ rất sẵn lòng vì chuyện này là nợ hắn một phần nhân tình.

Bảy giờ tối hôm sau, sau khi đã sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị sẵn sàng để nửa đêm theo Douglas đi tới căn cứ nghiên cứu thì Tom đột nhiên nhận được hai bức thư. Một trong đó là của Harry, nói cậu ở lại trong nhà một Muggle, phụ đạo cho một thằng nhóc bảy tuổi. Mà bức thư còn lại chính là thư hồi âm của Dumbledore và Grindelwald.

Chữ viết trên bức thư đều là của Grindelwald, nhưng giọng điệu lại rất giống Dumbledore. Chính vì thế Tom mới xác định bức thư này là do Dumbledore và Grindelwald cùng viết cho hắn.

Trong thư nói bọn họ đã tra được nơi Trường Sinh Linh Giá kia trốn, không ở nước Đức, cho nên khuyên Tom yên tâm gia nhập nhóm nghiên cứu này, đồng thời cũng nhắc nhở Tom chú ý thái độ của Douglas đối với hắn, để tránh cho Douglas có khả năng liên minh với Trường Sinh Linh Giá kia. Đoạn cuối có viết thêm một đoạn về nhận xét của Grindelwald về Douglas. Những tin tức này đều rất hữu dụng với Tom. Hắn cẩn thận đọc lại bức thư một lượt, xác định nhớ hết nội dung bên trong liền đốt tấm giấy da dê, sau đó cầm bức thư của Harry kèm những đồ mà nó tặng, như vòng nguyệt quế Ravenclaw... mang ra ngoài giấu.

Mười một giờ, tất cả mọi người trong ký túc xá nhận được thông báo chuẩn bị xuất phát. Tom cầm theo hành lý đơn giản của mình, theo bản năng nhìn gian phòng mình vừa ở chưa đến bốn mươi giờ một lượt, sau đó mới theo đám người lên một chiếc xe hơi rõ ràng đã được ếm bùa nới rộng.

Ba giờ sáng, sau tròn bốn giờ di chuyển, xe dừng lại.



"Cậu nói xem chúng ta đang ở đâu?" Thomas tiến tới ghé vào tai Tom hỏi. Không biết tại sao, sau khi tỉnh rượu, Thomas đột nhiên tỏ ra thân thiết với Tom.

Tom quay đầu nhếch môi, "Làm sao tôi biết được? Còn anh? Đây đâu phải lần đầu anh tới căn cứ, chả lẽ cũng không biết căn cứ ở đâu?"

"Mỗi lần tới đều đi theo đường vòng, sao tôi biết được bị dẫn đi đâu?" Thomas nhún vai, rồi đột nhiên vươn hai tay, duỗi lưng, phát ra tiếng rên rỉ khoan khoái, "Tóm lại lần này còn tốt chán. Tôi nhớ lần trước tới, xe vòng đi vòng lại, mất gần mười tiếng đồng hồ mới dừng. Tới nơi tôi mệt lả cả người, phải nhờ những người đi cùng đỡ xuống xe, dìu vào gian phòng nhóm nghiên cứu phân cho."

"Ồ!" Lông mày Tom nhướn lên, đuôi mắt để ý tới những người khác trong đoàn hoặc đang than thở, hoặc vặn vẹo thân thể, thấp giọng hỏi: "Hay là lần đó đi tới nơi khác?"

"Không thể nào! Lần nào cũng là cánh cửa đáng ghét này!" Thomas nói xong đi tới đá lên cánh cửa một cái, lập tức một chùm tia sáng màu tím lóe lên quanh người anh ta rồi biến mất.

Tom không nói gì nhìn Thomas đang nằm run trên mặt đất, lông mày bị kết một lớp băng, âm thầm bội phục dũng khí dù đã biết kết quả vẫn lấy thân thử nghiệm của anh ta.

Sau đó hắn nghe thấy một câu nói càng khiến hắn không biết nên bình luận gì.

"Thomas, đừng có lần nào tới cũng muốn thưởng thức cảm giác đó chứ?"

Được rồi, thì ra đây là thói quen của người này! Tom không nói gì, nhưng không ngừng quan sát đám người trong nhóm nghiên cứu đi cùng mình, thầm phân loại những người đang đứng cười trêu chọc Thomas.

Nói thật, nước Đức tồn tại một căn cứ nghiên cứu thần bí thế này, hắn không biết đến thì thôi. Nếu như đã biết, đương nhiên hắn càng muốn biết nơi này rốt cuộc là nơi nào. Mà cách nghiên cứu hiệu quả nhất chính là tính toán thời gian và lộ trình mỗi lần tới đây, sau đó suy đoán vị trí tương đối.

Trong lúc mọi người vẫn đang cười đùa, Douglas tươi cười bước tới, "Xem ra mọi người rất có tinh thần, ta rất hài lòng. Hy vọng trong thời gian nghiên cứu buồn tẻ sau này, mọi người vẫn có thể giữ vững được tinh thần như lúc này." Y nói xong liền rút đũa phép ra, như tùy ý gõ đũa phép lên cánh cửa, cánh cửa liền mở ra.

Trong lúc đi xuống căn cứ dưới lòng đất, Tom cẩn thận nhớ lại động tác gõ đũa phép lên cánh cửa của Douglas, nhưng chẳng thu được manh mối nào cả.

Sau khi được phân phòng Tom mới kinh ngạc phát hiện, căn cứu do Douglas làm chủ lại có điều kiện tốt như vậy, mỗi người đều được ở một gian phòng riêng. Hơn nữa mỗi gian phòng lại ở một góc, không ai quấy rầy ai được. Khó trách mọi người đều hưng phấn như vậy.

Tùy ý chọn lấy gian phòng ở trung tâm để có thể dễ dàng nắm bắt được động thái của mọi người, Tom bày biện đồ đạc đơn giản của mình trong phòng, tắm rửa, rồi nằm trên giường. Hai ngày liền không nghỉ ngơi khiến hắn mệt mỏi đến đỏ cả hai mắt, nhưng hắn lại không thể an tâm mà chìm vào giấc ngủ. Hoàn cảnh nơi này vô cùng lạ lẫm, người xung quanh lại đều là người xa lạ, không rõ mục đích, mà quan trọng nhất là vì hắn nhớ Harry.

Xa nhau ba ngày, ngoại trừ những lúc bận rộn, phần lớn thời gian còn lại hắn đều nhớ Harry, chuyện này quả thật... Tom nhìn trần nhà cười khổ, hắn cho rằng đối với chuyện tình cảm, hắn tuyệt đối sẽ không mất đi lý trí như Grindelwald. Bây giờ hắn mới phát hiện một khi quan hệ giữa hai người phát triển đến một mức độ nhất định, nhớ hay không nhớ đến người kia không phải là điều mà bản thân hắn có thể khống chế.

Sớm biết thế này, lúc trước hắn nên nhẫn nhịn, chứ không nên nghĩ trước lúc chia xa nên ăn tươi nuốt sống cậu bé càng lớn càng ưa nhìn, càng ngon miệng kia, khiến cho lúc này...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau