[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 96: Mời nhảy
"Thầy nghĩ tất cả các trò đã cảm nhận được từ bài thi đấu thứ nhất trong Tam Pháp Thuật, sự xuất hiện của Giám Ngục khiến người ta nhớ lại những ký ức không vui vẻ nhất. Cho nên trong hai tuần tới, lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sẽ học về bùa chú gọi Thần Hộ Mệnh." Tom giới thiệu đơn giản về Giám Ngục và bùa chú gọi Thần Hộ Mệnh, sau đó nhìn Harry đang ngồi tuốt phía cuối lớp học mỉm cười. "Bây giờ, xin mời cậu Harry Potter đến từ Hogwarts, người đã sử dụng thành công bùa chú gọi Thần Hộ Mệnh trong bài thi đấu vừa rồi làm mẫu cho mọi người, sau đó có thể chia sẻ về cách thức cậu ấy đã gọi Thần Hộ Mệnh của mình lên." Nói xong, khóe môi Tom hơi nhếch lại, nhìn Harry không tình nguyện mà đứng đậy, trước ánh mắt soi mói của tất cả học trò trong lớp đi lên bục giảng.
Chuyện diễn ra tiếp theo khiến Tom không khỏi kinh ngạc. Hắn thật sự không ngờ Harry lại có thiên phú làm giáo sư như vậy. Nó không hề có chuẩn bị, lại có thể trình bày về Thần Hộ Mệnh và cách thức sử dụng bùa chú này trong phòng chống nghệ thuật hắc ám lưu loát đến như vậy, thậm chí còn làm tốt hơn cả giáo sư chính thức là hắn.
Tom một tay cầm lấy đũa phép, khoanh hai tay trước ngực lẳng lặng nhìn Harry giảng giải từ những kiến thức cơ bản nhất về Thần Hộ Mệnh đến những vấn đề sâu xa hơn, cuối cùng hắn còn nghe được những vấn đề mà chính hắn cũng không hiểu rõ.
Tiết thứ hai, Harry chủ động làm mẫu gọi Thần Hộ Mệnh, khiến cho đám nữ sinh vốn không phục nó rốt cuộc cũng chịu cúi đầu, nhưng mấy cô ả nhất quyết không chịu hỏi Harry những chỗ mình chưa hiểu, mà đi tìm Tom.
"Vấn đề này trò có thể hỏi cậu Potter." Tom nhìn Harry cầm tay một nữ sinh thân mật điều chỉnh động tác vẫy đũa phép của cô nàng, vừa giả cười vừa thẳng thừng trả lời, "Hiểu biết về bùa chú này của cậu Potter không hề kém ta."
Phải nói là còn hiểu biết hơn hắn mới đúng. Bởi vì Tom biết mặc dù bình thường hắn có thể phóng ra một Thần Hộ Mệnh thành hình, nhưng khi đối mặt với Giám Ngục, hắn tuyệt đối không làm được. Mà Harry chẳng những phóng ra Thần Hộ Mệnh, còn là một Thần Hộ Mệnh có thể để nó cưỡi lên, giữ vững hình dạng cho đến khi nó lấy được viên đá. Tom không thể không thừa nhận, khi thấy Harry cưỡi con hươu bạc hộ mệnh ấy, hắn đã bàng hoàng đến quên mất việc mình đang ếm nguyền Giám Ngục.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong lòng Tom chợt cảm thấy áy náy. Cũng may không vì chút bàng hoàng ấy của hắn mà hại đến Harry. Mặc dù cuối cùng lúc Harry rơi xuống, hắn không hành động gì, nhưng đũa phép trong tay bị hắn nắm đến rung lên bần bật.
Nếu như không phải hắn tuyệt đối tin tưởng mình có thể cứu Harry vào thời điểm mấu chốt, sao hắn có thể không ra tay? Hơn nữa, hắn sợ người ta sẽ hủy bỏ thành tích bài thi của nó.
Nghiêng đầu tựa vào cạnh cửa sổ nhìn Harry cuối cùng cũng buông tay nữ sinh kia ra, bắt đầu giảng giải cho nữ sinh bị hắn đuổi tới chỗ nó, Tom mới lần nữa nâng khóe môi, nhàn hạ nhìn đám học trò trong lớp đầu đầy mồ hôi thực hành bùa chú gọi Thần Hộ Mệnh.
Cho đến khi hai tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám kết thúc, Tom không hề lên tiếng, giao toàn bộ đám học trò có hàng tá câu hỏi cho Harry, đứng một góc nhìn dáng vẻ bận rộn của Harry, nở một nụ cười xán lạn chân thật. Nhìn Harry có vẻ thích công việc giáo sư này hơn hắn.
Hắn, nói thật, mặc dù mới chính thức dạy học ba tháng, nhưng đã bị đống bài luận, cùng những vấn đề không hiểu của đám học trò làm cho thấy phiền. Lúc đầu, thậm chí là cả hiện tại, sở dĩ hắn đồng ý nhận chức giáo sư là để có thể lôi kéo được càng nhiều người có ích cho tương lai sau này của hắn mà thôi. Có lẽ, sau khi thi đấu Tam Pháp Thuật kết thúc, hắn sẽ cùng Harry trở về nước Anh? Từ những chi tiết mà nhân viên Bộ Pháp Thuật nước Anh lộ ra trước đó, Tom cảm thấy, hai năm tới là thời cơ tốt nhất để hắn tiến vào Bộ Pháp Thuật.
Sau khi đưa ra quyết định, Tom thở phào một hơi, thấy cả người đều trầm tĩnh lại. Hắn thật sự không thích hợp làm một giáo sư, môi trường trường học không sóng gió, không tạo nhiều kích thích thế này có lẽ hợp với người không màng danh lợi như Harry hơn, mà đối với hắn lại giống như một lồng giam. Tỷ như học viện Beauxbatons bình lặng như nước hồ này quả thật sự đang bào mòn sự nhẫn nại của hắn. Nếu như không có Harry ở đây, Tom thực sự không biết hắn có đủ kiên nhẫn để thực hiện từng bước kế hoạch của mình nữa không.
Nhưng mà, sau khi bài thi thứ nhất kết thúc, lâu đài Beauxbatons lại dần náo nhiệt trở lại, bởi vì lễ Giáng Sinh sắp tới rồi. Là một trong những truyền thống của thi đấu Tam Pháp Thuật, dạ hội đêm Giáng Sinh đã trở thành chủ đề bàn tán hàng đầu của đám học trò.
Chỉ trong chớp mắt, Tom đột nhiên phát hiện trong đám học trò từ năm thứ tư trở lên xuất hiện mấy gương mặt lạ lẫm, nhìn kỹ mới phát hiện thì ra đám nữ sinh kia trang điểm. Tom chỉ thấy chán ngán vô cùng, gương mặt bình thường có thể coi như xinh đẹp, sau khi tô son điểm phấn lại không khác gì mấy bức tường khô nứt. Nữ sinh Hogwarts năm đó hình như không có nhàm chán như vậy?
"Ta nhớ Hogwarts." Tom ngồi trên nóc tòa lâu đài, thò chân xuống dưới đung đưa, không hề giống một giáo sư, mà trông giống cậu học trò Tom Riddle ở Hogwarts mấy năm trước hơn, thoải mái thả lỏng, không chút đóng kịch. Ngồi bên cạnh hắn chính là Harry, cảnh tượng hiện giờ cũng giống với sau bài thi đấu đầu tiên của Tam Pháp Thuật năm đó. Tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa Tom và Harry, nhưng nữ sinh bạo gan mời giáo sư Tom cùng tham gia dạ hội không hề ít.
"Em cũng nhớ Hogwarts." Harry thấp giọng nói, co hai chân lên ôm lấy, dường như không hề sợ hãi sẽ ngã xuống, "Giờ em không dám tùy tiện đi lại, sợ bị người ta chặn đường."
"Bị người khác chặn đường?" Tom nhíu mày hoài nghi nhìn Harry, "Với khả năng và phản ứng của em, còn sợ bị người khác chặn đường sao?"
"Không phải em sợ đối thủ chặn đường, em chỉ sợ đám nữ sinh kia." Harry đen mặt nói, "Lần đầu tiên em phát hiện con gái đáng sợ như vậy đấy. Beauxbatons đâu phải không có nam sinh!"
"Hả?" Tom nhướn mày, "Nói vậy là nữ sinh lũ lượt tìm tới mời em tham gia dạ hội Giáng Sinh?"
"Chỉ còn thiếu chưa đánh bùa Choáng, kéo em đến dạ hội thôi." Harry thở dài, gục mặt xuống đầu gối, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tom, "Anh nói xem giờ em nên làm thế nào bây giờ?"
"Em nên sớm tìm một bạn nhảy đi." Tom giả cười, một tay vẩy đũa phép làm đám tuyết nằm lặng dưới đất lập tức bay lên không trung, vừa làm như thờ ơ nói: "Thật ra, nữ sinh Beauxbatons có nhiều người rất xinh đẹp, chẳng lẽ em không muốn thử đi mời họ sao? Dù sao bây giờ em cũng là Quán quân Tam Pháp Thuật."
"Anh..." Harry nhìn dáng vẻ không để tâm của Tom, dạ hội Giáng Sinh chỉ còn hai ngày, nếu nó thật sự không tìm được bạn nhảy, sợ rằng không chỉ bị đám người Hogwarts, mà cả thầy Dumbledore cũng cười nó mất.
Nhớ lại bốn năm trước lúc Tom mời nó, Harry đột nhiên đứng dậy, lảo đảo làm cho Tom hoảng sợ tới vội vàng bật dậy theo, "Harry, em..." Tom nhíu mày, nhìn thiếu niên đã sắp cao bằng mình đang đặt hai tay lên miệng tạo thành cái loa, nở một nụ cười tươi hiểu ra.
Sau đó, hắn chợt nghe thấy...
"Tom Riddle, anh có đồng ý làm bạn nhảy của Harry Potter trong dạ hội Giáng Sinh không?"
Giọng nói trong trẻo mà dứt khoát vang vọng khắp tòa lâu đài đầy nữ tính của Beauxbatons, đám học trò hoặc vừa tan học, hoặc đang đi tới Đại Sảnh Đường ăn tối đều ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên một lỗ châu mai của nóc tòa lâu đài có hai người tóc đen, dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn đang đứng, áo choàng tung bay trong gió. Mà xung quanh người bọn họ, là bông tuyết được Tom hóa phép trước đó. Tất cả đều giống bốn năm trước.
Harry chậm rãi nhoẻn miệng cười, nó lặp lại, lần này giọng nói trầm lắng mà mê hoặc: "Làm bạn nhảy của em, được không?"
Trước khi Tom kịp mở lời đồng ý dưới sự chứng kiến của mọi người, Harry lại bổ sung thêm một câu: "Ngoài ra, xét theo tình hình bây giờ em là Quán quân, cho nên anh nhảy bước nữ!"
"Cái gì?" Hoàn toàn không ngờ Harry sẽ nói như vậy, thân hình Tom hơi chấn động, nhìn như suýt chút nữa rơi xuống, dọa cho đám học trò bên dưới đang ngẩng đầu nhìn lên, nhất là đám nữ sinh hét lên mấy tiếng sợ hãi.
"Em nói, anh nhảy bước nữ!" Harry cười híp mắt lặp lại, Tom lúc đầu là cắn răng, sau đó nghiến.
Hai người đứng đó giằng co ước chừng khoảng nửa phút, Tom rốt cục bùng nổ: "Em đừng có mơ, Harry Potter!"
Đó là đáp án hắn trả lời trước mặt mọi người.
Tom hít sâu một hơi, chỉnh đốn lễ phục trên người. Buổi chiều hai ngày trước hắn không chút nhượng bộ, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến Harry mời một cô gái khác, thậm chí còn là ôm cô ả khiêu vũ, hắn liền thấy khó chịu. Chỉ có điều, nhảy bước nữ...
"Tom, cậu đứng đây làm gì thế? Dạ hội sắp bắt đầu rồi. Nghe nói ba Quán quân đã chuẩn bị sẵn sàng khiêu vũ mở màn, cậu ở đây thêm chút nữa là không kịp ngăn cản đâu." Kent đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tom, vừa nói, vừa đi về phía Đại Sảnh Đường Beauxbatons lúc này đã vang lên nhạc dạo.
Tom chần chừ, cuối cùng cắn răng cất bước.
Harry là của hắn, cho dù chỉ là khiêu vũ, hắn cũng tuyệt đối không cho người khác có cơ hội.
"Harry!" Tom đứng ở trước cửa Đại Sảnh Đường Beauxbatons nhìn Harry mặc bộ lễ phục rất đồng bộ với lễ phục trên người hắn, nhỏ giọng gọi. Đợi đến khi Harry tươi cười đi đến trước mặt, hắn mới không hề nhất quán mà bổ sung một câu: "Chỉ lần này, coi như phá lệ!"
Mặc dù không thích anh Tom cái gì cũng nói thua em Har thế này (Vol đại của ta cơ mà, lúc nào cũng là nhất), nhưng ta cũng phải công nhận, riêng về gọi Thần Hộ Mệnh, ta nghĩ có lẽ anh Tom sẽ không thể xuất chúng bằng em Har được, ít nhất là về mặt thực hành.
Mà anh Tom bị em Har bắt nạt thấy đáng yêu gì đâu hahahaha
Chuyện diễn ra tiếp theo khiến Tom không khỏi kinh ngạc. Hắn thật sự không ngờ Harry lại có thiên phú làm giáo sư như vậy. Nó không hề có chuẩn bị, lại có thể trình bày về Thần Hộ Mệnh và cách thức sử dụng bùa chú này trong phòng chống nghệ thuật hắc ám lưu loát đến như vậy, thậm chí còn làm tốt hơn cả giáo sư chính thức là hắn.
Tom một tay cầm lấy đũa phép, khoanh hai tay trước ngực lẳng lặng nhìn Harry giảng giải từ những kiến thức cơ bản nhất về Thần Hộ Mệnh đến những vấn đề sâu xa hơn, cuối cùng hắn còn nghe được những vấn đề mà chính hắn cũng không hiểu rõ.
Tiết thứ hai, Harry chủ động làm mẫu gọi Thần Hộ Mệnh, khiến cho đám nữ sinh vốn không phục nó rốt cuộc cũng chịu cúi đầu, nhưng mấy cô ả nhất quyết không chịu hỏi Harry những chỗ mình chưa hiểu, mà đi tìm Tom.
"Vấn đề này trò có thể hỏi cậu Potter." Tom nhìn Harry cầm tay một nữ sinh thân mật điều chỉnh động tác vẫy đũa phép của cô nàng, vừa giả cười vừa thẳng thừng trả lời, "Hiểu biết về bùa chú này của cậu Potter không hề kém ta."
Phải nói là còn hiểu biết hơn hắn mới đúng. Bởi vì Tom biết mặc dù bình thường hắn có thể phóng ra một Thần Hộ Mệnh thành hình, nhưng khi đối mặt với Giám Ngục, hắn tuyệt đối không làm được. Mà Harry chẳng những phóng ra Thần Hộ Mệnh, còn là một Thần Hộ Mệnh có thể để nó cưỡi lên, giữ vững hình dạng cho đến khi nó lấy được viên đá. Tom không thể không thừa nhận, khi thấy Harry cưỡi con hươu bạc hộ mệnh ấy, hắn đã bàng hoàng đến quên mất việc mình đang ếm nguyền Giám Ngục.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong lòng Tom chợt cảm thấy áy náy. Cũng may không vì chút bàng hoàng ấy của hắn mà hại đến Harry. Mặc dù cuối cùng lúc Harry rơi xuống, hắn không hành động gì, nhưng đũa phép trong tay bị hắn nắm đến rung lên bần bật.
Nếu như không phải hắn tuyệt đối tin tưởng mình có thể cứu Harry vào thời điểm mấu chốt, sao hắn có thể không ra tay? Hơn nữa, hắn sợ người ta sẽ hủy bỏ thành tích bài thi của nó.
Nghiêng đầu tựa vào cạnh cửa sổ nhìn Harry cuối cùng cũng buông tay nữ sinh kia ra, bắt đầu giảng giải cho nữ sinh bị hắn đuổi tới chỗ nó, Tom mới lần nữa nâng khóe môi, nhàn hạ nhìn đám học trò trong lớp đầu đầy mồ hôi thực hành bùa chú gọi Thần Hộ Mệnh.
Cho đến khi hai tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám kết thúc, Tom không hề lên tiếng, giao toàn bộ đám học trò có hàng tá câu hỏi cho Harry, đứng một góc nhìn dáng vẻ bận rộn của Harry, nở một nụ cười xán lạn chân thật. Nhìn Harry có vẻ thích công việc giáo sư này hơn hắn.
Hắn, nói thật, mặc dù mới chính thức dạy học ba tháng, nhưng đã bị đống bài luận, cùng những vấn đề không hiểu của đám học trò làm cho thấy phiền. Lúc đầu, thậm chí là cả hiện tại, sở dĩ hắn đồng ý nhận chức giáo sư là để có thể lôi kéo được càng nhiều người có ích cho tương lai sau này của hắn mà thôi. Có lẽ, sau khi thi đấu Tam Pháp Thuật kết thúc, hắn sẽ cùng Harry trở về nước Anh? Từ những chi tiết mà nhân viên Bộ Pháp Thuật nước Anh lộ ra trước đó, Tom cảm thấy, hai năm tới là thời cơ tốt nhất để hắn tiến vào Bộ Pháp Thuật.
Sau khi đưa ra quyết định, Tom thở phào một hơi, thấy cả người đều trầm tĩnh lại. Hắn thật sự không thích hợp làm một giáo sư, môi trường trường học không sóng gió, không tạo nhiều kích thích thế này có lẽ hợp với người không màng danh lợi như Harry hơn, mà đối với hắn lại giống như một lồng giam. Tỷ như học viện Beauxbatons bình lặng như nước hồ này quả thật sự đang bào mòn sự nhẫn nại của hắn. Nếu như không có Harry ở đây, Tom thực sự không biết hắn có đủ kiên nhẫn để thực hiện từng bước kế hoạch của mình nữa không.
Nhưng mà, sau khi bài thi thứ nhất kết thúc, lâu đài Beauxbatons lại dần náo nhiệt trở lại, bởi vì lễ Giáng Sinh sắp tới rồi. Là một trong những truyền thống của thi đấu Tam Pháp Thuật, dạ hội đêm Giáng Sinh đã trở thành chủ đề bàn tán hàng đầu của đám học trò.
Chỉ trong chớp mắt, Tom đột nhiên phát hiện trong đám học trò từ năm thứ tư trở lên xuất hiện mấy gương mặt lạ lẫm, nhìn kỹ mới phát hiện thì ra đám nữ sinh kia trang điểm. Tom chỉ thấy chán ngán vô cùng, gương mặt bình thường có thể coi như xinh đẹp, sau khi tô son điểm phấn lại không khác gì mấy bức tường khô nứt. Nữ sinh Hogwarts năm đó hình như không có nhàm chán như vậy?
"Ta nhớ Hogwarts." Tom ngồi trên nóc tòa lâu đài, thò chân xuống dưới đung đưa, không hề giống một giáo sư, mà trông giống cậu học trò Tom Riddle ở Hogwarts mấy năm trước hơn, thoải mái thả lỏng, không chút đóng kịch. Ngồi bên cạnh hắn chính là Harry, cảnh tượng hiện giờ cũng giống với sau bài thi đấu đầu tiên của Tam Pháp Thuật năm đó. Tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa Tom và Harry, nhưng nữ sinh bạo gan mời giáo sư Tom cùng tham gia dạ hội không hề ít.
"Em cũng nhớ Hogwarts." Harry thấp giọng nói, co hai chân lên ôm lấy, dường như không hề sợ hãi sẽ ngã xuống, "Giờ em không dám tùy tiện đi lại, sợ bị người ta chặn đường."
"Bị người khác chặn đường?" Tom nhíu mày hoài nghi nhìn Harry, "Với khả năng và phản ứng của em, còn sợ bị người khác chặn đường sao?"
"Không phải em sợ đối thủ chặn đường, em chỉ sợ đám nữ sinh kia." Harry đen mặt nói, "Lần đầu tiên em phát hiện con gái đáng sợ như vậy đấy. Beauxbatons đâu phải không có nam sinh!"
"Hả?" Tom nhướn mày, "Nói vậy là nữ sinh lũ lượt tìm tới mời em tham gia dạ hội Giáng Sinh?"
"Chỉ còn thiếu chưa đánh bùa Choáng, kéo em đến dạ hội thôi." Harry thở dài, gục mặt xuống đầu gối, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tom, "Anh nói xem giờ em nên làm thế nào bây giờ?"
"Em nên sớm tìm một bạn nhảy đi." Tom giả cười, một tay vẩy đũa phép làm đám tuyết nằm lặng dưới đất lập tức bay lên không trung, vừa làm như thờ ơ nói: "Thật ra, nữ sinh Beauxbatons có nhiều người rất xinh đẹp, chẳng lẽ em không muốn thử đi mời họ sao? Dù sao bây giờ em cũng là Quán quân Tam Pháp Thuật."
"Anh..." Harry nhìn dáng vẻ không để tâm của Tom, dạ hội Giáng Sinh chỉ còn hai ngày, nếu nó thật sự không tìm được bạn nhảy, sợ rằng không chỉ bị đám người Hogwarts, mà cả thầy Dumbledore cũng cười nó mất.
Nhớ lại bốn năm trước lúc Tom mời nó, Harry đột nhiên đứng dậy, lảo đảo làm cho Tom hoảng sợ tới vội vàng bật dậy theo, "Harry, em..." Tom nhíu mày, nhìn thiếu niên đã sắp cao bằng mình đang đặt hai tay lên miệng tạo thành cái loa, nở một nụ cười tươi hiểu ra.
Sau đó, hắn chợt nghe thấy...
"Tom Riddle, anh có đồng ý làm bạn nhảy của Harry Potter trong dạ hội Giáng Sinh không?"
Giọng nói trong trẻo mà dứt khoát vang vọng khắp tòa lâu đài đầy nữ tính của Beauxbatons, đám học trò hoặc vừa tan học, hoặc đang đi tới Đại Sảnh Đường ăn tối đều ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên một lỗ châu mai của nóc tòa lâu đài có hai người tóc đen, dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn đang đứng, áo choàng tung bay trong gió. Mà xung quanh người bọn họ, là bông tuyết được Tom hóa phép trước đó. Tất cả đều giống bốn năm trước.
Harry chậm rãi nhoẻn miệng cười, nó lặp lại, lần này giọng nói trầm lắng mà mê hoặc: "Làm bạn nhảy của em, được không?"
Trước khi Tom kịp mở lời đồng ý dưới sự chứng kiến của mọi người, Harry lại bổ sung thêm một câu: "Ngoài ra, xét theo tình hình bây giờ em là Quán quân, cho nên anh nhảy bước nữ!"
"Cái gì?" Hoàn toàn không ngờ Harry sẽ nói như vậy, thân hình Tom hơi chấn động, nhìn như suýt chút nữa rơi xuống, dọa cho đám học trò bên dưới đang ngẩng đầu nhìn lên, nhất là đám nữ sinh hét lên mấy tiếng sợ hãi.
"Em nói, anh nhảy bước nữ!" Harry cười híp mắt lặp lại, Tom lúc đầu là cắn răng, sau đó nghiến.
Hai người đứng đó giằng co ước chừng khoảng nửa phút, Tom rốt cục bùng nổ: "Em đừng có mơ, Harry Potter!"
Đó là đáp án hắn trả lời trước mặt mọi người.
Tom hít sâu một hơi, chỉnh đốn lễ phục trên người. Buổi chiều hai ngày trước hắn không chút nhượng bộ, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến Harry mời một cô gái khác, thậm chí còn là ôm cô ả khiêu vũ, hắn liền thấy khó chịu. Chỉ có điều, nhảy bước nữ...
"Tom, cậu đứng đây làm gì thế? Dạ hội sắp bắt đầu rồi. Nghe nói ba Quán quân đã chuẩn bị sẵn sàng khiêu vũ mở màn, cậu ở đây thêm chút nữa là không kịp ngăn cản đâu." Kent đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tom, vừa nói, vừa đi về phía Đại Sảnh Đường Beauxbatons lúc này đã vang lên nhạc dạo.
Tom chần chừ, cuối cùng cắn răng cất bước.
Harry là của hắn, cho dù chỉ là khiêu vũ, hắn cũng tuyệt đối không cho người khác có cơ hội.
"Harry!" Tom đứng ở trước cửa Đại Sảnh Đường Beauxbatons nhìn Harry mặc bộ lễ phục rất đồng bộ với lễ phục trên người hắn, nhỏ giọng gọi. Đợi đến khi Harry tươi cười đi đến trước mặt, hắn mới không hề nhất quán mà bổ sung một câu: "Chỉ lần này, coi như phá lệ!"
Mặc dù không thích anh Tom cái gì cũng nói thua em Har thế này (Vol đại của ta cơ mà, lúc nào cũng là nhất), nhưng ta cũng phải công nhận, riêng về gọi Thần Hộ Mệnh, ta nghĩ có lẽ anh Tom sẽ không thể xuất chúng bằng em Har được, ít nhất là về mặt thực hành.
Mà anh Tom bị em Har bắt nạt thấy đáng yêu gì đâu hahahaha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất